Không chỉ Mị Lục, ngay cả Hộc Luật Yển cũng từng cho rằng người phụ nữ kia là mẹ hắn, cũng là đại tiểu thư Hộc Luật Uyển từng được sủng ái của nhà Hộc Luật.
Kết quả không phải.
Tên người phụ nữ đó là Ôn Liễu Liễu, con gái duy nhất của một nhà buôn bình thường sống ở Ngạc Thành, trước khi trở thành thư đồng của Hộc Luật Uyển, cuộc sống của người đó không hề liên quan đến Hộc Luật gia.
Ôn Liễu Liễu...
Hóa ra bà là Ôn Liễu Liễu.
Hoá ra bà ấy không phải mẹ hắn, hóa ra bà ấy không phải Hộc Luật Uyển!
Nhưng tại sao bà ấy lại mang theo kẻ vướng víu như hắn? Tại sao bà ấy lại muốn hắn gọi bà là mẹ? Tại sao thà đi vào kỹ viện bán thân cũng phải nuôi hắn?
Tất cả là tại sao?
Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao...
Vô số câu hỏi "tại sao" lấp đầy đại não Hộc Luật Yển, chúng xoáy tròn trong đầu hắn, khiến hắn đau đầu như búa bổ, những giọt mồ hôi lạnh trĩu nặng đọng lại trên trán hắn, rồi nhanh chóng lăn xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh đã thấm ướt mặt và y phục hắn.
"Ôn Liễu Liễu..." Hắn nghiến răng nghiến lợi nhai đi nhai lại cái tên người phụ nữ đó, ánh mắt hắn lướt từ mặt Hộc Luật Uyển sang mặt Ôn Liễu Liễu, dừng lại rất lâu, rồi đột nhiên bật cười, "Hóa ra tên bà là Ôn Liễu Liễu."
Y thấy tình hình không ổn, vội vàng nắm lấy tay hắn, y phát hiện nhiệt độ da hắn lạnh đến đáng sợ.
Ảo ảnh trước mắt vẫn tiếp tục thay đổi theo dòng chảy thời gian.
Hộc Luật Uyển lấy ra một bộ y phục hoàn toàn mới đưa cho Ôn Liễu Liễu thay, màu sắc bộ y phục đó tương tự màu y phục trên người cô, đều là màu hồng nhạt.
Sau khi Ôn Liễu Liễu thay xong, gò má ửng hồng càng thêm đậm, ngượng ngùng đến nỗi hai tay không biết để vào đâu.
Hộc Luật Uyển ngồi xuống bàn một cách phóng khoáng, tay cầm chén trà, vừa dùng nắp hớt bọt trà vừa liếc nhìn Ôn Liễu Liễu, sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm: "Đẹp quá."
Ôn Liễu Liễu nghe thấy lời này, càng thêm ngượng ngùng.
Ngược lại, Hộc Luật Uyển bật cười ha hả, dường như cảm thấy phản ứng của Ôn Liễu Liễu vô cùng thú vị, cô đặt chén trà xuống bàn, nghênh ngang đi tới, giống như một kẻ lưu manh ngoài chợ dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm Ôn Liễu Liễu, nhướn mày nói: "Ngươi biết vì sao ta chọn ngươi không?"
Ôn Liễu Liễu ngơ ngác ngước nhìn Hộc Luật Uyển cao hơn mình một chút, mặt đỏ bừng lắc đầu.
"Bởi vì ngươi đẹp mà." Hộc Luật Uyển cong môi cười, "Trong mấy chục cô nương, chỉ có ngươi là đẹp nhất, ta vừa nhìn thấy ngươi liền quyết định chọn ngươi, mặc kệ tư chất ngươi thế nào, ít nhất có thể để ta nuôi một mỹ nhân bên cạnh cho đẹp mắt."
Nói xong, Hộc Luật Uyển buông tay ra.
Ôn Liễu Liễu lại mãi không hoàn hồn, mãi đến khi hoàn hồn, nàng vẫn còn lắp bắp: "Đại... đại tiểu thư quá khen rồi, ta... ta một kẻ tục nữ chỉ sợ làm bẩn mắt đại tiểu thư."
Hộc Luật Uyển "phì" một tiếng bật cười: "Ngươi đừng tự ti như vậy, ngươi mà làm bẩn được mắt ta, chẳng phải cả thiên hạ này không còn ai sạch sẽ nữa sao?"
Ôn Liễu Liễu đỏ mặt nói: "Đại tiểu thư đừng trêu chọc ta."
"Thôi thôi, không nói chuyện này nữa." Hộc Luật Uyển nghiêm mặt lại, kéo Ôn Liễu Liễu đến ngồi xuống bàn, "Dù sao đi theo ta cũng chẳng có quy củ gì đáng nói, chỉ cần không làm những chuyện dơ bẩn giết người phóng hỏa, ngươi muốn làm gì thì làm, giờ ta sẽ nói cho ngươi nghe quy củ ở Hành Thiên Phái."
Hành Thiên Phái dù sao cũng là một trong tứ tông nhị phái, lịch sử kiến phái lâu đời lại có đông đệ tử, vì vậy quy củ trong Hành Thiên Phái vừa nhiều vừa phức tạp.
Hộc Luật Uyển luyên thuyên giảng giải rất lâu mới nói xong những quy củ lớn, cô hỏi Ôn Liễu Liễu: "Đã nghe rõ chưa?"
Ôn Liễu Liễu vẻ mặt mờ mịt, do dự một lát, cẩn thận lắc đầu: "Có vài chỗ vẫn chưa nghe rõ..."
"Không vội." Hộc Luật Uyển cười, "Bây giờ nói miệng với ngươi quả thật khó hiểu, đợi mấy ngày nữa chúng ta đến Hành Thiên Phái, ta sẽ nói lại rõ ràng cho ngươi."
Ôn Liễu Liễu ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Mấy ngày sau, Ôn Liễu Liễu đi theo Hộc Luật Uyển đến Hành Thiên Phái.
Nếu Hộc Luật Uyển là kiểu nữ nhi anh tư táp sảng, khí phách hiên ngang, đi lại như một cơn gió, làm lòng người xao xuyến, thì Ôn Liễu Liễu lại kiểu dịu dàng đáng yêu, dáng vẻ thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, tuy còn non nớt nhưng đã hé lộ vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành sau này, một nụ cười một cái nhíu mày cũng đủ khiến người ta ngoái nhìn.
Khi Ôn Liễu Liễu vừa đến Hành Thiên Phái, danh tiếng của nàng lập tức vượt qua đại tiểu thư Hộc Luật Uyển, trở thành người được chú ý nhất ở Hành Thiên Phái.
Còn không ít công tử bột rục rịch tìm cách dò hỏi tin tức về Ôn Liễu Liễu từ Hộc Luật Uyển đều bị cô đuổi đi, không có người nào là ngoại lệ.
Nói là Ôn Liễu Liễu cùng Hộc Luật Uyển học tập tu luyện, chi bằng nói Hộc Luật Uyển bảo vệ Ôn Liễu Liễu hiền lành yếu đuối thì đúng hơn.
Nhưng theo thời gian, Ôn Liễu Liễu vẫn thành công dẫn khí nhập thể và bắt đầu tu luyện dưới sự giúp đỡ của Hộc Luật Uyển.
Lần đầu tiên về nhà thăm người thân, Ôn Liễu Liễu đã trở thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan nàng đã nở nang, vóc dáng hơi mũm mĩm ban đầu cũng thon thả, quả thực trở thành đại mỹ nhân có vẻ đẹp "hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn" như lời Hộc Luật Uyển nói.
Địch Phượng ngẩn người nhìn, mãi đến khi bị Ôn Liễu Liễu nắm tay đấm nhẹ vào vai, y mới giật mình hoàn hồn.
Ngay sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, mặt y đỏ lên, ánh mắt lảng tránh đầy vẻ chột dạ.
Nhưng Ôn Liễu Liễu không phát hiện ra điều gì khác thường, vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với Địch Phượng.
Cách nhau vài năm, họ lại cùng nhau thả chiếc diều tự làm năm xưa.
Chỉ là Địch Phượng không còn là cậu bé vụng về năm nào, Ôn Liễu Liễu cũng không còn là cô bé hễ có chuyện gì là khóc nhè năm nào.
Địch Phượng cầm diều chạy, chiếc diều trong tay y đón gió xuân bay cao vút, nhưng sự chú ý của y không đặt trên chiếc diều, mà là trên Ôn Liễu Liễu đang đuổi theo diều tung tăng chạy nhảy.
Ôn Liễu Liễu ngẩng đầu, đón ánh sáng.
Ánh nắng tươi sáng chiếu lên khuôn mặt và cơ thể nàng, lại khiến Địch Phượng ngẩn người.
Sau đó, diều rơi xuống.
Ôn Liễu Liễu xung phong chạy đi nhặt diều, đợi nàng quay lại, chỉ thấy Địch Phượng đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.
"Liễu Liễu..." Địch Phượng do dự lên tiếng, "Ta có vài lời muốn nói với muội."
Ôn Liễu Liễu tò mò mở to đôi mắt đen láy: "Huynh nói đi."
"Ta..." Địch Phượng khó khăn mở lời, "Ta..."
Ôn Liễu Liễu mơ hồ cảm nhận được Địch Phượng muốn nói gì, trong mắt nàng thêm vài phần mong đợi, nàng buông tay, mặc cho chiếc diều rơi xuống chân, không rời mắt nhìn Địch Phượng.
Tiếc là mặt Địch Phượng đỏ ửng đến tận cổ, vẫn không đủ can đảm nói ra những lời đã chuẩn bị từ lâu, y lắc đầu, trốn tránh lùi về sau một bước, cụp mắt xuống nói: "Không có gì."
Ôn Liễu Liễu im lặng hồi lâu, "ồ" một tiếng, dùng mũi giày khẽ đá chiếc diều dưới chân.
Chiếc diều bị mũi giày đá thủng một lỗ.
Ôn Liễu Liễu nhìn chằm chằm vào cái lỗ đó, đột nhiên mắt cay xè, nàng chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót lại.
Địch Phượng cụp mắt nhìn xuống đất không hề chú ý đến điều này.
Hai người giằng co một lúc, Ôn Liễu Liễu chủ động nói: "Trời không còn sớm nữa, nếu huynh không có gì muốn nói, vậy chúng ta về thôi."
Nói xong, Ôn Liễu Liễu nhặt chiếc diều bị hỏng, cầm lấy sợi dây diều trong tay Địch Phượng, thu dây lại rồi quay người đi trước.
Địch Phượng trơ mắt nhìn bóng lưng Ôn Liễu Liễu càng lúc càng xa, sau một hồi giằng xé, y nghiến răng, cuối cùng vượt qua sự ràng buộc trong lòng hét lên: "Đợi đến lần sau chúng ta gặp lại, ta muốn tặng muội một thứ."
Nghe vậy, bước chân Ôn Liễu Liễu khựng lại.
Địch Phượng đưa hai tay lên miệng, lớn tiếng gọi: "Được không? Liễu Liễu."
Ôn Liễu Liễu quay đầu lại cười, gật đầu: "Được thôi."
Từ khi Ôn Liễu Liễu đi theo Hộc Luật Uyển, số lần về nhà ít đến đáng thương, không phải Hộc Luật Uyển không cho nàng về, mà là quy củ Hành Thiên Phái nhiều, canh gác nghiêm ngặt, ngay cả Hộc Luật Uyển cũng ít khi về nhà.
Chỉ khi Hộc Luật Uyển về, Ôn Liễu Liễu mới có thể về nhà thăm người thân.
Ôn Liễu Liễu còn tưởng rằng lần nữa gặp lại Địch Phượng ít nhất cũng phải hai ba năm nữa, không ngờ đầu thu nàng theo Hộc Luật Uyển lên núi Côn Lôn lịch lãm, liền gặp được Địch Phượng và sư đệ hắn là Thu Bắc cũng đang ra ngoài lịch lãm.
Thế là bốn người kết đội, một đường vượt qua bao nhiêu khó khăn.
Một đêm nọ, Ôn Liễu Liễu lặng lẽ rời khỏi nơi đóng quân, thừa lúc đêm tối gặp Địch Phượng đã đợi nàng rất lâu ở nơi xa.
Hơn nửa năm trôi qua, Địch Phượng không còn nhút nhát như lúc ấy, y đưa cho Ôn Liễu Liễu một vật, là chiếc trâm vàng mà mẹ y cho y.
"Mẹ ta nói, nếu ta gặp được cô nương nào mình thích ở bên ngoài, hãy tặng chiếc trâm này cho nàng, chiếc trâm này là bà nội tặng cho mẹ ta, bây giờ—" Địch Phượng dừng lại một chút, thấy Ôn Liễu Liễu không từ chối, mới nói tiếp, "Ta muốn tặng nó cho muội."
Ôn Liễu Liễu tò mò ngắm nghía chiếc trâm vàng, ngắm nghía xong, cô mò mẫm búi tóc rồi cài chiếc trâm vào đó.
"Đẹp không?" Ôn Liễu Liễu cười tươi rói lắc lắc đầu.
Địch Phượng ngẩn người, rồi cười: "Đẹp."
Chuyện chung thân đại sự của họ cứ như vậy mà định.
Ngày hôm sau, Ôn Liễu Liễu muốn chia sẻ tin vui này với Hộc Luật Uyển, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hộc Luật Uyển đột nhiên chạy đến dưới gốc cây nôn khan.
Thu Bắc hơi biết y thuật, y bắt mạch cho Hộc Luật Uyển, nói Hộc Luật Uyển đã mang thai hơn hai tháng, nhưng do hai tháng qua vất vả bôn ba, cơ thể Hộc Luật Uyển suy yếu, có thể sảy thai bất cứ lúc nào, tốt nhất là nên nhanh chóng về tĩnh dưỡng.
Hộc Luật Uyển nghe được tin này, vừa mừng vừa lo, lập tức dùng truyền âm phù báo tin cho người yêu Lâm Tụng vẫn còn ở Hành Thiên Phái.
Hộc Luật Uyển bảo Lâm Tụng cứ đến Thần Tiên Cốc chờ trước, cô sẽ lập tức đưa Ôn Liễu Liễu về.
Trên đường đi xảy ra khá nhiều chuyện ngoài ý muốn, chuyện Ôn Liễu Liễu muốn báo tin vui của mình và Địch Phượng cho Hộc Luật Uyển cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nàng cứ thế mà kéo dài đến tận khi về Thần Tiên Cốc.
Nhưng người nghênh đón họ không phải là cha của đứa bé - Lâm Tụng, mà là cha mẹ Hộc Luật Uyển đang giận dữ cùng em trai cô Hộc Luật Hạnh và một đám người Hộc Luật gia vẻ mặt nặng nề.
Hóa ra không biết ai đã tiết lộ chuyện Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng yêu nhau cho cha mẹ Hộc Luật Uyển, cộng thêm việc bắt được Lâm Tụng đang lảng vảng bên ngoài cửa nhà, họ càng thêm chắc chắn về chuyện riêng tư của hai người.
"Giỏi lắm, ta cho con đi Hành Thiên Phái tu luyện, con lại tư định chung thân với một thằng nhãi không biết từ đâu đến, con thật là làm mất mặt nhà Hộc Luật chúng ta!" Cha Hộc Luật Uyển tức giận tát Hộc Luật Uyển một cái, chỉ vào Hộc Luật Uyển mắng, "Đồ bất hiếu vô liêm sỉ, con bảo ta ăn nói với nhà Văn Nhân thế nào?"
Hộc Luật Uyển bị cha tát ngã xuống đất, trong miệng trào ra mùi máu tanh, cô nghiêng đầu, bướng bỉnh nhìn thẳng vào cha: "Chuyện hôn sự giữa nhà Hộc Luật và nhà Văn Nhân vốn là do một mình cha mẹ tự quyết định, có liên quan gì đến con?"
Comments