Dù rằng Lư Hải và Kinh Tử Ngang cùng một số người khác đều hy vọng Hộc Luật Yển mau chóng ngồi lên ngôi vị Ma Tôn, nhưng kể từ sau khi Lận Sùng qua đời, ngôi vị Ma Tôn đã bị bỏ trống quá lâu, nếu muốn nâng đỡ người mới lên thay, tất nhiên chẳng phải chuyện dễ dàng.
Có điều, Lư Hải và Kinh Tử Ngang đã sớm có chuẩn bị từ trước. Ngay khi Hộc Luật Yển đồng ý, bọn họ lập tức cho người đi thông báo đến các thành chủ trong Ma giới, yêu cầu họ mau chóng đến Túy Thành.
Cùng lúc đó, Mị Lục cũng đang chuẩn bị rời khỏi Túy Thành.
Y thật sự có ý định cùng Hộc Luật Yển đến nhà họ Văn Nhân xem thử, chỉ là trước đó, y còn một chuyện cần phải làm —— không biết Tỉnh Lan và Lê Hoài còn đang ở trong pháp trận chờ y không, dù thế nào đi nữa, y cũng phải quay về xem một chút mới yên tâm.
Nếu Tỉnh Lan và Lê Hoài thật sự quyết tâm đi theo y, vậy thì y chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho họ ở lại Túy Thành.
Còn có thanh Thất Tinh Côn Lôn Kiếm bị bỏ lại ở kinh thành nữa.
Mị Lục không dám chắc thanh âm đánh thức Hộc Luật Yển trước đó có phải do thanh Thất Tinh Côn Lôn Kiếm phát ra hay không, nhưng chỉ riêng việc ba thiếu niên nhà họ Văn Nhân mà Ngộ Đức từng nhắc tới, y và Hộc Luật Yển cũng cần phải qua đó xem một chuyến.
Chuyện cứ thế chồng chất lên nhau, lại không có gì khẩn cấp, thế là Mị Lục dứt khoát vừa chuẩn bị hành lý, vừa đợi các thành chủ khác đến nơi. Còn chuyện của thành chủ Túy Thành...
Giờ y mới phát hiện công việc của một thành chủ lại nhiều đến nhường này!
Không chỉ là các sự vụ lớn nhỏ trong thành, mà cả giao lưu qua lại giữa Túy Thành và các thị trấn khác, cùng tình hình động tĩnh từ cả chính đạo lẫn ma đạo, tất cả đều được quản gia báo cáo lên tỉ mỉ không sót điều gì.
Hộc Luật Yển đem phần lớn việc giao lại cho quản gia xử lý, còn những kẻ từng bắt nạt Ôn Liễu Liễu thì đều bị Vô Vọng Bang bắt không sót một tên, lôi hết đến trước mặt Hộc Luật Yển.
Hộc Luật Yển bảo đệ tử Vô Vọng Bang dùng roi da đánh chết những kẻ đó, sau đó treo xác họ lên trên tầng lầu cao nhất, cạnh thi thể Hách Húc Nhật đã bị xử tử, từng xác một, xếp thành hàng ngang.
Vào tháng năm, Ma giới ngày càng oi bức và khô hạn.
Xác của Hách Húc Nhật sau một thời gian dãi nắng dầm mưa đã bắt đầu phân hủy, thối rữa nồng nặc. Mùi tử thi tanh tưởi đến mức khiến người ta buồn nôn tràn ngập không khí trong ngoài cổng thành, mỗi khi có người đi ngang qua, đều phải bịt mũi chạy vội.
Dù vậy, chẳng một ai dám oán than lấy một câu. Trước hành động của vị thành chủ mới, dân chúng không dám hé môi nửa lời, trong đầu chỉ có hai chữ — "phục tùng".
Trơ mắt nhìn số xác treo trên cao ngày càng nhiều, nỗi sợ trong lòng mọi người lại một lần nữa dâng trào. Ai nấy đều thầm thở phào may mắn vì năm xưa mình không ra tay với mẹ con Ôn Liễu Liễu.
Cùng mang tâm trạng nơm nớp như vậy, còn có mấy vị thành chủ đang tạm trú tại phủ thành chủ.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy những kẻ kia bị đệ tử Vô Vọng Bang đánh chết, rồi thi thể bị kéo đi như kéo lợn chết, để lại trên nền đất chỉ toàn vết máu nhầy nhụa.
Ngay khoảnh khắc đó, cho dù từng trải qua bao sóng to gió lớn, bọn họ vẫn không nhịn được hai chân mềm nhũn.
Khi ánh mắt vô thức dừng lại nơi vị thành chủ phu nhân cao ráo yêu kiều kia, trong lòng bọn họ đồng loạt dấy lên một tầng sợ hãi mơ hồ.
Hộc Luật Yển cảm nhận được ánh mắt bọn họ, khẽ nâng mí mắt, đưa ánh nhìn sang: "Chư vị... có lời gì muốn nói sao?"
Mấy vị thành chủ lập tức lắc mạnh đầu đến độ tưởng như đầu sắp văng khỏi.
Bọn họ khóc không ra nước mắt.
Bọn họ nào dám nói gì chứ!
"Không có thì tốt." Hộc Luật Yển híp mắt cười, hàm răng trắng như tuyết ánh lên giữa đôi môi, hắn cười vừa xinh đẹp vừa ngây thơ, nhưng hơi lạnh trong mắt lại chẳng cách nào che giấu, "Nếu có thì... ta e trong phủ không đủ roi để dùng đâu."
Mấy người: "......"
Họ đáng thương nhìn sang phía Mị Lục cầu cứu.
Mị Lục bày ra vẻ mặt làm như không nghe thấy gì, tay cầm chén trà, giả vờ như một thư sinh thanh nhã không màng thế sự.
Thực ra y cũng hết cách, ai bảo y không phải Hộc Luật Yển thật đâu?
May mà lúc này, quản gia đột ngột xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng. Gã cúi đầu báo: "Thành chủ..."
Hộc Luật Yển liếc qua, ánh mắt lạnh tanh: "Ừm?"
"......" Trán quản gia lập tức túa mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp đổi giọng theo phản xạ, "Phu, phu nhân, thành chủ Tề Thành là Nghiêm Phù cùng Vãn Cơ đến rồi ạ."
"Cho họ vào."
"Vâng."
"Khoan đã——" Hộc Luật Yển bỗng gọi giật quản gia đang định quay đi, khựng lại một nhịp, rồi đột ngột hỏi, "Chỉ có hai người họ thôi à?"
Quản gia khựng lại thoáng chốc, sau đó cẩn trọng đáp: "Ngoài hai người họ còn có hơn mười hạ nhân đi theo, nhưng người dẫn đầu chỉ có hai người đó."
Hộc Luật Yển nhướn mày: "Con gái nuôi của Nghiêm Phù không đi cùng sao?"
Quản gia lắc đầu: "Theo lão bộc thấy thì ngoài Vãn Cơ ra, bên cạnh Thành chủ Nghiêm không hề có bóng dáng tiểu thư nào khác."
Nghe vậy, sắc mặt Hộc Luật Yển rõ ràng vui hẳn lên, khẽ cười nói: "Vậy thì tốt, mau mời bọn họ vào."
Chữ "mời" kia khiến quản gia sợ đến dựng tóc gáy, rón rén lui xuống.
—
Tuy rằng Nghiêm Phù và Vãn Cơ đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình trong Túy Thành, sắc mặt cả hai đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Được quản gia dẫn vào phủ thành chủ, hai người liếc nhìn nhau, đều ngầm hiểu ý đối phương.
Quả thật họ từng có ý định nâng đỡ Hộc Luật Yển lên ngôi, nhưng hiện tại xem ra, tình hình đã vượt quá dự liệu của họ.
Một mặt, là bởi họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Hộc Luật Yển.
Mặt khác, có vẻ bọn họ đã đánh giá Hộc Luật Yển hơi cao rồi...
Nhưng chuyện đã tới nước này, bọn họ cũng chẳng còn quyền can thiệp nữa. Dù sao thì thế chủ động đã sớm không còn nằm trong tay họ.
Băng qua khu vườn rợp hoa chen lá, rồi men theo hành lang quanh co gấp khúc, cuối cùng bọn họ cũng theo quản gia đến được đại sảnh tiếp khách trong phủ Thành chủ.
Trong sảnh, vết máu đã được dọn sạch sẽ, song mùi tanh vẫn còn phảng phất.
Ánh mắt Nghiêm Phù lướt qua nền nhà giữa sảnh, lông mày lập tức cau lại, nhưng ông không nói gì thêm, chỉ nhấc chân bước vào.
Vãn Cơ lập tức theo sát phía sau.
Trong sảnh đã ngồi kín người, đều là các thành chủ khác đã đến trước họ. Liếc sơ một lượt, hầu như thành chủ của tất cả các thành trấn Ma giới đều đã có mặt, cộng thêm Nghiêm Phù và Hộc Luật Yển, tổng cộng là ba mươi người.
Vừa bước vào, ánh mắt của toàn bộ các thành chủ liền đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Hộc Luật Yển ngồi chính giữa vị trí chủ tọa, còn Mị Lục thì an vị bên cạnh hắn, cũng đồng thời quay đầu nhìn sang.
Khi ánh mắt chạm phải Mị Lục, vẻ mặt Nghiêm Phù không hề gợn sóng, nhưng Vãn Cơ thì hơi sửng sốt, liếc nhìn y kỹ hơn vài lần.
Nếu nàng nhớ không lầm, thanh niên đang được Hộc Luật Yển ôm trong lòng kia chính là người đã cùng hắn bước ra khỏi hố Vạn Xà năm xưa, hình như là thiếu gia nhà họ Mị.
Không ngờ bốn, năm năm trôi qua, thiếu gia nhà họ Mị ấy vẫn kề cận bên Hộc Luật Yển như xưa.
Lại nhìn dáng vẻ thân mật giữa hai người...
Vãn Cơ không phải cô gái ngây ngô không biết gì, thoáng cái đã nhìn ra được vài phần mờ ám trong đó.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi kinh ngạc sâu sắc.
Chẳng trách năm ấy Hộc Luật Yển chẳng những lạnh lùng từ chối thiện ý của nàng, mà còn cùng vị thiếu gia nhà họ Mị kia dính nhau không rời, mập mờ chẳng rõ. Thì ra giữa hai người còn có mối quan hệ như vậy...
Vãn Cơ suy nghĩ đến xuất thần, cầm lòng không đặng mà nhìn Mị Lục lâu hơn một chút. Kết quả là khi nàng vừa định thu hồi tầm mắt lại bất ngờ chạm phải ánh nhìn băng lạnh, sắc bén từ Hộc Luật Yển, như một mũi dao lặng lẽ đâm tới.
Vãn Cơ: "..."
Rồi rồi rồi, ta không nhìn nữa là được chứ gì!
Vãn Cơ chột dạ cúi mắt xuống, vội vàng nhìn chằm chằm sàn nhà.
Trong mắt Vãn Cơ, những chuyện vừa xảy ra chỉ là khúc nhạc dạo chẳng mấy quan trọng nhưng đối với những thành chủ khác thì lại là một quả bom vừa nổ tung!
Lâu nay vẫn có lời đồn rằng giữa Hộc Luật Yển và Vãn Cơ có mối quan hệ không bình thường, thậm chí có kẻ còn bảo hai người đã đính hôn trong âm thầm, còn có cả con rồi.
Tuy lời đồn ấy nghe hơi phóng đại, nhưng lửa sao vô khói? Nếu giữa họ thực sự không có chuyện gì, thì sao lại có thể truyền ra nhiều lời ong tiếng ve đến vậy?
Tất nhiên, mọi người tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa dám tin chắc.
Cho đến khi tận mắt thấy ánh mắt đối diện giữa Vãn Cơ và vị thành chủ phía trên kia, họ mới bừng tỉnh đại ngộ, ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì sóng gió cuồn cuộn.
Quả nhiên là thế!
Xem ra những lời đồn đại không hẳn là vô căn cứ, mà cũng có nhiều phần là thật.
Xem ánh mắt ngạc nhiên của Vãn Cơ kìa, cả ánh nhìn tránh né của thành chủ đại nhân, rồi lại đến thần sắc lạnh băng như bắt gian tại trận của thành chủ phu nhân...
Quả thật là một màn kịch hấp dẫn!!!
Chỉ tiếc là nhân vật chính Vãn Cơ lại hoàn toàn không hay biết gì về sóng ngầm trong lòng các thành chủ khác. Nàng cùng Nghiêm Phù bước lên trước mặt Hộc Luật Yển, khẽ gật đầu, hành lễ: "Thành chủ..."
Hộc Luật Yển cắt lời họ: "Thành chủ ở đây."
Vãn Cơ và Nghiêm Phù cùng sững sờ, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy ánh nhìn của Hộc Luật Yển rơi thẳng lên người Mị Lục – người đang mang vẻ mặt chết lặng.
Mị Lục khẽ thở dài, nói: "Chẳng lẽ các người nhận nhầm người rồi? Ta mới là thành chủ của Túy Thành – Hộc Luật Yển."
"......" Nghiêm Phù sững sờ nhìn sang Hộc Luật Yển: "Vậy hắn là?"
Hộc Luật Yển hớn hở khoác tay ôm lấy cánh tay Mị Lục, tựa cằm lên vai y, đôi mắt dài hẹp khẽ cong lại, khóe miệng cũng kéo lên đầy vui vẻ, tựa như cả người hắn đang ngâm mình trong một hũ mật ngọt, lời nói cũng nhẹ bẫng vui tươi trước nay chưa từng thấy: "Ta là thành chủ phu nhân."
Nghiêm Phù: "..."
Vãn Cơ: "..."
Hai người trông như bị sét đánh giữa trời quang, mặt đần ra không nói nên lời.
Quản gia đứng một bên lén liếc nhìn họ, ánh mắt đầy thương cảm, khe khẽ lắc đầu.
Sau một hồi ngơ ngẩn, bộ não đóng băng của Vãn Cơ và Nghiêm Phù mới bắt đầu vận hành trở lại.
Họ không hiểu nổi Hộc Luật Yển và Mị Lục đang chơi trò gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đành thuận theo mà khom người chào: "Thành chủ đại nhân, thành chủ phu nhân."
Mị Lục hờ hững đáp: "Ngồi đi."
Vãn Cơ và Nghiêm Phù vẫn mang vẻ mặt mộng du, ngồi vào chỗ của mình.
Thấy tất cả mọi người đã đến đủ, Lư Hải – người đã được dặn trước – lập tức bước ra, cất giọng nói to: "Chắc hẳn các vị đã biết lý do vì sao hôm nay chúng ta triệu tập các vị đến đây. Hiện nay Ma – Chính nhị giới nước lửa không dung, chiến sự có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nếu Ma giới chúng ta thắng thì còn dễ nói, nhưng nếu thất bại, các vị có từng nghĩ tới sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào chưa?"
Trong sảnh lập tức trở nên im lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai muốn lên tiếng vào thời điểm then chốt này.
Còn Hộc Luật Yển ngồi ở chủ vị thì lại càng bày ra dáng vẻ "chuyện không liên quan đến mình, cứ mặc kệ thôi", một tay hắn đan chặt lấy tay Mị Lục, tay còn lại thì luồn dưới lớp áo mỏng, nhẹ nhàng xoa vuốt tấm lưng gầy của y, cứ như thể trên người y có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn khiến hắn không nỡ rời tay, chẳng buồn nghe Lư Hải đang nói gì.
Mị Lục cau mày, khẽ vặn người một chút vì khó chịu.
Dù bề ngoài các thành chủ đều chăm chú lắng nghe Lư Hải phát biểu, nhưng Mị Lục có thể cảm nhận được – ánh mắt tọc mạch của bọn họ thỉnh thoảng lại lén liếc về phía y và Hộc Luật Yển.
Càng phiền hơn là bàn tay của Hộc Luật Yển chẳng khác nào một ngọn lửa, cứ chạy loạn trên người y, khiến từng tấc da thịt như phát ngứa theo từng nơi hắn lướt qua.
Nhịn một hồi, Mị Lục rốt cuộc không chịu nổi nữa, bèn túm lấy cả hai bàn tay không an phận của Hộc Luật Yển, nắm gọn trong lòng bàn tay mình.
Y cúi đầu trừng mắt với hắn: "Ngươi nghiêm chỉnh lại chút."
Hộc Luật Yển ngoan ngoãn để y nắm tay, tựa cằm lên vai y, bật cười khẽ: "Ta rất nghiêm chỉnh rồi mà."
Mị Lục cau mày: "Thế này mà còn gọi là nghiêm chỉnh?"
Hộc Luật Yển trầm mặc một thoáng, rồi đột nhiên ghé sát tai y, ghé môi đến tận bên tai, thì thầm bằng giọng chỉ hai người mới nghe được: "Chẳng lẽ... ngươi muốn thấy ta không nghiêm chỉnh là thế nào sao?"
Lúc nói, hơi thở nóng rực phả thẳng lên vành tai Mị Lục.
Ngay khoảnh khắc ấy, tựa như trong lòng có thứ gì đó bị tia nhiệt kia nhóm lửa, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.
Y theo phản xạ siết chặt tay hắn, tim đập thình thịch, hàng mi run bần bật.
Nhưng y vẫn cố giữ thần sắc ngay ngắn, chăm chú nhìn về phía trước, không dám quay đầu, sợ lỡ bắt gặp đôi mắt đen thẳm kia, lại để đối phương thấy gương mặt đỏ ửng của mình.
May mà Hộc Luật Yển không vạch trần sự lúng túng của y, chỉ khẽ bật cười rồi ngoan ngoãn tựa vào y, như một con chó lớn ngoan ngoãn biết nghe lời.
Một lúc sau, Mị Lục rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng: "Về sau đừng nói mấy lời như vậy trước mặt người khác. Họ nghe thấy đấy."
Hộc Luật Yển cố nhịn cười: "Được."
Mị Lục hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mà Hộc Luật Yển, bề ngoài tuy tỏ vẻ đã dồn sự chú ý vào Lư Hải, nhưng ánh mắt lại vẫn len lén dừng trên gương mặt Mị Lục – vô cùng chăm chú, đến mức từng sợi mi y cũng có thể đếm được tường tận.
Tất nhiên, đây chẳng phải lần đầu tiên hắn đếm lông mi Mị Lục.
Hắn thấy Mị Lục thực sự rất đẹp – ngũ quan hài hòa đến mức vừa vặn, làn da trắng trẻo mịn màng, từng đường nét đều như khắc sâu vào đáy lòng hắn, đẹp hơn bất cứ ai hắn từng thấy.
Nhìn mãi vẫn chẳng thấy chán.
Thậm chí, hắn còn từng muốn nhốt y lại, nhốt vào nơi không ai tìm ra được, để chỉ một mình hắn có thể nhìn y, chạm vào y, ôm lấy y.
Nhưng hắn biết rõ...
Nếu hắn thật sự làm vậy, thì giữa hắn và Mị Lục sẽ chẳng còn đường quay về nữa.
Cho nên, khi chưa đến lúc bất đắc dĩ, hắn sẽ luôn luôn đè nén d*c v*ng và h*m m**n trong lòng.
Hắn phải làm một người bình thường.
Bằng không... Mị Lục sẽ giận.
Mặc dù Mị Lục không biết Hộc Luật Yển đang nghĩ gì, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được sự thay đổi nơi hắn sau khi nhìn thấy chuyện năm đó qua kí ức của Ôn Liễu Liễu.
Hộc Luật Yển hình như trở nên nhạy cảm hơn, đa nghi hơn, cũng vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Ngay cả việc sau khi tỉnh lại không thấy y đầu tiên, hắn cũng sẽ sốt sắng vùng dậy đi tìm.
Đối với việc này, ngoài việc dần thích ứng, Mị Lục không còn cách nào khác.
Y mím môi, thu lại suy nghĩ vừa rồi.
Đúng lúc ấy, Lư Hải vừa nói xong, Kinh Tử Ngang liền tiếp lời, khí thế hùng hồn:
"Những năm qua, chúng ta lùi mãi, lùi đến tận mảnh đất hoang cỏ cũng chẳng mọc nổi này, mà kết quả chúng ta nhận được là gì? Là sự lấn lướt ngày một quá đáng của chúng! Chúng mơ tưởng đuổi tận giết tuyệt chúng ta, muốn chiếm luôn cả mảnh đất yên ổn cuối cùng này. Nếu chúng ta còn tiếp tục án binh bất động, e rằng sẽ trở thành cá nằm trên thớt, chỉ đợi người ta đến xâu xé mà thôi!"
Kinh Tử Ngang tuôn ra một tràng như pháo nổ, cuối cùng mới vào trọng tâm:
"Tóm lại, ta đề nghị để Hộc Luật thành chủ ngồi lên vị trí Ma Tôn, dẫn dắt ma giới lấy lại những phần lãnh thổ đã từng bị mất!"
Vừa dứt lời, Nghiêm Phù cũng đứng dậy nói:
"Ta tán thành lời của Lư thành chủ và Kinh thành chủ. Ma giới không thể một ngày không chủ, có lẽ sự xuất hiện của Hộc Luật thành chủ chính là cơ hội ngàn năm có một để xoay chuyển cục diện."
"Nghiêm thành chủ nói rất đúng." Lư Hải vừa nói vừa quét mắt một vòng quanh sảnh, trầm giọng hỏi:
"Chư vị đang có mặt tại đây, ai có dị nghị gì chăng?"
Mọi người vẻ mặt khác nhau, ai nấy đều im lặng.
Họ xì xào bàn tán một lúc lâu, cuối cùng có một vị thành chủ trông tuổi tác đã cao mở lời, phá vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh:
"Ta thì thấy, mấy vị thành chủ đây... e rằng đã nói hơi quá rồi."
"Khang thành chủ?" Lư Hải cười gượng, nhìn về phía ông ta với ánh mắt mang theo vài phần thương hại không hề che giấu, "Không biết Khang thành chủ có cao kiến gì?"
"Chẳng dám nhận là cao kiến, chỉ là có vài điều khúc mắc nhỏ mà thôi." Khang thành chủ chầm chậm đưa mắt nhìn giữa Mị Lục và Hộc Luật Yển, đánh giá vài giây mới tiếp tục nói,
"Ngôi vị Ma Tôn không phải là thứ có thể tùy tiện để ai ngồi lên. Năm xưa Lận Sùng đại nhân nhờ vào bản lĩnh thật sự của mình mới khiến chư vị tông chủ và thành chủ tâm phục khẩu phục. Nay Lận đại nhân đã qua đời nhiều năm, thực lực của ma giới lại càng cường thịnh hơn xưa, chẳng dám nói là tàng long ngọa hổ, nhưng cũng nhân tài lớp lớp. Ấy vậy mà mấy vị thành chủ chỉ dựa vào mấy câu nói phiến diện liền gấp gáp chọn ra Ma Tôn mới, trong đó có hay không tư tâm riêng, e rằng chẳng ai dám chắc."
Lời này như một hòn đá ném xuống mặt hồ, khiến mặt nước vốn tĩnh lặng lập tức gợn sóng.
Dù không ai dám công khai phụ họa theo Khang thành chủ, nhưng cũng phải thừa nhận—ông ta đã nói ra nỗi nghi ngại chung trong lòng họ.
Thấy chẳng ai phản bác mình, khí thế của Khang thành chủ càng lúc càng mạnh, lưng cũng thẳng thớm hơn. Ông ta nhìn Lư Hải, cười mỉa:
"Lư thành chủ, ngươi nói xem những lời ta nói có lý hay không?"
Lư Hải bật cười.
Hắn xua tay, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Khang thành chủ lại mang theo mấy phần đồng tình rõ rệt hơn.
Ngay cả Kinh Tử Ngang ngồi đối diện cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt như đang ngó một tên ngốc.
Khang thành chủ bị hai người họ nhìn đến ngơ ngác, liếc nhìn Lư Hải, rồi lại nhìn sang Kinh Tử Ngang, nghi hoặc hỏi:
"Chẳng lẽ... ta nói sai sao?"
"Không sai." Một giọng nói từ chủ vị vang lên, đáp lại.
Nghe vậy, thần sắc căng thẳng của Khang thành chủ dần dần buông lỏng. Ông ta lần theo âm thanh nhìn tới, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến mức khiến hoa cũng phải thất sắc kia, lông mày lại nhíu chặt trở lại.
Ông ta nhớ rõ—thanh niên xinh đẹp kia chính là nam sủng của Hộc Luật Yển.
Tuy rằng "Hộc Luật Yển" sủng ái hắn, dung túng hắn, không chỉ cho hắn một danh phận công khai, còn để mọi người gọi một tiếng "Thành chủ phu nhân", nhưng nam sủng rốt cuộc vẫn là nam sủng. Làm sao có thể sánh với chính thê được đón bằng kiệu tám người khiêng, bước qua cửa lớn danh chính ngôn thuận, sao có thể xem vào việc trọng đại?
Huống chi, Hộc Luật Yển còn chưa mở miệng, đâu đến lượt một nam sủng tùy tiện lên tiếng?
"Thành chủ phu nhân à," Khang thành chủ giấu đi khinh miệt trong mắt, nhưng giọng nói vẫn chứa đầy vẻ xem thường, "Chúng ta đang thảo luận chuyện trọng đại của ma giới. Thành chủ phu nhân e rằng không hiểu nội tình, chi bằng đừng xen vào thì hơn."
Nào ngờ Hộc Luật Yển lập tức nhếch môi cười, nghiêng đầu hỏi Mị Lục:
"Thành chủ đại nhân, ta không được tham gia vào việc nghị sự của các ngươi sao?"
Mị Lục: "..."
Hộc Luật Yển rút tay ra khỏi lòng bàn tay Mị Lục, nhanh như chớp quấn chặt lấy cánh tay y. Giọng nói mang theo vẻ tủi thân xen lẫn đáng thương, làm bộ làm tịch mà than:
"Chỉ vì ta không hiểu, nên ngay cả một câu cũng không được nói sao?"
Mị Lục đau đầu đỡ trán: "Nói, nói, nói... ngươi cứ nói đi."
Hai mắt Hộc Luật Yển sáng rực lên, vui mừng hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật. Ngươi là thành chủ phu nhân, nếu đến ngươi còn không thể lên tiếng, thì còn ai có thể?" Mị Lục ra vẻ nghiêm túc, vỗ nhẹ lên tay Hộc Luật Yển đang quấn lấy cánh tay mình, trấn an hắn xong, ánh mắt trở nên sắc bén, quét về phía toàn trường:
"Từ nay về sau, lời hắn chính là lời ta, ý hắn chính là ý ta. Rõ chưa?"
Mọi người đành hậm hực đáp: "Rõ rồi..."
Toàn sảnh chỉ có Nghiêm Phù và Vãn Cơ là mặt mũi mờ mịt.
Sau khi hết mờ mịt, hai người vô cùng ăn ý, đồng thời nâng chén trà nhấp một ngụm—có những chuyện, giả vờ không biết thì hơn.
Khang thành chủ không ngờ Hộc Luật Yển lại nâng một nam sủng lên cao như vậy, càng không ngờ bản thân lại bị một nam sủng làm cho mất mặt đến thế, sắc mặt lập tức khó coi cực độ.
Ông ta nghẹn một lúc lâu, cuối cùng từ cổ họng nặn ra một tiếng cười lạnh:
"Thành chủ đại nhân đã đích thân lên tiếng, nếu ta không chịu nghe thành chủ phu nhân nói vài câu, e rằng sẽ thành kẻ nhỏ mọn. Thành chủ phu nhân, không biết ngươi có gì muốn nói?"
Hộc Luật Yển chậm rãi đứng dậy, bước từng bậc thang tiến về phía Khang thành chủ. Gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lời nói nhã nhặn:
"Khang thành chủ nói rất đúng, việc lập Ma Tôn quả thật không thể qua loa, không thể tùy tiện chọn một người."
Chỉ đến khi Hộc Luật Yển bước tới trước mặt, Khang thành chủ mới phát hiện tên nam sủng mà mình khinh thường này—lại cao hơn mình cả một cái đầu. Muốn nhìn vào mắt hắn, ông ta phải ngẩng đầu.
Tư thế ngẩng đầu khiến ông ta rất khó chịu, theo bản năng lùi lại một bước.
"Thì ra thành chủ phu nhân cũng nghĩ như ta." Khang thành chủ lạnh lùng nói.
"Cho nên ta mới tới, để các vị tự mình xem xem thành chủ nhà ta có xứng ngồi lên ngôi Ma Tôn hay không." Mắt Hộc Luật Yển cong lên như vầng trăng, rút ra một viên ngọc đen sì đưa về phía Khang thành chủ, "Nhưng trước đó, mời người xem qua cái này."
Khang thành chủ ngẩng đầu nhìn, kinh hãi kêu lên: "Đây chẳng phải là thứ của Minh Đức Nghĩa..."
Chữ "hóa thi châu" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì đã thấy trong lòng bàn tay Hộc Luật Yển đột ngột tuôn ra dòng nước đen kịt, nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vô số bàn tay thối rữa từ trong vũng nước đen trồi lên, trực tiếp lôi Khang thành chủ xuống nước.
Khang thành chủ không kịp phát ra một tiếng kêu, đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Một đại tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ...
Cứ thế mà... không còn nữa.
Mọi người đều kinh hoàng đến ngây người, trân trối nhìn hóa thi châu trong tay Hộc Luật Yển.
Đến giờ phút này, họ mới chợt nhớ đến những lời đồn xoay quanh Hộc Luật Yển, cùng với cảnh tượng thi thể thối rữa từng thấy tận mắt ở Túy Thành.
Trong số đó... có cả xác Hạo Húc Nhật.
Sóng triều sợ hãi ào ào ập đến, nhấn chìm tất cả.
Giờ khắc này họ mới nhận ra—ý nghĩ vừa rồi của mình nguy hiểm đến nhường nào. Chỉ vì bị tên ngốc Khang thành chủ dẫn dắt, suýt nữa cũng bị cuốn theo, chết mất xác trong vũng nước đen đáng sợ kia.
Nghĩ đến đó, không ít người sợ đến tê dại cả tay chân.
Chỉ là một thành chủ phu nhân thôi đã khiến họ không đỡ nổi, thì vị thành chủ thật sự đang ngồi chủ vị kia—người vừa thản nhiên chứng kiến Khang thành chủ bị kéo xuống nước mà không đổi sắc mặt—lẽ nào lại càng kh*ng b* hơn...
Đáp án đã quá rõ ràng.
Cả đại sảnh trở nên đông cứng.
Không một ai dám mở miệng phản đối nữa.
Nhưng Hộc Luật Yển vẫn chưa cất hóa thi châu đi, mà tay cầm châu, lững thững bước một vòng quanh đại sảnh. Mỗi nơi hắn đi qua, nước đen tụ lại, từng bàn tay thối rữa chen chúc trồi lên từ trong đó.
Mùi hôi thối bao trùm cả không gian.
Kẻ khiếp sợ nhất không ai khác ngoài Vãn Cơ—bởi vì có quan hệ với Minh Toại, nàng từng tiếp xúc không ít với Dược Tông Đường, nên hiểu về hóa thi châu cũng nhiều hơn người khác.
Trong ký ức nàng, hóa thi châu của Minh Đức Nghĩa nào từng có uy lực như thế này?
Hộc Luật Yển hơi ngẩng đầu, cười mà hỏi:
"Còn ai không phục?"
Mọi người im phăng phắc.
Một hồi lâu sau, dưới sự dẫn đầu của Lư Hải và Kinh Tử Ngang, cả sảnh như bừng tỉnh từ cơn mộng. Tất cả cùng đứng dậy, đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như chuông gióng trời:
"Bái kiến Ma Tôn đại nhân!"
Comments