Chương 18

Chương 18

Trường mầm non Lam Thiên, cuối cùng Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh cũng đón được những học sinh đầu tiên.

Sau buổi học đầu, Tào Tư Thanh mới hiểu tại sao Cung thiếu nhi chỉ nhận trẻ em đã vào tiểu học.

Bọn trẻ mầm non quá khó kiểm soát trật tự trong lớp. Cô ấy đã từng dạy học sinh tiểu học ở Cung thiếu nhi nhưng vẫn bị đám trẻ con này quay cho váng đầu.

Buổi học đầu tiên, cô ấy và Hứa Thanh Lăng phối hợp với nhau, một người dạy, một người giữ trật tự. Thế mà vẫn không tránh khỏi những tình huống phát sinh liên tục, mới giải quyết xong việc này thì việc khác lại đến tay.

Hứa Thanh Lăng làm "thẩm phán" suốt cả buổi học. Lúc thì có đứa giơ tay lên mách "cô ơi, bạn ấy giật tóc em", lúc thì có đứa òa khóc "sao cậu lại giành màu vẽ của tớ".

Vừa xử lý xong tranh chấp của hai đứa trẻ, Hứa Thanh Lăng lại bị một cô bé mũm mĩm ôm chặt lấy chân: "Cô ơi, em muốn đi vệ sinh."

May mà cô không phải là Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi, Hứa Thanh Lăng ba mươi sáu tuổi không có cơ hội sinh con nhưng vẫn có rất nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ nhỏ.

Buổi học kéo dài một tiếng rưỡi kết thúc, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi đưa từng đứa trẻ đến tay phụ huynh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe những tiếng "em chào cô ạ" ngây thơ, Hứa Thanh Lăng cảm thấy mệt mỏi cũng tan biến không ít. Cô đứng ở cửa, dõi theo những đứa trẻ cho đến khi khuất bóng.

Nhìn những thân hình nhỏ bé nhảy nhót ẩn chứa sức sống tràn đầy, trong đầu Hứa Thanh Lăng lại hiện lên hình ảnh mình nằm trên bàn phẫu thuật, thời gian đã lâu như vậy rồi nhưng cơn đau nhói sắc bén vẫn còn lưu lại trong cơ thể.

Tào Tư Thanh quay lại, thấy mặt cô tái nhợt, tưởng cô mệt quá, lập tức kéo cô đi: "Đi, chúng ta đi ăn trước đã."

Lớp học vẽ đã tuyển được ba mươi lăm học sinh, tổng cộng thu được gần chín nghìn tệ tiền học, trừ đi tiền mua dụng cụ vẽ tranh, hai người lãi ròng hơn tám nghìn.

Học phí ngành Mỹ thuật của đại học Cửu Giang cao hơn nhiều so với các chuyên ngành khác, Tào Tư Thanh học hệ chính quy, học phí sáu nghìn tám trăm một năm. Hứa Thanh Lăng học hệ cao đẳng, rẻ hơn một nghìn, cũng phải năm nghìn tám trăm một năm.

"Số tiền vất vả mới kiếm được này mà dùng để đóng học phí thì chẳng phải quá tiện cho bố mẹ mình à? Mình phải tiết kiệm!" Tào Tư Thanh bây giờ chỉ nghĩ đến việc tích cóp tiền mua nhà: "Nhà mình bây giờ vẫn đang ở căn hộ hai phòng ngủ nhỏ do bố mình được cơ quan phân, phòng khách còn là phòng tối. Mình bảo bố mình mua nhà, bố lại không nghe, tình nguyện cho người khác vay tiền. Bố không mua, mình tự tích tiền mua!"

Hứa Thanh Lăng tạm thời chưa nghĩ đến chuyện mua nhà, cô biết bố mẹ mình là người như thế nào. Một khi phát hiện cô không còn nghe lời họ như trước nữa, bố mẹ cô có thể cắt đứt nguồn tài chính bất cứ lúc nào.

Sống lại một đời, chắc chắn cô không thể ngoan ngoãn nghe lời làm cô con gái như kiếp trước.

Mùa hè ở Cửu Giang nóng bức khó chịu, bể bơi của Cung thiếu nhi đông nghịt người từ chiều tối trở đi. Đám trẻ con quậy phá bị nhốt ở nhà cả ngày ra ngoài bơi lội cùng bố mẹ.

Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tranh thủ thời gian này bắt đầu phát tờ rơi.

Thời đại này, việc phổ cập và thâm nhập của các lớp năng khiếu còn kém xa mười mấy hai mươi năm sau. Phụ huynh vừa nghe nói có cả lớp học mỹ thuật cho trẻ mầm non đều cảm thấy rất hứng thú.

Con nít lớn chừng này ở nhà cả mùa hè đúng là thần ghét quỷ ngại, cho đi học thêm cũng tốt.

Hỏi mười người, may ra được một đến hai người có ý định, Hứa Thanh Lăng đã cảm thấy rất hài lòng rồi. Nhưng hôm nay lại xui xẻo, mới phát được vài tờ rơi thì nhân viên của bể bơi đã ra đuổi cô đi.

"Hai đứa con gái các cô làm gì ở đây!" Một người đàn ông mặc áo thủy thủ màu xanh nhăn nhó trừng hai người họ, giọng điệu rất hung dữ: "Ở đây không được phát tờ rơi! Đi nhanh đi!"

Hứa Thanh Lăng thấy người anh ta cuồn cuộn cơ bắp trông dữ tợn nhưng khí chất lại rất ngay thẳng thì không hề sợ hãi: "Anh ơi, mấy hôm trước bọn em cũng đến phát tờ rơi. Ông chủ của các anh đâu có nói không được…"

Người đàn ông mất kiên nhẫn ngắt lời cô: "Ông chủ nào nói? Tôi là ông chủ bể bơi này, tôi nói không được phát là không được phát! Đừng có đứng đây chắn đường nữa!"

Người đàn ông vung tay như cái quạt hương bồ xua đuổi họ, đúng lúc Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy bơi xong đi ra thì thấy Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh bị anh Phong đuổi ra ngoài như hai con chim cút.

Thân Thuấn vội vàng tiến lên ngăn cản: "Anh Phong, có chuyện gì vậy? Hai người này là bạn học của em."

Tào Tư Thanh nhìn hai người họ như thấy cứu tinh: "Đây không phải là chỗ cho trẻ con bơi à, hai cậu chạy đến đây bơi làm gì?"

Hà Cảnh Huy nghe cô ấy nói "chỗ cho trẻ con bơi" thì không vui: "Nhìn là biết cậu chưa vào trong rồi! Bên trong mới xây một bể bơi trong nhà cho người lớn."

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Hứa Thanh Lăng cũng gặp vài bạn học ở ngoài, không ngờ lại bị hai cậu trai trong lớp bắt gặp ở đây.

Người đàn ông được gọi là anh Phong rất khách sáo với Thân Thuấn, thấy Thân Thuấn ra bênh vực hai người họ thì thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tươi cười nói: "Các cô quen với Tiểu Thuấn à? Vừa rồi ngại quá! Các cô cứ tiếp tục phát ở đây đi, không sao không sao!"

Nói xong, anh Phong quay trở vào bể bơi.

Thân Thuấn nhìn Hứa Thanh Lăng: "Trời nóng thế này, sao hai cậu không ở nhà, không đi bơi mà lại chạy đến đây làm gì?"

Hứa Thanh Lăng rút ra một tấm áp phích đưa cho cậu ta: "Trong nhà cậu có họ hàng nào có con cháu muốn học vẽ không? Giúp bọn tôi quảng cáo với nhé."

Thân Thuấn nhận lấy: "Đây là hai cậu mở à? Giỏi đấy!"

Tào Tư Thanh đứng thẳng người, tự hào nói: "Đương nhiên! Bọn tôi đã tuyển được hơn ba mươi học sinh rồi đấy."

Hà Cảnh Huy cũng làm thêm trong kỳ nghỉ hè, dạy hai đứa trẻ đánh cầu lông, do họ hàng giới thiệu, người ta nể mặt họ hàng nên mới trả cho cậu ta chút học phí.

Nghe nói hai người họ tự mình làm chủ, đã tuyển được hơn ba mươi học sinh, tròng mắt Hà Cảnh Huy như muốn rơi ra ngoài: "Bảo sao bây giờ khắp nơi trên đường đều là lớp năng khiếu, tiền của phụ huynh dễ lừa thế à?"

Tào Tư Thanh tức giận đấm cậu ta một cái: "Cậu nói cái quái gì đấy! Giải thưởng vẽ tranh mà bà đây đạt được từ nhỏ đến lớn còn nhiều hơn giải cầu lông của cậu đó, không có tư cách dạy trẻ con vẽ à?"

Điều này đúng là sự thật, Tào Tư Thanh có thể thi đỗ hệ chính quy của đại học Cửu Giang, cả văn hóa lẫn chuyên môn đều rất giỏi. Điểm văn hóa của Hứa Thanh Lăng hơi thấp nhưng xếp hạng chuyên môn cũng rất cao.

Thân Thuấn thấy tờ rơi trong tay hai người vẫn chưa phát hết thì nhướn mày: "Đây là số còn lại của hai cậu?"

Hứa Thanh Lăng cúi đầu sắp xếp lại tờ rơi trong tay: "Bọn tôi cũng sắp phát hết rồi, hai cậu đi trước đi. Bọn tôi phát nốt chỗ này rồi về."

Ánh mắt Thân Thuấn rơi vào mái tóc hơi rối bù của cô, vẫn giống như lần ở núi Tú Đàm, tóc dài buộc lỏng lẻo sau đầu, mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt.

Hình như cậu ta đã hiểu tại sao cô rất xinh đẹp nhưng ba hoa khôi của lớp lại không có cô, do tính cách quá thoải mái và không chú trọng ngoại hình.

Nhưng cậu ta lại thích sự tùy tiện không coi trọng ngoại hình này.

Thân Thuấn im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Mấy hôm nay tôi gọi điện cho cậu, người nhà cậu đều nói cậu không có nhà, hỏi họ cậu đã đi đâu thì nói cậu đi làm thêm. Tôi còn đang nghĩ cậu làm thêm gì nữa."

Lúc này đến lượt Hứa Thanh Lăng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cậu ta: "Cậu gọi điện đến nhà tôi rồi à? Tìm tôi có việc gì?"

Ánh mắt của cô quá trong trẻo, Thân Thuấn hơi không chịu nổi, bối rối quay mặt đi: "Không có việc gì, ở nhà chán quá nên gọi điện hỏi xem các cậu ở nhà làm gì thôi."

Tuần trước cậu ta đi chơi ở Tây Bắc mấy ngày, về nhà rồi ngày nào cũng ăn rồi chơi, ngủ rồi ăn, chán muốn chết. Các bạn thi đỗ đại học thay phiên nhau mời tiệc liên hoan, cậu ta cũng đi vài lần, lần nào cũng toàn là những người đó. Cậu ta đột nhiên nhớ đến Hứa Thanh Lăng, từ khi về từ núi Tú Đàm, cậu ta chưa từng thấy cô trong những buổi tụ tập này.

Thân Thuẫn cũng gặp Thẩm Loan và Uyển Nguyệt gặp vài lần. Các bạn trong lớp đều biết Thẩm Loan và Hứa Thanh Lăng đã chia tay, bây giờ lại thân thiết với Uyển Nguyệt.

Hứa Thanh Lăng gần như biến mất, Thân Thuấn phải vòng vo hỏi bạn học mới lấy được số điện thoại nhà cô. Gọi mấy lần đều là người nhà cô nghe máy, nói cô không có nhà.

Một chút hứng thú vừa nhen nhóm trong lòng Thân Thuấn lại bị dập tắt, ở nhà đến mức mọc rêu. Mấy đứa bạn thân đến chơi đều đã có bạn gái, ngoại trừ cậu ta và Hà Cảnh Huy.

Không ai nói cho cậu ta biết hóa ra sau khi thi đại học xong, cuộc sống lại trống rỗng đến vậy. Cậu ta đành hẹn Hà Cảnh Huy cùng nhau đi chơi bóng rổ, buổi tối đến bể bơi, không ngờ lại gặp cô ở đây.

Hứa Thanh Lăng nhìn vẻ mặt buồn chán của Thân Thuấn, khóe môi khẽ nhếch lên: "Nếu hai cậu thực sự rảnh rỗi, không bằng đến giúp bọn tôi phát tờ rơi."

Nụ cười của cô như chiếc lông vũ khiến lòng Thân Thuấn ngứa ngáy, cậu ta buột miệng nói: "Chuyện này đơn giản bỏ xừ, đưa hết số còn lại trong tay hai cậu cho tôi đi."

Cậu ta không nói không rằng lấy hết số tờ rơi còn lại trong tay họ: "Hai cậu đợi tôi ở đây một lát."

Ba người Hứa Thanh Lăng đứng ở cửa, nhìn cậu ta cầm tờ rơi đi vào, không biết làm gì.

Không lâu sau, Thân Thuấn đi ra khỏi bể bơi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Xong rồi, đã giải quyết xong hết."

"Hả?" Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh gần như đồng thanh: "Nhanh vậy đã xong rồi?"

Nhìn hai cô gái trố mắt nhìn mình, tâm trạng của Thân Thuấn rất tốt. Cậu ta giơ tay phải sờ mũi, che giấu nụ cười nơi khóe môi, thản nhiên nói: "Anh Phong lúc nãy là cấp dưới cũ của bố tôi, mấy năm trước chuyển ngành, bể bơi này là do anh ấy mở. Tôi đã nói với anh ấy, bảo anh ấy phát cho mỗi phụ huynh đến bơi một tờ. Sau này nếu hai cậu còn muốn phát thì cứ đưa tờ rơi cho anh ấy là được, tôi đã dặn anh ấy rồi."

Vậy cũng được? Hà Cảnh Huy kinh ngạc nhìn người anh em của mình giống như thấy ma. Từ khi nào cậu cả nhà họ Thân lại nhiệt tình giúp đỡ người khác vậy?

Tào Tư Thanh giơ ngón tay cái với Thân Thuấn: "Giỏi lắm! Vẫn là cậu giỏi!"

Hứa Thanh Lăng cũng rất vui: "Cảm ơn! Cậu đã giúp bọn tôi một việc lớn."

Tối nay Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy còn có việc, mấy người anh em của họ đã hẹn tối nay cùng đi đánh bida và ăn khuya.

"Có người giúp đỡ, hôm nay hai cậu tan làm sớm nhỉ? Tối nay cùng đi chơi không?"

Tào Tư Thanh quá mệt, quả thực muốn tìm một nơi để thư giãn. Nhưng cô ấy không biết Hứa Thanh Lăng có muốn đi hay không nên không dám đồng ý, chỉ nhìn cô với vẻ mong chờ: "Cậu có muốn đi không?"

Ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Thanh Lăng không muốn gây mất hứng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy thì cùng đi."

Khóe mắt và lông mày Thân Thuấn đều ánh lên ý cười, cậu ta gãi đầu: "Tối nay nhé, lát nữa tôi với Hà Cảnh Huy đưa hai cậu về."

Hà Cảnh Huy cạn lời, chẳng nói câu nào, toàn bộ hành trình đều bị thằng bạn thân sắp xếp đâu ra đấy.

Con trai ở tuổi này đều thích thể hiện mình trước mặt con gái, Thân Thuấn đã làm "Lôi Phong", Hà Cảnh Huy đương nhiên cũng không thể kém cạnh.

"Lát nữa tôi đưa Tào Tư Thanh về, nhà bọn tôi ở gần nhau."

Comments