Hứa Thanh Lăng bồn chồn một giây rồi bình tĩnh lại.
Kiếp này cô cũng không định có bất kỳ dây dưa nào với nhà họ Thẩm và Viễn Tinh, đêm hôm đó vốn là một sự trùng hợp, Thẩm An Ngô muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Nếu anh cho rằng cô là đồng bọn với đám bắt cóc đó thì cứ để công an đến bắt cô đi.
Hứa Thanh Lăng c** q**n áo, ngã xuống giường.
Có lẽ quá mệt mỏi, Tào Tư Thanh ngủ trên giường bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Hứa Thanh Lăng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Kiếp trước làm việc ở Viễn Tinh, cấp trên trực tiếp của cô là Chương Hành nhưng toàn bộ bộ phận bán hàng của Viễn Tinh đều do Thẩm An Ngô quản lý.
Sau khi chân anh bị tật, cả người trở nên u ám cáu kỉnh, tính tình cũng càng ngày càng quái gở. Cả công ty trên dưới không ai không sợ anh, Hứa Thanh Lăng càng sợ anh muốn chết.
Để được gần Thẩm Loan hơn một chút, cô đành cắn răng làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô. Sau khi kết hôn với Thẩm Loan, anh ta không muốn cô tiếp tục làm việc ở Viễn Tinh nên cô đành nghỉ việc.
Sau khi Thẩm An Ngô gặp chuyện, Thượng Huệ Lan cũng ngã bệnh. Sự ra đi của mẹ đã giáng một đòn rất nặng nề vào Thẩm An Ngô.
…
Hứa Thanh Lăng chậm rãi chìm vào giấc chiêm bao, đêm nay cô ngủ không ngon giấc, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng đã trải qua ở kiếp trước.
Lúc thì Thẩm An Ngô chỉ thẳng vào mũi Chương Hành mà mắng xối xả, trợ lý nhỏ bé như cô lẽo đẽo theo sau, chẳng dám thở mạnh. Lúc lại là Thẩm Loan gầm lên trong điện thoại: “Tôi đâu phải loại đàn ông đắm chìm trong tiền tài rượu chè. Tôi chỉ muốn người phụ nữ ngủ bên cạnh mình là người mình yêu thì sai chỗ nào?”
Hứa Thanh Lăng cãi nhau với ai đó cả đêm trong mơ, sáng hôm sau tỉnh dậy đầu óc ong ong như bị ai đánh cho một trận.
Tào Tư Thanh thì ngủ rất ngon, sáng sớm đã ngồi trên giường xem tin tức truyền hình, đài truyền hình địa phương đang đưa tin về một băng nhóm cướp có vũ trang bị bắt.
“Chậc chậc! Những người này thật sự coi trời bằng vung, vậy mà lại mang theo súng và lựu đạn bên người.”
Hứa Thanh Lăng bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Công an được trang bị đầy đủ đang khống chế ba tên tội phạm trạc hai mươi tuổi, tên cầm đầu còn trẻ nhưng đã hói nửa đầu đang nở nụ cười nham hiểm khiến người ta rợn tóc gáy trước ống kính.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Lăng hoàn toàn biến mất.
Mới chưa đầy một tuần, ba tên tội phạm giả danh công an đã bị bắt hết. Không biết tên mặc áo ba lỗ, xăm trổ đầy mình kia là ai phái đến nhỉ?
Hứa Thanh Lăng vừa đánh răng vừa suy nghĩ, rồi chợt nhận ra mình nghĩ quá nhiều, có nhà họ Thẩm để mắt tới, chắc chắn sẽ điều tra ra sự thật.
Lúc xuống lầu trả phòng, nhân viên lễ tân thấy cô lại lộ ra ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
Lễ tân nhìn khuôn mặt cô, thì thầm gì đó với đồng nghiệp nam bên cạnh, người đó lấy ra một hộp giấy từ tủ đồ phía sau đưa cho cô, nở nụ cười tươi rói: “Cô Chương, sếp Thẩm bảo tôi đưa cho cô. Còn nữa, đây là tiền phòng hôm qua cô đã trả, sếp Thẩm bảo tôi trả lại cho cô.”
Ở Viễn Tinh, chỉ có một người đủ tư cách được gọi là “sếp Thẩm”.
Hứa Thanh Lăng mở hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong thì mặt nóng bừng. Thẩm An Ngô đã nhận ra cô từ lâu rồi.
Anh phát hiện ra đôi giày thể thao bị đứt của cô nên bồi thường cho cô một đôi mới à? Đôi giày này đắt gấp nhiều lần đôi của cô.
Hứa Thanh Lăng không từ chối: “Cảm ơn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tào Tư Thanh lại gần, nhìn logo trên hộp: “Đôi giày này đắt lắm! Sếp Thẩm là ai thế? Tại sao anh ấy lại tặng cậu đôi giày đắt tiền như vậy? Còn trả tiền phòng cho chúng ta nữa?”
Hứa Thanh Lăng mỉm cười: “Một người quen cũ.”
Tào Tư Thanh vẫn còn đang thắc mắc, Hứa Thanh Lăng đã kéo cô ấy rời đi. Lúc trả phòng, vậy mà họ lại gặp các bạn học khác trong lớp.
Hà Cảnh Huy cười hì hì: “Tào Tư Thanh, hóa ra tối qua các cậu cũng ở đây, các cậu mất bao nhiêu tiền một đêm?”
Tào Tư Thanh liếc xéo cậu ta: “Liên quan gì đến cậu? Có tiền muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Hà Cảnh Huy nghẹn họng, lúng túng nói: “Cậu vẫn còn giận à?”
“Thanh Lăng, tối qua các cậu nên đi muộn hơn một chút.” Uyển Nguyệt chủ động đến chào hỏi Hứa Thanh Lăng: “Khách sạn này là của nhà Thẩm Loan, tối qua Thẩm Loan mời tất cả các bạn ở đây miễn phí.”
Hứa Thanh Lăng nhìn cô ta, vẻ mặt bình thản: “Rất giống việc anh ta sẽ làm, rõ ràng chỉ muốn mời một người nhưng sợ bị người khác nhìn ra nên cố tình mời cả đống, giống như mua cam vậy.”
Uyển Nguyệt đỏ mặt: “Cậu nói gì vậy? Thẩm Loan là người keo kiệt như thế à? Hơn nữa không phải cậu và anh ấy là họ hàng hả?”
Hứa Thanh Lăng nhếch môi: “Tôi và anh ta là họ hàng kiểu gì? Cậu đừng nói linh tinh, anh ta ghét nhất người khác gán ghép tôi với anh ta.”
Xét cho cùng nhà họ Hứa và nhà họ Thẩm chẳng có quan hệ thân thích gì, chỉ là chú út của Hứa Thanh Lăng cưới dì út của Thẩm Loan thôi. Ban đầu Hứa Đức Mậu muốn tạo chút quan hệ với nhà họ Thẩm thông qua em trai nhưng Hứa Đức Hữu cảm thấy không cần thiết phải qua lại nên không muốn làm cầu nối. Sau này khi biết con gái và cháu trai nhà họ Thẩm học cùng lớp, Hứa Đức Mậu lại bắt đầu tính toán đến con gái.
Đôi khi chuẩn bị đồ ăn thức uống cho con gái thì cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Thẩm Loan. Nhà họ Thẩm không coi trọng chút đồ này nhưng ít nhất cũng biết có người tên là Hứa Đức Mậu.
Do Hứa Thanh Lăng thường xuyên xum xoe bên cạnh Thẩm Loan, rất nhiều bạn học biết hai nhà họ có chút quan hệ đều đồn là “thông gia từ bé”.
…
Bây giờ Hứa Thanh Lăng chỉ muốn làm quần chúng ăn dưa hóng drama. Cô ghé sát tai Uyển Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Mẹ Thẩm Loan thích con gái nhà gia giáo, không coi trọng dân buôn bán nhỏ. Tôi và anh ta không có cửa đâu, cậu và anh ta lại rất xứng đôi. Yên tâm, hai người đến với nhau, tôi sẽ không giận. Chỉ là anh ta ghét tôi, tôi vẫn nên tránh xa anh ta thì hơn.”
Uyển Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Thẩm Loan đang đứng cách đó không xa, mặt càng đỏ hơn.
Những gì cần nói đều đã nói, Hứa Thanh Lăng không đợi họ mà đạp xe đi trước cùng Tào Tư Thanh. Đến khi Phùng Bác nhớ ra phải để cô chở Uyển Nguyệt về làng Sồi thì đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa.
Lúc về thường không hưng phấn như lúc đi song Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh cứ đuổi nhau suốt dọc đường nên cũng đạp xe rất nhanh.
Mấy hôm trước Tào Tư Thanh theo anh họ vẽ tranh tường cho một nhà hàng đang được trang trí, dự án đó đã kết thúc, sau khi về nhà sẽ đến dự án mới.
Cô ấy và Hứa Thanh Lăng hẹn địa điểm gặp mặt, rồi mỗi người về nhà mình.
…
Siêu thị tiện lợi Tấn Đạt, Hứa Đức Mậu vừa ngủ trưa dậy, cất giường xếp xong thì thấy con gái vén rèm cửa bước vào.
Thấy con gái về, ông cười nói: “Về rồi à? Lại đây lại đây, vừa đúng lúc có chuyện muốn nói với con.”
Hứa Thanh Lăng nhìn dáng vẻ của bố mình, đoán được là chuyện gì, ung dung cầm cốc trà lên uống một hơi cạn sạch: “Chuyện gì ạ?”
Hứa Đức Mậu thở dài: “Bố đã bàn bạc với mẹ con rồi, con đã thi đậu đại học thì vẫn nên để con đi học, không thể vì chuyện này mà về sau con lại oán trách. Nếu con học xong đại học mà giỏi giang như chị con thì đừng quên giúp đỡ em trai con. Nó là con út, các con làm chị phải giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Hứa Thanh Lăng đoán bố mình sẽ nói đến chuyện học hành nhưng không ngờ ông lại đổi ý nhanh như vậy, xem ra việc chú thím đến hôm đó đã có tác dụng.
Hứa Đức Mậu càng lớn tuổi càng hay lải nhải. Ông hơn Ngô Quế Phân bốn tuổi, hiện giờ cũng đã ngoài năm mươi. Trong ký ức của Hứa Thanh Lăng, lúc bố cô ba, bốn mươi tuổi, mặt mũi chẳng thay đổi mấy. Chỉ sau khi bước qua tuổi năm mươi lăm, cử chỉ hằng ngày mới bắt đầu lộ ra chút vẻ già nua.
Ai có thể ngờ bố cô trông còn rất sung sức nhưng lại không sống đến sáu mươi tuổi chứ.
Kiếp trước sau khi Hứa Đức Mậu qua đời, Ngô Quế Phân không nói với hai con gái một lời mà chuyển hết tất cả bất động sản trong nhà sang tên con trai, nhường phòng ngủ chính cho con trai và con dâu, còn bà chuyển đến phòng chất đồ mà con gái từng ngủ. Việc kinh doanh trong nhà cũng giao hết ra ngoài, tự mình vui vẻ ở nhà trông cháu.
Đôi khi Hứa Thanh Lăng sẽ nghĩ, nếu bố cô không mất sớm, liệu mẹ cô có còn bất công như thế không?
Hứa Đức Mậu nói tiếp: “Tháng sau chị con về làm tiệc cưới, con với em con, một đứa làm phù dâu, một đứa làm phù rể. Mấy hôm nữa khi nào cửa hàng không bận thì cả nhà mình cùng đi trung tâm thương mại mua quần áo mới.”
Hứa Thanh Lăng gật đầu: “Được.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hứa Đức Mậu lau mồ hôi, vừa đứng dậy vừa nói: “Trong cửa hàng có mấy thứ hết hàng rồi, bố đi chợ lớn lấy thêm chút hàng, buổi chiều con giúp trông cửa hàng nhé.”
Hứa Thanh Lăng vốn định nói với bố mình từ ngày mai cô sẽ không trông cửa hàng ở nhà nữa, sẽ đi làm thêm cùng bạn học. Thấy bố đang vội đi, cô quyết định đợi đến tối rồi hãy nói.
Buổi chiều cửa hàng vắng khách, cô ngồi sau quầy buồn ngủ, đột nhiên điện thoại bàn trong cửa hàng reo lên, là chị gái Hứa Hồng Giao gọi đến.
Mấy ngày về nhà, Hứa Thanh Lăng vẫn chưa gọi điện thoại cho chị gái. Cô và chị gái đã rất thân thiết từ nhỏ, chỉ là sau này chị gái ngày càng xa cách với gia đình, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân ngày nào cũng nói với hai đứa nhỏ rằng chị cả vô lương tâm.
Nghe nhiều rồi, cô cũng ngày càng bất mãn với chị gái.
Nhiều năm sau, những chuyện đã xảy ra với chị gái lại tái diễn trên người cô, Hứa Thanh Lăng mới hoàn toàn hiểu chị gái, đáng tiếc lúc đó tình cảm chị em đã phai nhạt.
Nghe thấy giọng nói của chị, Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất ấm áp. Trước đây khi còn đi học, cô rất thích nghe điện thoại của chị gái, nghe chị kể chuyện ở đại học, trong lòng tràn đầy khao khát.
“Hôm qua bố mẹ gọi điện nói với chị một đống chuyện, nói tới nói lui vẫn là họ không muốn cho em học đại học, lo rằng năm sau khi Hứa Tuấn Văn vào đại học phải nuôi cùng lúc hai sinh viên thì gánh nặng quá lớn. Ý của bố là học phí đại học của em sẽ do họ lo, còn tiền sinh hoạt thì để chị lo.”
Hứa Hồng Giao vẫn sẵn sàng chi số tiền này cho em gái. Trong nhà này nói đến tình cảm, cô ấy chỉ có chút tình cảm sâu đậm hơn với em gái, còn với bố mẹ thì không thoải mái lắm.
Cô ấy sắp kết hôn rồi, tiền kiếm được mấy năm đầu đi làm đều đưa hết cho gia đình, cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhà cửa đều do nhà bạn trai mua. Tổ chức đám cưới, mời khách, chỗ nào cũng cần tiền, bố mẹ còn đòi tiền cô ấy để chi trả sinh hoạt phí cho em gái.
Cô ấy biết mấy năm nay việc làm ăn trong nhà rất tốt, bố mẹ vốn không thiếu tiền.
Hứa Hồng Giao kể lại những gì bố mẹ nói với em gái qua điện thoại.
Hứa Thanh Lăng nắm chặt điện thoại, nụ cười trên mặt đã đóng băng. Hèn gì họ lại đồng ý nhanh như vậy, hóa ra đã tính toán đến chị gái cô rồi.
“Họ cũng thật là, sao lại không cho em đi học đại học chứ? Hỏi ý kiến chị, chị nhất định ủng hộ em học đại học!” Hứa Hồng Giao là sinh viên xuất sắc thời đi học, tư duy nhanh nhạy, nói chuyện cũng nhanh, cô ấy tính toán chi phí ở đầu dây bên kia: “Lúc chị học đại học, bố mẹ cho chị ba trăm tệ một tháng, cộng thêm tiền chị đi dạy kèm cuối tuần, ở Bắc Kinh cũng chỉ đủ chi tiêu. Mức tiêu thụ ở Cửu Giang không thấp, chị không biết chi phí sinh hoạt ở đại học của các em bây giờ hết bao nhiêu tiền một tháng, bốn trăm tệ có đủ không?”
Giọng nói của chị gái lúc xa lúc gần, Hứa Thanh Lăng hít sâu vài hơi để kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong ngực, hắng giọng khô khốc, cố gắng giữ cho giọng nói của mình như bình thường: “Chị, không có lý nào lại để chị lo phí sinh hoạt của em. Trông cửa hàng ở nhà cũng không ai trả lương, em định hè này sẽ đi làm thêm cùng bạn học.”
Câu trả lời của em gái khiến Hứa Hồng Giao rất bất ngờ, cô ấy buột miệng hỏi: “Làm thêm gì? Có đáng tin cậy không?”
Hứa Thanh Lăng liên tục đảm bảo, Hứa Hồng Giao mới nửa tin nửa ngờ đồng ý: “Vậy em cứ làm thử xem, nhất định phải chú ý an toàn. Trước khi khai giảng, em nhớ làm thẻ ngân hàng, đến lúc đó nói cho chị biết số tài khoản, chị sẽ chuyển tiền sinh hoạt học kỳ đầu tiên cho em.”
Hứa Thanh Lăng cắn răng: “Chị yên tâm, nếu đến lúc đó không đủ tiền, em nhất định sẽ tìm chị...”
Hừ, rõ ràng là trách nhiệm của bố mẹ, tại sao lại đổ lên đầu chị gái cô?
Comments