Chương 10

Chương 10

Tào Tư Thanh ngâm mình một lát thì đi ra, cô ấy thật sự không quen được mùi lưu huỳnh.

Trong sảnh lớn, Triệu Tử Bối và Lý Chính Kỳ đang song ca bài tình ca “Tình yêu Hiroshima”. Đám con trai ngồi bệt xuống đất gân cổ họng cổ vũ, âm thanh ồn ào đến mức sắp xốc bay mái nhà.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, khuôn mặt đám con gái đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt. Đám con trai gột rửa những giọt mồ hôi trong ngày, biến thành những anh chàng nhẹ nhàng khoan khoái. Quẳng gánh nặng thi cử, cởi đồng phục và trút bỏ lớp vỏ bọc ở trường, một chút ngượng ngùng và mập mờ dần dần lan tỏa trong không khí.

Tào Tư Thanh đang nhìn quanh tìm Hứa Thanh Lăng thì một cậu trai cao lớn đột nhiên dừng lại trước mặt cô ấy: "Bạn Tào Tư Thanh, tôi thích cậu, tôi có thể hát với cậu một bài được không?"

???

Tào Tư Thanh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hàm răng trắng sáng của người nọ, do chỉ đứng đến nách người ta nên phải ngẩng đầu đau cả cổ. Cô ấy nhớ cậu ta là Hà Cảnh Huy, chơi cầu lông từ khi còn nhỏ, thường tham gia các cuộc thi ở nhiều nơi. Người này hiếm khi đến trường học, trong kỳ thi tuyển sinh đại học được tuyển thẳng vào đại học thể thao ở Bắc Kinh.

Hà Cảnh Huy thấy đối phương chỉ ngây ngốc nhìn mình thì càng hào hứng, lặp lại lời vừa nói: "Bạn Tào Tư Thanh, tôi thích cậu, tôi có thể hát với cậu một bài được không?"

Khuôn mặt tròn trịa của Tào Tư Thanh nóng bừng lên: "Hát, hát bài gì?"

Nụ cười trên mặt Hà Cảnh Huy không hề thay đổi, cậu ta rất kiên nhẫn: "Cậu trả lời tôi trước, có được hay không?"

Hả? Tào Tư Thanh còn chưa kịp phản ứng, đám con trai cách đó không xa đã phá lên cười.

Cô ấy quay lại thì thấy Thân Thuấn và những người khác đang chờ xem kịch vui, lúc này mới tỉnh táo lại sau cơn choáng váng... Hoá ra cậu ta thua bài nên lấy cô ấy ra làm trò vui đây mà!

Vệt đỏ trên mặt Tào Tư Thanh lập tức biến mất, cảm giác xấu hổ vì bị trêu chọc lập tức lan tràn. Cô ấy không nhịn được lườm Hà Cảnh Huy, mắng cậu ta là "đồ thần kinh”.

Bình thường cô ấy còn chưa nói chuyện câu nào với người này, không hiểu tại sao đối phương lại lôi cô ấy ra trêu chọc nữa.

Hứa Thanh Lăng vừa bước vào đã thấy hai mắt Tào Tư Thanh đỏ hoe, hỏi mấy câu đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô không nói câu nào, cứ thế kéo Tào Tư Thanh đi tìm mấy "ma vương” kia, bình thường con gái trong lớp cũng không dám dính dáng gì với mấy đứa con trai đó. Thấy dáng vẻ hùng hổ muốn đi tìm người tính sổ của Hứa Thanh Lăng, Tào Tư Thanh lại thấy hơi sợ: "Thanh Lăng, hay là bỏ đi, họ ăn no rửng mỡ thôi..."

Hứa Thanh Lăng nắm lấy tay cô ấy, đi thẳng đến trước mặt mấy cậu trai đang đánh bài. Ánh mắt cô quét qua Thân Thuấn, cuối cùng rơi vào trên người Hà Cảnh Huy: "Lấy con gái ra làm trò đùa thú vị lắm phải không?"

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết trò đùa ác ý này có liên quan đến Thân Thuấn.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô, không hiểu sao Thân Thuấn lại thấy chột dạ, cậu ta đẩy người cao lớn bên cạnh ra: "Khụ, mày tự giải thích với người ta đi!”

Hà Cảnh Huy nhìn mắt mũi Tào Tư Thanh đều ửng đỏ giống một thỏ nhỏ vừa bị bắt nạt, bỗng nhiên không muốn trêu chọc cô ấy nữa: "Ai da! Xin lỗi! Xin lỗi cậu nhé! Vừa rồi tôi thua bài, mấy người họ bắt tôi phải tìm một bạn gái bất kỳ để tỏ tình."

Cậu ta không dám nói thật là họ bắt cậu ta tỏ tình với cô gái thấp nhất trong lớp, trong số những cô bạn thấp bé ngồi ở hàng đầu tiên chỉ có Tào Tư Thanh đến đây hôm nay.

...

Uyển Nguyệt và Thẩm Loan bước vào thì thấy Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đang ở chỗ mấy tên "ma vương", không biết họ đang nói gì mà người luôn ngang ngược như Hà Cảnh Huy lại không ngừng cúi đầu với hai cô gái.

Uyển Nguyệt buồn bực: "Hứa Thanh Lăng thân thiết với mấy người Thân Thuấn, Hà Cảnh Huy từ lúc nào vậy?"

Thẩm Loan liếc về phía đó. Anh ta và mấy người Thân Thuấn không cùng một nhóm nên bình thường rất ít lui tới. Cảnh tượng Hứa Thanh Lăng và Thân Thuấn cùng nhau hút thuốc vừa rồi khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta cứ tưởng Thân Thuấn dẫn cô đi hút thuốc nhưng cách cô kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay và vẩy tàn thuốc lại điêu luyện đến mức trông không giống người mới.

Chẳng lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày của cô đều là diễn kịch? Thẩm Loan cau mày, dì nhỏ có biết cháu gái mình hút thuốc không?

...

Lúc này Tào Tư Thanh chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vừa rồi lúc Hà Cảnh Huy nói "tôi thích cậu", thế mà trong đầu cô ấy lại xuất hiện hình ảnh hai người nắm tay nhau.

Cô ấy tránh ánh mắt của mấy tên thẳng nam sắt thép, kéo Hứa Thanh Lăng muốn rời đi, ngập ngừng nói: “Thôi bỏ đi, đừng để ý đến mấy kẻ tâm thần này nữa."

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, không hiểu sao Hứa Thanh Lăng lại bối rối, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên trong truyền thuyết à...

Kiếp trước hai người này dây dưa với nhau rất nhiều năm. Cô luôn tò mò tại sao Tào Tư Thanh lại có thể ở bên Hà Cảnh Huy, nhìn qua thì hai người này chẳng hợp nhau chút nào.

Theo Tào Tư Thanh nói thì hai người họ quen nhau ở trường đại học, chia tay một lần rồi quay lại với nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Cảnh Huy ở lại Bắc Kinh và kết hôn với con gái của một doanh nhân giàu có nơi đó, đối phương hỗ trợ cậu ta mở một phòng tập thể thao.

Cũng vì thế mà Tào Tư Thanh đã khó chịu rất nhiều năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tào Tư Thanh liều mạng kiếm tiền. Cô ấy cảm thấy Hà Cảnh Huy chia tay mình là vì cô ấy không có tiền giúp bạn trai thực hiện lý tưởng.

Kiếp trước cô còn cảm thấy Tào Tư Thanh không dứt khoát. Bây giờ nghĩ lại, thật ra người ngu xuẩn nhất là cô mới đúng, bị Thẩm Loan và Uyển Nguyệt hợp tác quay như dế.

...

Đang yên đang lành bị người ta coi như một trò đùa, Tào Tư Thanh thấy nhàm chán, không muốn chơi ở đây nữa.

"Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu? Mình không muốn đến nhà Lý Chính Kỳ đâu, bọn mình tìm khách sạn ngủ đi!"

Hứa Thanh Lăng thoát ra khỏi dòng ký ức, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mình dẫn cậu đến một nơi, chỗ đó cách nơi này không xa, chắc có thể sẽ được giảm giá."

Tào Tư Thanh chăm chỉ làm việc bán thời gian suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng vẽ tranh tường dưới ánh nắng chói chang, còn phải đi tới đi lui đến Cung thiếu nhi, kiếm được chút tiền nhưng rất vất vả. Cô ấy cảm thấy buổi tối hôm nay chính là một cơ hội tốt để thưởng cho bản thân nên đã kéo Hứa Thanh Lăng lại nói: "Để mình bao! Khách sạn một, hai trăm tệ cũng bao được!"

Hứa Thanh Lăng bật cười, Tào Tư Thanh trước mắt chồng lên hình ảnh bà chủ công ty quảng cáo trong trí nhớ của cô.

Hai người chào Lý Chính Kỳ rồi đạp xe rời đi.

Khách sạn quả thực cách đó không xa, Tào Tư Thanh đạp xe chưa đầy mười phút đã nghe thấy Hứa Thanh Lăng nói "đến rồi”.

Cô ấy giật mình nhìn mặt tiền khách sạn. Những cây cột khổng lồ theo phong cách châu Âu vô cùng uy nghiêm, lối vào là cửa xoay, nhìn từ xa có thể nhìn thấy ánh sáng chói lóa của ngọn đèn pha lê trong sảnh, nhìn qua cũng biết đây là nơi sinh viên các cô không thể chi trả.

"Thanh Lăng, ở đây có đắt không? Chúng ta có đủ tiền ở không? Họ sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ?"

Tào Tư Thanh nhìn chiếc áo phông mua sỉ từ chợ nông sản chỉ dành riêng cho họa sĩ với giá hai tệ một chiếc của mình, không hiểu sao lại thấy hơi thiếu tự tin.

Hứa Thanh Lăng khóa xe đạp, để ở bãi đậu xe ven đường. Cô liếc nhìn khách sạn được bao phủ bởi một khu rừng trúc trước mặt.

Phần đất xây khách sạn này được mẹ của Thẩm An Ngô là Thượng Huệ Lan mua khi trước, sau đó anh thấy tiềm năng phát triển của núi Tú Đàm nên đã đầu tư xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp ở đây.

Một số hoạt động tiếp đón đối tác kinh doanh của tập đoàn Viễn Tinh cũng được bố trí tại đây. Khi làm việc dưới quyền Thẩm An Ngô, thỉnh thoảng Hứa Thanh Lăng sẽ đưa khách hàng đến chỗ này. Nhân viên Viễn Tinh và người nhà có thể được giảm giá 30% trên giá nội bộ.

"Yên tâm đi! Chắc chắn là ở được! Mình nhớ phòng rẻ nhất ở đây có giá tám mươi tệ một đêm thôi."

Tào Tư Thanh khó tin: "Không thể nào? Rẻ quá vậy? Một khách sạn như thế này ở Cửu Giang cũng phải đến hai trăm tệ đấy."

Hứa Thanh Lăng cười: "Nếu cậu không dám vào thì chờ mình vào hỏi giá trước rồi ra đón cậu sau."

Tào Tư Thanh tròn mắt: "Vậy sao được! Muốn đi thì cùng đi!"

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy! Cô ấy đi theo anh họ, cũng đã vẽ tường cho nhiều câu lạc bộ lẫn trung tâm mua sắm cao cấp, dù không đến để tiêu pha nhưng cũng ghé thăm không ít nơi.

Tào Tư Thanh sờ tiền mặt trong túi, lần này cô ấy mang theo mấy trăm tệ, hẳn là đủ tiền để ở lại một đêm.

Nghĩ như vậy, sống lưng Tào Tư Thanh lập tức thẳng lên.

Hứa Thanh Lăng không nghĩ nhiều như vậy, nói thế nào, cô cũng đã cứu Thẩm An Ngô một lần, ở khách sạn giảm giá một đêm cũng không quá đáng phải không?

Tào Tư Thanh ngồi trên ghế sô pha ở sảnh chờ Hứa Thanh Lăng làm thủ tục với lễ tân. Khách sạn cao cấp có khác, trong sảnh lớn trưng bày rất nhiều hoa tươi, còn xịt nước hoa. Những chiếc ghế sô pha cũng là loại da cao cấp, dưới ánh đèn êm dịu và yên tĩnh, mùi da bóng và thơm ngát tỏa ra xung quanh tạo nên bầu không khí nhàn nhã và thư giãn.

Hứa Thanh Lăng ghé vào trên quầy, cũng không biết cô đang nói gì với lễ tân, mái tóc dài sau gáy xõa xuống vai như thác nước. Lúc ở trường, cô thích buộc gọn tóc bằng những sợi dây thun nhiều màu sắc, đây là lần đầu tiên Tào Tư Thanh thấy cô thả tóc.

Tào Tư Thanh ngồi đó, đôi mắt không hề nhàn rỗi, đầu óc c*̃ng chẳng để không. Ở vị trí gần cửa sổ, có một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi đối diện nhau. Người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai và khí chất đáng ngưỡng mộ của người thành đạt. Người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang tai và đôi mắt dài hẹp, trông rất khôn khéo tài giỏi.

Không hiểu sao Tào Tư Thanh lại cảm thấy người phụ nữ kia trông hơi quen, không nhịn được vểnh tai nghe lén.

Người phụ nữ nhấp một ngụm nước, bình tĩnh nói: "Thật ra, tạm thời tôi không có ý định yêu đương hay kết hôn. Hôm nay tôi đến đây là để cho gia đình một câu trả lời thỏa đáng."

Không phải chứ? Tâm hồn hóng hớt của Tào Tư Thanh bị khơi dậy, cô ấy làm bộ lơ đãng liếc người đàn ông kia nhưng chỉ thấy người đó thản nhiên mỉm cười không hề bất ngờ: “Thật trùng hợp, tôi cũng có suy nghĩ giống như cô Triệu.”

Nụ cười của người đàn ông này rất ẩn ý, người phụ nữ có vẻ thở phào nhẹ nhõm, hai người lại hàn huyên một chút về chuyện làm ăn.

Người phụ nữ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, ra hiệu rằng đã muộn rồi, người đàn ông đứng dậy chủ động đưa tay ra: "Hi vọng sẽ có cơ hội hợp tác với quý ngân hàng ở những dự án khác trong tương lai.”

Họ khách sáo và xa cách đến mức không giống đang xem mắt mà như đang thảo luận công việc hơn. Lúc này Tào Tư Thanh mới phát hiện hình như chân phải của người đàn ông này hành động không tiện.

Người phụ nữ gật đầu với anh, cầm chiếc điện thoại di động màu đen trên bàn và chiếc túi trên ghế sô pha rồi đứng dậy rời đi, đôi giày cao gót gõ xuống sàn phát ra những tiếng cộp cộp.

Tào Tư Thanh nghe thấy người phụ nữ hạ giọng nói với đầu bên kia điện thoại: "Triệu Tử Bối, em định mấy giờ về khách sạn?"

Triệu Tử Bối? Tào Tư Thanh mở to hai mắt nhìn theo bóng lưng người phụ nữ kia, bảo sao lại thấy quen, cô ấy đã gặp người phụ nữ này trong buổi họp phụ huynh ở trường rồi.

Triệu Tử Bối có một chị gái giỏi giang hơn mười mấy tuổi, luôn có mặt ở mấy buổi họp phụ huynh, nghe nói chị gái Triệu Tử Bối mới ngoài ba mươi tuổi và đang giữ chức phó chủ tịch ngân hàng.

Có thể xem mắt với chị gái Triệu Tử Bối, chắc chắn người đàn ông này không hề kém cạnh, chỉ tiếc lại có tật ở chân.

Tào Tư Thanh không nhịn được liếc người đàn ông thêm lần nữa, nụ cười xã giao trên mặt đối phương đã biến mất, cả người lộ ra vẻ thờ ơ và xa cách.

Cô ấy vừa bổ não xong một vở kịch xem mắt thất bại, bên kia Hứa Thanh Lăng đã hoàn thành thủ tục nhận phòng.

Cô lắc tấm thẻ trong tay với cô ấy, nụ cười trên mặt còn sáng hơn cả ngọn đèn pha lê trên đầu.

...

Thẩm An Ngô dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng đảo khắp sảnh khách sạn.

Sau khi nơi này mở cửa kinh doanh, anh rất ít khi đến đây, lần này là vì mẹ anh Thượng Huệ Lan sắp trở về.

Thượng Huệ Lan sống ở Hồng Kông không bước chân ra khỏi nhà nhưng rất nhạy bén, ngày đầu tiên anh xảy ra chuyện đã biết con trai bị bắt cóc, rồi thông báo cho Thẩm Hưng Bang rằng mình sẽ trở về thăm con trai.

Thẩm An Ngô nằm bệnh viện ba ngày rồi xuất viện, anh không muốn chạm mặt bà Thượng ở bệnh viện.

Anh đã làm kiểm tra toàn thân, mọi thứ khác đều ổn trừ một vết nứt nhỏ ở xương đùi phải. Bác sĩ đã đặt một thanh nẹp cho anh, sau khi xuất viện phải ngồi xe lăn.

Mấy ngày nay, tâm trạng Thẩm An Ngô nóng nảy rất khó hiểu, không biết là vì đi đứng không tiện hay vì mẹ anh sắp trở về.

Đã bốn, năm năm kể từ lần cuối bà ấy về Cửu Giang. Khi đó anh vừa đảm nhận vị trí CEO Viễn Tinh, Thượng Huệ Lan đặc biệt trở về từ Hồng Kông để tham dự lễ nhậm chức của anh.

Lần này... nói thật, anh cũng không muốn bà ấy trở về, thà đến Hồng Kông để gặp bà ấy còn hơn.

Sau khi tiễn con gái giám đốc Triệu đi, Thẩm An Ngô tựa người vào ghế sô pha. Không lâu sau, thư ký Trương Dã trở về.

Thẩm An Ngô nghe anh ta báo cáo về việc sắp xếp phòng và lễ tân, đột nhiên một giọng nữ từ tốn xen ngang bản báo cáo.

"Mình giỏi không? Mọi thứ được sắp xếp xong cả rồi này!”

Giọng nói đó vừa lành lạnh vừa hưng phấn.

Comments