Chương 30: Lúng túng.

Chương 30: Lúng túng.

Thiếu niên mặt không biểu cảm kéo theo Minh Toại cao hơn mình nửa cái đầu, mái tóc đen dài buộc cao sau gáy, làn da dưới ánh mặt trời trắng hơn cả tuyết đọng dưới chân.

Vãn Cơ híp mắt hồ ly, chăm chăm nhìn thiếu niên một lúc, đột nhiên mũi chân điểm nhẹ xuống đất, trực tiếp từ tầng năm của đài cao phóng mình xuống.

Người bên dưới cảm nhận được luồng gió mạnh lướt qua, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một bóng đen quen thuộc, lập tức náo loạn tránh đường.

Nơi vừa nãy chen chúc chật như nêm giờ bỗng như thuỷ triều rút, tách đôi thành hai hàng.

Mị Lục chỉ thấy ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, cơn gió lạnh lẽo trộn với một mùi hương nhẹ nhàng thoảng đến. Khi y kịp phản ứng, một bóng dáng uyển chuyển đã chắn giữa y và Hộc Luật Yển.

Phải nói đúng ra là, chắn giữa Hộc Luật Yển và Minh Toại.

Mà Mị Lục lại đang đứng ngay sau Minh Toại.

Dù người phụ nữ kia quay lưng về phía y, Mị Lục vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chính là ma tu Vãn Cơ – người tổ chức cuộc thi lần này.

So với mười lần luân hồi trước, Mị Lục lần này được gặp Vãn Cơ sớm hơn đến bảy tám năm. Trong ký ức y, Vãn Cơ tuổi ngoài ba mươi trầm tĩnh sâu xa, giỏi nhẫn nhịn ẩn nhẫn, mãi đến khi vừa gặp Hộc Luật Yển đã động lòng, mới trở thành cô gái trẻ yêu điên cuồng, dốc hết chân tình.

Còn hiện tại, Vãn Cơ mới chỉ hơn hai mươi, rực rỡ và nóng bỏng như đóa hồng đen nở rộ rực rỡ nhất. Dẫu chìm giữa biển người, vẫn nổi bật vô cùng.

Gần như ánh mắt tất thảy mọi người đều dồn về phía nàng.

Ngoại trừ một người.

Đó là Hộc Luật Yển – kẻ đã mù cả hai mắt.

Hộc Luật Yển đương nhiên cảm nhận được sự xuất hiện của Vãn Cơ, bàn tay đang buông thõng dần nắm chặt thành quyền, mũi hơi nhăn lại, giọng khàn khàn hỏi: "Ai?"

Vãn Cơ khựng lại giây lát, rồi bật cười khẽ, che miệng nói: "Ngươi là người đầu tiên hoàn thành yêu cầu của ta, mà lại không biết ta là ai sao?"

Hộc Luật Yển không lên tiếng, nhưng vẻ mất kiên nhẫn nơi chân mày đã nói lên tất cả.

Lúc này, Hắc Sát và vài người khác hấp tấp chen ra khỏi đám đông, chạy đến cạnh Vãn Cơ.

Nàng liếc nhìn Hắc Sát: "Là hắn sao? Người ngươi nói tới?"

Hắc Sát gật đầu như giã tỏi: "Đúng là hắn!"

Nghe vậy, ý cười trên mặt Vãn Cơ càng đậm, nàng đánh giá Hộc Luật Yển từ đầu đến chân, khẽ tặc lưỡi: "Thân thể thì đúng là thân thể phàm nhân, nhưng khuôn mặt này... e là chẳng phải phàm tục."

Chưa dứt lời, Vãn Cơ đột ngột nghiêng người áp sát Hộc Luật Yển.

Động tác nàng vừa nhẹ vừa nhanh, theo cùng làn gió thơm dìu dịu, bao phủ lấy hắn, khẽ vén lọn tóc rủ trên trán, để lộ vầng trán trắng nõn mịn màng.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã kề sát ngay trước mặt hắn.

Khóe môi Vãn Cơ cong cong, nửa tùy ý giơ tay lên – chỉ một cái phẩy tay, lớp ảo ảnh che khuất gương mặt Hộc Luật Yển đã bị bóp nát trong không trung.

Giây tiếp theo, dung mạo thật sự của Hộc Luật Yển hiện rõ trước mắt nàng.

Vãn Cơ ngẩn ra – rõ ràng nàng không ngờ rằng đằng sau chiếc mặt nạ đơn sơ ấy lại là một gương mặt khiến người ta không thể rời mắt. Trong mắt nàng lóe lên một tia kinh diễm không hề che giấu: "Ngươi..."

Lời chưa dứt, Hộc Luật Yển đã vung tay tấn công thẳng vào cổ nàng.

Vãn Cơ không kịp phòng bị, vội vã né tránh, lảo đảo lui về phía sau.

Hộc Luật Yển chẳng có ý dây dưa với nàng, lập tức quay lại định kéo Minh Toại đi tiếp.

Nhưng làm sao Vãn Cơ để hắn như ý?

Tay hắn còn chưa chạm vào áo Minh Toại thì đã bị nàng phất tay chặn lại.

"Gấp gì chứ?" Giọng nàng cố ý dịu lại, dù giọng nàng có chút khàn, nhưng khi nói nhỏ nhẹ lại có một vẻ quyến rũ riêng, "Ngươi là người đầu tiên vượt qua hố Vạn Xà, ta đương nhiên phải giữ lời. Vãn Cơ ta từ trước đến nay đều nói được làm được."

Nàng hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy còn định chuồn, lúc này lại nói năng hùng hồn đến lạ.

Chỉ có Hắc Sát và mấy người bên cạnh là tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Hộc Luật Yển im lặng một lát rồi hỏi: "Lời hứa gì?"

"Chỉ cần là người đầu tiên vượt qua hố Vạn Xà, ta sẽ đáp ứng hắn một nguyện vọng bất kỳ." Giọng nói của Vãn Cơ thấp xuống, chất đầy mê hoặc, đôi mắt hồ ly xinh đẹp gắt gao khóa chặt Hộc Luật Yển, khẽ nói, "Nói đi, ngươi muốn gì?"

Câu nói vừa dứt, đám đông lập tức sôi sục.

Hố Vạn Xà càng ngày càng nguy hiểm, tuyết lớn chặn núi, mấy kẻ Trúc Cơ hậu kỳ tiên phong vào đó không một ai sống sót trở ra. Ai cũng nghĩ cuộc thi này sẽ phải hủy bỏ.

Không ngờ chỉ hai ngày sau đã có người ra được khỏi hố Vạn Xà.

Mà còn sốc hơn nữa——

Chính là Vãn Cơ chủ động đề nghị cho một nguyện vọng, còn thiếu niên kia thì mặt không đổi sắc, chẳng hề vui mừng hay xúc động, cứ như chẳng có gì đáng nói.

Không biết có phải ảo giác của mọi người không, nhưng thiếu niên đó... hình như chẳng hề hứng thú gì với Vãn Cơ.

Nhưng nếu không hứng thú, vậy hắn vào hố Vạn Xà làm gì?

Ngược lại mà nghĩ, nếu thật sự động lòng, thì sao lại không tỏ ra chút phản ứng nào?

Giữa lúc mọi người còn mông lung, thiếu niên cất giọng: "Ta muốn một người."

Câu này vừa vang lên, cả đám người đều hiểu ra.

Quả nhiên là vậy.

Thấy chưa, cuối cùng cũng đòi người rồi đấy thôi.

Ban đầu họ còn đoán rằng có khi thiếu niên chỉ vô tình bước vào hố Vạn Xà trong lúc hỗn loạn, rồi tình cờ ra được.

Giờ thì rõ ràng: thiếu niên ấy chính là vì Vãn Cơ mà đến. Có điều hắn giỏi giấu cảm xúc mà thôi.

Nghĩ cũng phải.

Vãn Cơ là đóa hoa của Ma giới, mỹ nhân hiếm có giữa trời đất, đời này có mấy ai là đàn ông lại có thể kháng cự nổi nàng?

Cho dù có — thì chắc cũng chẳng phải là người thích phụ nữ.

Vãn Cơ cười rực rỡ như hoa nở, tươi đẹp đến chói mắt, mê hoặc vô cùng. Nàng cong đuôi mắt, ra vẻ như không rõ: "Là ai?"

Hộc Luật Yển giơ tay, chỉ về phía nàng.

Thấy vậy, lòng Vãn Cơ như có hàng vạn bông pháo nổ tung, vui sướng đến muốn bay khỏi mặt đất. Nhưng nàng không muốn để Hộc Luật Yển dễ dàng toại nguyện, nên cố làm ra vẻ nghiêm trang, khẽ ho một tiếng: "Ngươi không nói ra, ta sao biết ngươi chỉ ai?"

Đám đông xung quanh nhao nhao hùa theo.

"Phải đấy, muốn ôm mỹ nhân về, thì cũng nên nói vài lời chứ!"

"Vãn Cơ cô nương đâu phải người muốn chỉ là chỉ, ít nhất cũng nói rõ chút đi!"

"Nếu ngươi không nói, chúng ta không đồng ý cho ngươi dẫn nàng đi đâu!"

Ngay sau đó, có người lại phát hiện ra điều gì đó.

"Khoan đã, các người có thấy không? Hắn thậm chí còn chưa mở mắt ra lần nào! Vãn Cơ cô nương nói chuyện với hắn mà hắn cứ nhắm tịt mắt lại, thật là thất lễ. Dù có đẹp đến đâu thì cũng vô dụng!"

"Vô dụng là sao?" — Người cất lời này chính là Vãn Cơ.

Nàng hơi khó chịu liếc nhìn gã nam nhân vừa lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ khinh ghét không hề che giấu: "Nếu ngươi cũng có gương mặt như hắn, dù có không vượt nổi hố Vạn Xà với bản lĩnh của ngươi, ta cũng sẽ kéo ngươi về cho bằng được."

Gã đàn ông không ngờ Vãn Cơ lại bênh vực tên thiếu niên kia, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, vội vàng mở miệng: "Vãn Cơ cô nương..."

"Được rồi." Vãn Cơ phất tay, "Đừng lấy cái bản mặt xấu xí đó mà nói chuyện với ta. Tu vi không có, dung mạo không có, ngươi lấy tư cách gì để chê hắn?"

Mặt mũi người kia đen sì như đít nồi.

Đám người vây xem lại cười ầm lên, mà thấy thái độ Vãn Cơ như thể đang bảo vệ người của mình như vậy không còn ai dám mở miệng chê bai thiếu niên nọ nữa.

Toàn bộ quá trình, Hộc Luật Yển vẫn lạnh mặt đứng yên một chỗ, chẳng mảy may để tâm tới những lời bàn tán hay sự chủ động của Vãn Cơ.

Tựa như tất cả đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Chờ Vãn Cơ nói xong, Hộc Luật Yển mới tiếp lời: "Người mà ta muốn là—"

Vãn Cơ lập tức rạng rỡ như hoa nở.

Hắn thản nhiên nói: "Người phía sau cô."

Vãn Cơ: "..."

Hắn bổ sung: "Ta muốn Minh Toại."

Vãn Cơ: "......"

Lần này không chỉ mình nàng, mà tất cả mọi người có mặt đều hóa đá.

Thiếu niên ấy vừa nói gì?

Hắn muốn Minh Toại?

Là họ nghe nhầm, hay hắn nói nhầm? Nhưng hai từ "Minh Toại" và "Vãn Cơ" phát âm cách biệt xa như trời với biển, làm gì dễ nhầm đến thế?

Nếu bảo nghe sai, chẳng lẽ cả đám người đều đồng loạt nghe sai?

Cuối cùng, vẫn là Hắc Sát hoàn hồn đầu tiên, nổi giận đùng đùng lao tới trước mặt Vãn Cơ, chỉ vào mặt Hộc Luật Yển quát: "Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Ngươi muốn Minh Toại? Vậy ngươi tham gia cuộc thi của Vãn Cơ cô nương làm gì? Ngươi cố tình khiến cô ấy bẽ mặt đúng không?!"

Hộc Luật Yển im lặng.

Hắc Sát giận đến nhảy dựng lên: "Ngươi nói gì đi chứ!"

Lúc này, Vãn Cơ đưa tay đẩy Hắc Sát sang bên, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ mê người, song trong đáy mắt chẳng hề có ý cười, chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy lạnh đến rợn người.

"Ra là ngươi phí công tốn sức chỉ vì Minh Toại." Nàng bỗng thu lại nụ cười, lạnh giọng nói: "Nhưng vì tư lợi mà tự ý phá hoại quy tắc thi đấu của ta, ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"

Chân mày Hộc Luật Yển cau lại, rõ ràng đã chạm đến giới hạn chịu đựng.

Hắn khàn giọng gọi: "Mị Lục."

"Mị Lục?" Vãn Cơ ngẩn người, "Ai là Mị Lục?"

Hắn lại gọi: "Mị Lục."

Còn chưa kịp để Vãn Cơ phản ứng xem cái tên vừa lòi ra này là ai, đã thấy Hộc Luật Yển vòng qua nàng và Hắc Sát, đi thẳng tới trước mặt một thiếu niên áo trắng.

Hắn nắm chặt tay y, trầm giọng nói: "Mị Lục, ta muốn rời khỏi nơi này."

Bị hắn nắm cổ tay, thanh niên áo trắng thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tay còn lại khẽ phủ lên mu bàn tay hắn, vỗ nhẹ hai cái.

Lúc này Vãn Cơ mới phát hiện ra sự hiện diện của thanh niên ấy.

Ánh mắt nàng dừng lại nơi đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của Hộc Luật Yển và thanh niên áo trắng, dần dần trở nên trầm mặc.

Bị đưa lên vị trí trung tâm của mọi ánh nhìn, Mị Lục thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò, chỉ muốn hóa thành làn khói chuồn mất cho nhanh. Y chỉ muốn lặng lẽ đứng xem kịch, thế quái nào lại biến thành nhân vật chính rồi?

Nhưng sự đã rồi, y cũng chẳng thể đẩy Hộc Luật Yển ra, đành cắn răng kéo hắn bước lên trước: "Vãn Cơ cô nương, phá hỏng quy tắc thi đấu là lỗi của chúng ta. Nhưng thật ra, chúng ta bước vào hố Vạn Xà chỉ là để tìm người. Mong cô nương rộng lòng, cho chúng ta rời đi."

Vãn Cơ lạnh lùng cười khẩy: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Mị Lục ngẩng đầu nhìn nàng.

Vãn Cơ khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày: "Minh Toại dù sao cũng là người quen cũ của ta, nói tình hay nói lý, ta đều không thể để các ngươi dẫn y đi."

Mị Lục có chút đau đầu, còn chưa kịp đáp, đã nghe Hộc Luật Yển lên tiếng: Nếu ta nhất quyết mang Minh Toại đi thì sao?"

Vãn Cơ nhướn mày: "Cứ thử xem."

Lời còn chưa dứt, Hộc Luật Yển đã nhanh như chớp rút dao găm từ túi trăm vải ra, đâm thẳng vào ngực nàng.

Vãn Cơ sớm có đề phòng, dễ dàng né tránh.

"Trò mèo cỏn con như vậy mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?" Nàng cười nhạt mỉa mai, không cần dùng đến pháp khí, chỉ khẽ động tay, một luồng linh lực đậm đặc như có thể ngưng tụ thành hình liền vờn quanh đầu ngón tay nàng.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên sắc bén, năm ngón tay mở rộng.

Tức thì luồng linh lực kia như tấm lưới nhện bủa kín giữa không trung, chụp thẳng xuống đầu Hộc Luật Yển.

Vãn Cơ tiếc nuối lắc đầu: "Thật đáng tiếc cho khuôn mặt kia."

Thế nhưng ngay sau đó, nàng trơ mắt nhìn tấm lưới linh lực mình dệt nên, ngay khi vừa chạm vào thân thể Hộc Luật Yển liền tan biến như bồ công anh gặp gió.

Linh lực của nàng...

Bị thiếu niên kia hấp thụ?

Vãn Cơ sắc mặt lập tức biến thành tro tàn, cả người chấn động, một lúc lâu không thể hoàn hồn.

Thiếu niên đó là ai?

Sao có thể hấp thụ linh lực của người khác?

Trong đầu nàng mơ hồ hiện lên một cái tên.

Kẻ từng là thủ lĩnh Ma giới, từng khiến chính đạo máu chảy thành sông, cuối cùng chết đi trong một trận chiến long trời lở đất.

Ngay cả khi đã chết, chỉ cần nhắc tới tên kẻ đó, người trong Ma giới vẫn không khỏi rùng mình, vừa kính vừa sợ.

Hắc Sát cùng đồng bọn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tưởng Hộc Luật Yển may mắn tránh được đòn công kích của Vãn Cơ, lập tức lao tới định bao vây hai người họ.

Ai ngờ Vãn Cơ quát lớn: "Tất cả dừng tay cho ta!"

Đám người sửng sốt, dù không hiểu đầu đuôi nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về sau.

Sự kinh ngạc trong mắt Vãn Cơ vẫn chưa tan, nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt của Hộc Luật Yển, tựa như muốn nhìn xuyên qua đó để thấy rõ linh hồn hắn.

Không giống.

Quả thực không giống.

Dù là đường nét khuôn mặt hay khí chất đều chẳng hề giống người kia.

Nhưng khi nãy nàng không nhìn lầm — thiếu niên ấy thực sự hấp thụ linh lực của nàng.

"Ngươi..." Vãn Cơ đưa ý niệm nhập vào thức hải hắn, giọng vừa do dự vừa thăm dò: "Ngươi có quan hệ gì với... Ma Tôn Lận Sùng?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung chính của truyện ngoài viết về hành trình tìm lại các bộ phận cơ thể ra còn từ từ hé lộ quá khứ và thân thế của công.

Comments