Vừa nói xong, nước mắt người kia đã lặng lẽ rơi như mưa, nghẹn ngào nức nở.
Nam nhân có thể lọt vào mắt Minh Toại tất nhiên không phải loại diện mạo tầm thường, nhưng khóc nhiều lần quá thì hiệu quả cũng giảm dần. Lần trước đã chẳng khiến Mị Lục mủi lòng thì lần này lại càng không thể.
"Ngươi bám theo chúng ta chẳng phải là quyết định hay ho gì." Mị Lục bình thản nói ra sự thật, "Nếu là ta, ta sẽ chọn ở lại huyện Cửu Nghiêu."
Người kia vội vã lắc đầu như trống bỏi: "Không được, ta không thể ở lại huyện Cửu Nghiêu."
Mị Lục lặng lẽ nhìn y.
Người nọ giằng co một lúc, cuối cùng cũng lí nhí nói: "Nói thật thì, trước kia Lâm công tử quá phô trương, chỉ mới đến huyện Cửu Nghiêu được hai ba hôm mà đã kết thù không ít. Ta lại không quen ai nơi này, nếu ở lại thì chỉ có bị khi dễ mà thôi."
Ra là vậy. Những lời vừa nãy như "không nơi nương tựa, bỡ ngỡ đất khách"... đều là cái cớ mà thôi.
Nam nhân rề rà năn nỉ nửa ngày, thấy Mị Lục vẫn không mảy may động lòng, liền quay người bò lết đến bên chân Hộc Luật Yển, vừa dập đầu vừa khóc rấm rứt:
"Tiểu công tử ơi, xin người thương tình thu nhận ta đi. Ta thật sự không còn chốn dung thân mới phải theo bám hai vị. Đợi ta tìm được chỗ ổn định rồi, nhất định chủ động rời đi, tuyệt đối không làm phiền nữa."
Hộc Luật Yển như thể chẳng hề nghe thấy gì, đầu cũng chẳng buồn nghiêng một chút.
Nhưng người kia lại tưởng hắn đang phân vân, càng dập đầu càng mạnh.
Cuối cùng, vẫn là Mị Lục mở lời:
"Được rồi, ngươi đã muốn theo thì cứ theo. Nhưng nói trước, chúng ta không chịu trách nhiệm cho an nguy của ngươi."
Người nọ sững lại một chút, rồi lập tức mừng rỡ như điên: "Tạ ơn công tử!"
Mị Lục hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người kia dè dặt đáp: "Công tử cứ gọi ta là Tiểu Quyến là được."
"Ừ, Tiểu Quyến." Mị Lục chỉ vào sợi dây thừng dưới đất, "Từ giờ, ngươi chịu trách nhiệm kéo Minh Toại."
Tiểu Quyến quay đầu nhìn sợi dây, rồi lại nhìn Minh Toại đang thở phì phò vì giãy dụa, miệng há ra cứng ngắc: "Ta... ta á?"
Mị Lục: "Đúng, chính là ngươi."
Mãi lúc đó Tiểu Quyến mới hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, vội xua tay: "Ta... ta không được đâu, ta không kéo nổi hắn..."
"Không sao cả." Mị Lục vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi cứ từ từ mà kéo, kéo được bao nhiêu thì kéo, bọn ta sẽ vừa đi vừa đợi."
Tiểu Quyến: "..."
Hóa ra đối phương đột nhiên chấp nhận lời cầu xin của y chỉ vì đang muốn tìm người lao động không công à?!
Nhưng sự đã rồi, y cũng chẳng còn đường chối từ.
Khoảng cách gần như vậy, Tiểu Quyến thấy rõ khóe môi Mị Lục nhẹ nhàng nhếch lên, chẳng phải nụ cười, mà là biểu cảm vô thức, như thể sinh ra đã vậy.
Nhìn sơ qua, trông Mị Lục thật ôn hòa vô hại, dễ gần biết bao.
Tiểu Quyến nhận ra, vị công tử trẻ tuổi này trời sinh đã có một gương mặt biết cười, ngay cả khi nói ra những lời lạnh lùng, cũng khiến người khác khó mà thấy giận.
Thế nhưng, không hiểu sao, sau cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng y lại có chút cảm giác là lạ.
Y nhớ tới lời Lâm công tử từng nói về một kiểu người—loại người thường xuất hiện trong chính đạo: bên ngoài nhã nhặn lễ độ, luôn luôn nhún nhường, không có vẻ gì là uy h**p, nhưng chính tính cách của kiểu người này lại lạnh lùng nhất — bởi vì thứ họ để tâm ít, nên cảm xúc bộc lộ ra cũng ít.
Tất cả đều là biểu hiện của sự... "không để tâm".
—
Sau khi giao Minh Toại lại cho Tiểu Quyến, tốc độ di chuyển của họ chậm lại lần nữa.
Nhưng đã gần đến Dược Tông Đường rồi, xem bản đồ thì ước chừng chỉ hai ba ngày nữa là đến nơi.
Để Minh Toại khỏi quậy phá, Mị Lục trực tiếp bảo Tiểu Quyến kiếm gì đó đập hắn ngất đi.
Tiểu Quyến làm theo lời y.
Nhưng đêm đó, Tiểu Quyến lại nhìn Minh Toại đang mê man hồi lâu, rồi không nhịn được mà hỏi Mị Lục:
"Công tử, các người định đến Dược Tông Đường sao?"
Mị Lục cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng Tiểu Quyến, dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Tiểu Quyến ngừng lại giây lát, lại hỏi:
"Vậy... ta có thể biết lý do không?"
Mị Lục chẳng buồn suy nghĩ: "Không thể."
Tiểu Quyến: "..."
Y bắt đầu thấy buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại, để mặc cơn mệt mỏi dẫn mình rơi vào giấc ngủ.
Nhưng ngay lúc y mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy một âm thanh là lạ—giống như có ai đó đang rón rén đi ngang qua, không cẩn thận dẫm phải tuyết và cành khô trên mặt đất phát ra tiếng răng rắc.
Mị Lục lập tức tỉnh táo, mở mắt ra, liền nhìn thấy một bóng người gầy nhỏ chìm trong bóng đêm mờ mịt.
Nhờ lớp tuyết dưới đất phản chiếu, dù ánh sáng xung quanh mờ mịt, y vẫn thấy rõ từng cử động của bóng người ấy.
Kẻ đó di chuyển rất chậm, như thể sợ làm y thức giấc, cứ đi hai bước lại quay đầu nhìn y một lần.
Mị Lục nheo mắt, giả vờ đang ngủ say.
Nhưng hình như người kia vẫn cảm nhận được gì đó, bỗng khựng lại, quay đầu, nhìn chằm chằm vào y.
Mị Lục vẫn rũ mi, giữ nguyên tư thế co người trong chăn, không nhúc nhích.
Qua thật lâu, bóng người ấy mới rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rón rén tiếp tục đi về phía bên kia của Mị Lục—nơi Hộc Luật Yển đang nghỉ ngơi.
Hộc Luật Yển chẳng cần chăn chiếu, chỉ khoanh tay tựa lưng vào thân cây, mí mắt mỏng che đi hốc mắt trống rỗng, không rõ là đã ngủ hay đang dưỡng thần.
Dù dùng đầu ngón chân để nghĩ, Mị Lục cũng đoán ra bóng người kia là Tiểu Quyến—và mục tiêu của hắn, là Hộc Luật Yển.
Về phần Tiểu Quyến định làm gì... Mị Lục cảm thấy y cũng đoán được đôi chút rồi.
Tiểu Quyến lặng lẽ đi đến bên cạnh Hộc Luật Yển, khẽ khàng ngồi xuống, bàn tay mềm mại vừa mới định chạm vào vai hắn, đã bị Hộc Luật Yển một tay túm chặt cổ tay.
Lực tay của Hộc Luật Yển cực lớn, như muốn bóp nát xương tay Tiểu Quyến ra thành trăm mảnh.
Tiểu Quyến đau đến toát mồ hôi lạnh, trán rịn đầy những giọt ướt rượt, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không bật ra tiếng kêu nào, chỉ run rẩy nói bằng giọng khàn nhỏ:
"Tiểu công tử, là ta mà..."
Hộc Luật Yển hoàn toàn không có ý buông tay, giọng lạnh như băng tuyết:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta... ta không làm gì cả, chỉ là đến đây trò chuyện với người thôi."
Tiểu Quyến thuận thế nghiêng người, nhẹ nhàng tựa vào bên người Hộc Luật Yển như thể không có xương, mềm mại mà lả lơi:
"Tay ta đau quá, người buông ra trước có được không?"
Tiểu Quyến lăn lộn trong đám đàn ông từ nhỏ, biết rõ đàn ông thích nghe kiểu giọng điệu nào nhất.
Nhất là loại như Hộc Luật Yển—một thiếu niên vừa nhìn là biết chưa từng "nếm mùi đời", loại người này, Tiểu Quyến gặp không dưới chục người, quá hiểu chỗ yếu mềm của họ nằm ở đâu.
Nhưng ngoài dự liệu của Tiểu Quyến, Hộc Luật Yển chẳng những không mảy may dao động, mà lực tay còn tăng thêm một phần:
"Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Quyến không kìm được bật ra một tiếng "hự", thân thể run rẩy vì đau, bàn tay siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào thịt.
Y liếc nhanh về phía Mị Lục đang ngủ, thấy Mị Lục vẫn chưa tỉnh, mới âm thầm thở phào.
"Ta không lừa người, thật sự chỉ muốn nói chuyện thôi mà..."
Giọng nói Tiểu Quyến như sắp bật khóc, từng giọt nước mắt to như hạt đậu trượt khỏi hốc mắt, lăn xuống má, trông chẳng khác gì một kẻ đáng thương yếu đuối.
Tiếc là... diễn xuất này lại dành cho một kẻ mù.
Biết giải thích cũng vô ích, Tiểu Quyến chỉ còn cách lôi Mị Lục ra làm lá chắn:
"Nếu người còn không buông ta ra, đại công tử sẽ bị chúng ta đánh thức đó."
Lời vừa dứt, Hộc Luật Yển lập tức thả tay.
Tiểu Quyến cảm giác tay mình sắp gãy lìa, vội vàng rụt lại, nhẹ nhàng xoa xoa, đau đến nỗi phải hít một hơi thật sâu.
Y chua chát nói: "Nhắc đến đại công tử là ngươi lo lắng ngay được ha."
Hộc Luật Yển không đáp, chỉ tiếp tục lặp lại câu hỏi cũ:
"Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Quyến ngẩng lên nhìn thẳng vào gương mặt hắn.
Tiểu Quyến chỉ là kẻ có tu vi Luyện Khí kỳ, giữa đêm tối không nhìn thấy rõ lắm, may mà hai người ở rất gần.
Bình thường hắn chẳng dám nhìn lâu, đã nhịn cả một thời gian, lúc này mới lợi dụng bóng tối để tha hồ ngắm nghía.
Trong mắt Tiểu Quyến lộ rõ vẻ si mê không thể che giấu nổi.
Không nghi ngờ gì—đây là khuôn mặt đẹp nhất mà Tiểu Quyến từng thấy.
Và cũng là người mạnh mẽ nhất y từng gặp.
Nếu Lâm công tử còn sống, chỉ sợ người này khẽ động ngón tay, cũng có thể dễ dàng nghiền nát Lâm công tử.
Người ta thường nói "ngưỡng mộ kẻ mạnh" là bản tính con người, mà Tiểu Quyến cũng không ngoại lệ.
Từ khi còn rất nhỏ, y đã biết đạo lý "cá lớn nuốt cá bé", vì vậy y sùng bái kẻ mạnh hơn bất kỳ ai.
Chuyện không nơi nương tựa ở huyện Cửu Nghiêu là giả, bị nhiều người ghét bỏ cũng là giả—thực chất, y không cần cả thể diện, lặng lẽ đi theo hai người như một tên trộm...
Tất cả, chỉ vì người này.
Có được người này, mới là thật.
Y vốn định đi đường dài, từng bước cưa cẩm, đợi đến khi thời cơ chín muồi mới "động thủ".
Nhưng mấy ngày ở cùng nhau, y phát hiện ra: người này... quá để tâm đến thanh niên kia.
Chỉ cần thanh niên kia rời đi một chút, hắn sẽ lập tức trở nên bồn chồn, kích động, bạo liệt—giống như một con thú bị nhốt trong lồng, tiếng gầm gừ khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiểu Quyến không biết giữa họ là loại tình cảm gì.
Nhưng y biết, y có cảm giác nguy cơ—không thể chờ thêm nữa.
Vì vậy, Tiểu Quyến quyết định "gạo nấu thành cơm".
Theo kinh nghiệm của y, những thiếu niên vừa "nếm mùi đời" lần đầu thường rất dễ dính người đầu tiên ấy, dần dần sẽ trở nên lệ thuộc và ngoan ngoãn.
Tiểu Quyến cắn răng, bắt đầu cởi áo.
Chẳng mấy chốc, trên người y chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng như cánh ve.
Trong trời tuyết rét căm căm, Tiểu Quyến run lẩy bẩy, tay không ngừng xoa lấy xoa để, thậm chí còn nghe được tiếng răng va vào nhau lập cập.
"Tiểu công tử à, người vốn chưa có người bên cạnh, chi bằng nhận ta đi."
Tiểu Quyến nói, giọng run run, "Chỉ cần có thể đi theo người, ta làm gì cũng được, nguyện theo người đến tận chân trời góc bể."
Hộc Luật Yển không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tiểu Quyến.
Nhưng khi cảm nhận được một thân thể mềm mại nóng hổi như nước dán sát vào người mình, cả người hắn lập tức bật dậy như bị điện giật.
Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện ra rõ ràng sự lúng túng, hiển nhiên đã bị hành động táo bạo của Tiểu Quyến làm cho kinh hãi.
Tiểu Quyến thấy vậy, không biết từ đâu sinh ra can đảm, liều mạng bám lấy tay hắn:
"Người muốn đối xử với ta thế nào cũng được. Nếu người không biết làm, ta có thể dạy. Ta sẽ dạy người cách làm chuyện đó với nam nhân."
Giọng nói Tiểu Quyến vừa mềm vừa nhẹ, dường như chỉ cần gió thổi là bay, thoảng qua mùi nước mắt, đầy vẻ đáng thương và cam chịu.
Hộc Luật Yển khẽ rùng mình.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn cuộn trào như sóng vỗ, bất giác hiện lên âm thanh hắn từng nghe thấy vào đêm hôm đó.
Lúc ấy, giọng của Tiểu Quyến còn mềm hơn, nhẹ hơn bây giờ, như đang bị người ta ức h**p đến khóc nấc lên.
Hắn đã không hiểu lúc đó Tiểu Quyến và Minh Tại đang làm chuyện gì, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng giờ đây—
Hắn hiểu rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Pháo hôi tự tìm đường chết một bước nhỏ, nam chính giác ngộ một bước to—chương sau pháo hôi sẽ "hoàn thành nhiệm vụ" mà rút lui
Comments