Lửa của huyết chú cháy quá dữ dội, dù nơi này là trong tiềm thức của Hộc Luật Yển, nhưng với thương thế nặng nề như vậy, hắn cũng không thể tùy ý thay đổi cảnh tượng nữa.
Hắn chỉ có thể lần lượt thử kéo Mị Lục từng bước rời khỏi vùng trung tâm ngọn lửa.
Trong ngọn lửa chỉ có ánh sáng chói lóa, không có gì khác, không có khói đen, nhưng dường như có một đôi tay vô hình đang rút từng chút, từng chút dưỡng khí khỏi phổi Mị Lục.
Cảm giác nghẹt thở giống như có một tờ giấy thấm nước nhẹ nhàng phủ lên mặt y.
Mị Lục buộc phải há to miệng, cố hít lấy thêm chút dưỡng khí trong bầu không khí bỏng rát này.
Là y đang kéo chân hắn.
Nếu không có y, Hộc Luật Yển hẳn có thể đi nhanh hơn, đi xa hơn, chứ không phải liên tục bị ngọn lửa thiêu trúng, đốt cháy da thịt, tỏa ra mùi khét nồng nặc khiến người khác buồn nôn.
Cả gương mặt Mị Lục ướt đẫm nước mắt, những giọt lệ rơi vào miệng đang mở, mằn mặn, chát chúa, chầm chậm trôi xuống cổ họng.
Hương vị ấy dường như khơi dậy chút lý trí còn sót lại trong y.
"Ta... trên người ta có... Phạn Bi Chướng Y..." tiếng y yếu ớt như muỗi vo ve, chẳng rõ Hộc Luật Yển có nghe được hay không, "Nếu ta chết rồi... ngươi hãy mặc nó..."
Hơi thở của Hộc Luật Yển dồn dập nặng nề, hắn không đáp lại lời Mị Lục, tựa như không nghe thấy, hoặc có lẽ đã không còn hơi sức nào để đáp lại nữa.
Nhưng Mị Lục biết, Hộc Luật Yển thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được y đang nói gì.
"Không có ta... ngươi mới có thể rời khỏi nơi này..."
"Không." Hộc Luật Yển cuối cùng cũng nghiến răng nói ra vài chữ, xen lẫn hơi thở ngày càng dồn dập: "Ta không muốn."
"Hộc Luật Yển..."
"Không."
"Ngươi đừng bướng bỉnh..."
"Không."
Cuối cùng, Mị Lục không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Y hơi giận, nhưng nhiều hơn là bất lực.
Hộc Luật Yển vẫn như trước, là một đứa trẻ ngốc nghếch không chịu nghe lời.
Và hậu quả trực tiếp của việc hắn làm là sức lực cũng tiêu tan sạch sẽ. Hai tay đang giữ lấy Mị Lục trượt khỏi người y, rồi cả người hắn đổ sầm xuống, nằm đè lên y.
Chân trái của hắn đã được lấy lại từ chỗ Ngộ Khải, chỉ còn hai cánh tay vẫn là từ củ sen trắng mà ra. Dù củ sen này là hàng thượng phẩm do Mị Lục đích thân lựa chọn và nhờ người luyện chế, nhưng rốt cuộc cũng không thể chống lại ngọn lửa huyết chú do Lâm Tắc lấy chính thân mình và Long Ngâm kiếm làm tế dẫn để thiêu đốt.
Việc hai cánh tay ấy trụ được đến giờ đã là rất phi thường rồi.
Chúng vừa chạm đất, liền hóa thành hai khúc than đen, gió thổi qua, lập tức tan thành tro bụi, biến mất trong không khí bỏng rát.
Mị Lục cảm nhận được hơi thở của Hộc Luật Yển yếu dần.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ cùng tan biến tại nơi này.
Không biết có phải vì đau đớn đến cực hạn hay không, Mị Lục lại sinh ra ảo giác trong khoảnh khắc cận kề cái chết — ngọn lửa bao bọc lấy họ như bị một lực lượng vô hình nào đó cắt ra từ giữa.
Một bóng người băng qua bức tường lửa bị chẻ đôi, từ giữa ánh lửa rực rỡ đi tới.
Đôi mắt Mị Lục nhòe lệ, không nhìn rõ thân ảnh hay gương mặt người đó. Thậm chí khi bóng hình ấy xuất hiện trong tầm mắt y, nó cũng méo mó thành một bức tranh nguệch ngoạc nhiễu sóng.
Nhưng y đại khái đoán được thân phận kẻ đó —
Thu Bắc.
Đại đệ tử của trưởng lão Thiên Mệnh Sơn — Thu Bắc.
Theo như Mị Lục biết, Thu Bắc sinh ra đã là đơn linh căn hệ thủy, thiên tư xuất chúng, hiểu một biết mười. Khi chỉ mới mười mấy tuổi, trong ngày rút kiếm, y đã rút ra được một tấc của thanh Thất Tinh Côn Lôn kiếm cắm sâu như núi Thái Sơn trước sự chứng kiến của mọi người, lập tức khiến đam đông lúc bấy giờ chấn động.
Sự hiểu biết của Mị Lục về Thu Bắc không phải đến từ khoảng thời gian sau khi tử vong trong mười vòng lần luân hồi trước đó, mà là nhờ y mắt thấy tai nghe khi còn sống, lúc vẫn đang làm công cụ phục vụ cốt truyện.
Thu Bắc là tu sĩ xuất sắc.
Chỉ là y không hiểu, vì sao Thu Bắc lại có liên quan đến Lâm Tắc?
Dù Thiên Mệnh Sơn và Thái Thăng Tông quan hệ không tồi, nhưng Thu Bắc tính tình ngay thẳng, xưa nay chẳng ưa gương mặt giả tạo của Lâm Tắc, dù là đại đệ tử của trưởng lão, y cũng luôn tránh né Lâm Tắc.
Thế nên trong danh sách báo thù của Hộc Luật Yển sau này, Mị Lục chưa từng thấy tên y.
Tại sao Thu Bắc lại xuất hiện vào lúc này?
Chẳng lẽ do y khôi phục lại ý thức, nên vô tình thay đổi tuyến cốt truyện của Thu Bắc?
Mị Lục không nghĩ ra, chỉ biết Thu Bắc có lẽ có dụng ý khác.
Có thể là muốn giết Hộc Luật Yển.
Cũng có thể là muốn nhân cơ hội này ngư ông đắc lợi.
Khi dòng suy nghĩ trôi nổi không ngừng, Thu Bắc đã bước đến trước mặt y và Hộc Luật Yển.
Y đưa một tay ra, đầu ngón trỏ khẽ điểm vào giữa trán Mị Lục.
Chỉ trong thoáng chốc, như có những làn sóng nước lay động trước mắt Mị Lục, từng vòng, từng vòng gợn lan ra thật nhanh về bốn phía.
Ánh sóng nước xanh lam dần che lấp ánh lửa đỏ rực.
Không khí nóng hừng hực như thuy triều, cùng theo từng vòng sóng tan ra tứ phía.
Cùng lúc đó, cơn đau trên thân thể Mị Lục cũng dịu bớt đi rất nhiều, nỗi đau đớn từng khiến y muốn chết chợt giảm mạnh. Y há miệng thở hổn hển, mới phát hiện áo mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Y không kịp nghĩ quá nhiều, cắn răng chống tay chân đang run bần bật bò dậy khỏi mặt đất, ôm lấy Hộc Luật Yển vào lòng.
Hộc Luật Yển đã hôn mê.
Hắn thật sự bị thương quá nặng, gương mặt trắng như tuyết bị đốt đến bỏng rộp, chi chít những vết thương đỏ lòm đáng sợ.
Da tróc thịt lở, máu me khiến người không dám nhìn.
Mái tóc đen dài như thác nước của hắn cũng đã bị thiêu gần hết.
Dù Mị Lục biết rõ Hộc Luật Yển không thể bình yên vô sự, nhưng khi thực sự nhìn rõ gương mặt hắn, đầu óc y vẫn như có tiếng nổ lớn vang lên.
Tựa như có thứ gì đó bùng nổ bên trong.
Rõ ràng xung quanh nóng như thiêu đốt, rõ ràng y đã mướt mồ hôi.
Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, một luồng khí lạnh từ trời giáng xuống bao phủ lấy y. Y rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là "lạnh thấu tim gan".
Tay chân lạnh.
Tim cũng lạnh.
Cả người như rơi vào vực băng.
Y không dám tưởng tượng Hộc Luật Yển đã đau đớn đến mức nào, càng không dám tưởng tượng hắn đã chống đỡ ra sao.
Trong đầu y chỉ còn lại những lần mình buông bỏ, sự yếu đuối, trốn tránh, từng cố gắng bỏ lại hắn mà chạy khỏi thế giới này.
Y đau đến mức mỗi hơi thở đều run rẩy.
Mị Lục đã hối hận rồi.
Có lẽ... lẽ ra y nên học theo Hộc Luật Yển, nên thử vùng vẫy một phen trong vũng bùn này.
Mị Lục đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Lúc này đây, y cuối cùng cũng trông rõ mặt Thu Bắc.
Thu Bắc đang vận chuyển linh lực, xua tan ngọn lửa của Huyết Chú. Y có thiên phú trời ban là linh căn hệ thủy, cộng thêm tu hành tinh tiến, nên dẫu chìm trong lửa huyết chú cũng có thể gắng mở ra một góc nhỏ để th* d*c.
Chỉ là Huyết Chú quá mức cường hãn, y cũng khó chống đỡ nổi.
Mị Lục cất giọng khàn khàn hỏi y:
"Ngươi đến để cứu bọn ta, hay đến để giết bọn ta?"
Thu Bắc nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi thấm ra nơi thái dương, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, luôn dừng lại trên người Hộc Luật Yển. Ngón tay y cũng luôn điểm lên mi tâm của Hộc Luật Yển.
"Ta không ngờ Lâm Tắc lại lấy thân làm dẫn mà thi chú. Quyết tâm của hắn quá lớn, ta ngăn không nổi. Ta cũng tốn khá nhiều công sức mới tìm được hai người."
Thu Bắc không trả lời thẳng câu hỏi của Mị Lục, chỉ nói vậy. Nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Tâm trí Mị Lục sáng như gương, song bên ngoài chiếc gương ấy, vẫn còn có sương mù bao phủ.
Y nhìn thẳng vào Thu Bắc:
"Ngươi muốn nói gì?"
Thu Bắc sững người, lúc này mới chịu ngẩng mắt nhìn y.
Sắc mặt Mị Lục trắng bệch, giữa hàng mày lộ rõ vẻ đau đớn. Dù khắp người y rã rời như bị kim đâm muối xát, y vẫn ôm chặt Hộc Luật Yển trong lòng, cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tư thế, để không đụng tới vết thương của hắn.
Thu Bắc sớm đã biết người đi cùng Hộc Luật Yển chính là thiếu gia mất tích của Mị gia, từ bé đã được nuông chiều như ngọc như châu, được hai phu thê Mị gia nâng niu như bảo vật dễ vỡ.
Y không có ấn tượng xấu với Mị Lục, nhưng cũng chẳng gọi là tốt.
Nói trắng ra, Thu Bắc chưa từng thực sự để mắt tới Mị Lục.
Một thiếu gia được nuông chiều —— đó là ấn tượng duy nhất Thu Bắc dành cho Mị Lục.
Cho đến khi nghe được câu hỏi vừa rồi của Mị Lục, y mới bừng tỉnh—— Thiếu gia mà y chẳng mảy may xem trọng kia, hóa ra còn thông minh và nhạy bén hơn y tưởng.
Mị Lục không hỏi "tại sao", mà hỏi thẳng hắn "muốn nói gì".
Xem ra Mị Lục đã đoán ra rằng y và Lâm Tắc không cùng một phe, cũng đoán được việc y dốc lòng theo đuôi Lâm Tắc chỉ là để tìm một cơ hội thích hợp mà nói ra điều gì đó.
Chính xác hơn, là muốn nói chuyện với Hộc Luật Yển.
Cũng phải thôi.
Một người có thể lặng lẽ đưa Hộc Luật Yển rời khỏi gia tộc họ Hộc Luật, lại còn khiến nửa giới tu chân nháo nhào mà chẳng ai biết mặt —— sao có thể là một thiếu gia yếu đuối không có mưu tính gì chứ?
Là y đã nhìn người qua khe cửa, thành ra thiên lệch.
"Giờ thì mắt và chân trái đã trở về rồi." Thu Bắc khẽ nghĩ, rồi nói, "Vậy là còn thiếu một đôi tay và một trái tim."
Trong lúc nói, ánh nước xanh lấp lánh vẫn không ngừng từ ngón trỏ y truyền vào mi tâm của Hộc Luật Yển.
Hàng mi dài của Hộc Luật Yển khẽ run, rồi chầm chậm mở mắt.
Dưới mí mắt hắn không còn là hốc rỗng nữa, mà là một đôi mắt đen mờ mịt, chưa có thần sắc.
Nhưng ánh lửa xung quanh quá gắt, hắn vừa hé mắt đã đau đến mức nước mắt trào ra khỏi khóe, thấm ướt từng sợi mi dày rậm.
Theo phản xạ, hắn lập tức nhắm mắt lại.
Mị Lục thấy vậy thì vội giơ tay, che chắn phía trước mắt hắn.
Thu Bắc rút tay lại, đặt lên đầu gối, khẽ mỉm cười:
"Không hổ là... con của người ấy. Dù phải trải qua Huyết Chú của Lâm Tắc, vẫn có thể kiên cường sống sót."
Y nói ra một cái tên.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc thốt ra cái tên đó, lời của y như bị tắt tiếng —— chỉ còn lại vài hình dáng mấp máy của môi.
Thu Bắc có vẻ đã quen rồi, nét mặt không hề biến đổi.
Chỉ có Mị Lục là mờ mịt hỏi:
"Ngươi nói ai?"
"......" Thu Bắc mấp máy môi lần nữa, vẫn không phát ra âm thanh gì. Có lẽ vì chỉ trong thời gian ngắn nói ra hai lần, khẩu hình của y lần này càng mơ hồ hơn.
Thu Bắc im lặng giây lát, rồi mỉm cười bất đắc dĩ:
"Xin lỗi, ta bị hạ cấm chú, không thể nói ra những lời có liên quan. Nhưng thứ ta có thể nói là, ngoài việc mang theo đôi mắt và chân trái đến cho hai người, ta còn có một chuyện muốn nhờ."
Thu Bắc dừng lại một thoáng, thấy Mị Lục và Hộc Luật Yển đều không lên tiếng, mới tiếp lời:
"Ta có một vị sư huynh tên là Địch Phượng. Chúng ta quen biết từ nhỏ, lần lượt bái nhập cùng môn phái. Mười mấy năm nay, hắn không chỉ là sư huynh của ta, mà còn là người bạn thân thiết nhất. Nhưng một năm trước, hắn phạm phải lỗi, bị trưởng lão trục xuất khỏi sư môn, giờ đang ở chùa Kim Dương, xuống tóc làm tăng. Ta muốn nhờ hai người giúp ta tìm hắn."
Cái tên Địch Phượng với Mị Lục mà nói, không thể nào gọi là xa lạ.
Dù sao thì chuyện một năm trước Địch Phượng bị trục xuất khỏi Thiên Mệnh Sơn đã gây chấn động toàn bộ giới tu chân. Những bê bối liên quan tới hắn cũng bị đồn thổi suốt một thời gian dài, mãi sau mới được người của Thiên Mệnh Sơn tìm cách ém nhẹm.
Dù bề ngoài mọi người giữ thể diện, không ai dám nhắc lại, nhưng sau lưng thì ai nấy đều coi đó đề tài lúc trà dư tửu hậu.
Đến cả Mị Hà Phong và Cổ Thu — những người hiếm khi nói chuyện riêng tư — cũng từng nhắc đến mấy câu trong bữa ăn.
Hộc Luật Yển nhắm mắt lại, không hề có phản ứng với lời của Thu Bắc.
Mị Lục chần chừ giây lát, lại hỏi:
"Địch Phượng có liên quan gì đến chúng ta? Nếu ngươi muốn tìm hắn, sao không tự mình đi tìm?"
Thu Bắc lắc đầu khẽ:
"Không, người muốn tìm hắn không phải ta."
"Ai?"
"Có lẽ là... các ngươi, sau khi biết được sự thật."
Mị Lục nghe vậy, trong mắt càng thêm bối rối.
Bị hạ cấm chú khiến Thu Bắc nói trước giấu sau, lời nói như đánh đố, khiến Mị Lục cứ mù mịt như trong sương khói.
Còn Hộc Luật Yển —
Hắn tựa hồ vẫn đứng ngoài mọi chuyện.
"Lúc này ta không thể giải thích rõ ràng với các ngươi. Ta cũng phải thừa nhận, những gì ta làm không hoàn toàn vì các ngươi, ta cũng có tư tâm. Nhưng ta cảm thấy, nếu các ngươi không làm theo lời ta nói, nhiều năm sau nhất định sẽ hối hận."
Mồ hôi trên trán Thu Bắc đọng thành giọt, lăn xuống theo gò má. Y sắp không trụ nổi nữa, bèn vội vàng nói tiếp:
"Các ngươi vẫn còn rất nhiều sự thật chưa nhìn rõ, còn rất nhiều người chưa gặp, còn rất nhiều con đường chưa đi, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như các ngươi tưởng. Làm theo lời ta, các ngươi sẽ nhìn ra được rất nhiều điều mà mình chưa từng biết."
Lời còn chưa dứt, hắn nghiến răng nhìn Hộc Luật Yển, khó nhọc bật ra hai chữ:
"Túy Thành."
Cơ thể Hộc Luật Yển lập tức khựng lại, run rẩy dữ dội như bị k*ch th*ch mạnh.
Hai chữ "Túy Thành" như lưỡi dao lóe ánh lạnh, đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong tâm khảm hắn.
Thu Bắc nói:
"Hộc Luật Yển, nếu ngươi muốn biết chuyện sau lưng Túy Thành, thì hãy đi tìm Địch Phượng."
Nói xong, y bật người dậy, liếc một vòng bốn phía, quay đầu nói với Mị Lục:
"Thời gian không còn nhiều. Ngươi đưa hắn đi trước, ta sẽ chặn phía sau."
Mị Lục vội vàng đỡ Hộc Luật Yển đứng lên.
"Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi cũng là tu giả linh căn hệ thủy." Thu Bắc chỉ một hướng, "Ta đã tách lửa ra, hai người cứ đi thẳng về phía trước. Linh căn hệ thủy khắc hỏa chú, dù tu vi ngươi không cao, cũng đủ để ngăn cản đôi chút, giúp các ngươi an toàn rời khỏi nơi này."
Mị Lục lo lắng hỏi:
"Còn ngươi thì sao?"
Thu Bắc giơ tay, dùng làn sóng nước đẩy lùi một ngọn lửa đang quấn lấy y:
"Ta ra ngoài xong sẽ quay về Thiên Mệnh Sơn báo với sư tôn mọi chuyện hôm nay. Quãng đường sau này, các ngươi phải tự mình đi."
Mị Lục hít sâu một hơi, nói lời cảm tạ, rồi dìu Hộc Luật Yển rời đi.
Vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên giọng Thu Bắc:
"Đúng rồi."
Mị Lục loạng choạng dừng bước.
"Ngươi sống ở kinh thành, chắc hẳn biết đến truyền thuyết 'Ngày Rút Kiếm' ở kinh thành." Giọng nói của Thu Bắc hơi trầm xuống, như mang theo cảm xúc gì đó khó nói thành lời, "Nếu có cơ hội, hai người có thể đi xem một lần."
Thu Bắc nói là "hai người".
Nhưng Mị Lục nghe ra được, điều hắn thực sự muốn nói là:
"Ngươi."
Ngươi —
Hộc Luật Yển.
"...Ừ." Mị Lục khe khẽ đáp, "Ta sẽ nhắc hắn."
Hộc Luật Yển đã mất đôi tay, Mị Lục đỡ hắn đi thật sự rất vất vả.
Chỉ mới đi được một đoạn ngắn, Hộc Luật Yển lại mất đi ý thức, mềm nhũn đổ lên người y.
Mị Lục liền bế hắn lên bằng cả hai tay, cắn chặt răng, từng bước nặng nề gian khổ mà tiến về phía trước.
Trước kia là Hộc Luật Yển kéo y đi, giờ thì đến lượt y ôm lấy Hộc Luật Yển.
Y không biết phải đi bao xa, chỉ đành làm theo lời Thu Bắc, cứ thế thẳng một đường mà bước tới.
Y đi xuyên qua ngọn lửa hừng hực do huyết chú thiêu đốt, xuyên qua rừng đào nở rộ nhuốm đẫm máu tươi, xuyên qua từng khoảng tối ngột ngạt như muốn bức người ta phát điên.
Đi tiếp.
Đi mãi.
Đôi chân y tê dại đến mức không còn cảm giác, đôi tay mỏi nhừ như không còn là của mình, nhưng y chẳng dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Đột nhiên, ánh sáng xé toạc bóng tối, rọi thẳng xuống.
Ánh nắng ấm áp màu vàng rót tràn, mang theo khung cảnh xanh ngát trong lành của trời xanh mây trắng, suối chảy róc rách, núi non phía xa trập trùng, rừng cây theo gió phát ra âm thanh xào xạc từ bốn phương tám hướng.
Bên bờ suối truyền đến tiếng cười của phụ nữ, lạ lắm, nhưng lại thấy quen tai vô cùng.
Mị Lục dừng chân nhìn sang, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người phụ nữ đó mặc váy dài màu xanh đậm, tóc đen được búi gọn ra sau, tay áo vén cao, để lộ cánh tay trắng trẻo thon dài.
Bà xắn váy, ngồi xổm bên dòng suối, trước mặt là một chiếc áo ướt đang được ngâm trong nước, bên cạnh đặt một cái thùng gỗ, đầy ắp quần áo, trông chẳng giống đồ của bà và Hộc Luật Yển, chắc là đang giặt giúp người khác.
Mị Lục chỉ thấy được nửa khuôn mặt nghiêng dịu dàng của người phụ nữ, cùng hàng mi run run mỗi khi bà cười. Tay bà vừa cầm cây gậy đập quần áo trong nước, vừa quay sang đứa trẻ đang chơi đùa dưới suối mà gọi:
"Đừng để ướt quần áo đấy, mẹ còn nhiều đồ phải giặt lắm, không có thời gian để giặt lại quần áo của con đâu."
Hộc Luật Yển nhỏ tuổi xắn tay áo, xắn cả ống quần, nhảy nhót tung nước khắp nơi.
"Mẹ ơi, mát quá đi!"
"Chứ sao nữa, giữa trời hè thế này, ở dưới nước là mát nhất... Ôi mẹ nói bao nhiêu lần rồi hả, đừng để ướt đồ, con muốn chọc tức mẹ phải không!"
Mị Lục tiếp tục bước tới, khung cảnh núi xanh nước biếc ấy như sương khói tan vào hư vô.
Chẳng mấy chốc, lại ghép thành hình ảnh mẹ con họ thả diều trên đỉnh núi.
Cánh diều đó làm rất sơ sài, nhìn là biết tự tay họ làm. Diều bị gió thổi lảo đảo rồi rớt xuống đất, mãi chẳng bay nổi.
Mẹ con họ cúi đầu ủ rũ ngồi xổm bên cạnh cánh diều bị đá làm rách, cùng nhau thở dài.
Mị Lục vẫn không nhìn rõ toàn bộ gương mặt của người phụ nữ. Cứ như thể trong tiềm thức của Hộc Luật Yển, diện mạo của mẹ đã phai nhòa, chỉ còn lại những mảnh ký ức khi ở bên nhau.
Khung cảnh tan rồi tụ, tụ rồi lại tan.
Mị Lục bế Hộc Luật Yển, đi rồi lại dừng.
Y như đang lướt qua từng mảnh ký ức ít ỏi nhưng đẹp đẽ trong cuộc đời Hộc Luật Yển, chủ yếu tập trung vào khoảng thời gian hắn tầm ba đến năm tuổi.
Hai mẹ con cùng nhau xách nước, nấu ăn, ra chợ rao bán hàng.
Thậm chí còn có đoạn hai người không cưỡng nổi sự cám dỗ mà lén trộm dưa hấu ngoài ruộng, rồi bị người ta đuổi chạy tán loạn.
Về sau, Hộc Luật Yển lớn thêm một chút, hắn đổ bệnh, mặt đỏ bừng, mê man nằm cuộn trong áo choàng.
Trời mưa đêm đó vừa lạnh vừa ướt, chiếc ô tồi tàn của người phụ nữ bị gió thổi rách, vứt lại bên đường. Bà dùng mũ áo choàng che mặt cho Hộc Luật Yển, rồi ôm con, quỳ gối ngoài sân nhà thầy thuốc, toàn thân run rẩy.
"Làm ơn đi mà, đại phu, xin hãy cứu con tôi với. Nó sốt hai ngày rồi, tôi cho uống thuốc mà chẳng thấy đỡ, tôi thật sự hết cách rồi, cầu xin ông, cứu con tôi với!"
Người phụ nữ nức nở van xin không ngớt.
Thầy thuốc bực bội hất tay áo bị bà níu lấy, nghiêng ô về phía đứa trẻ trong lòng bà, giọng nói chẳng chút cảm tình: "Lại là cô à! Cô định dây dưa tới bao giờ nữa? Lần trước giúp hai mẹ con khám bệnh mà tiền còn chưa trả, giờ lại tới! Tôi là làm từ thiện đấy hả?"
"Tôi nhất định sẽ trả! Chờ khi tôi nhận được tiền công, tôi sẽ đưa hết, cả lần trước lẫn lần này, cầu xin ông..."
Mưa xối xả, người phụ nữ toàn thân ướt sũng, quần áo mỏng dính vào thân thể gầy gò, trơ xương.
Bà gầy rộc đi rồi.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy được bệnh tật và mỏi mệt.
Mị Lục đứng trong màn mưa, phía sau lưng người phụ nữ.
Mưa chẳng làm gì được y, nhưng từng giọt từng giọt lại đang gột rửa lớp phòng bị trong lòng người phụ nữ.
Cuối cùng, y không đành lòng nhìn nữa, xoay người rời đi.
Tiếng mưa rả rích chợt biến mất, bên tai vang lên tiếng gió nhẹ lướt qua.
Mị Lục nhìn lại, mới phát hiện y lại quay về đồng cỏ xanh mát kia.
Y tưởng mình lại rơi vào ký ức thời thơ ấu của Hộc Luật Yển, nhưng nhìn quanh một hồi cũng chẳng thấy người phụ nữ kia hay Hộc Luật Yển đâu.
Đang nghi hoặc, y bỗng thấy... chính mình.
Đúng vậy, là chính y.
Dù có hơi kỳ lạ, nhưng y lập tức nhận ra cái bóng lưng kia là mình—bởi vì "Mị Lục" đó mặc đúng y chang bộ y phục hiện tại của y, ngay cả dải lưng cũng giống hệt.
Không xa, "y" đang uể oải ngồi trên cỏ, hai tay chống ra sau, tận hưởng ánh nắng trong sự nhàn nhã.
Khóe môi Mị Lục khẽ nhếch, trong lòng bất giác nảy lên niềm vui, cảm giác vừa chua xót vừa ấm áp lan khắp lồng ngực.
Thì ra trong ký ức hạnh phúc của Hộc Luật Yển, cũng có y.
Y vẫn luôn tưởng, mình chẳng là gì trong lòng hắn cả.
Thế là y dừng chân lại, muốn nhân lúc nghỉ ngơi mà ngắm thêm vài giây.
Rất nhanh sau đó, y thấy Hộc Luật Yển xuất hiện.
Kỳ lạ là... "Hộc Luật Yển" kia đã có lại đôi mắt, con ngươi đen láy như được ngâm trong nước, trong trẻo không chút tạp chất.
"Hộc Luật Yển" đứng cứng ngắc trước mặt "Mị Lục", vẻ mặt căng thẳng lộ rõ, xen lẫn một tia chờ mong mơ hồ.
Chờ mong điều gì...
Mị Lục không rõ. Y thậm chí còn thấy kỳ lạ—Hộc Luật Yển làm gì có ký ức từng đến nơi này cùng y?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lập tức đập tan mọi nghi vấn trong đầu y.
Y trơ mắt nhìn "Hộc Luật Yển" lao tới, đè "Mị Lục" xuống dưới, mạnh bạo trói chặt hai tay "Mị Lục" đang giãy dụa loạn xạ trên đỉnh đầu.
Mị Lục: "......"
"Hộc Luật Yển" hôn nhẹ lên trán "Mị Lục".
Mị Lục: "......"
"Hộc Luật Yển" áp môi lên môi "Mị Lục".
Mị Lục: "......"
Bàn tay không an phận kia theo mép áo luồn vào bên trong...
Mị Lục: "......"
Chuyện xảy ra sau đó—vượt xa sức tưởng tượng của Mị Lục.
Ngay khi y sắp chứng kiến tới bước cuối cùng, cảm giác trời giáng sét đánh mới từ từ ập đến.
Toàn thân y như bị sét đánh trúng, ngoài cháy trong khét.
Trong hoảng hốt, y xoay người bỏ chạy.
Nhưng trong đầu y loạn như tơ vò, cảnh tượng vừa rồi cứ như một cuộn len rối mắc kẹt trong tim, khiến y bước thấp bước cao, như đang giẫm lên mây.
Từng tế bào trên người đều đang la hét: Không thể nào!!
Nếu những cảnh vừa rồi không phải là ký ức hiện thực...
Vậy thì... là mộng của Hộc Luật Yển?
Nên nói là...
Hộc Luật Yển đối với y—
Vậy mà là...
Comments