Cho nên nói——
Thứ mà y cứ tưởng là dạ minh châu, hóa ra lại là pháp khí bản mệnh mà Ngôi Sinh dùng để điều khiển xác khô rối?!
Má ơi!
Thật không ngờ lại là thứ quan trọng đến vậy!
Bảo sao trước đó khi y lấy pháp khí ra làm đèn chiếu sáng, sắc mặt của Ngôi Sinh lập tức vặn vẹo đến mức kỳ quái. Giờ ngẫm lại, chắc là vừa giận y khinh thường pháp khí, vừa sợ y phát hiện manh mối.
Ra là thế...
Mị Lục vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, song điều khiến y không sao hiểu nổi chính là Hộc Luật Yển làm sao biết được cách kích hoạt pháp khí?
Chẳng phải phương pháp này chỉ có người của Dược Tông Đường mới nắm được thôi sao?
Mị Lục lật người ngồi dậy, bò ra khỏi chăn, rướn người lại gần nhìn, chỉ thấy Hộc Luật Yển đã mở rộng lòng bàn tay, pháp khí nằm im lìm nơi ấy.
Có điều, pháp khí lúc này đã không còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ nhạt như ban đầu nữa, mà như có một làn sương mù quái dị đang xoáy chuyển bên trong.
Ánh sáng trong động theo sự biến hóa của pháp khí mà lúc sáng lúc tối.
Màu của sương mù càng lúc càng đậm, từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam thành đen kịt.
Cùng lúc đó, âm thanh xào xạc rợn người ấy bỗng vang lên sát bên tai.
Mị Lục linh cảm bất thường, quay đầu nhìn lại.
Kết quả vừa nhìn, suýt chút nữa y bị hù cho tim nhảy ra khỏi họng.
Trong hang vốn chỉ có y và Hộc Luật Yển, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã bị chen kín bởi đủ thứ hình thù kì quái —— chẳng phải gì khác, chính là đám con rối xác khô được triệu hồi từ pháp khí kia!
"Má ơi!" Mị Lục hét to, nhảy dựng lên ba thước, trực tiếp nhảy lên người Hộc Luật Yển.
Hộc Luật Yển vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên tư thế cầm pháp khí trong tay.
Mị Lục túm chặt lấy vai hắn, chỉ hận không thể leo hẳn lên đầu hắn mà ngồi. Y hoảng loạn gào lên: "Hộc Luật Yển, đầu óc ngươi nghĩ cái gì vậy hả?! Ngươi lúc này triệu hồi chúng ra làm gì? Có nghĩ đến việc chúng ta vẫn còn ở trong hang động không!"
Mặc dù không dám ngoảnh lại, nhưng ánh mắt khó tránh khỏi lướt thấy đám xác khô đông nghịt ấy, đen kịt một mảng, gần như phủ kín cả tầm nhìn của y.
Tim Mị Lục đập thình thịch, thậm chí bắt đầu thiếu oxy.
Không ổn rồi.
Y không thở nổi nữa.
Đám đó thật sự quá kinh dị!
Trong đầu Mị Lục toàn là những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Nếu còn kéo dài thêm nữa, y cảm thấy mình sẽ ngất xỉu tại chỗ mất. Y run rẩy vùi mặt vào lưng Hộc Luật Yển, giọng cũng mang theo chút thút thít: "Ngươi mau cho bọn chúng quay về đi!"
Hộc Luật Yển vẫn không phản ứng.
"Hộc Luật Yển!"
Cuối cùng, Hộc Luật Yển cũng hành động — hắn chậm rãi đưa tay còn lại ôm lấy eo Mị Lục.
Mị Lục đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi nên hoàn toàn không để ý đến động tác này. Y chỉ hận không thể co người để nép mình lọt thỏm phía sau lưng Hộc Luật Yển, nhưng lại bị cánh tay hắn giữ lại, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể dán chặt vào người Hộc Luật Yển, miệng vừa tức giận vừa bất lực gọi tên Hộc Luật Yển không ngừng.
Một lát sau, Hộc Luật Yển khép các ngón tay lại.
Đám xác khô chen chúc trong hang lập tức biến mất, cùng với âm thanh xào xạc cũng tiêu tan theo.
Pháp khí trở lại hình dạng ban đầu, phát ra ánh sáng xanh lam nhạt, soi rọi hang động giờ đã trống rỗng.
Mị Lục cứng đờ quay đầu lại, thấy xác khô không còn đâu nữa, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Y sờ mặt mình, lạnh ngắt mồ hôi.
Buông bàn tay đang siết lấy vạt áo của Hộc Luật Yển, y cử động đôi chân tê dại, rồi mới để ý tay của Hộc Luật Yển vẫn còn đang vòng lấy eo mình.
Nghĩ tới hành vi vừa rồi của Hộc Luật Yển, Mị Lục lập tức tức đến hoa mắt, "bốp" một cái vỗ vào tay hắn: "Ngươi muốn hù chết ta đấy à?!"
Không ngờ tay của Hộc Luật Yển nhìn thì nhẹ nhàng ôm lấy y, nhưng thực ra lại dùng sức, nên cái vỗ đầu tiên chẳng ăn thua gì.
Ngay khi Mị Lục chuẩn bị đánh cái thứ hai, Hộc Luật Yển mới buông tay.
Mị Lục nổi giận đùng đùng nói: "Ta bảo ngươi thu chúng về, ngươi lại dây dưa mãi không chịu làm, ngươi cố ý phải không?"
Hộc Luật Yển dùng hốc mắt trống rỗng của mình lặng lẽ "nhìn" y một hồi, sau đó đưa tay ra trước mặt y.
Mị Lục thở hổn hển vỗ ngực hai cái, cố ổn định lại nhịp tim. Khi nhìn xuống thấy pháp khí trong lòng bàn tay Hộc Luật Yển, y bực bội nói: "Không cần trả, tặng cho ngươi đấy, coi như là quà sinh nhật."
Vốn dĩ y không định tặng gì cho Hộc Luật Yển cả, nhưng nghĩ lại, pháp khí này có vẻ hữu duyên với hắn, tặng hắn cũng không sao.
Phải nói rằng, đúng là Hộc Luật Yển — nam chính duy nhất trong một quyển truyện tu luyện thăng cấp. Dù mừng sinh nhật trong một cái hang rách nát cũng có thể nhặt được bảo vật.
Vận khí này đúng là không ai bằng.
Chỉ có điều, Mị Lục lại thấy tò mò một chuyện:
"Sao ngươi biết đó là pháp khí triệu hồi rối xác khô? Khi nãy ngươi làm bằng cách nào vậy?"
Hộc Luật Yển buông tay đang cầm pháp khí xuống, im lặng nhìn Mị Lục.
Mị Lục đợi một lát, thấy Hộc Luật Yển vẫn không có phản ứng, đành thôi.
Y run lẩy bẩy xoa xoa cánh tay, nhanh chóng chui trở lại trong chăn.
Bị Hộc Luật Yển quậy một trận như vậy, cơn buồn ngủ cũng bay biến. Thấy rảnh rỗi, Mị Lục bèn nằm trong chăn bắt đầu tu luyện.
Trước khi bắt đầu tu luyện, y không quên lên tiếng cảnh cáo Hộc Luật Yển:
"Không được tùy tiện triệu hồi đám rối xác khô kia nữa, nếu không ta sẽ..."
Y "ta sẽ" cả nửa ngày, rốt cuộc cũng không "sẽ" ra được cái gì.
Ngẫm kỹ lại, hình như y chẳng có chút uy h**p nào với Hộc Luật Yển cả. Ngược lại Hộc Luật Yển có thể điều khiển y chẳng khác nào chơi rối gỗ.
Mị Lục: "..."
Y ủ rũ thở dài một hơi.
Mình đúng là như cá nằm trên thớt mà!
Mị Lục lúc tu luyện vẫn luôn chuyên chú, đợi khi y mở mắt ra, ngoài động đã sáng rỡ ánh ban mai.
Ánh nắng vàng ấm áp của mùa đông chiếu xuống lớp tuyết dày trắng xóa trải khắp mặt đất, dường như làm bớt đi mấy phần lạnh lẽo của mùa đông.
Mị Lục chui khỏi ổ chăn, ngẩng đầu đã thấy Hộc Luật Yển ngồi xếp bằng trên đệm, mí mắt mỏng che lấp đôi hốc mắt trống rỗng, cả người như khúc gỗ, dường như cả linh hồn cũng bị rút sạch.
Nhưng hắn vẫn cầm pháp khí trong tay, ngón cái chầm chậm v**t v* bề mặt pháp khí.
Mị Lục để ý đến động tác nhỏ ấy, đoán chắc đêm qua Hộc Luật Yển không hề ngủ, mãi bận tâm suy ngẫm về pháp khí.
Y dậy mặc thêm áo ngoài, dùng thuật tẩy trần gột sạch cho cả mình lẫn Hộc Luật Yển, sau đó thu hai chăn cùng gối vào túi Càn Khôn.
Chăn nệm và gối đều bẩn rồi, tiếc là y chỉ biết dùng thuật tẩy trần, mà thuật ấy chỉ dùng được lên người.
Cho dù y có biết thuật làm sạch vật dụng cũng vô ích, vì chăn gối này là pháp khí cấp thấp, muốn giặt sạch phải đem đến cửa hàng chuyên dụng ở trấn nhỏ hoặc làng gần đó mới được.
Nói đến thôn trấn... Mị Lục cũng hết hy vọng rồi.
Với tình cảnh hiện giờ của y và Hộc Luật Yển, vẫn nên an phậm làm người rừng đi..
Đợi Mị Lục thu dọn xong, Hộc Luật Yển vẫn đứng ngơ ngác trong góc hang động.
Y bước tới, nói với hắn:
"Chúng ta tiếp tục đi về hướng tây bắc. Nếu ngươi muốn dừng lại nghỉ ngơi thì báo ta một tiếng."
Hộc Luật Yển nhắm mắt, dường như chẳng nghe thấy lời y nói.
Mị Lục liếc mắt nhìn pháp khí trong tay hắn, đoán chừng hắn cần thời gian tiêu hóa, bèn đề nghị:
"Không thì chúng ta cứ ở lại hang động này vài ngày? Đợi ngươi nghiên cứu xong pháp khí rồi đi tiếp cũng được?"
Hộc Luật Yển vẫn như gỗ mục, chẳng gật cũng chẳng lắc.
Mị Lục tưởng hắn ngầm đồng ý, ai dè Hộc Luật Yển đã nhấc chân, lần theo vách đá mà đi ra ngoài.
Mị Lục: "..."
Y siết chặt nắm đấm, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng nuốt giận vào lòng.
Thằng nhóc vô lễ, bám dính lấy y như kẹo kéo, mà lại coi y như người vô hình.
Thật sự là... giỏi lắm!
Chờ đến lúc cốt truyện thay đổi, xem ai còn thèm để ý tới tên nhóc thối tha này nữa!
Dù sao thì y cũng sẽ chạy càng xa càng tốt.
Mị Lục uể oải đi ra khỏi hang, liền thấy Hộc Luật Yển đang đứng đợi ở cửa.
Hộc Luật Yển luôn cảm nhận được sự hiện diện của y rất chuẩn. Y còn chưa lại gần, đã bị hắn đưa tay nắm lấy cổ tay.
Mị Lục khó chịu lắc tay mấy cái.
Không lắc ra được.
Tay thằng nhóc này y như kìm sắt.
Mị Lục thầm nghĩ: thôi kệ...
Rồi y đổi tay, chủ động nắm lấy tay Hộc Luật Yển, kéo hắn cùng sải bước đi trên nền tuyết mềm.
Trên người Hộc Luật Yển không có chỗ nào để cất pháp khí, nên chỉ có thể cầm suốt trong tay. Hai người đi suốt một ngày một đêm, Hộc Luật Yển cũng cầm như vậy suốt một ngày một đêm.
Sau cùng, Mị Lục nhìn mà chướng mắt quá, bèn dọn sạch túi gấm Bách Cẩm của Thất Sát rồi đưa cho Hộc Luật Yển.
Túi Bách Cẩm chỉ to bằng một cái túi phúc, nhẹ như lá rụng, hầu như không có trọng lượng, chỉ cần đặt trong lớp áo trước ngực là được. Nó sẽ không trượt ra, càng không rơi mất.
Trừ khi chính chủ tự lấy ra, hoặc bị người có tu vi cao hơn dùng linh lực lấy mất.
Mị Lục giải trừ cấm chế trên túi Bách Cẩm, đặt nó trước ngực Hộc Luật Yển, rồi qua lớp áo vỗ nhẹ túi một cái, dặn dò:
"Bình thường đừng có tùy tiện lôi món pháp khí quan trọng thế này ra ngoài. Ở những nơi hẻo lánh như này chẳng có quy củ như trong thành đâu, nếu bị người khác thấy, chưa chắc họ không nổi lòng tham mà cướp mất đấy."
Hộc Luật Yển im lặng một lát, rồi giơ tay phủ lên mu bàn tay của Mị Lục.
Cảm giác lạnh toát đột ngột khiến tay y khẽ run. Mị Lục muốn rút tay về, nhưng phát hiện Hộc Luật Yển siết rất chặt.
Cảm nhận được y định giãy ra, Hộc Luật Yển không những không buông, còn mạnh bạo đan ngón tay vào tay y, lòng bàn tay ép chặt mu bàn tay y.
Mị Lục bị hắn siết đến đau, không nhịn được bật ra tiếng rên nhỏ: "Hộc Luật Yển, buông tay!"
Hộc Luật Yển không nhúc nhích.
"Hộc Luật Yển!" Mị Lục tức điên, giận dữ quát lớn, "Ngươi mà còn như vậy, ta mặc kệ ngươi luôn đấy!"
Tuy lời ấy nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng nói thì nói thế, trên người Hộc Luật Yển hoàn toàn chẳng có tác dụng uy h**p nào. Đừng nói đến chuyện Mị Lục vốn định thay đổi cốt truyện nên không thể mặc kệ Hộc Luật Yển, chỉ riêng việc hắn có thể điều khiển tim y đã đủ khiến lời cảnh cáo kia trở nên vô nghĩa.
Hộc Luật Yển hiển nhiên cũng hiểu rõ điều đó.
Nhưng khiến Mị Lục không ngờ là—
Lời vừa dứt, Hộc Luật Yển bỗng nhiên buông tay.
Mị Lục chưa kịp phản ứng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Giây tiếp theo, y đột ngột nhận ra: mình phải ngẩng đầu mới nhìn thấy Hộc Luật Yển?!
Phải ngẩng đầu rồi!
Nói cách khác—
Hộc Luật Yển đã cao hơn y!
Nhưng rõ ràng vài tháng trước, khi y cứu hắn từ vực sâu Hàn Thổ lên, hắn còn là một nhóc con nhỏ xíu, không chỉ thấp hơn y cả cái đầu, mà còn gầy yếu đến mức y khi đó còn bệnh cũng bế hắn đi được một đoạn đường dài.
Vậy mà chỉ vài tháng sau, Hộc Luật Yển đã cao hơn y hẳn một cái đầu rồi.
Thiếu niên mười tám tuổi lớn hơn Hộc Luật Yển tận bốn tuổi – Mị Lục, ôm một trái tim tổn thương, loạng choạng lùi về sau vài bước.
Đứng vững rồi, y lại từ đầu tới chân đánh giá Hộc Luật Yển mấy lượt.
Quả nhiên là cao lên không ít, thân thể cũng không còn gầy gò như mấy tháng trước...
Dường như chỉ trong một đêm đã lớn bổng lên, cả đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng, sắc sảo hơn, chỉ có biểu cảm là không đổi—lạnh nhạt, băng lãnh, như thể hết thảy sự vật trên thế gian này đều không liên quan đến hắn.
Hộc Luật Yển vừa tròn mười bốn tuổi, thấp thoáng đã mang theo dáng dấp của một thanh niên, không còn là đứa trẻ để Mị Lục có thể tùy ý ôm lên, cõng đi như trong ký ức nữa.
Tâm trạng của Mị Lục trở nên rối bời.
Y không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, cũng không ngờ Học Luật Yển lại lớn nhanh đến thế.
Có lẽ không bao lâu nữa, Hộc Luật Yển sẽ thực sự trưởng thành thành dáng hình mà y từng quen thuộc trong trí nhớ. Khi đó, Hộc Luật Yển sẽ không còn chỉ là đứa nhỏ dỗi thì không thèm để ý đến y, mà là kẻ có thể tiêu diệt cả một tông môn chỉ vì không cao hứng.
Mị Lục khẽ thở dài một tiếng, thầm nhủ phải sớm lấy lại vật thuộc về Hộc Luật Yển từ người đường chủ Dược Tông Đường mới được.
Lại đi tiếp ba ngày ba đêm, cuối cùng bọn họ cũng tới được huyện Cửu Nghiêu nằm gần Dược Tông Đường.
Mị Lục không dám tùy tiện tiến vào thành, chỉ dám trốn bên ngoài, đợi tìm được cơ hội sẽ vào trong dò la tin tức về Dược Tông Đường.
Kết quả là còn chưa kịp tìm được cơ hội, Hộc Luật Yển đột nhiên như bị thứ gì đó triệu hoán, cứ thế thẳng một đường bước vào thành.
Mị Lục hoảng hồn, vội vã kéo hắn lại.
Nhưng Hộc Luật Yển đã quyết ý tiến về phía trước, không sao kéo lại nổi.
"Hộc Luật Yển, đợi một chút đã!" Sắc mặt Mị Lục trắng bệch, luống cuống nói, "Dược Tông Đường đông người như vậy, còn chúng ta chỉ có hai, cứ thế mà đi vào chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao? Ngươi bình tĩnh lại đã, chúng ta từ từ tính kế, bàn bạc kỹ càng rồi hẵng hành động!"
Hộc Luật Yển hoàn toàn không nghe lọt lời nào, bước chân ngày càng nhanh.
Đã có một khoảnh khắc, Mị Lục thực sự nghĩ tới việc buông tay, xoay người bỏ đi.
Thế nhưng trước khi kịp buông, trong đầu y vụt qua biết bao hình ảnh, cuối cùng vẫn không làm theo cơn bốc đồng kia, mà đành theo Hộc Luật Yển cùng bước vào huyện Cửu Nghiêu.
Tên gọi là huyện, nhưng quy mô của huyện Cửu Nghiêu lại chẳng hề thua kém những thành trấn lớn mà Mị Lục và Hộc Luật Yển từng đi qua trước đó.
Nơi đây có Dược Tông Đường che chở, dân chúng hiếm khi bị yêu thú xung quanh quấy nhiễu. Hơn nữa bên trái chính là dãy núi Côn Lôn, thường có đệ tử các tông môn và tán tu tới rèn luyện, khiến cho huyện Cửu Nghiêu trở nên phồn hoa náo nhiệt hơn hẳn các thôn trấn ở Tây Bắc.
Trên phố người qua kẻ lại không ngớt, tiếng rao hàng của các tiểu thương vang lên không dứt.
Hộc Luật Yển cứ thế một mạch xông thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh, đi đường cứ như bão táp lướt qua, va phải không ít người.
Những kẻ bị va trúng đều tức giận quay đầu mắng mỏ.
Hộc Luật Yển giả điếc, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ một lòng một dạ đi tiếp.
CÓ một gã đàn ông vạm vỡ bị đụng phải còn định đuổi theo, đáng tiếc Hộc Luật Yển bước chân quá nhanh, thoắt cái đã biến mất giữa dòng người.
Gã đàn ông ấu giận đến mức phun một bãi nước bọt xuống đất: "Tên nhãi kia mù rồi chắc? Một người sống sờ sờ thế này đứng đây mà cũng không thấy!"
"Thôi đi, tính toán với đám trẻ làm gì? Có khi gấp việc gì đó thôi." Một gã đàn ông cao lớn bên cạnh nói, đoạn chuyển chủ đề: "À đúng rồi, mấy người thấy Dược Tông Đường dạo này có gì lạ không? Sao đột nhiên phái ra nhiều người đến thế?"
"Dược Tông Đường thì có thể có chuyện gì?" Đại hán chẳng mấy bận tâm, hiển nhiên để ý đến chuyện khác hơn, "Ngày rút kiếm sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Mau thế à?"
"Ừ, nghe nói lần này sẽ có nhiều người đổ về kinh thành hơn hẳn." Đại hán thở dài, "Ai ai cũng mong trở thành người được Thất Tinh Côn Lôn Kiếm lựa chọn, đáng tiếc, đời này chỉ có một người như Hộc Luật Uyển."
Nhắc đến vị kia trong truyền thuyết, gã đàn ông cao lớn bất giác lộ ra vẻ khát vọng: "Ngươi nói Hộc Luật Uyển còn sống không?"
"Ai mà biết? Từng ấy năm không chút tin tức, có khi chết rồi cũng nên. Hơn nữa nhà Hộc Luật luôn kiêng kị sâu sắc những chuyện liên quan đến Hộc Luật Uyển, nhìn thế nào cũng chẳng giống thái độ với người còn sống." Nói đến đây, gã đàn ông vạm vỡ đột nhiên như nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi người kia ghé lại.
Gã đàn ông cao lớn lập tức hiểu ý, nghiêng người ghé tai lại gần.
"Ngươi còn nhớ đứa trẻ mà nhà Hộc Luật từng tìm thấy không? Đứa bị đưa lên tế đàn ấy." Gã đàn ông vạm vỡ hạ giọng, thì thào nói: "Trước đây ta từng làm ăn với người của Dược Tông Đường, từ miệng bọn họ nghe được một tin nhỏ—nói đứa trẻ đó là con của Hộc Luật Uyển."
"Cái gì?!"
Gã đàn ông vạm vỡ vội vàng ra hiệu im lặng.
Gã đàn ông cao lớn tức khắc câm như hến, chỉ còn ánh mắt tràn ngập chấn động nhìn đối phương.
Phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong cú sốc, y mới khẽ giọng hỏi: "Cha của đứa bé đó là ai?"
"Chuyện đó thì chịu." Đại hán nhún vai, "Có thể là người nhà Hộc Luật, cũng có thể là kẻ khác."
Nói đến đây, gã đàn ông vạm vỡ không khỏi tiếc nuối: "Nếu lời đồn là thật, chỉ sợ trên đời này chỉ có mỗi đứa trẻ đó mới rút được Thất Tinh Côn Lôn Kiếm ở kinh thành."
Gã đàn ông kia đáp: "Đứa bé đó chết rồi còn gì, còn rút cái gì nữa?"
Đại hán nói: "Chỉ là lời đồn thôi, ai biết thật hay giả? Nói không chừng đứa bé đó chính là trưởng tử của Hộc Luật Hạnh và Tư Đồ Ôn Uyển cũng nên."
Nghe vậy, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Nói thì nói vậy, nhưng thật sự có mấy ai tin đây?
Nếu đứa trẻ đó thật sự là cốt nhục ruột thịt của Hộc Luật Hạnh và Tư Đồ Ôn Uyển, sao họ có thể nhẫn tâm đối xử như vậy? Dù đứa bé ấy mang thể chất dược dẫn hiếm có, thì đời này mấy ai làm cha mẹ mà có thể tàn nhẫn đến mức đó?
Huống chi Hộc Luật Hạnh và Tư Đồ Ôn Uyển lại nâng niu cưng chiều đứa con út Hộc Luật Lan đến mức trên trời dưới đất không ai bằng, sự đối lập rõ rệt đến đau lòng.
—
Ở một nơi khác, Minh Đức Nghĩa đứng trước cửa sổ, bất ngờ vung tay một cái, loạt bình hoa trên giá đồng loạt rơi xuống đất, vỡ vụn tan tành.
"Đồ vô dụng, toàn là lũ vô dụng!" Y giận dữ chỉ vào đám người đang quỳ dưới đất, mắng như sấm: "Bảo các ngươi tìm hai người mà cũng không tìm được, giữ các ngươi lại làm gì cho chật đất?!"
Đám người đang quỳ rạp trên đất run lẩy bẩy như cầy sấy, kẻ đứng đầu thấp thỏm mở miệng: "Đường... đường chủ, chúng thuộc hạ thực sự đã tận tâm tận lực điều tra từng nhà rồi, chỉ là... chỉ là phạm vi quá rộng, muốn tìm hai người chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thật sự không đủ..."
Lời còn chưa dứt, Minh Đức Nghĩa đã vươn tay ra giữa không trung, năm ngón chụp lại.
Sắc mặt người kia lập tức trở nên đau đớn đến vặn vẹo, cổ họng phát ra những tiếng r*n r* uất nghẹn, hai tay ôm chặt cổ, cả người đổ rạp xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Đức Nghĩa cúi xuống nhìn kẻ đang giãy giụa trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc, tựa như đang dõi theo một con kiến hôi tầm thường không hơn không kém.
"Ta không muốn nghe lý do, ta chỉ cần kết quả." Giọng của Minh Đức Nghĩ, lạnh lẽo chẳng khác gì sắc mặt y lúc này.
Kẻ kia nghe vậy, vùng vẫy gượng dậy từ mặt đất, vừa phun máu vừa cố giữ nguyên tư thế quỳ phục, từng chữ nghẹn đắng từ cổ họng ép ra: "Đường chủ tha mạng, xin đường chủ cho thuộc hạ thêm vài ngày, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được bọn họ..."
Minh Đức Nghĩa hừ lạnh một tiếng, thu tay về.
Thân thể căng cứng của kẻ kia chầm chậm thả lỏng, như thể may mắn thoát khỏi một kiếp.
Minh Đức Nghĩa nói: "Chậm nhất mười ngày, ta phải thấy bọn chúng. Bằng không, các ngươi cũng đừng tới gặp ta nữa."
Kẻ kia gần như dán mặt xuống đất: "Thuộc hạ tuân mệnh."
"Được rồi." Minh Đức Nghĩa phẩy tay, "Lui hết đi."
"Vâng."
Sau khi một đám người lặng lẽ lui ra, trong gian phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Minh Đức Nghĩ.
Y đứng nhìn dòng người tấp nập phía dưới con phố, chân mày dần dần nhíu chặt lại.
Y đã từ bỏ cơ hội tốt để kết giao sâu rộng với các tông môn thế gia khác trong tiệc sinh nhật của nhà Hộc Luật, vội vàng quay về là để xác minh suy đoán trong lòng.
Y muốn biết chuyện đêm đó, rốt cuộc có phải do Hộc Luật Yển gây ra hay không.
Hộc Luật Yển không có tu vi, thậm chí đến ngưỡng cửa tu chân cũng chưa từng bước vào, lý ra không thể tạo nên động tĩnh lớn đến vậy.
Nhưng ngoại trừ Hộc Luật Yển ra, còn ai mang thể chất đặc biệt đến thế?
Vậy thì––
Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bọn Ngôi Sinh lại chết như thế nào?
Đột ngột mất đi một cánh tay đắc lực, đối với Minh Đức Nghĩa mà nói là tổn thất chẳng nhỏ, huống hồ trên người Ngôi Sinh còn giữ một viên Hóa thi châu.
Toàn bộ Dược Tông Đường, chỉ có hai viên Hóa thi châu, một ở trên người y, một ở chỗ Ngôi Sinh.
Nếu viên Hóa thi châu ấy rơi vào tay kẻ khác, cho dù người đó không biết nó là vật gì, cũng có thể mang đến phiền toái không nhỏ cho Dược Tông Đường.
Ngôi Sinh đã chết, phải nhanh chóng tìm lại Hóa thi châu mới được.
Sắc mặt Minh Đức Nghĩa u ám, hơi lạnh phủ lên cả gương mặt, y lẩm bẩm: "Hộc Luật Yển, cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển, ta cũng phải tìm được ngươi."
Đã là dược dẫn, thì phải phát huy công dụng của dược dẫn cho thật tốt.
Đó chính là số mệnh của ngươi.
Nghĩ vậy, Minh Đức Nghĩa thu liễm tâm tư, định dùng phù truyền âm liên hệ với con trai hiện cũng đang ở trong huyện Cửu Nghiêu.
Từ sau khi con trai y phải lòng một ma tu ở huyện Cửu Nghiêu, liền mỗi ngày lẽo đẽo theo sau người ta, chẳng buồn trở về tông môn, thậm chí đến cha mình cũng không nhận, khiến y tức đến độ tạm thời quyết định đích thân đến đây bắt đứa con bất hiếu đó về.
Minh Đức Nghĩa lấy ra một lá phù truyền âm, vừa định kích hoạt thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Minh đường chủ." Ngoài cửa vang lên một giọng nam trong trẻo dễ nghe, "Ngài ở bên trong sao?"
Thân hình Minh Đức Nghĩa khựng lại, cảnh giác nhìn về phía cửa: "Ai ở bên ngoài?"
Người kia không đáp câu hỏi, chỉ nói: "Ngài mở cửa ra là biết."
Gần đây Dược Tông Đường tìm người gây ra náo động không nhỏ, khiến không ít kẻ bất mãn, Minh Đức Nghĩa vì tránh lời ra tiếng vào, chỉ có thể hành sự kín đáo, bên ngoài cũng chỉ cắt cử hai thuộc hạ canh giữ.
Thế nhưng dù chỉ có hai người canh cũng không phải ai muốn tới gần phòng y là tới được.
Trong lòng Minh Đức Nghĩa dâng lên một tia bất an, liền thăm dò tu vi người ngoài cửa.
Chỉ là Luyện Khí trung kỳ?
Kỳ lạ thật.
Chân mày Minh Đức Nghĩa càng nhíu chặt.
Một kẻ Luyện Khí trung kỳ, vì sao có thể lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt của hai thuộc hạ mà gõ lên cửa phòng y?
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng nghĩ đến tu vi nhỏ nhoi ấy, y cũng chẳng mấy để tâm – muốn giết kẻ đó chẳng khác gì giẫm chết một con kiến, có gì phải sợ?
Ý niệm ấy vừa lóe lên, sự bất an trong lòng Minh Đức Nghĩa liền tan biến. Khuôn mặt lạnh lùng, y sải bước tới mở cửa.
Ngoài cửa là một thiếu niên có dung mạo tinh xảo, mặc áo trắng, da trắng hơn tuyết. Thiếu niên ngẩng đôi mắt đào hoa sáng rực nhìn y, nhẹ giọng cất lời: "Minh đường chủ."
Minh Đức Nghĩa nhìn thiếu niên trước mắt, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Ngươi là ai?" Minh Đức Nghĩa hỏi, "Tìm ta có việc gì?"
Thiếu niên đáp: "Ta là ai không quan trọng, cũng không phải ta tìm ngài."
Minh Đức Nghĩa nhíu mày: "Ý gì?"
Chỉ thấy thiếu niên giơ tay chỉ ra sau lưng y: "Hắn tìm ngài."
"Ai?"
"Người đứng sau lưng ngài."
—
💀 Tác giả có lời muốn nói:
Ngôi Sinh: Cảnh tượng này... sao mà quen thuộc quá vậy trời...
Comments