Chương 28: Tìm người.

Chương 28: Tìm người.

Cả người Mị Lục đều ngây ra như phỗng, y thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nhưng sự thật chứng minh, y không hề nghe nhầm.

Khi bên kia càng lúc càng "chiến đấu kịch liệt", âm thanh truyền đến cũng càng lúc càng to.

Rồi rất nhanh, Mị Lục bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

Y bình tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe một lúc, sau đó mới xấu hổ nhận ra... hình như...

Hai người kia không phải một nam một nữ...

Mà là——

Hai người đàn ông...

Nói cách khác.

Là hai người đàn ông đang làm chuyện ấy.

Mị Lục: "......"

Trong khoảnh khắc, trong đầu y như có tiếng nổ "oành" vang dội.

Má ơi!

Là... hai người đàn ông thật luôn kìa?!

Mặc dù y từng nghe nói đàn ông cũng có thể làm với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên y tận mắt chứng kiến một màn xuân cung sống giữa rừng tuyết.

Nếu chỉ có một mình y lén nghe lén thì cũng chẳng sao.

Vấn đề là——phía trước y còn có một Hộc Luật Yển đứng đó!

Nhớ đến việc Hộc Luật Yển mới vừa tròn mười bốn tuổi, Mị Lục xấu hổ đến mức muốn dùng mũi chân đào ra nguyên một cái hố ngay trên nền tuyết.

Đây chẳng phải là dạy hư trẻ con sao?

Y đang do dự không biết có nên rời đi hay không, Hộc Luật Yển bị y bịt tai đột nhiên nghiêng đầu một cái.

Mị Lục giật nảy người, tưởng hắn nghe thấy gì rồi, vội vàng ấn tay chặt hơn, bịt kín tai hắn luôn.

Đúng lúc ấy, hai người bên kia bắt đầu cao trào cảm xúc, làm tuyết trên cành cây rơi xuống sột soạt vang động.

Giọng nam khàn khàn, gợi cảm vang lên, th* d*c không nén được.

Mị Lục thật sự không chịu nổi nữa. Y vừa che tai Hộc Luật Yển, vừa luồn tay xuống, nắm lấy cổ tay hắn, định lôi người lặng lẽ rời đi.

Ngay lúc này, người đàn ông có giọng nói quyến rũ nũng nịu lên tiếng: "A, Minh Toại, ngươi nhẹ chút được không..."

Một giọng nam khác trầm thấp, khàn khàn, bật cười lạnh: "Giả vờ cái gì? Ngươi chẳng phải thích ta đối xử với ngươi thế này sao?"

"Ha." Người kia bật cười nhẹ, giọng lộ ra vẻ mỉa mai: "Biết cứng rắn khi ở trước mặt ta rồi à? Dám thế này với Vãn Cơ không?"

"Liên quan gì tới Vãn Cơ?"

"Chẳng phải ngươi vào hố Vạn Xà này là vì nàng ta sao?"

"Thì ta vào vì Vãn Cơ thì sao? Không vì Vãn Cơ thì sao?" Giọng Minh Toại lạnh băng, rõ ràng có chút tức giận, "Giờ còn nói mấy lời này làm gì, phá hứng!"

"Ta vừa nhắc tới Vãn Cơ là ngươi mất hứng rồi? Vậy lúc trước ngươi như con chó đi theo sau Vãn Cơ là sao hả?"

Chưa dứt lời, Minh Toại đã giận dữ đến nỗi bùng nổ, túm tóc người kia, đập mạnh đầu hắn vào thân cây.

"A!" Người kia kêu thảm một tiếng: "Minh Toại, ngươi điên rồi sao?!"

Minh Toại gằn giọng đầy sát khí: "Chỉ dựa vào loại rác rưởi như ngươi mà dám ly gián ta với Vãn Cơ? Ngươi mà dám nhắc tên nàng một lần nữa, ta xé nát cái miệng của ngươi!"

Người kia bị dọa sững người, im lặng một hồi rồi bắt đầu nức nở khe khẽ.

Mị Lục: "......"

Y chịu thua.

Làm cái việc đó mà cũng cãi nhau được?

Khoan đã——

Minh Toại?

Người kia chính là Minh Toại?!

Mị Lục vừa nhận ra, còn chưa kịp phản ứng thì——người trước mặt y, Hộc Luật Yển, đã bất ngờ nhấc chân, sải bước đi thẳng về phía hai kẻ kia.

Mị Lục sợ hết hồn, mặt cắt không còn giọt máu, vội vã chạy theo sau: "Hộc Luật Yển!"

Nhưng Hộc Luật Yển chẳng hề để tâm đến tiếng gọi của y, bước đi dứt khoát, tiến thẳng đến trước mặt đôi uyên ương chó gà kia.

Trên nền tuyết trắng in bóng hai người đang quấn lấy nhau. Cả hai bị sự xuất hiện đột ngột của hai kẻ xa lạ làm cho hoảng sợ, đồng loạt quay đầu.

Chỉ cần một cái liếc, Mị Lục liền nhận ra Minh Toại.

Hắn trông không khác nhiều so với những lần luân hồi trước—dù khuôn mặt còn khá ưa nhìn, nhưng vì ham mê tửu sắc, thân thể bị vắt kiệt sức, cả người trông yếu ớt, khí sắc uể oải, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: suy tàn.

Minh Toại vẫn giữ tư thế đè người kia lên thân cây, tay nắm tóc hắn, mặt mũi đầy sát khí.

Mà dưới eo bọn họ... vẫn còn dính liền với nhau.

Mị Lục mới liếc một cái đã như bị điện giật, vội quay mặt đi.

Thật sự... quá chói mắt!

Nhưng Minh Toại hoàn toàn không nhận ra bộ dạng khó coi của mình lúc này, đến khi hắn phát hiện hai kẻ trước mặt tu vi dưới trung kì Luyện Khí, cơn giận dữ dâng thẳng lên não.

"Các ngươi là ai?!" Minh Toại hất người kia xuống đất, vừa kéo quần vừa nghiến răng nghiến lợi chửi, "Ai cho các ngươi gan tới phá chuyện tốt của ta? Chán sống rồi à?!"

"Không không không." Mị Lục phẩy tay, giọng nhẹ như gió: "Bọn ta không chán sống, bọn ta tới tìm người."

Minh Toại tức đến mức đầu muốn nổ tung, gào lên: "Tìm người thì liên quan quái gì tới ông đây?!"

Mị Lục mặt không đổi sắc, thong thả nhẫn nại nói: "Người bọn ta muốn tìm... chính là ngươi. Thế nên có liên quan đấy."

"Các ngươi tìm ta?" Minh Toại tức quá hóa cười, "Các ngươi là cái thá gì?!"

Mị Lục: "......"

Hay cho thằng cha này.

Minh Toại ơi là Minh Toại. Ngươi lại dám gọi nam chính là "cái thá gì" đó hả? Vậy kẻ muốn chết là ngươi mới đúng.

Mị Lục hắng giọng, điềm nhiên đáp:

"Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết bọn ta là cái thá gì."

Minh Toại đã sống hơn hai mươi năm, chưa từng có lúc nào uất ức đến vậy.

Hắn quanh quẩn ở chốn quỷ quái này suốt một ngày, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông mày thanh mắt tú, miễn cưỡng dùng được, kết quả vừa mới "dùng" đã bị hai kẻ không hiểu từ đâu tới phá hỏng chuyện tốt.

Phá hỏng chuyện tốt thì thôi, còn nói ra một tràng lời quái đản chẳng đầu chẳng đuôi.

Minh Toại vốn đã nóng tính, lúc này càng thêm giận dữ, cả người như muốn bốc cháy, hắn trực tiếp triệu hồi pháp khí bản mệnh ra—là một cây roi đen dài hơn, chắc chắn hơn roi của Ngôi Sinh và còn có gai ngược.

"Được, vậy để ta xem xem, rốt cuộc các ngươi có phải là cái 'thá' gì không." Minh Toại cười lạnh, vung tay, cây roi quất lên không trung phát ra một tiếng "vút" giòn vang.

Ngay sau đó, cây roi dài như một con rắn lao vút trong không trung, cuốn theo luồng gió lạnh quấn thẳng về phía Hộc Luật Yển.

Minh Toại bật cười điên dại, ngông cuồng, ánh mắt chất chứa độc ý lạnh lẽo.

Thế nhưng nụ cười đó chỉ kéo dài trong chớp mắt, rồi đông cứng trên mặt hắn.

Sự ngạc nhiên hoảng hốt nhanh chóng bò lên từng đường nét gương mặt.

Hắn trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bàn tay Hộc Luật Yển đang nắm chặt lấy cây roi của mình, trông như thể gặp phải quỷ: "Ngươi, ngươi đây là..."

Sao có thể như vậy được?

Tên kia lại có thể dễ dàng nắm lấy pháp khí bản mệnh của hắn?!

Nhưng rõ ràng tên đó không có tu vi kia mà!

Chẳng lẽ... tu vi của hắn còn cao hơn cả mình?

Không. Không thể nào.

Với tu vi hiện tại của hắn, nếu đối phương mạnh hơn, ít nhất hắn phải cảm nhận được phần nào mới đúng.

Nỗi sợ hãi đối với cái chưa biết như thủy triều ập đến, tràn ngập cổ họng hắn, khiến giọng nói run rẩy: "Ngươi..."

Câu còn chưa nói hết, đối phương đã đột nhiên rút tay về.

Cây roi đang căng cứng lập tức kéo giật hắn về phía trước, khiến Minh Toại loạng choạng. Hắn nghiến răng, gắng gượng rót linh lực vào cây roi, nhưng chưa kịp phát lực thì người kia đã bước lên một bước, vung mạnh đầu roi còn lại.

Pháp khí vốn thuộc về hắn lại bị lực đạo khủng khiếp của người kia điều khiển mà điên cuồng vung múa, thậm chí còn chẳng phân biệt địch ta, quay ngược lại quấn lấy chính cánh tay hắn.

Minh Toại cả kinh, theo bản năng muốn buông roi.

Nhưng cây roi căn bản chẳng theo lệnh hắn, không những không buông ra được, mà còn trườn lên theo cánh tay hắn với tốc độ chóng mặt. Những chiếc móc sắc nhọn trên roi xé rách y phục, cắt rách da thịt hắn.

Chỉ trong chớp mắt, cả cánh tay đã đẫm máu be bét.

Minh Toại đau đến méo mó mặt mày, cơ thể run lên bần bật như sàng gạo. Nhưng hắn càng giãy giụa, cây roi càng siết chặt, những chiếc móc càng cắm sâu vào máu thịt.

Cuối cùng, Minh Toại lăn lộn dưới đất, gào thét thảm thiết.

Hộc Luật Yển thu roi, không nói một lời, bước đến túm lấy cổ áo hắn.

Một cơn sợ hãi khủng khiếp lập tức bao trùm lấy Minh Toại, hắn chẳng còn để tâm đến cơn đau nơi cánh tay, ra sức giãy giụa: "Ngươi là ai?! Mau thả ta ra!"

Hộc Luật Yển lôi Minh Toại đi thẳng.

"Ngươi muốn làm gì?!" Minh Toại gào lên, giọng lạc đi vì sợ hãi, "Cha ta là Minh Đức Nghĩa, đường chủ của Dược Tông Đường! Nếu ta có chuyện gì, cha ta nhất định không tha cho ngươi đâu!"

Nhưng Hộc Luật Yển cứ như không nghe thấy tiếng hắn, cũng chẳng cảm nhận được sự giãy giụa ấy. Hắn mặt không đổi sắc mà đi tới, lôi Minh Toại như một thợ săn kéo lê con mồi.

Minh Toại bị kéo lê, để lại một đường dấu vết hỗn loạn trong tuyết.

Hắn không thể tưởng tượng nổi cơ thể trông gầy gò kia lại ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng đến vậy. Đáng sợ hơn là...

Linh lực của hắn đâu rồi? Tại sao linh lực hắn phát ra lại như giọt nước rơi vào hồ, tan biến không dấu vết?

Tên đó...

Tên đó có thể hút linh lực của hắn sao?!

Hắn rốt cuộc là ai?!

Nam nhân bị Minh Toại đẩy ngã lúc trước cứ thế mở trừng mắt nhìn Minh Toại bị Hộc Luật Yển lôi đi, rất lâu sau mới từ cơn chấn động tỉnh lại.

Y lồm cồm bò dậy khỏi nền tuyết, loạng choạng định đuổi theo, nhưng bị Mị Lục chắn ngang đường.

Mị Lục nói: "Nếu ngươi không muốn tự rước lấy phiền phức, thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Nghe vậy, hai hàng lệ tức thì trào ra khỏi hốc mắt nam nhân. Y lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Không được đâu, ta một mình sẽ chết trong hố Vạn Xà mất..."

Mị Lục khẽ nhíu mày. Giờ y mới nhận ra người kia chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ. Với tu vi như thế mà muốn băng qua hố Vạn Xà chẳng khác gì trèo lên trời.

"Ngươi vào đây một mình à?"

"Ta vào với bốn người khác." Nam nhân ôm lấy cánh tay, nức nở, "Nhưng bọn ta quá xui xẻo, vừa mới vào đã gặp phải một đàn nhện Thiên Lang đi kiếm ăn. Số lượng quá nhiều, bọn ta chạy trốn thì lỡ bước vào đầm lầy, cuối cùng chỉ có ta may mắn được Minh Toại cứu..."

Nói đến đây, nam nhân nghẹn lại, không nói được nữa. Y òa lên khóc, đôi vai gầy run rẩy giữa tiếng nấc.

Nhưng Mị Lục vẫn không hiểu: "Tu vi ngươi mới Luyện Khí sơ kỳ, sao lại theo họ vào đây?"

Nam nhân cố nén tiếng nấc, nghẹn ngào đáp: "Họ nói sẽ bảo vệ ta. Chỉ cần bọn ta để công tử họ Lâm ra khỏi hố Vạn Xà trước, mỗi người sẽ được thưởng một ngàn lượng bạc."

Mị Lục càng thêm nghi hoặc: "Nhưng tu vi như ngươi thì sao bảo vệ được công tử họ Lâm?"

"Ta..." Nam nhân cắn môi, trông như khó mở lời, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng đáp lại: "Ta không cần bảo vệ công tử họ Lâm, chỉ cần khiến công tử không cảm thấy nhàm chán là được..."

Mị Lục: "......"

Rồi.

Y hiểu rồi.

Trách y lắm mồm, hỏi nhiều làm gì?

Mị Lục lúng túng ho khẽ hai tiếng rồi nói: "Chúng ta vừa mới vào không lâu, ngươi bây giờ quay lại có lẽ vẫn kịp."

Nam nhân vội hỏi: "Còn Minh Toại thì sao?"

Mị Lục đáp:"Chúng ta và hắn có chút ân oán cá nhân chưa giải quyết, dù sao thì ngươi cũng không thể theo hắn nữa đâu."

Comments