Lạnh quá.
Hứa Thanh Lăng giật mình choàng tỉnh vì cơn lạnh, có cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, cổ tay và mắt cá chân nhói lên từng cơn.
Đầu óc cứ mơ mơ màng màng, đủ loại hình ảnh thi nhau hiện lên như đèn kéo quân. Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng có thể cựa quậy cơ thể cứng đơ, gắng gượng hé mí mắt.
Bốn phía chìm trong màu đen kịt, Hứa Thanh Lăng lắc lắc cái đầu đã tê cứng, ngơ ngác một hồi mới nhớ ra… Trước khi tỉnh lại, cô say rượu nằm sõng soài trên sàn nhà phòng trọ.
Cô đã không thể ngủ trên giường suốt nửa năm nay, chỉ khi cuộn mình trên sàn nhà mới miễn cưỡng vào giấc.
Hứa Thanh Lăng thử chống người dậy thì phát hiện có gì đó không đúng, rõ ràng nơi này là ngoài trời. Cả người cô ướt sũng, nửa người dưới còn ngâm trong nước, nửa người trên thì nằm trên bãi cỏ khô cứng.
Bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thổi đám cỏ dại ven bờ đê xào xạc, những giọt mưa buốt giá rơi xuống gương mặt và cần cổ, cơn ớn lạnh chầm chậm lan ra từ lồng ngực.
Tuy đang là ban đêm nhưng nhờ ánh đèn le lói ở phía xa, Hứa Thanh Lăng vẫn nhanh chóng phân biệt được phương hướng. Nơi này là sông Lạc Tinh ở vùng ngoại ô Cửu Giang, cô thường xuyên đến đây đào rau tề thái và rau cần hồi tiểu học.
Về sau Hứa Đức Mậu sửa sang căn nhà cũ trong làng đô thị thành căn nhà lầu năm tầng, mở siêu thị và nhà nghỉ ngay tại nhà. Cứ đến kỳ nghỉ, Hứa Thanh Lăng lại phải ở nhà phụ giúp trông coi cửa hàng, bị bắt ngồi sau quầy từ sáng đến tối, chẳng có chút tự do nào. Chỉ khi ăn cơm tối xong có được chút thời gian rảnh, cô mới rủ cô bạn thân lúc bấy giờ là Uyển Nguyệt đến bờ đê tản bộ, đứng trên bờ sông trơ trọi nhìn về phía đường ray xe lửa xa xa.
Khi đó, trong đầu cô đầy ắp những ước ao và khát vọng về tương lai.
Chuyện cũ thời con gái xa xưa ùa về, lồng ngực Hứa Thanh Lăng bỗng lạnh toát. Cô đứng dậy giậm mạnh chân mấy cái, hét lên với bầu trời đêm đen kịt, cố gắng xua đuổi cái người vừa nhớ tới ra khỏi đầu.
Nhìn quanh bốn phía, đầu óc lạnh buốt của Hứa Thanh Lăng dần dần ấm lại, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cô đã quay về, quay lại mùa hè mười mấy năm trước.
Năm đó, khi kỳ thi đại học kết thúc, cô đậu vào hệ cao đẳng của một trường đại học nhưng bố mẹ không cho đi học nữa. Thế là cô chạy ra bờ sông ngay giữa đêm, tức giận muốn nhảy sông tự tử.
Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại chuyện này, Hứa Thanh Lăng thường muốn tự tát mình mấy cái. Năm đó cô còn ngây thơ quá, cứ tưởng mình chết đi sẽ khiến bố mẹ hối hận cả đời.
Nhà họ Hứa có ba đứa con, Hứa Thanh Lăng là con giữa, trên có chị gái Hứa Hồng Giao, dưới có em trai Hứa Tuấn Văn. Trong ba người, Hứa Hồng Giao là người có triển vọng nhất. Cô ấy học ngành Ngoại ngữ ở đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc ở một công ty nước ngoài. Lương cơ bản một tháng đã hơn bốn nghìn tệ, cộng thêm các loại phụ cấp và thưởng cuối năm, thu nhập hằng năm có thể đạt tới bảy, tám chục nghìn.
Mười mấy năm trước, mức thu nhập này đã đủ khiến chòm xóm láng giềng ghen tị đỏ mắt. Hứa Hồng Giao vừa xinh đẹp vừa có thu nhập cao, lại còn tìm được người yêu có điều kiện tốt, đúng là Phượng Hoàng bay ra từ làng đô thị.
So với chị, Hứa Thanh Lăng và em trai Hứa Tuấn Văn kém hơn rất nhiều. Cô thích vẽ vời từ nhỏ, học hành bình thường, chật vật thi đậu trường cấp ba số 1 Cửu Giang. Hứa Tuấn Văn kém nhất, ngay cả cấp ba cũng không đậu nổi, bố mẹ phải bỏ tiền xin vào trường số 1, học kém Hứa Thanh Lăng một lớp.
Năm nay Hứa Thanh Lăng tham gia thi đại học, điểm thi đã được công bố vào mấy hôm trước rồi. Cô trúng tuyển ngành Mỹ thuật hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang, vậy mà bố mẹ lại nhất quyết không chịu chi tiền cho cô đi học.
Bất kể con gái làm ầm ĩ thế nào, hai vợ chồng vẫn không chịu nhượng bộ.
Thật ra điều kiện nhà họ Hứa không đến nỗi nào. Ba đời tổ tiên của Hứa Đức Mậu - bố Hứa Thanh Lăng, đều sinh sống tại làng Sồi ở Cửu Giang. Mấy năm trước, thành phố mở rộng, làng Sồi được quy hoạch vào khu đô thị, đất ruộng biến thành đất ở, dân làng bỗng chốc trở thành người thành phố.
Căn nhà hai tầng lợp ngói của nhà họ Hứa có vị trí khá đẹp, nằm ngay sát mặt đường lớn, đối diện là bệnh viện Cửu Giang. Nhà họ Hứa có hai con trai, con út Hứa Đức Hữu là người đầu tiên thi đậu đại học trong làng Sồi, ăn cơm nhà nước, lại còn cưới được cô vợ có gia thế nên đương nhiên không coi trọng căn nhà ngói dưới quê, bèn nhường phần sở hữu của mình cho anh cả Hứa Đức Mậu.
Sau đó, Hứa Đức Mậu đi vay mượn thêm tiền từ họ hàng lẫn bạn bè, cộng với tiền con gái lớn gửi về hằng tháng sau khi đi làm, quyết tâm xây thêm ba tầng nữa, biến thành một căn nhà lầu năm tầng nho nhỏ.
Tầng 1 mở siêu thị, tầng 2 để ở, tầng 3 đến tầng 5 mở nhà nghỉ.
Do gặp đúng thời điểm nông dân ồ ạt nhập cư vào thành phố nên nhà nghỉ vừa khai trương đã làm ăn rất phát đạt, chỉ trong một năm đã trả được một nửa số nợ. Dựa vào căn nhà trong làng đô thị này mà cuộc sống của cả nhà cũng khá ổn.
Hai vợ chồng nhà họ Hứa không muốn cho con gái nhỏ đi học đại học, ngoài việc tiếc tiền thì còn những toan tính khác. Vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, con gái lớn Hứa Hồng Giao bị gửi nuôi ở nhà họ hàng dưới quê từ nhỏ, mãi đến khi con trai út Hứa Tuấn Văn vào tiểu học mới được đón về thành phố, cũng vì vậy mà cô ấy không thân thiết với gia đình lắm. Vào đại học thì dọn ra ngoài, công ty làm việc cũng ở xa, mỗi năm chỉ về nhà nhiều nhất hai lần.
Hai vợ chồng tính giữ một trong hai đứa con gái bên cạnh, nếu không sau này về già sẽ chẳng có ai chăm sóc. Con gái nhỏ đã sống bên cạnh họ từ tấm bé, tính tình ngoan ngoãn, cũng không lạnh nhạt như chị gái. Hai vợ chồng đều cho rằng giữ con gái nhỏ ở lại bên mình là tốt nhất, hơn nữa họ đã có tuổi rồi, Tuấn Văn còn đang đi học, công việc kinh doanh trong nhà nhiều như vậy cũng cần có người phụ giúp.
Vì sau này con gái nhỏ sẽ ở lại phụ giúp trông coi cửa hàng nên không cần thiết phải tốn nhiều tiền cho học đại học làm gì. Huống hồ con gái nhỏ và Tuấn Văn học gần nhau, hai năm nữa Tuấn Văn sẽ thi đại học, đến lúc đó phải nuôi hai đứa con học đại học cùng lúc thì gánh nặng quá lớn.
Về chuyện này, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đã thống nhất ý kiến, một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền. Ngô Quế Phân nằm trên giường r*n r* mấy ngày liền, lúc thì kêu "đau đầu", lúc thì than "đau lưng". Hứa Thanh Lăng vốn mềm lòng, lại thương mẹ sinh ba đứa con, đã mang bệnh tật đầy người vất vả ngược xuôi rồi còn phải chịu đựng tính tình không mấy dễ chịu của bố.
Sau vài ngày ầm ĩ, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng thỏa hiệp.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước cô nhẹ dạ cả tin quá. Nếu lúc đó biết khi Hứa Tuấn Văn thi đại học rớt cả hệ cao đẳng nhưng trong nhà vẫn bỏ ra một vạn tệ xin cho cậu vào đại học Truyền Hình, chắc cô sẽ tức điên lên mất.
Trong ba đứa con nhà họ Hứa, cuối cùng chỉ có mình cô không được học đại học. Rất nhiều năm về sau, chuyện này vẫn luôn là một cái gai trong lòng Hứa Thanh Lăng.
Đôi khi nghe chị gái và em trai kể về cuộc sống đại học, cô chỉ biết hâm mộ. Điều khiến cô càng thêm buồn bã là năm đó Thẩm Loan thi đậu ngành Quản trị kinh doanh của đại học Cửu Giang, trở thành đứa con cưng của trời. Còn cô lại không được đi học, ngày ngày phụ giúp gia đình trông coi siêu thị, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.
Ở phía xa, đoàn tàu hỏa gào thét chạy qua đường ray, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Thanh Lăng.
Cô choàng tỉnh, ngước nhìn ánh đèn pha sáng chói xuyên qua bầu trời đêm đen kịt, cúi đầu vắt khô gấu áo và ống quần, men theo bờ đê đi vào thành phố.
…
Trong căn biệt thự Tử Kim ở phía Đông thành phố, Hứa Đức Hữu và Phó Quyên đang lo lắng bồn chồn bên điện thoại.
Thường ngày vào giờ này hai vợ chồng đã đi ngủ từ lâu, song hôm nay họ vẫn thao thức chờ tin tức.
Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ dồn dập, hai vợ chồng giật mình, Phó Quyên nhìn chồng: "Có phải nhà họ Thẩm sai người đến báo tin không nhỉ? Để em ra xem."
Phó Quyên đứng dậy đi mở cửa, vừa mở ra đã giật nảy mình, một bóng người ướt sũng đang đứng ngay trước cửa ra vào.
Hứa Thanh Lăng đi bộ nửa tiếng đồng hồ trong đêm tối, người ngợm ướt đẫm, thấy người thím có vẻ ngoài dịu dàng trong ký ức thì khẽ nghẹn ngào: "Thím ơi!"
Lúc này Phó Quyên mới nhận ra người tới là cháu gái nhỏ, bà ấy vừa gọi "Đức Hữu" vừa kéo cô vào nhà.
Trong ba đứa con của anh cả, Phó Quyên thân thiết với cháu gái nhỏ nhất. Cháu gái nhỏ và cháu trai bà ấy Thẩm Loan đều học lớp mười hai ở trường cấp ba Cửu Giang. Bình thường cô bé này rất ngoan ngoãn lễ phép, cứ đến kỳ nghỉ là lại ở nhà phụ giúp vợ chồng anh cả trông coi cửa hàng, là một đứa trẻ biết thương yêu bố mẹ.
Đáng tiếc, hai năm nay anh chị cả kinh doanh phát đạt rồi mà tầm nhìn vẫn hạn hẹp như trước.
Nhìn cô bé ướt sũng từ đầu đến chân như vừa được vớt từ dưới nước lên, Phó Quyên lẩm bẩm: "Con bé này, ngoài trời có mưa lớn lắm đâu, sao cháu lại ướt như chuột lột thế này?"
Cháu gái đến vào giờ này, Hứa Đức Hữu cũng rất bất ngờ: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
Nhà chú thím ở khu biệt thự Tử Kim, hồi nhỏ Hứa Thanh Lăng chỉ đến đây vào dịp Tết, cô dựa vào chút ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu mới tìm được đến đây, lúc này vừa mệt vừa khát.
Thấy mặt mày cháu gái tái nhợt, cả người ướt sũng, còn thở hổn hển, Phó Quyên vội vàng rót cho cô một ly nước ấm rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cô thay.
Vẻ quan tâm trên mặt chú thím khiến Hứa Thanh Lăng hoàn toàn thả lỏng. Chờ đến khi bình tĩnh lại một chút, cô mới ngồi xuống kể lại chuyện bố mẹ không chịu chi tiền cho cô đi học.
Hứa Đức Hữu là người đầu tiên thi đậu đại học danh tiếng trong nhà họ Hứa, thành tích hồi đi học rất tốt, thời đại học còn là nhân vật nổi bật của trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông ấy không chọn tiếp tục học lên cao, cũng không chạy theo làn sóng kinh doanh buôn bán mà làm giáo viên vật lý ở một trường cấp ba.
Vì là giáo viên nên Hứa Đức Hữu rất quan tâm đến chuyện học hành thi cử của con cháu. Từ bé, cháu gái nhỏ đã không xuất sắc bằng chị gái, có thể thi đậu vào hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang đủ thấy con bé đã cố gắng hết sức.
Hơn nữa, theo ông ấy được biết, ngành Mỹ thuật của đại học Cửu Giang cũng không hề kém cạnh, thời buổi giờ ngay cả sinh viên cao đẳng cũng đang rất được săn đón trên thị trường lao động.
Nghe cháu gái nói xong, Hứa Đức Hữu rất tức giận: "Thật quá đáng! Có tiếc tiền đến mấy cũng không thể không cho con cái đi học chứ? Khác nào hủy hoại tương lai của con bé?"
Bản chất của anh chị mình thế nào, ông ấy hiểu rõ hơn ai hết, năm xưa vì muốn sinh con trai mà họ đã gửi con gái lớn Hồng Giao về quê để tránh chính sách kế hoạch hóa gia đình. May mà Hồng Giao tự mình cố gắng thi đậu đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi ở lại đó luôn.
Vợ chồng Hứa Đức Hữu chỉ có một đứa con trai, giờ đang học cấp hai, đúng độ tuổi ẩm ương.
Khác với chồng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường ở làng đô thị, gia thế của Phó Quyên tốt hơn rất nhiều. Nhà họ Phó có gốc gác trong ngành công an, bản thân Phó Quyên cũng làm việc trong ngành nên bình thường rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con trai.
Nhưng nhìn cô cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt, bà ấy không thể nào nghiêm khắc được, chỉ nắm lấy tay Hứa Thanh Lăng vỗ về, dịu dàng nói: "Thím và chú cháu đã biết chuyện này rồi thì sẽ không để mặc. Hôm nay đã muộn, lát nữa cháu về trước đi, kẻo bố mẹ lại lo lắng."
Hứa Đức Hữu không ngờ vợ mình lại nhanh chóng bày tỏ thái độ như vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, dặn dò cháu gái: "Cháu cứ giữ kỹ giấy báo trúng tuyển, còn bố mẹ cháu thì để chú đi nói chuyện với họ. Cháu yên tâm, chú sẽ không để cháu không được đi học đâu!"
Mục đích tới đây hôm nay của Hứa Thanh Lăng là câu nói này. Kiếp trước, vì ảnh hưởng từ bố mẹ nên ban đầu cô không thân thiết lắm với nhà chú thím lắm. Năm đó, chú nghe nói cô thi đậu hệ cao đẳng nhưng không được đi học thì không ngừng bày tỏ sự tiếc nuối. Thấy cô ngày ngày ở nhà phụ giúp trông coi siêu thị, thím còn giới thiệu cô đến công ty của Thẩm An Ngô làm việc.
Cô biết người thực sự quyết định chuyện học đại học này là bố cô. Hứa Đức Mậu là người cố chấp, bảo thủ, mấy năm nay làm ăn thuận lợi nên chỉ có lời của em trai và em dâu là mới nghe được đôi chút. Nếu không nhờ em trai và em dâu thì sao một người buôn bán nhỏ như ông có thể bám víu nhà họ Phó với nhà họ Thẩm được?
Huống hồ nói cho cùng thì mảnh đất của nhà họ Hứa cũng có một nửa là của Hứa Đức Hữu. Người trong làng đều bàn tán sau lưng rằng Hứa Đức Mậu chiếm lợi của em trai, lâu dần trong lòng ông cũng không thoải mái, cứ có cảm giác thua kém em trai mình.
Đã nói hết những gì cần nói, Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ rồi, cô bèn đứng dậy: "Chú thím, vậy cháu về trước ạ."
Hứa Đức Hữu cầm lấy một chiếc áo khoác trên ghế sofa: "Muộn rồi, để chú đưa cháu ra cổng khu, gọi xe cho cháu."
Hứa Thanh Lăng lặng lẽ đi theo sau chú, khu này toàn là biệt thự, để cô tự đi ra cổng không khéo lại bị lạc đường.
Phó Quyên đang định đứng dậy tiễn cháu gái thì điện thoại bàn phía sau bỗng đổ chuông, bèn quay người lại nghe máy.
Hứa Thanh Lăng nghe thấy một giọng nữ lo lắng ở đầu dây bên kia, không lâu sau thì nghe thím hỏi: "Vẫn chưa tìm thấy An Ngô à? Đã liên lạc với các đồn công an khu vực khác chưa..."
Tim Hứa Thanh Lăng bỗng thắt lại… Thẩm An Ngô?
Comments