Chương 61: Thích.

Chương 61: Thích.

Tuy sự hiểu biết của A Giản về Mị Lục và Hộc Luật Yển chỉ giới hạn trong mấy câu nói rải rác của Ngưỡng Dung cùng những lời đồn đại nơi Tề thành, nhưng lăn lộn mấy chục năm trên đời, dù sao cũng đã ăn cơm nhiều hơn Ngưỡng Dung hai ba chục năm, nên ngay khi chú ý đến cách hai người họ đối đãi với nhau, hắn liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tuy vậy, hắn không có ý định đi sâu tìm hiểu Hộc Luật Yển rốt cuộc có tình cảm gì với Mị Lục, hắn chỉ muốn để Hộc Luật Yển biết – Ngưỡng Dung cũng rất xem trọng Mị Lục.

Nếu Hộc Luật Yển thật lòng quan tâm đến Mị Lục thì không nên để ý đến sự quan tâm của người khác dành cho y.

Tuy nhiên, e rằng Hộc Luật Yển hiểu lầm, A Giản cuối cùng vẫn nói rõ thêm một câu:

"Tiểu thư nhà ta và Mị thiếu gia lớn lên cùng nhau, nàng làm nha hoàn hầu hạ Mị thiếu gia hơn mười năm, vẫn luôn xem Mị thiếu gia như anh trai ruột thịt."

Dừng một thoáng, A Giản nghiêm túc nói:

"Điều này, mong Hộc Luật thiếu gia có thể hiểu cho."

Nào ngờ lời vừa dứt, gương mặt vốn không chút cảm xúc của Hộc Luật Yển lại dần căng cứng. Trong đôi mắt đen kịt của Hộc Luật Yển tích tụ hàn ý, gần trong gang tấc mà dán mắt nhìn chằm chằm A Giản khiến hắn không khỏi rợn tóc gáy.

A Giản vội định thần lại.

"Nha hoàn?" Hộc Luật Yển khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại cực kỳ kỳ quái:

"Nàng chính là nha hoàn hầu hạ Mị Lục lâu nhất?"

A Giản cảm thấy câu hỏi này kỳ cục, nhưng trong khoảnh khắc lại không biết kỳ chỗ nào.

Có lẽ Mị Lục từng nhắc đến Ngưỡng Dung với hắn?

"Nếu nói như vậy thì cũng đúng." A Giản do dự đáp, "Tiểu thư nhà ta hầu hạ Mị thiếu gia mười bốn năm, tính ra quả thật là người hầu hạ ngài ấy lâu nhất."

Thường thì nha hoàn mười năm đổi một lần, lớn tuổi rồi còn phải tránh hiềm nghi. Nghe Ngưỡng Dung nói, khi trước Mị Hà Phong và Cố Thu cũng có ý muốn tác hợp nàng với Mị Lục nên mới không thay nàng đi.

Nhưng những chuyện đó thì không cần thiết phải kể ra.

A Giản hồi tưởng lại những lời mình vừa nói, cảm thấy như vậy đã đủ rõ ràng rồi, bèn hỏi Hộc Luật Yển:

"Hộc Luật thiếu gia còn điều gì muốn hỏi không?"

Hộc Luật Yển trầm mặc giây lát, rồi bỗng nở nụ cười:

"Không còn."

A Giản nhìn vào mắt hắn, phát hiện dù khóe miệng hắn cong lên rõ ràng, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một tia ý cười.

Tựa như bị phủ một tầng băng, dù ánh nắng rọi vào cũng chẳng thể tan chảy.

Nét cười gượng gạo như thế khiến A Giản chẳng hiểu sao lại thấy hoang mang.

Hộc Luật Yển đang dùng pháp khí cải trang dung mạo, khi đứng đó không biểu cảm gì, người khác chỉ thấy hắn là một thiếu niên trầm lặng có dung mạo không tồi.

Tuổi còn trẻ, nên chẳng đáng sợ.

Nhưng khi hắn cười lên như vậy, A Giản mới chợt nhớ ra

Người trước mặt mình làm gì phải là kẻ trẻ tuổi bình thường chẳng có gì đáng ngại? Rõ ràng là kẻ đã một mình diệt sạch Y Dược Tông, giết luôn cả Lâm Tắc và Tề Vọng Thiên!

Vậy mà hắn lại ỷ vào nơi này là địa bàn của Tinh Nguyệt Các để ra oai áp người...

Nghĩ tới đây, lòng A Giản càng thêm bối rối, may mà hắn còn miễn cưỡng đè nén được tâm trạng đó xuống.

"Vậy ta xin cáo lui. Hộc Luật thiếu gia và Mị thiếu gia vừa trải qua đường dài mệt nhọc, hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt." A Giản nói xong, thấy Hộc Luật Yển không có phản ứng gì thêm liền xoay người rời đi.

Nhưng lúc hắn đi khỏi, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân Hộc Luật Yển vào phòng.

Do dự một lát, hắn len lén dùng thần thức thăm dò — kết quả phát hiện Hộc Luật Yển vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong tay nắm truyền âm phù hắn đưa cho, không chớp mắt nhìn theo bóng lưng hắn.

A Giản: "..."

Không biết có phải phát hiện ra hành vi lén lút của A Giản hay không, bất thình lình mí mắt Hộc Luật Yển khẽ nhấc, thẳng tắp nhìn về sau gáy A Giản.

Trong khoảnh khắc ấy, A Giản bỗng có cảm giác như đang đối mặt với ánh mắt Hộc Luật Yển dù cách một không gian.

A Giản lập tức như kẻ trộm bị bắt quả tang, tim ngừng đập, đến cả hơi thở cũng theo bản năng mà nín lại.

Hắn cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, giả vờ như chẳng có chuyện gì, tiếp tục bước đi, đồng thời âm thầm thu lại thần thức.

Chỉ khi rời khỏi viện, A Giản mới vội vàng tăng tốc bước chân.

Chờ đến lúc hơi thở bị kẹt nơi cổ họng cũng dần thông lại, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cả người nổi đầy da gà.

Hắn chưa từng thất thố đến vậy...

Tên Hộc Luật Yển đó rốt cuộc là ai?

Sao hắn lại dò không ra tu vi của Hộc Luật Yển?

Sao Hộc Luật Yển lại dễ dàng phát hiện ra thần thức của hắn?

Bên kia, sau khi tiễn mắt theo bóng A Giản rời đi, Hộc Luật Yển cũng lặng lẽ biến mất khỏi chỗ cũ.

Tại Tinh Nguyệt Các, Ngưỡng Dung không phải chỉ là một tiểu thư sống an nhàn hưởng phúc. Nàng là nghĩa nữ của Nghiêm Phù, cũng là nửa đồ đệ của ông, đương nhiên phải thay ông xử lý không ít việc.

Khi Nghiêm Phù vắng mặt tại Tinh Nguyệt Các, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều do một tay Ngưỡng Dung quản lý. Lần này nàng rời khỏi Tề thành, chính là làm theo sắp xếp của Nghiêm Phù trước lúc ông rời đi—tới gần Túy Thành tìm kiếm Bạch thạch.

Tuy Bạch thạch không hiếm như Khoáng thạch Côn Lôn trên núi Côn Lôn, nhưng cũng là một trong những loại nguyên liệu cực kỳ quý giá và khó tìm. Nghiêm Phù vẫn luôn khát cầu có được Bạch thạch, suốt hơn mười năm từ khi con gái ông thất lạc, chưa từng ngừng tìm kiếm thứ này.

Nếu không phải vì muốn đến kinh thành để xem thanh Thất Tinh Côn Lôn Kiếm, hẳn ông đã đích thân đến gần Túy Thành tìm Bạch thạch rồi.

Nhưng Ngưỡng Dung cũng không khiến ông thất vọng. Nàng dẫn theo A Giản ở đó lăn lộn suốt nửa tháng, đào bới như muốn lật tung đất trời, cuối cùng cũng gom được bốn mảnh nhỏ Bạch thạch.

Thế nên vừa về đến Tinh Nguyệt Các, Ngưỡng Dung lập tức vội vàng đem Bạch thạch giao cho Phó các chủ.

Phó các chủ thính tai như hồ ly, ngay khi nàng ở ngoài cổng thành mời Mị Lục và Hộc Luật Yển lên xe ngựa, ông đã đoán ra được lai lịch hai người đó và việc nàng sẽ dẫn họ về.

Có điều ông cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi Ngưỡng Dung mục đích của hai người họ đến Ma giới.

Ngưỡng Dung thành thật kể chuyện họ muốn đến Túy Thành và đang tìm người tên Địch Phượng.

"Địch Phượng à?"

Thấy Phó các chủ có phản ứng khác lạ, Ngưỡng Dung lập tức hỏi: "Phó các chủ biết chuyện gì sao?"

"Bọn họ đoán không sai, chính đạo không dung nạp Địch Phượng nên y mới chạy sang Ma giới. Nhưng... đó không phải toàn bộ lý do." Phó các chủ chậm rãi nói, "Chuyện này có liên quan đến việc riêng của người khác, ta cũng không tiện bình luận."

Sau một hồi suy nghĩ, ông đưa ra một gợi ý:

"Vậy đi, nếu họ thật sự muốn tìm Địch Phượng, bảo họ chờ thêm chút nữa, đợi nghĩa phụ ngươi quay về, rồi hỏi trực tiếp ông ấy."

Ngưỡng Dung ngạc nhiên: "Nghĩa phụ ta biết tung tích của Địch Phượng sao?"

Phó các chủ mỉm cười: "Nghĩa phụ ngươi là một trong số ít người có qua lại với Địch Phượng. Hẳn là biết nơi có thể tìm ra y."

"Ta hiểu rồi!" Ngưỡng Dung vui mừng khôn xiết, bật dậy khỏi ghế, cung kính cúi chào: "Đa tạ Phó các chủ chỉ điểm! Người thật là tốt vô cùng luôn á!"

"Con bé này..." Phó các chủ bất lực lắc đầu, "Được rồi, ta không còn chuyện gì nữa, ngươi đi tìm họ đi."

"Dạ vâng ạ!"

Ngưỡng Dung xách váy chạy vù như gió. Nhưng nàng không định đi tìm Mị Lục và Hộc Luật Yển ngay, mà muốn về thay bộ xiêm y trước. Vậy là nàng quay về Liên Hoa Uyển của mình trước tiên.

Liên Hoa Uyển của nàng cách chỗ hai người kia ở không xa, nhưng bốn phía toàn là ao sen lớn nhỏ bao quanh, tạo thành một tiểu đảo nhỏ biệt lập với thế gian, như một ốc đảo thanh tịnh.

Ngưỡng Dung dùng truyền tống trận trở về, trong viện mấy tiểu nha hoàn đang bận rộn việc mình, thấy nàng về đều vui mừng khôn xiết.

"Tiểu thư về rồi ạ!"

"Các muội cứ làm việc đi, ta thay xiêm y rồi sẽ ra ngoài một lát." Ngưỡng Dung cười tươi như hoa, mau chóng dặn dò, "Ta đưa về hai vị khách, chút nữa sẽ cùng họ dùng cơm, ôn lại chuyện cũ."

Ai ngờ các nha hoàn nghe xong càng hăng, xúm xít lại hỏi tới tấp xem khách từ đâu tới.

Ngưỡng Dung trước đây cũng từng là nha hoàn, sau khi vào Tinh Nguyệt Các, nàng chưa từng tỏ vẻ tiểu thư kiêu kỳ, rất nhanh đã hòa đồng với đám nha hoàn. Chuyện xưa nàng cũng không giấu diếm các muội.

"Là vị thiếu gia ta từng hầu hạ cùng bằng hữu của huynh ấy." Ngưỡng Dung khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, giọng không giấu nổi niềm vui, "Ta không ngờ có ngày lại gặp lại huynh ấy ở nơi này, đúng là ông trời rủ lòng thương, không phụ ta chờ đợi bao năm."

"Ồ~"

Mấy nha hoàn đồng loạt phát ra tiếng "ồ" đầy ẩn ý.

Ngưỡng Dung thấy thế là biết các nàng nghĩ lung tung, vội vàng giải thích:

"Đừng nghĩ bậy nha, thiếu gia và cha mẹ huynh ấy có ơn nuôi dưỡng ta, ta luôn ghi nhớ trong lòng, coi huynh ấy như anh trai ruột mà đối đãi."

"Biết rồi, biết rồi~" Một nha hoàn vừa nói vừa nháy mắt lia lịa, "Chỉ là anh trai thôi à? Vậy sao tiểu thư mặt đỏ thế?"

Cả đám ríu rít chọc ghẹo:

"Tiểu thư, mặt người đỏ như trái hồng chín luôn kìa!"

"Anh trai ruột? E là anh trai "thân thiết" thì đúng hơn!"

"Thôi đừng trêu tiểu thư nữa, người sắp phát cáu rồi đó."

Ngưỡng Dung tức đến giậm chân, nhưng lại không nỡ nổi giận với các muội, dằn co một hồi lâu, nàng bực mình hét khẽ: "Các muội thật phiền quá đi! Ta không thèm nói nữa!"

Nói xong liền chuồn thẳng về phòng.

Sau lưng là tiếng cười đùa ríu rít của các nha hoàn, bị nàng "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, cách biệt bên ngoài.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Ngưỡng Dung tựa lưng vào cánh cửa, phải một lúc lâu mới bình tâm được, khuôn mặt rực lửa dần nguội đi.

Nàng thật ra không có tình ý gì với Mị Lục, chỉ là ở tuổi đôi mươi, chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nay đột ngột bị đám nha hoàn ghẹo ghẹo, dù người ta là ai cũng khó tránh khỏi xấu hổ ngại ngùng.

Nhưng mà nói đến Mị Lục...

Nàng nhớ lại thuở thiếu nữ mới biết yêu, quả thực từng có chút rung động mơ hồ với y. Nhất là khi cảm nhận được Mị Hà Phong và Cổ Thu dường như đang cố ý vun vào, nàng lại càng có thêm vài phần để tâm tới y.

Tiếc là sau này trải qua bao chuyện, thứ tình cảm mờ nhạt ấy cũng bị thời gian bào mòn gần như phai sạch.

Giờ phút bất ngờ trùng phùng, bảo nàng còn tình ý gì thì cũng chưa chắc, nhưng chắc chắn Mị Lục sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới nàng theo kiểu nam nữ đâu.

Ngưỡng Dung thở dài thườn thượt.

Còn chưa kịp chìm vào cảm xúc tiếc nuối, trong đầu nàng bỗng hiện lên một đôi mắt lạnh lùng.

Đôi mắt ấy chăm chăm nhìn nàng không rời, như muốn xuyên qua da thịt, nhìn thấu tận linh hồn.

Khiến nàng không kìm được mà rùng mình một cái.

Là ánh mắt của Hộc Luật Yển.

Vừa nghĩ tới cảm giác chiếm hữu mơ hồ hắn dành cho Mị Lục, cùng thái độ địch ý rõ ràng nhắm vào nàng... lập tức nàng chẳng dám có suy nghĩ vẩn vơ nào nữa.

Nàng chỉ là một người qua đường vô tội thôi mà... hu hu hu...

Ngưỡng Dung nhanh chóng dẹp sạch đám suy nghĩ lộn xộn trong đầu, vỗ vỗ mặt, nhấc chân định đi vào phòng trong.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu...

Nàng lập tức đối mặt với đôi mắt băng giá vừa rồi mới hiện lên trong đầu!

Ngưỡng Dung: "..."

Chủ nhân của ánh mắt kia chẳng biết đã vào phòng nàng từ bao giờ, đang yên lặng ngồi nơi bàn trong phòng trong, đôi mí mắt mỏng khẽ nâng lên, ánh nhìn lạnh nhạt không chút cảm xúc đặt thẳng lên người nàng.

Đôi chân Ngưỡng Dung lại mềm nhũn ra, vội vã vịn lấy khung cửa mới đứng vững được.

"Thiếu gia Hộc Luật... sao ngài lại tới đây?"

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Hộc Luật Yển vậy mà lại khẽ cười nhẹ một tiếng.

Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt nàng.

Ngưỡng Dung buộc phải ngẩng đầu lên nhìn người cao hơn mình gần cả cái đầu.

Hộc Luật Yển cụp mắt, chăm chú quan sát khuôn mặt nàng—từ trán, đến mắt, mũi, môi, rồi xuống cằm...

Ánh mắt hắn lặng lẽ trôi xuống, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Ngẩng đầu quá lâu khiến cổ của Ngưỡng Dung đau ê ẩm, nhưng nàng chẳng dám cử động bừa bãi, thậm chí còn gắng sức giữ vững nụ cười có phần nịnh nọt, lấy lòng.

Từ lúc chào đời, nàng đã mất song thân, có thể sống sót đến hiện tại đều nhờ vào bản năng cảnh giác nhạy bén với nguy hiểm.

Người trước mắt thoạt trông im lìm ít lời, đờ đẫn ngơ ngác, ngay cả tu vi cũng chẳng dò ra được, nhưng dựa vào bao năm lăn lộn nhìn người của nàng, Ngưỡng Dung cảm thấy Hộc Luật Yển không phải kẻ đơn giản.

Có ai đơn giản mà tay không diệt sạch cả Dược Tông Đường, đúng không?

Thế nên Ngưỡng Dung lập tức biết điều mà rụt rè lên tiếng:

"Thiếu gia Hộc Luật đến đây tìm ta, chẳng hay có chuyện gì sao?"

Hộc Luật Yển im lặng hồi lâu, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập vào đâu:

"Bình thường."

"..." Ngưỡng Dung sững người, "A?"

Hắn chẳng giải thích lời vừa nói, chỉ đột ngột hỏi một câu càng thêm kỳ quặc:

"Ngươi thích Mị Lục?"

"..." Câu hỏi như một quả cầu thép bay thẳng vào mặt khiến Ngưỡng Dung choáng váng, ngẩn ra với miệng há hốc, mất mấy nhịp mới lắp bắp được câu:

"Vì... vì sao lại hỏi vậy?"

"Trả lời ta." Hộc Luật Yển nói, "Có hay không."

Giờ phút này, ai dám thừa nhận chứ?

Ngưỡng Dung vội vã lắc đầu phủ nhận:

"Không không không! Ta không thích thiếu gia, ta chỉ coi thiếu gia như huynh trưởng của mình thôi, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ!"

Nói xong, nàng sợ chưa đủ thành khẩn, liền giơ ba ngón tay phải lên bên tai, nghiêm túc thề:

"Ta thề, lời ta vừa nói tuyệt không nửa phần giả dối!"

Hộc Luật Yển nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng.

Ngưỡng Dung cắn răng, tiếp tục bổ sung với vẻ mặt đau khổ:

"Nếu ta nói dối, nguyện bị trời đánh, ngũ lôi oanh đỉnh, từ đây không bao giờ vượt qua nổi lôi kiếp!"

Lời thề này... thật sự độc dữ lắm rồi.

"Ta tin ngươi." Hộc Luật Yển cười nhẹ, trong đôi mắt đen thẳm dường như lóe sáng, "Thật ra ngươi không cần phải thề nặng lời như thế."

Ngưỡng Dung: "..." Giờ mới nói thì có ích lợi gì nữa chớ.

Không hề hay biết nàng đang thầm chửi bới trong lòng, Hộc Luật Yển lại bất ngờ chuyển đề tài:

"Ta đến là để nói với ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ta thích Mị Lục."

"..."

"Hắn vẫn chưa biết ta thích hắn, ta tạm thời cũng chưa muốn để hắn biết, nhưng ta sẽ dùng hành động để khiến hắn từ từ tiếp nhận ta." Hộc Luật Yển đột nhiên hạ giọng, như làm nũng mà nói với Ngưỡng Dung, "Chị gái tốt bụng, chị sẽ giúp ta, đúng không?"

Ngưỡng Dung: "......"

Mị Lục ở trong phòng chờ mãi không thấy Hộc Luật Yển đến, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đi tìm hắn.

Vừa bước xuống lầu thì đã thấy Hộc Luật Yển và Ngưỡng Dung sóng vai từ ngoài đi vào.

Hộc Luật Yển trông có vẻ tâm trạng rất tốt, mặt mày nở nụ cười nhẹ, trái lại, nụ cười của Ngưỡng Dung lại miễn cưỡng hết sức.

Thấy hắn, Ngưỡng Dung như được giải thoát, vội vã hô lên:

"Thiếu gia!"

Mị Lục bước tới, gật đầu với nàng, rồi quay sang hỏi Hộc Luật Yển:

"Ngươi vừa đi đâu vậy? Sao lại cùng Ngưỡng Dung từ ngoài vào?"

"Ta thấy chỗ này lạ lẫm nên ra ngoài dạo một vòng, vừa vặn gặp chị Ngưỡng Dung, chị ấy dẫn ta đi ngắm quanh quanh." Hộc Luật Yển hiếm khi mở lời giải thích rõ ràng như vậy.

Ngưỡng Dung cũng gật đầu tán đồng:

"Đúng thế, chúng ta chỉ đi dạo một lát thôi."

Mị Lục nhìn hai người với vẻ hơi kỳ quái.

Rõ ràng y nhớ cách đây không lâu, Hộc Luật Yển còn không ưa Ngưỡng Dung cơ mà, sao bây giờ đã thay đổi rồi?

Nhưng nghĩ lại, nếu Hộc Luật Yển và Ngưỡng Dung có thể hòa thuận, vậy càng tốt.

Vì thế y cũng không để tâm thêm.

Để có thể ôn chuyện cùng Mị Lục, Ngưỡng Dung cố tình sai nha hoàn chuẩn bị cơm tối tại nhà bếp nhỏ rồi mang đến. Bọn họ vừa đặt chân vào phòng, nha hoàn đã nối tiếp nhau bưng các món ngon dọn lên.

Ngưỡng Dung cũng bận rộn không ngừng, liên tục mời Mị Lục và Hộc Luật Yển ngồi xuống.

Trước chiếc bàn tròn, nàng sắp xếp để Mị Lục và Hộc Luật Yển ngồi sát nhau, còn mình lại lùi thật xa ngồi bên kia bàn.

Mị Lục ngơ ngác:

"...Ngươi ngồi xa vậy làm gì?"

Ngưỡng Dung cười híp mắt:

"Ngồi đây tiện mà thiếu gia, ngài xem, ngồi đối diện thì nói chuyện dễ hơn."

Mị Lục: "..."

Y muốn nói ngồi bên cạnh cũng nói chuyện được mà, nhưng nghĩ Ngưỡng Dung có thể đang tránh hiềm nghi, nên không nói gì nữa.

Mấy nha hoàn đưa cơm thì lại khác, nhìn qua nhìn lại giữa Mị Lục và Hộc Luật Yển, mắt lóe sáng không ngừng.

Trước khi đi còn có người nhịn không nổi bật cười hỏi:

"Tiểu thư, hai vị công tử đẹp trai thế này, người không định giới thiệu xem ai là thiếu gia người luôn nhung nhớ à?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Ngưỡng Dung lập tức tái mét, bật dậy:

"Ngươi đừng nói bậy! Ta đâu có nhung nhớ ai!"

Nha hoàn bị phản ứng dữ dội của nàng làm giật mình, lại tưởng tiểu thư đang ngượng với thiếu gia, nên cố tình giúp một tay:

"Hừ, tiểu thư còn nói không có, lúc thiếu gia chưa đến, ngày nào người chẳng nhắc thiếu gia..."

Lời còn chưa dứt đã bị Ngưỡng Dung nghiêm giọng cắt ngang:

"Chúng ta là tu sĩ, tu chân luyện hồn, chỉ luận đạo pháp không luận ái tình! Tình cảm là giả, chỉ có tu chân là thật, lời ngọt ngào là giả, linh lực luyện ra mới là thật! Không có người đàn ông nào yêu ngươi suốt trăm năm, nhưng tu chân có thể giúp ngươi sống trăm năm!"

Nha hoàn: "..."

Ngưỡng Dung quay sang nhìn Mị Lục, nở nụ cười tươi rói:

"Thiếu gia, ta nói đúng không?"

"..." Mị Lục vỗ tay lặng lẽ tán thưởng.

Bữa ăn kết thúc, Ngưỡng Dung vội vã kéo theo đám nha hoàn dọn dẹp chạy mất, để lại Mị Lục và Hộc Luật Yển ngồi lại nhìn nhau.

Mị Lục nhớ lại lời Ngưỡng Dung nói trong bữa cơm, liền hỏi Hộc Luật Yển:

"Ngươi tính sao? Chúng ta đi Túy thành trước, hay chờ Nghiêm các chủ trở về rồi tính?"

Trước đây, Mị Lục hỏi mấy câu thế này đều không nhận được câu trả lời rõ ràng, vì Hộc Luật Yển chẳng bao giờ có kế hoạch cụ thể, muốn đi đâu là đi đó, ngay cả chuyện đến Túy thành cũng là hắn suốt ngày giục giã.

Không ngờ lần này Hộc Luật Yển lại đáp gọn lỏn:

"Ta muốn chờ người đó trở về."

"Được thôi." Mị Lục đáp, "Vậy tối nay nghỉ sớm đi, chuyện khác để mai hẵng nói."

Hộc Luật Yển ngoan ngoãn "ừ" một tiếng.

Mị Lục đứng dậy bước lên lầu, đi được nửa chừng lại như nhớ ra gì đó, quay đầu gọi:

"Đúng rồi—"

Hộc Luật Yển vẫn ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mị Lục đối diện với ánh mắt trong veo của Hộc Luật Yển, bỗng có chút ngượng ngập, đi xuống vài bậc để tới gần hơn rồi ngập ngừng hỏi:

"Ngươi thấy Ngưỡng Dung thế nào?"

Vốn đang nghiêm túc chờ hắn mở lời, vừa nghe thấy cái tên đó, ánh mắt Hộc Luật Yển liền tối sầm, biểu cảm lạnh đi rõ rệt.

"Thế nào là thế nào?"

"Ý ta là... ngươi thấy nàng có đẹp không?"

Hộc Luật Yển đáp nhanh như chớp:

"Bình thường."

"..." Mị Lục kinh ngạc, "Nàng đẹp thế mà ngươi còn gọi là bình thường à?"

"Ta nhìn kỹ rồi." Hộc Luật Yển bình thản nói, "Chỉ là bình thường."

Mị Lục thầm kêu một tiếng "ghê gớm", rõ ràng mới đi dạo với người ta xong, quay về liền trở mặt chối bay chối biến.

Tên này đúng là miệng thì nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo!

Hắn không muốn lòng vòng nữa, liền nói thẳng:

"Ta thấy Ngưỡng Dung là một cô nương rất tốt, dù lớn hơn ngươi ba bốn tuổi, nhưng ta và nàng cùng lớn lên, hơn mười năm thân thiết, ta hiểu rất rõ nàng là người thế nào. Nếu ngươi muốn thử mở lòng, thì thử với nàng xem sao. Ta thấy nàng đối với ngươi cũng..."

Chưa kịp nói hết, Hộc Luật Yển đã đột ngột đứng bật dậy, ghế va ra sau phát ra tiếng ken két chói tai.

Mị Lục nghẹn lời, sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn lạnh lùng xoay người rời đi.

"Hộc Luật Yển?" Mị Lục vội vã bước theo, định kéo tay hắn, nhưng tay vừa chạm vào đã bị hất mạnh ra.

"Hộc Luật Yển!" Mị Lục gọi to, "Lại sao nữa đây?!"

Giọng Hộc Luật Yển lạnh như phủ một tầng sương giá, hắn chẳng buồn quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp:

"Ta sẽ không thử với nàng. Dù ta có muốn thử với ai đó... thì người đó cũng không phải là nàng."

Mị Lục nghe vậy liền thấy có điều mờ ám, thuận miệng gợi chuyện:

"Thế ngươi muốn thử với ai? Nói ta nghe thử xem, biết đâu ta giúp được gì thì sao."

Dù gì thì hậu cung của Hộc Luật Yển cũng đông người như rừng hoa mùa hạ, nếu người kia đúng là một trong số đó thì y xe duyên cho một cái là xong chuyện.

Ai dè Hộc Luật Yển vừa nghe xong câu y nói, bước chân lập tức khựng lại. Hắn xoay người, ánh mắt hướng thẳng về phía Mị Lục:

"Ta muốn thử với..."

Mị Lục ra vẻ hết sức nghiêm túc, làm bộ chuẩn bị lắng nghe như chờ trăng rằm mọc giữa đêm xuân.

"Muốn thử với..."

Là ngươi!

Chỉ muốn với ngươi!

Người đó, chỉ có thể là ngươi thôi!

Trong lòng Hộc Luật Yển gào thét, rống lên từng trận cuồng phong. Nhưng hắn chỉ trừng trừng nhìn gương mặt Mị Lục, môi mấp máy mà không thể thốt ra một lời.

Trên gương mặt Mị Lục, hắn chẳng thấy chút khát khao nào dành cho mình...

Cảm giác đó chẳng khác nào bị một gáo nước lạnh từ đầu dội xuống, dập tắt từng ngọn lửa đang cuồng loạn thiêu đốt trong lòng hắn.

Cả người hắn cứng ngắc, biểu cảm như thể linh hồn đã bị rút khỏi x*c th*t.

Một lúc sau, chính hắn nghe thấy giọng nói vô lực của mình phá tan sự im lặng:

"Thôi bỏ đi, không có ai cả."

Chờ thêm chút nữa thôi.

Sắp rồi.

Sắp đến lúc...

Ta không cần giấu đi tình cảm này nữa.

Comments