Chương 60: Ngưỡng Dung.

Chương 60: Ngưỡng Dung.

Mị Lục không rõ vì sao cô nương tên là Ngưỡng Dung kia lại muốn tìm y, tất nhiên cũng chẳng thể nào không nói hai lời mà ngoan ngoãn lên xe ngựa theo người đánh xe tên là A Giản kia.

Y do dự một thoáng, đang định mở miệng hỏi cho rõ, chợt một sợi roi dài xé gió đánh tới.

Hộc Luật Yển vung roi, lực mạnh, tốc độ nhanh, khí thế sắc lạnh tựa lưỡi đao, ra tay không chút nương tình, dùng tới bảy tám phần sức quất thẳng vào người A Giản.

Nào ngờ A Giản dường như đã sớm lường được, chợt lách người sang một bên, chỉ để lại một bóng ảo mơ hồ, nhẹ nhàng tránh thoát chiêu chí mạng.

Đuôi roi quất xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan, ngay sau đó đã bị Hộc Luật Yển thu về tay.

Hắn ba bước gộp thành hai, bước tới chắn trước mặt Mị Lục, che y phía sau như đại bàng xòe cánh bảo vệ chim non, ánh mắt dài hẹp chất đầy cảnh giác và lạnh lẽo.

A Giản đã lùi ra xa chừng bốn năm bước, ánh mắt hơi sửng sốt liếc qua cây roi dài trong tay Hộc Luật Yển: "Chẳng phải đây là thiếu đường chủ họ Minh..."

Nói đến nửa chừng, như sực nhớ ra có vô số cặp mắt đang dõi theo xung quanh, lời còn lại nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ kéo khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị.

A Giản nửa cười nửa không nói: "Tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế thì không nhỏ chút nào."

Ánh lạnh trong mắt Hộc Luật Yển như ngưng thành thực thể, mặt lạnh như sương phun ra một chữ: "Cút."

"Tiểu huynh đệ có lẽ đã hiểu lầm, tiểu thư nhà ta không có ý gì khác, chỉ là muốn hàn huyên đôi lời với công tử thôi." Vừa nói, ánh mắt A Giản đã vòng qua Hộc Luật Yển, rơi thẳng lên người Mị Lục. "Công tử, tiểu thư nhà ta hỏi, sen trước cửa ngài còn chăm sóc tốt chứ?"

"Sen?" Mị Lục ngẩn người, trong đầu bỗng hiện lên một gương mặt mơ hồ, thần sắc lập tức bừng sáng, vội vàng hỏi, "Tiểu thư nhà ngươi có phải thích màu hồng?"

"Chính là vậy."

"Thì ra là nàng ấy!" Mị Lục mừng rỡ, nhanh chóng bước ra từ sau lưng Hộc Luật Yển, hướng về A Giản nói, "Vừa rồi chúng ta hiểu lầm, phiền A Giản đại ca dẫn đường."

A Giản lập tức làm động tác mời: "Công tử, mời bên này."

Mị Lục nắm tay Hộc Luật Yển kéo đi.

Nào ngờ Hộc Luật Yển không những không nhúc nhích, mà còn trở tay nắm lấy cổ tay Mị Lục, dùng chút lực đã dễ dàng kéo y trở lại.

Mị Lục không kịp phòng bị, lảo đảo vài bước, đâm thẳng vào lồng ngực Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển thuận thế ôm eo y.

A Giản xoay người lại bắt gặp cảnh này, ánh mắt chợt lóe, biểu cảm cũng trở nên khó đoán, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng sang một bên.

Ngược lại đám người vây xem xung quanh không nhịn được mà ồ lên.

"Họ là một đôi đúng không? Một đôi thật đúng không? Trời ơi là một đôi đúng không?!"

"Chắc chắn là một đôi rồi!"

"Tôi thấy anh trai áo trắng đẹp quá trời, chắc là cô nương Ngưỡng Dung thích cậu ấy nên mới mời lên xe trò chuyện, còn anh trai áo đen là người yêu của cậu ta, đương nhiên không thể để A Giản dẫn người đi."

"Nhưng mà... có khi cô nương Ngưỡng Dung tìm bọn họ là để thay Sầm Hỷ hỏi tội thì sao?"

"Xì, Sầm Hỷ là cái thá gì? Có bản lĩnh lớn cỡ đó mà khiến cô nương Ngưỡng Dung phải ra mặt sao?"

"Mà nói chứ, anh trai áo đen cũng đẹp trai quá đi! Tôi đoán anh ta là bên công!"

"Tôi thì thấy tiểu ca áo trắng mới giống công hơn!"

Mọi người rì rầm, càng nói càng chệch quỹ đạo.

Mị Lục thật sự bái phục sức tưởng tượng của họ, rốt cuộc y cũng hiểu vì sao tên nam nhân tóc bạc kia có thể chỉ trong thời gian uống vài chén trà đã khiến cả khu phố biết hết mọi tin đồn.

Vì người ở đây đúng là quá mê buôn chuyện!

Ít nhất ở kinh thành, chẳng ai nhìn hai nam nhân đi cùng nhau liền đoán họ là một cặp.

Mặt Mị Lục đỏ bừng, cố gắng giãy khỏi vòng tay của Hộc Luật Yển, nhưng đầu ngón tay hắn lại ấn chặt vào eo y.

Không cách nào trốn thoát.

"Ngươi... ngươi buông ta ra trước đã." Mị Lục chưa từng gặp tình huống xấu hổ thế này, cho dù trước đó từng tận mắt thấy "xuân mộng" của Hộc Luật Yển trong Đào Hoa Trận, cũng chưa từng đỏ mặt đến mức này.

Thế nhưng Hộc Luật Yển hoàn toàn phớt lờ những tiếng xì xào chung quanh, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm A Giản, nói: "Không được đi theo hắn."

Mặt Mị Lục nóng như thiêu, đành phải ghé tai hắn nhỏ giọng giải thích: "Cô nương trong xe tên là Ngưỡng Dung, có thể là người ta từng quen. Ta chỉ muốn qua đó xác nhận, nếu không phải, chúng ta đi ngay, không muộn."

Hộc Luật Yển liếc y một cái, có lẽ vì khoảng cách quá gần, hắn hơi ngả người về sau, rồi dời tầm mắt.

"Không được." Giọng hắn gọn lỏn.

"..." Mị Lục nghẹn lời, nhịn xuống, lui một bước: "Hay là... ngươi chờ ta ở đây, ta chỉ đi xem một chút rồi về."

Nghe vậy, năm ngón tay đang ấn nơi hông Mị Lục của Hộc Luật Yển bất giác siết chặt hơn, đôi mày xinh đẹp cũng nhíu lại, nhưng vẫn chỉ phun ra hai chữ: "Không được."

Mị Lục: "..."

Hộc Luật Yển cúi đầu nhìn y: "Ngươi thích nàng ta?"

"Hả?" Mị Lục ngây ngẩn.

Hắn hỏi lại, vô cùng nghiêm túc: "Ngươi thích cô nương Ngưỡng Dung kia sao?"

"..."

Cái quái gì vậy trời?!

Mị Lục cảm thấy Hộc Luật Yển thật sự có vấn đề trong nhận thức tình cảm, dường như cứ chú ý đến nữ nhân một chút là yêu đương gì đó, kể cả khi không biết nàng trông như thế nào.

Thói quen này... không ổn!

Phải sửa!

Nhưng không phải bây giờ.

"Ta không thích nàng ấy, thậm chí còn chẳng biết nàng là ai, thích kiểu gì được?" Mị Lục nhỏ giọng nói, "Ta chỉ muốn xác nhận xem nàng ấy có phải người quen hay không, nếu phải, thì chúng ta có thể nhờ nàng giúp một tay."

Thấy Hộc Luật Yển vẫn mặt lạnh như tiền, không nói lời nào, Mị Lục tức đến buồn cười, đưa tay kia lên, nhẹ nhàng véo má hắn, "Từ đó đến nay đã lớn thêm bốn tuổi rồi đấy, sao vẫn cứ trẻ con vậy hả?"

Cả người Hộc Luật Yển cứng đờ, như thể tay Mị Lục có dòng điện truyền vào, vội vã buông tay, lùi nhanh ra sau.

Mị Lục hai mắt mơ hồ nhìn hắn, tay vẫn còn giơ trên không trung.

Chỉ thấy Hộc Luật Yển hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, tựa như vừa trải qua chuyện gì đó rất kinh thiên động địa, ánh mắt dừng lại ở bàn tay Mị Lục vừa chạm vào mặt mình...

Khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt hắn đỏ ửng lên một cách rõ ràng bằng mắt thường.

Mị Lục muốn bước tới lại không dám, đành đứng yên một chỗ hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hộc Luật Yển lập tức lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc, mãi một lúc sau mới ổn định lại, rặn ra được hai chữ từ kẽ răng: "Đi thôi."

Hắn thu roi lại, cất vào túi trăm gấm, sải bước đi thẳng đến trước mặt A Giản, lạnh lùng nói: "Dẫn đường."

A Giản chẳng để tâm chút nào đến thái độ thô lỗ của hắn, vẫn lễ độ dẫn hai người lên xe.

Chiếc xe ngựa trông không lớn, nhưng vì bên trong bố trí trận pháp, không gian rộng chẳng khác nào một thư phòng, bàn ghế, sạp thấp, bàn trà, giá sách — cái gì cần có đều có.

Ngưỡng Dung làm như không nghe thấy tiếng Sầm Hỷ ríu rít bên tai, tay nâng chén trà mà lòng rối như tơ vò. Nghe thấy tiếng bước chân lên xe, nàng cuống cuồng đặt trà lên bàn, ngẩng đầu lên với vẻ căng thẳng—

Nàng nhìn thấy một gương mặt lạnh như băng.

Ngay lúc đó, Sầm Hỷ đang lải nhải bên tai liền gào lên phẫn nộ: "Ngưỡng Dung cô nương, chính là hắn! Hắn không phân trắng đen, quất roi thẳng vào mặt ta! Nếu không có cô nương kịp thời xuất hiện, chắc giờ ta đã bị hủy dung rồi! Cô nương nhất định phải làm chủ cho ta!"

Vừa dứt lời, mắt và mũi của Sầm Hỷ đỏ ửng, lại gào khóc thảm thiết như bị ai cướp mất bánh bao.

Thiếu niên mặt lạnh hình như bị tiếng khóc của Sấm Hỷ làm nhức đầu, chân mày nhíu lại, giọng băng lạnh thốt ra: "Mặt chữa lành rồi à? Nếu thấy chưa đủ, ta có thể đánh thêm roi nữa."

"..."

Sầm Hỷ như gà trống bị bóp cổ, tiếng khóc lập tức nghẹn lại.

Hắn lặng lẽ đưa tay khẽ kéo vạt váy của Ngưỡng Dung.

Ngưỡng Dung: "......"

Nàng hơi sững người, rồi lập tức co người lại trong ghế như một chú chim cút nhát gan, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thanh niên kia vừa bước vào liền đứng tựa cửa, ánh mắt lạnh lẽo không chút khách khí, quét từ đầu đến chân nàng một lượt.

Ngưỡng Dung run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt hệt như tờ giấy.

Mãi đến khi liếc thấy A Giản đang dẫn một người khác bước lên xe ngựa, nàng mới như trút được gánh nặng, vội đứng bật dậy gọi to:

"A Giản, người đã mời tới rồi sao?"

"Tiểu thư, đã mời tới rồi." A Giản nghiêng người tránh đường.

Sắc sợ hãi còn đọng trên mặt Ngưỡng Dung phút chốc tan biến như mây khói, nàng hớn hở ngước mắt nhìn về phía Mị Lục:

"Thiếu gia!"

Cùng lúc đó, Mị Lục cũng nhận ra nàng:

"Minh Nguyệt?"

Vừa nghe thấy cái tên thân thuộc ấy, Ngưỡng Dung liền nghẹn ngào, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:

"Chính là nô tỳ!"

Mị Lục vừa mừng vừa kinh ngạc, y chẳng ngờ đến trong mộng cũng không nghĩ sẽ gặp lại người quen ở Ma giới, lại còn là bạn thuở nhỏ!

Dù đã bảy tám năm trôi qua không gặp, nhưng Minh Nguyệt – cũng chính là Ngưỡng Dung – vẫn chẳng thay đổi là mấy, chỉ là giờ đây như đóa mẫu đơn đang độ nở rộ, hoàn toàn lột xác, khí chất cũng khác xa khi xưa.

Nếu không phải gương mặt ấy vẫn là gương mặt quen thuộc kia, thì Mị Lục suýt nữa chẳng nhận ra thiếu nữ trước mặt nay đã khoác vàng quấn bạc, mặt mày điểm phấn tô son.

"Thiếu gia mau ngồi!" Ngưỡng Dung vui vẻ nhường chỗ, rồi quay sang dặn dò A Giản, "A Giản, mau rót trà cho thiếu gia."

A Giản gật đầu đáp: "Vâng, tiểu thư."

"À phải rồi," Ngưỡng Dung quay sang A Giản, "ngươi chắc chưa biết nhỉ? Đây chính là thiếu gia mà ta thường hay kể với ngươi đấy, người đã cùng ta lớn lên, luôn rất quan tâm chăm sóc ta."

A Giản đang cầm ấm trà đứng trước bàn, nghe vậy bèn nở nụ cười hiền hậu:

"Nô tài đoán được rồi. Người có thể khiến tiểu thư vui đến vậy, e là ngoài thiếu gia của Mị gia, khó ai sánh nổi."

Ngưỡng Dung hơi ngượng, đưa tay sờ mặt cười khẽ.

Mị Lục được nàng tiếp đãi nhiệt tình thì cũng ngồi xuống ghế, quay đầu lại thì thấy Hộc Luật Yển vẫn đang đen mặt đứng ở cửa, bèn bước tới kéo hắn cùng ngồi xuống.

Hiển nhiên Ngưỡng Dung có phần e ngại Hộc Luật Yển, thấy hắn ngồi cạnh Mị Lục thì vội vàng chọn chỗ đối diện y.

Về phần Sầm Hỷ – người vừa rồi còn khóc lóc đòi nàng làm chủ, giờ đã bị A Giản đuổi xuống xe với vẻ mặt mờ mịt như mất hồn.

Dù A Giản không có mặt bên ngoài, nhưng dường như ngựa kéo xe lại rất "tự lập", vẫn đi tiếp như chẳng cần ai điều khiển.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa trơn tru băng qua kết giới của Tề Thành.

Mị Lục và Ngưỡng Dung trò chuyện một hồi lâu, y mới biết sau khi Ngưỡng Dung rời khỏi Mị gia năm xưa thì đã bị người nhà Văn Nhân truy đuổi. Nàng trốn khỏi kinh thành, sống lẩn lút suốt hai năm trời, cuối cùng buộc phải chạy đến Ma giới.

Nhưng Ma giới ngoài thành thì đầy rẫy yêu thú hung tợn, nàng khi ấy chỉ mới nhập môn chưa đến nửa năm, làm sao có thể địch lại?

May mắn thay, nàng gặp được các chủ Tinh Nguyệt Các – Nghiêm Phù. Nghiêm Phù thấy nàng đáng thương, lại cảm thấy tuổi nàng tương đương với con gái thất lạc của mình, nên đã cứu nàng, rồi mang về cưu mang.

Từ đó, nàng theo Nghiêm Phù đến Tề Thành và an cư nơi đây.

Mà lý do Ngưỡng Dung rời khỏi Mị gia, đến tận bây giờ vẫn khiến người ta tức giận.

Nàng là con gái độc nhất của thuộc hạ đã khuất dưới trướng Mị Hà Phong. Vì thân phận đặc biệt, từ nhỏ đã được Mị gia đối đãi khác biệt, còn được sắp xếp bên cạnh Mị Lục để chăm sóc sinh hoạt.

Gương mặt nàng giống hệt mẫu thân đã mất vì khó sinh – nhỏ tuổi mà đã thấp thoáng vẻ tuyệt sắc khuynh thành. Đáng tiếc, năm nàng mười bốn lại bị công tử Văn Nhân Hiểu bắt gặp, từ đó bị hắn dây dưa không dứt.

Khi ấy nàng còn nhỏ, chẳng biết tìm ai cầu cứu. Một lần bị Văn Nhân Hiểu dùng vũ lực ép buộc, nàng trong lúc hoảng loạn đã rút dao găm chém đứt cổ tay hắn.

Chuyện ấy chấn động không ít người.

Ngay cả tộc trưởng Văn Nhân – Văn Nhân Chính, người bao năm không lộ mặt – cũng đích thân dẫn con đến đòi công lý.

Mị gia đương nhiên đứng ra bảo vệ nàng hết mình.

Nhưng dù hết lòng che chở, Mị gia vẫn không địch nổi thủ đoạn công khai lẫn ngấm ngầm của nhà họ Văn Nhân. Để giữ nàng bình an, họ chỉ có thể lặng lẽ đưa nàng rời đi.

Vốn dĩ Mị Hà Phong và Cổ Thu đã sắp xếp cho nàng nơi nương náu, ai ngờ nửa đường nàng lại mất tích, từ đó biệt vô âm tín.

Giờ đây, gặp lại Ngưỡng Dung – bình an trưởng thành nơi Ma giới – coi như gánh nặng trong lòng Mị Lục cũng được trút bỏ.

Còn về những gì đã xảy ra với Mị Lục, ở Ma giới nàng cũng đã nghe được không ít. Sau khi nghe y kể sơ lược về bốn năm qua, cuối cùng nàng cũng buông được tảng đá trong tim xuống.

Ngưỡng Dung hỏi:

"Vậy tiếp theo các người có dự định gì?"

"Thật không giấu gì, chuyến này chúng ta đến Ma giới là muốn đi Túy Thành một chuyến, tiện thể dò la tung tích một người." Mị Lục ngừng một chút rồi nói, "Ngươi có từng nghe đến người tên là Địch Phượng không?"

"Địch Phượng?" Ngưỡng Dung chống cằm nghĩ ngợi, "Nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải Địch Phượng là đệ tử của Thiên Mệnh Sơn bị trục xuất vì phạm lỗi sao?"

Mị Lục gật đầu: "Đúng là hắn."

"Nhưng Địch Phượng là đệ tử chính đạo, sao thiếu gia lại đến Ma giới để tìm hắn?"

"Từ sau khi bị trục xuất khỏi Thiên Mệnh Sơn, ta chưa từng nghe tin gì về hắn. Người của chính đạo lại rất sĩ diện, nếu Địch Phượng còn ở chính đạo, không lý nào chẳng có động tĩnh. Vì thế, ta suy đoán hắn đã rời khỏi chính đạo, có khả năng rất lớn là đã đến Ma giới."

Nói đến đây, Mị Lục ngượng ngùng cười:

"Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi."

Hộc Luật Yển ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi Mị Lục.

Thấy Mị Lục mỉm cười với Ngưỡng Dung, ánh mắt hắn càng thêm u tối, khóe môi cũng kéo xuống rõ ràng.

Ngưỡng Dung đang mải trò chuyện với Mị Lục, chẳng mảy may nhận ra. Thấy y cười, nàng cũng che miệng cười theo, vô thức phụ họa:

"Thiếu gia nói đúng lắm, nếu tìm không thấy ở bên chính đạo, thì tới Ma giới thử vận may cũng không chừng lại gặp."

Nói rồi, nàng quay sang dặn A Giản:

"A Giản, ngươi dẫn người giúp thiếu gia để ý xem có ai tên Địch Phượng không, có tin gì thì lập tức báo cho ta."

A Giản vốn đang liếc trộm Hộc Luật Yển, bị gọi bất ngờ liền giật mình gật đầu: "Vâng, tiểu thư."

Dặn dò xong, Ngưỡng Dung lại quay sang Mị Lục nói tiếp:

"Thiếu gia, các người nơi này người lạ cảnh lạ, chi bằng theo ta về Tinh Nguyệt Các. Các chủ đang ra ngoài, theo lệ thường thì phải một năm nửa năm mới về. Chỉ cần có ta ở đây, các người cứ xem nơi đó là nhà."

Ban đầu Mị Lục còn lo chỗ ở, nghe nàng nói vậy thì thuận thế đồng ý luôn.

Xe ngựa len lỏi giữa phố đông, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng gọi tên Ngưỡng Dung.

Thậm chí có người còn leo cả lên xe, định thò đầu vào trong, bị A Giản đang canh ngoài không khách sáo đá cho rớt xuống.

Trong xe, Ngưỡng Dung áy náy nhìn Mị Lục nói:

"Thiếu gia chớ trách, người Ma giới là vậy đó. Trong lòng nghĩ gì liền làm nấy, chẳng mấy để tâm đến người khác, suy nghĩ cũng rất lạ lùng."

Nhắc tới chuyện này, Mị Lục đồng tình sâu sắc:

"Ta cũng thấy thế."

"À phải, thiếu gia ——" Ngưỡng Dung bỗng nhớ ra gì đó, dè dặt liếc Hộc Luật Yển bên cạnh Mị Lục, "Nghe nói gần đây trong Ma giới đang đồn ầm lên rằng, thiếu gia Hộc Luật và chị Vãn Cơ đã thành thân bên ngoài rồi, chuyện đó có thật không?"

Mị Lục: "......"

Y nhìn về phía Hộc Luật Yển, chỉ thấy mặt hắn lúc sáng lúc tối, dẫu gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã tích tụ cơn giận.

Ngưỡng Dung bị vẻ mặt của hắn dọa cho giật nảy mình, vội co rụt cổ lại.

Mị Lục sợ Hộc Luật Yển lại giống như hôm đánh người tóc bạc, nổi đóa rút roi quất liền, liền lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay hắn đang đặt trên đầu gối.

"Không có chuyện đó." Mị Lục thay Hộc Luật Yển trả lời, "Tin đồn trong Ma giới cũng thật quá đà rồi."

"Phải đó..." Ngưỡng Dung bị hắn lườm cho một cái, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, nàng đáng thương lấy khăn tay lau trán, nhỏ giọng nói, "Có khi còn đồn ác hơn cơ."

Mị Lục tò mò: "Còn gì nữa?"

Ngưỡng Dung rụt cổ lại đáp:

"Có người nói thiếu gia Hộc Luật và chị Vãn Cơ sớm đã tình đầu ý hợp, trận chiến ở hố Vạn Xà chỉ là chị ấy đang thử lòng hắn thôi."

"......"

"Lại có người bảo sau khi hai người thành thân không bao lâu, thiếu gia Hộc Luật liền có tình mới, đá chị ấy sang một bên. Chỉ ấy đau khổ van xin không thành, đành một mình ôm hận..."

"......"

"Còn có người nói thiếu gia Hộc Luật và chị Vãn Cơ đã có con với nhau..."

Mị Lục rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, vội lên tiếng ngắt lời nàng:

"Càng nói càng nhảm nhí!"

Giờ thì thấy tận mắt phản ứng của người trong cuộc, đám lời đồn tự nó sụp đổ, vẻ mặt ngượng chín mặt của Ngưỡng Dung hiện rõ mồn một, nàng gãi đầu, cười gượng:

"Những chuyện đó... ta cũng chỉ nghe người khác kể thôi, bản thân một chữ cũng chưa từng kể lại cho ai cả."

Mị Lục bị độ lan truyền của tin đồn dọa đến ngơ người một lúc lâu mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc giải thích thay Hộc Luật Yển:

"Tất cả đều là giả, chỉ có chuyện bọn ta từng vượt qua hố Vạn Xà là thật. Khi ấy bọn ta cũng không hề định dính dáng đến chuyện của Vãn Cơ, chỉ là vô tình rơi vào mà thôi. Hơn nữa, lúc đó Hộc Luật Yển mới chỉ mười bốn tuổi, chuyện nam nữ là gì hắn còn chưa hiểu rõ nữa là."

Mị Lục vốn còn định nói thêm rằng Hộc Luật Yển cũng phải sau khi gặp Vãn Cơ mới "mở mang tầm mắt", nhưng ngẫm lại sao nghe vẫn kỳ kỳ.

Một đại nam nhân như y cớ gì lại phải hiểu rõ ràng về chuyện Hộc Luật Yển "mở mang đầu óc" lúc nào chứ?

Nghĩ đến đám lời bàn tán ở quán trà hôm trước, y bèn lặng lẽ ngậm miệng.

Câu chuyện vừa khép lại, xe ngựa cũng dừng lại.

A Giản bên ngoài bước đến mở cửa xe.

Mị Lục kéo tay Hộc Luật Yển, theo sau Ngưỡng Dung xuống xe, lập tức trông thấy cánh cổng lớn vừa sang trọng vừa hoa mỹ của Tinh Nguyệt Các.

Đây chính là trạch viện chính của Tinh Nguyệt Các, nằm giữa con phố phồn hoa nhất thành Tề.

Chỉ riêng cánh cổng lớn được trang trí vô cùng xa hoa cũng đủ khiến người qua đường ngoái nhìn không dứt.

Vừa bước qua cổng, một thế giới khác như hiện ra trước mắt.

Trận pháp đã âm thầm mở rộng diện tích của Tinh Nguyệt Các ra gấp mấy lần.

Ở một Tề thành đèn hoa rực rỡ ngay cả ban ngày như thế này, Tinh Nguyệt Các lại toát ra vẻ đẹp thanh nhã như chốn thủy hương, gió nhẹ.

Hành lang uốn lượn trải dài trên các ao hồ hình thù lạ mắt, trong không khí như cũng thoang thoảng hương ẩm mát.

Ở một nơi khô hạn như Ma giới, khung cảnh nơi đây chẳng khác nào một chốn đào nguyên giữa hư ảo.

Ngưỡng Dung vừa về đến đã có chuyện cần xử lý, bèn để A Giản lo liệu chỗ ở cho Mị Lục và Hộc Luật Yển.

Sau khi từ biệt Ngưỡng Dung, Mị Lục và Hộc Luật Yển theo A Giản rẽ vào một lối khác.

Bọn họ đi trong hành lang gỗ lượn khúc trên mặt nước, đi suốt thời gian một nén hương mới đến một tiểu viện nhã nhặn tinh xảo.

Ba mặt ngoài viện đều là ao sen lớn nhỏ xen kẽ, bên trong phủ đầy lá sen xanh ngát.

Lúc này chưa phải mùa sen nở, chỉ có vô số lá sen trải kín mặt ao, xanh rì rào rạt.

A Giản để ý thấy ánh mắt Mị Lục dừng lại lâu hơn trên ao sen, bèn mỉm cười giải thích:

"Tiểu thư nói, ngày xưa ở Mị phủ ngoài chuyện chăm sóc sinh hoạt của Mị công tử, còn hay chăm cả ao sen trước cửa phòng công tử. Ao đó trồng đầy hoa sen, đến đầu hạ, hoa nở rộ, đẹp vô cùng."

Mị Lục khẽ thở dài:

"Còn nhớ được chuyện ấy thật quý hóa. Nghĩ lại... ta cũng đã bốn năm không thấy sen nhà mình nở rồi."

A Giản nhẹ nhàng nói:

"Rồi cũng có ngày được thấy lại thôi."

Vào bên trong tiểu viện, A Giản dẫn họ tới phòng của Mị Lục trước, sau đó mới đưa Hộc Luật Yển đến phòng riêng của hắn.

Đứng trước cửa phòng, A Giản dặn dò:

"Tiểu thư có việc bận, e rằng phải muộn mới đến gặp được, đây là phù truyền âm của ta, nếu có chuyện gì chỉ cần bóp nát là được."

Nói xong, A Giản đưa cho Hộc Luật Yển mấy tấm phù truyền âm.

Hộc Luật Yển mặt không đổi sắc nhận lấy:

"Ta biết rồi."

A Giản gật đầu, do dự một thoáng rồi lại nói tiếp:

"Thiếu gia Hộc Luật, ta không rõ ngươi đối với Mị công tử là loại tình cảm gì, nhưng ta có thể nhìn ra, ngươi rất để tâm đến người ấy.

Cũng giống như vậy, công tử là người tiểu thư quý trọng nhất. Nàng thích Mị công tử, cũng không mâu thuẫn gì với chuyện ngươi thích Mị công tử cả."

Comments