Đây chỉ là một suy đoán của Mị Lục mà thôi.
Tuy nhiên, suy đoán này vừa mới xuất hiện trong đầu, đã khiến y toát mồ hôi lạnh cả người.
Nếu kẻ muốn giết y là người khác thì còn đỡ, ít nhất vẫn là người, là người thì sẽ có thân xác, có điểm yếu, nhưng nếu là cuốn sách nơi họ đang tồn tại, chỉ sợ họ không có cách nào đối phó nổi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Hộc Luật Yển kéo Mị Lục về với thực tại.
Rất nhanh, Mị Lục được ôm vào một vòng tay.
Hộc Luật Yển cảm nhận được sự khác thường của Mị Lục, nhưng Mị Lục không chịu nói, dù hắn có muốn biết đáp án đến đâu, cũng không có ý định truy hỏi, chỉ nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Mị Lục.
Mị Lục áp má vào vai Hộc Luật Yển, nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi trái tim đang đập dữ dội từ từ bình tĩnh lại.
Có lẽ vì có Hộc Luật Yển bên cạnh, y không chìm đắm trong cảm xúc tồi tệ quá lâu.
Không thể không nói, cảm giác được người khác vực dậy tinh thần thật sự rất tốt.
Có những lục, trong lòng Mị Lục nảy ra một ý định——
Y muốn nói hết mọi chuyện cho Hộc Luật Yển.
Nói cho Hộc Luật Yển biết thế giới mà họ đang ở thực ra là một cuốn sách.
Nói cho Hộc Luật Yển biết hắn là nam chính của cuốn sách ấy.
Cũng nói cho hắn biết y là một người xuyên sách.
Mị Lục bất giác nắm chặt áo Hộc Luật Yển, nhưng khi tất cả những lời muốn nói lên đến cổ họng, đột nhiên y lại có chút nghẹn lời.
Mị Lục im lặng một lát, rồi khẽ gọi: "Hộc Luật Yển."
Hộc Luật Yển khẽ "ừ" một tiếng: "Ta đây."
Những lời kia cứ chần chừ nơi đầu lưỡi Mị Lục, cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Y lo lắng quá nhiều.
Một mặt là suy đoán của y chưa chắc đã đúng, một mặt y cảm thấy sự thật đối với Hộc Luật Yển mà nói quá tàn nhẫn.
Tất cả thiết lập của cuốn sách này đều tồn tại để dày vò Hộc Luật Yển, làm nổi bật sự thảm thương của Hộc Luật Yển, nhưng Hộc Luật Yển không phải là nhân vật giấy trong sách, mà là một người đang sống bằng xương bằng thịt.
Giống như bộ phim "Buổi biểu diễn của Truman", những trải nghiệm quá khứ và mọi hành động của hắn đều là trò giải trí cho độc giả bên ngoài cuốn sách lúc họ rảnh rỗi..
Chân tướng này thực sự quá tàn nhẫn.
Mị Lục muốn nói lại thôi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng của Hộc Luật Yển một lát, thở dài: "Kẻ muốn giết ta hình như có quan hệ với người sở hữu nửa trái tim còn lại."
Hộc Luật Yển khựng lại, mày từ từ nhíu chặt lại: "Vì sao lại nói như vậy?"
Mị Lục lắc đầu: "Chỉ là linh cảm mà thôi."
"Tim và tay của ta đều ở trên người những người họ Văn Nhân kia, nếu linh cảm của ngươi không sai, vậy thì chính bọn họ đang nhằm vào ngươi."
Mị Lục hỏi: "Ngươi có thể cảm nhận được tim và tay của ngươi ở trên người ai không?"
"Cách quá xa, ta không cảm nhận được." Hộc Luật Yển trả lời, "Trừ phi ta đích thân đến đó, đi đến trước mặt bọn họ, mới có thể phân biệt được là hai người nào."
Nhưng Hộc Luật Yển đã từ bỏ ý định đó.
Đi tìm hai người kia, đồng nghĩa với việc hắn phải phân tán sự chú ý khỏi Mị Lục, dù là mang Mị Lục cùng lên đường, hay là để Mị Lục ở lại kinh thành, đều sẽ để lại sơ hở cho kẻ kia lợi dụng.
Hắn có thể không cần tim và tay, nhưng hắn không thể mất Mị Lục.
Đây là quyết định mà hắn đã đưa ra sau khi cân nhắc thiệt hơn, không quá do dự.
Hắn không định nói quyết định này cho Mị Lục biết.
Nếu không Mị Lục lại sẽ luôn miệng nhắc nhở, muốn hắn thay đổi chủ ý.
Để an ủi Mị Lục, Hộc Luật Yển hứa: "Ta sẽ cho người dò la một chút, ngươi đừng quá lo lắng."
—
Mị Lục không biết Hộc Luật Yển có phái người đi dò la hay không, dù sao y cũng đã sắp xếp không ít người đi dò la hai tay và trái tim còn lại của Hộc Luật Yển.
Đáng tiếc nhà Văn Nhân phòng thủ quá nghiêm ngặt, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không dò la được tin tức gì.
Chớp mắt đã đến ngày ba mươi Tết, kinh thành trên dưới quét sạch vẻ tiêu điều của mấy ngày trước, khắp nơi tràn ngập sự náo nhiệt và vui mừng, đèn kết hoa, trống chiêng rộn rã, đâu đâu cũng là tiếng cười nói hân hoan.
Nhà họ Mị cũng sớm đã treo đèn lồng đỏ, nhưng phải đến sáng sớm ngày ba mươi Tết mới bắt đầu dán câu đối.
Nói chung, thời gian dán câu đối và địa điểm dán câu đối đều rất quan trọng, trước đây nhà họ Mị cũng rất để tâm đến những chi tiết này, nhưng kể từ sau chuyện Mị Lục mất tích, mỗi khi Tết đến, trên dưới nhà họ Mị đều im lìm như ve sầu mùa đông, đâu còn tâm trạng làm những việc thừa thãi này?
Bây giờ khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ, Mị Hà Phong và Cổ Thu đều không câu nệ nhiều như vậy nữa, bảo Lưu Ly gọi Hộc Luật Yển và Mị Lục dậy thay quần áo mới, lại bảo bà vú trong nhà dẫn họ đi dán câu đối cho có lệ.
Lưu Ly và Phỉ Thúy đi theo họ, mỗi người trong tay đều cầm một xấp câu đối.
Họ dán trước mấy cánh cửa lớn trong sân nhà mình, sau đó đi theo bà vú dán những cửa khác.
Từ nhỏ đến lớn, Mị Lục đã luôn dán câu đối. Dù đã năm năm không động đến nhưng lúc này chỉ vừa chạm vào tờ giấy đổ thô giáp thôi mà kí ức đã tràn về ào ạt trong tâm trí y.
Mị Lục nhớ lại mỗi khi Tết đến, Cổ Thu đều tự tay may cho y những chiếc túi thơm mới, trên đó thêu hình hoa sen hồng phớt cùng lá sen xanh ngát, mỗi chiếc túi thơm đều có hình thêu khác nhau.
Mà bên trong túi thơm luôn đựng những lá bùa mà Cổ Thu cầu được ở chùa trên núi.
Mị Lục đeo túi thơm bên người quanh năm, ở bên ngoài nhớ nhà lại lấy ra xem, sờ cũ rồi cũng không nỡ đổi, cho đến khi Tết đến Cổ Thu lại may cho y một chiếc túi thơm mới.
Đáng tiếc những chiếc túi thơm đó đều không còn nữa.
Cái cũ đã đổi, cái mới năm năm trước sau khi y có ý thức tự chủ đã tháo xuống.
Y sờ vào bên hông trống rỗng, cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cảm giác này như một cái gai đâm vào tim y.
Y mơ mơ màng màng cùng Hộc Luật Yển dán xong câu đối của tất cả các cửa bên trong, đến khi dán đến cửa chính, Mị Hà Phong và Cổ Thu đều đã ở đó chờ rồi.
Thấy họ đến, Cổ Thu cười tươi rói lấy ra từ trong tay áo hai chiếc túi thơm được may tinh xảo, mỗi tay đưa cho Mị Lục và Hộc Luật Yển một chiếc.
"Từ ngày các con trở về, mẹ đã tranh thủ may rồi, nhưng thời gian vẫn hơi gấp, đường may có chút chưa được chỉn chu, các con cứ dùng tạm, lát nữa mẹ may cho các con hai chiếc chiếc túi thơm khác đẹp hơn."
Tuy Cổ Thu nói như vậy, nhưng những chiếc túi thơm bà may chẳng có chút nào là không chỉn chu cả , ngược lại còn rất đẹp, rõ ràng bà đã bỏ rất nhiều tâm tư vào đó, giữa lá sen xanh ngát và hoa sen phớt hồng ẩn hiện một đôi uyên ương nhỏ bé màu đỏ đen đang nương tựa vào nhau.
Mị Lục ngơ ngác nhận lấy túi thơm, ánh mắt rơi vào đôi uyên ương kia.
Bất ngờ, tầm mắt y bị sương mù nước mắt làm nhòe đi.
Nỗi chua xót ập đến vừa nhanh vừa mạnh, khiến y bất ngờ nấc lên thành tiếng, y vội vàng che miệng lại, hai má không tự chủ được nóng bừng.
"Đứa nhỏ này..." Cổ Thu bị phản ứng của y chọc cười ra nước mắt, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khóe mắt bà cũng hơi đỏ lên.
Mị Lục tiến lên ôm Cổ Thu: "Cảm ơn mẹ."
Cổ Thu sờ đầu Mị Lục: "Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì chứ."
Mị Lục nói: "Cảm ơn mọi người đã luôn chờ con."
Cổ Thu nghe mà khó hiểu, giả vờ tức giận vỗ nhẹ vào lưng Mị Lục: "Con nói gì vậy? Con là con của mẹ và cha con, chúng ta không chờ con thì chờ ai? Chờ con của người khác sao?"
Mị Lục buông Cổ Thu ra, rất không đứng đắn khoác vai Hộc Luật Yển, cười đến mức đôi mắt tròn xoe cũng híp lại thành một đường thẳng: "Xem này, chẳng phải mọi người đã chờ được con của người khác rồi sao?"
Cổ Thu búng nhẹ trán Mị Lục: "Người thì lớn rồi, lại học được cái thói không đứng đắn này."
Mị Lục cười hì hì, nhét túi thơm vào tay áo, kéo Hộc Luật Yển dán xong những câu đối còn lại rồi chuồn mất.
Tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, nhưng đều không liên quan đến họ, họ có thể tìm một chỗ trốn đi hưởng nhàn.
Chỗ trốn tốt nhất chính là nơi ở của riêng họ.
Mị Lục ngồi dưới mái hiên, bên cạnh đặt một cái lò mà Lưu Ly đặc biệt mang đến.
Tuyết đọng trong sân đã được quét dọn sạch sẽ, than hồng trong lò cũng được nướng đến đỏ rực, ấm áp sưởi ấm chân Mị Lục và Hộc Luật Yển.
Mị Lục mở túi thơm ra, cúi đầu nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy một lá bùa màu vàng được gấp thành khối vuông.
Loại bùa này không phải do những nhà sư bình thường làm ra, nghe nói ở bên ngoài có thể bán được với giá cao ngất ngưởng đến năm nghìn linh thạch.
Mị Lục liếc mắt nhìn rồi lại buộc túi thơm lại, quay đầu nhìn Hộc Luật Yển, tò mò hỏi: "Trong túi thơm của ngươi cũng đựng bùa sao?"
Hộc Luật Yển sờ túi thơm của mình đưa cho Mị Lục: "Cái của ta có thể mở ra không?"
"Đương nhiên có thể." Mị Lục sờ nắn qua lớp túi thơm, cảm giác bên trong rõ ràng không phải do lá bùa đem lại mà sờ vào giống như một miếng ngọc bội.
Khó trách trước đây y nhìn túi thơm của Hộc Luật Yển lớn hơn túi thơm của y một chút.
Quả nhiên không giống nhau.
Mị Lục mở ra xem, phát hiện bên trong quả thật đựng một miếng ngọc bội.
Chỉ là miếng ngọc bội này nhìn có chút quen mắt.
Hộc Luật Yển cũng rất tò mò ghé lại xem, đầu hắn chạm vào đầu Mị Lục, nhìn một lát, hắn hỏi: "Đây là ngọc bội gì?"
Mị Lục nhịn cười: "Ngươi đoán xem?"
Nghe vậy, Hộc Luật Yển ngồi thẳng người, rất phối hợp mà suy nghĩ khổ sở.
Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra đáp án.
Mị Lục cũng không thực sự muốn Hộc Luật Yển đoán ra đáp án, y chỉ là trêu Hộc Luật Yển một chút, thấy Hộc Luật Yển nghĩ nghiêm túc như vậy, hai hàng lông mày kiếm đều nhíu chặt lại, lòng y như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, không tự chủ được mà tiến lại gần.
Một tay y cầm túi thơm và ngọc bội, tay kia trực tiếp ôm lấy sau gáy Hộc Luật Yển.
Khoảng cách đột ngột bị rút ngắn khiến hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, dường như sắp hòa làm một.
Bên ngoài mái hiên vẫn gió lạnh vẫn thổi, những bông tuyết nhỏ li ti xoay tròn bay trong gió.
Trong sân không có kết giới, cảnh tượng mùa đông tiêu điều lạnh lẽo hiện ra.
Không biết có phải lò sưởi bên chân cháy quá mạnh hay không, vậy mà khiến Mị Lục cảm thấy nóng lên.
Y trao cho Hộc Luật Yển một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, môi chạm môi.
Rõ ràng môi hai người đều lạnh, nhưng sau khi khẽ chạm vào, đều trở nên nóng rực.
Năm ngón tay Mị Lục luồn sâu vào mái tóc mềm mại của Hộc Luật Yển, nụ hôn cũng theo đó mà sâu hơn, buổi sáng họ đều uống sữa hạnh nhân, dù đã súc miệng, nhưng vẫn còn vương vấn mùi hạnh nhân nhàn nhạt giữa môi răng.
Mị Lục lần đầu tiên cảm thấy mùi hạnh nhân giống như rượu, có chút say lòng.
Rất lâu sau, y mới kéo ra khoảng cách, nhìn khuôn mặt Hộc Luật Yển đã đỏ bừng, khẽ cười thành tiếng: "Đây là ngọc bội mà mẹ ta ban đầu định tặng cho thê tử của ta, bây giờ nó là của ngươi."
Comments