Thẩm Nhạc Hiền tưởng Ngụy Đông Lai đã rời đi nhưng khi bước ra mới phát hiện gã đang âm thầm đánh nhau với những người khác.
Oắt con bị gã cho ăn hành không ai khác chính là “cháu trai” nổi bật hơn người trong truyền thuyết của anh ta.
Cuối cùng khuôn mặt u ám mấy ngày nay của Thẩm Nhạc Hiền cũng sáng sủa hơn. Từ trước đến nay, anh cả và chị dâu của anh ta là người mắt cao hơn đầu, nhất là bà chị dâu kia, coi con trai bảo bối giống như tròng mắt, thường ngày tán dương con trai không ít lần trước mặt ông già. Ngoại trừ Thẩm An Ngô, đứa cháu trai này chính là người mà lão coi trọng nhất.
Thẩm Nhạc Hiền không ngờ con trai bảo bối "thông minh, kỷ luật" trong miệng Phó Cần lại bí mật ra tay đánh nhau với người khác vì theo đuổi một cô gái.
Anh ta đi qua vỗ vai Ngụy Đông Lai, nụ cười hơi nghiền ngẫm: "Mày biết thằng nhóc vừa bị đánh cho u đầu sứt trán là ai không?"
Ngụy Đông Lai nhìn chằm chằm bóng lưng Uyển Nguyệt. Người con gái mà gã thích lại đi theo đằng sau một tên đàn ông khác như một cô vợ nhỏ, rơi nước mắt vì một tên đàn ông khác.
Gã chỉ cảm thấy lồng ngực mình khó chịu như bị lửa đốt, muốn làm nổ tung nơi này, thế là hung hăng hất tay Thẩm Nhạc Hiền ra, tức giận trợn tròn mắt: "Tao đếch quan tâm nó là ai! Có là họ Thẩm tao cũng đánh như vậy!"
Ngụy Đông Lai làm hàng xóm của Uyển Nguyệt nhiều năm, từ khi học tiểu học đã bắt đầu thích cô ta. Bố mẹ của gã c*̃ng nhìn trúng cô ta từ lâu nhưng không ngờ con dâu sắp đến tay lại bị nẫng tay trên, có thế nào c*̃ng không nuốt trôi cơn giận này.
"Muốn đánh thì đánh." Thẩm Nhạc Hiền xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chép miệng về phía cửa: "Mày nghĩ cách giải thích với công an đi!"
Vừa rồi Lý Chính Kỳ báo công an, thấy công an tới thì chỉ vào Ngụy Đông Lai rồi lớn tiếng nói: "Chú công an, vừa rồi chính gã đã đánh bạn học chúng cháu bị thương!"
Công an vừa xem tình thế đã biết chuyện gì đã xảy ra, từ lúc vùng này mở mấy quán bar và câu lạc bộ, chuyện đánh nhau ẩu đả và sự cố an ninh thường xuyên xảy ra.
Công an nhìn quanh: "Người bị thương đi đâu rồi?"
"Bạn ấy đến bệnh viện để băng bó vết thương rồi."
"Có thể liên lạc được không? Bảo cậu ta băng bó vết thương rồi nhanh chóng đến đồn công an. Còn cậu, đi cùng tôi đến đồn."
Bên này, Hứa Thanh Lăng còn chưa ăn xong bữa cơm đã bị Lý Chính Kỳ kéo đến đồn công an làm nhân chứng. Cô từ chối: "Tôi không đi, các cậu đi là được rồi. Ở đây có nhiều người như vậy, đâu thiếu một mình tôi?"
Lý Chính Kỳ cảm thấy giữa Uyển Nguyệt và người đàn ông đánh người kia chắc chắn có chuyện gì đó nên chỉ có thể cứng rắn kéo Hứa Thanh Lăng: "Nhiều người nhưng chỉ có cậu mới biết người đàn ông đó thôi."
Tào Tư Thanh, Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy không ngờ vẫn còn vở kịch này, mấy đôi mắt đều nhìn về Hứa Thanh Lăng: "Sao cậu lại không đi làm nhân chứng?"
Hứa Thanh Lăng chẹp miệng: "Gã là con trai của trưởng làng chúng tôi chứ tôi không quen biết gì gã."
Lý Chính Kỳ lo lắng: "Vậy thì cậu càng phải đi. Chỉ có cậu là người biết rõ nhất về mối quan hệ giữa ba người họ. Cậu phải giúp chúng tôi chứng minh là người đàn ông kia ra tay trước."
Lý Chính Kỳ đỗ trường quân đội, giờ sắp khai giảng nên cậu ta lo nếu mình đến đồn công an thì đến lúc đó có lý cũng không nói rõ được rồi bị ghi vào hồ sơ thì xong đời.
Bên kia, công an đang thúc giục: "Mọi người đều biết nhau phải không? Vậy đi hết đến đồn công an làm chứng!"
Ngụy Đông Lai đánh Thẩm Loan, mấy người Lý Chính Kỳ c*̃ng đánh Ngụy Đông Lai. Nói thế này thì có thể coi đây là một cuộc đánh lộn.
Hứa Thanh Lăng c*̃ng không có tâm trạng ăn cơm: "Được thôi, tôi đi với cậu."
Thân Thuấn thấy cô cũng không muốn đi nên đứng dậy theo: "Tôi đi với cậu."
Hứa Thanh Lăng liếc cậu ta: "Chúng tôi đến đồn công an chứ không phải ra chợ xem khỉ, cậu đi theo hóng hớt làm gì?"
Thân Thuấn không thể chịu được giọng điệu khinh thường như chị gái dạy dỗ em trai của cô, mặc dù rõ ràng mình lớn hơn cô.
Cậu ta mím môi nói: "Tôi đưa cậu đến đây, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về."
Hứa Thanh Lăng có cảm giác đầu óc mình như một cuộn len rối nùi. Thân Thuấn nói gì c*̃ng không nghe, thôi cứ làm theo lời cậu ta vậy.
Bên phía Ngụy Đông Lai có mấy anh em đi cùng gã đến đồn công an.
Thẩm Nhạc Hiền xem trò vui biết mùi ngon nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sỉ vả bà chị dâu này, khóe môi anh ta cong lên, nóng lòng muốn gọi điện cho Phó Cần.
Phó Cần hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nhạc Hiền, mới đầu bà ta tưởng là chuyện của bố chồng nhưng khi biết con trai bị đánh ở ngoài thì hoảng loạn, không đoái hoài cãi nhau với chồng nữa, vội vàng gọi người về để đến đồn công an.
....
Thẩm Loan bị đánh rách đầu, máu tươi chảy ròng ròng trông rất đáng sợ nhưng vết thương thực tế không lớn đến thế.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ của phòng khám bệnh đã làm sạch vết thương, lấy dụng cụ giải phẫu đã khử trùng từ trong ngăn kéo phía sau ra khâu cho anh ta ba mũi rồi dùng băng gạc băng bó kỹ vết thương lại.
Uyển Nguyệt luôn đi theo sau Thẩm Loan, quan tâm anh ta như một cô vợ nhỏ. Trong khi bác sĩ đang khâu vết thương cho anh ta, Uyển Nguyệt không ngừng khóc, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây rơi xuống.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Uyển Nguyệt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe, không ngừng nói "mình xin lỗi", đồng thời giải thích với Thẩm Loan: Người đàn ông đó là con trai của trưởng làng và hàng xóm của cô ta. Kể từ khi học tiểu học, gã đã đi theo sau cô ta mỗi ngày, bắt nạt cô ta, làm phiền cô ta. Cô ta chưa từng thích Ngụy Đông Lai chứ đừng nói đến việc đồng ý làm bạn gái của gã.
Cô ta không dám nhắc đến việc bố mẹ Ngụy Đông Lai đã tài trợ cho việc học của mình. Ngoại trừ Hứa Thanh Lăng và Phùng Bác, trong lớp không có ai biết bố cô ta thiếu nợ bên ngoài. May mắn cả hai đều không phải là người lắm lời nên sẽ không nói ra chuyện này.
Thẩm Loan nghe cô ta giải thích thì càng thêm yêu thương cô ta. Thấy cô ta khóc đỏ cả mũi, đáng thương như một con thỏ nhỏ thì trong lòng mềm nhũn, anh ta dịu dàng nói: "Em đừng sợ, coi như hôm nay đã làm rõ với gã. Sau này gã còn bắt nạt em thì nói cho anh biết."
Thẩm Loan nắm lấy tay cô ta không rời. Sự hỗn loạn của đêm nay đã khiến những tâm sự vốn mập mờ không rõ của họ lộ ra rõ ràng.
Uyển Nguyệt ngơ ngác nhìn Thẩm Loan, tựa đầu vào vai anh ta. Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là khi trở về là tìm Ngụy Đông Lai để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nếu bố mẹ của gã nói về việc tài trợ học phí thì cô ta không muốn họ giúp nữa.
Nhà Uyển Nguyệt vẫn còn một căn nhà, lần trước mẹ cô ta nói có thể thế chấp căn nhà nếu cô ta thực sự không có tiền đi học. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta chỉ cần kiếm tiền và trả lại ngân hàng là được.
Tóm lại, vẫn có những cách khác. Cô ta rất muốn ở bên Thẩm Loan, bình thường anh ta lạnh nhạt với mọi người ở trường, cô ta nghĩ rằng một chàng trai có điều kiện xuất thân gia thế như Thẩm Loan sẽ chướng mắt những cô gái trong lớp.
Cô ta thực sự không ngờ người Thẩm Loan thích lại là mình. Người con trai Hứa Thanh Lăng theo đuổi ba năm không được lại thuộc về cô ta.
Uyển Nguyệt dựa vào vai Thẩm Loan, ngửi hơi thở tỏa ra từ cổ áo anh ta, cảm giác lơ lửng không thực trước đó hoàn toàn tiêu tan.
Thẩm Loan nắm tay cô ta, trong lòng pha chút ngọt ngào. Ngoài việc ngọt ngào ra, anh ta còn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.
Anh ta không thể nhớ được mình đã quên điều gì. Nếu đã không thể nhớ nó thì điều đó có nghĩa là nó không quan trọng.
Thẩm Loan bỏ qua suy nghĩ đó, mặc kệ nó. Có một sức nặng từ vai truyền đến, Uyển Nguyệt đang tựa đầu vào vai anh ta.
Cảnh tượng đã diễn ra vô số lần trong đầu anh ta hiện giờ đang thực sự xảy ra, Thẩm Loan cảm nhận được sợi tóc của cô ta lướt qua da mình, trong đầu nghĩ rằng: Sau này anh ta nhất định sẽ bảo vệ cô gái này thật tốt.
...
Thẩm Loan vừa ra khỏi bệnh viện đã nhận được điện thoại của Lý Chính Kỳ, nói rằng bố mẹ anh ta đang đợi ở đồn công an, yêu cầu anh ta nhanh chóng tới đó.
Vừa nghe tin bố mẹ Thẩm Loan đến, Uyển Nguyệt bỗng trở nên căng thẳng, bất lực nhìn anh ta: "Làm sao bây giờ? Nếu bố mẹ anh biết em hại anh bị đánh thành như vậy, chắc chắn họ sẽ ghét em lắm."
Uyển Nguyệt cực kỳ bối rối, cô ta không ngờ ngay sau khi quyết định ở bên Thẩm Loan đã phải đối mặt với bố mẹ anh ta trong hoàn cảnh như vậy.
Cô ta từng nhìn thấy bố mẹ của anh ta từ xa trong một buổi họp phụ huynh. Khi đó, bố anh ta đeo một cặp kính gọng vàng trông rất lịch lãm, không cố ý khoe khoang mà đầy phong độ. Mà mẹ anh ta càng được bảo dưỡng rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt dịu dàng, hoàn toàn không giống phụ nữ trung niên bình thường mà như những bà chủ cô ta nhìn thấy trên TV.
Thấy dáng vẻ căng thẳng của Uyển Nguyệt, không hiểu sao Thẩm Loan lại buồn cười: "Em sợ cái gì? Bố mẹ chỉ có một đứa con trai là anh thôi, họ không lay chuyển được anh đâu. Chỉ cần anh thích thì chắc chắn họ sẽ thích."
Dứt lời, anh ta ghé sát vào tai cô ta nói gì đó, khuôn mặt tái nhợt của Uyển Nguyệt lập tức đỏ bừng, cô ta giậm chân giận dữ: "Em nói thật đó, anh mau nghĩ cách giải thích với bố mẹ đi!"
Thẩm Loan liếc cô ta: "Anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, họ sẽ không nói lung tung."
…
Hứa Thanh Lăng đi theo mấy bạn học đến đồn công an để lấy lời khai, không ngờ vừa tới nơi đã thấy Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần đang ngồi trên băng ghế ở cửa.
Phó Cần liếc mắt đã nhận ra cô đến, bà ta nắm lấy tay cô giống như nhìn thấy cứu tinh: "Hôm nay Thẩm Loan chỉ mời bạn cùng lớp ăn cơm thôi mà? Cháu mau nói cho dì biết, rốt cuộc đã đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Lăng nhìn người phụ nữ vốn là mẹ chồng của cô ở kiếp trước, khuôn mặt tinh tế đã có nếp nhăn mờ nhạt nơi khoé mắt. Giờ phút này, sự bối rối trong mắt đã thay thế cảm giác xa cách lạnh lùng khiến bà ta không còn là bà chủ kiêu ngạo nữa mà chỉ là một người mẹ bình thường quan tâm đến con trai mình.
Cô sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Cần.
Đời trước cô thích Thẩm Loan nên mỗi lần nhìn thấy bố mẹ của anh ta đều rất thân thiện, chỉ sợ có chỗ nào đó không chu đáo. Cô càng ân cần chu đáo thì Phó Cần càng thờ ơ với cô.
Lúc này, cô chỉ coi họ như những phụ huynh bình thường, coi như nể mặt thím.
"Dì ơi, cháu không tham dự bữa tiệc của Thẩm Loan, cháu đến đó ăn cơm với các bạn cùng lớp nên tình cờ gặp nhau thôi." Hứa Thanh Lăng liếc Ngụy Đông Lai đang bị còng tay trên ghế, nhẹ nhàng giải thích: "Cháu biết người đàn ông đánh người kia, đó là con trai của trưởng làng chúng cháu. Còn tình huống cụ thể như thế nào thì cháu c*̃ng không rõ, khả năng là có hiểu lầm gì đó."
Phó Cần nhíu mày, tức giận nói: "Dù có hiểu lầm gì thì cũng không thể đập đầu người khác như vậy được."
Thẩm Loan và Uyển Nguyệt lần lượt đến đồn công an, từ xa đã nhìn thấy bố mẹ đang nói chuyện với Hứa Thanh Lăng, mẹ anh ta còn kéo tay Hứa Thanh Lăng.
Hứa Thanh Lăng nhìn ra cửa, gật đầu với Phó Cần: "Dì ơi, cháu đến để lấy lời khai, cháu qua đó nói chuyện với chú công an đây ạ."
Phó Cần nhìn bóng lưng Hứa Thanh Lăng, trước kia bà ta đã nhìn thấy cô gái này vài lần ở chỗ chị gái mình. Trong ấn tượng, cô gái này là người không để lộ cảm xúc ra mặt dù buồn hay vui, khi nói chuyện hay làm việc đều có cảm giác lấy lòng người khác, rất giống cặp bố mẹ làm ăn buôn bán nhỏ của cô.
Hôm nay nhìn lại, bà ta mới phát hiện cô gái này rất bình tĩnh, không hề hoang mang, hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng. Bà ta nhớ cô còn một người chị gái nữa, nghe nói tìm được một con em cán bộ ở Bắc Kinh. Hai cháu gái nhà em rể quả thực không tệ.
...
Thẩm Loan vừa nhìn thấy Hứa Thanh Lăng đã không thoải mái, sợ cô nói lung tung với mẹ nên bước tới: “Bố, mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Phó Cần nhìn băng gạc trên đầu con trai, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Vừa rồi Thẩm Nhạc Hiền gọi điện thoại cho mẹ, nói là nhìn thấy con đánh nhau với người ta. Đang êm đẹp lại xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Loan không ngờ vừa rồi Thẩm Nhạc Hiền c*̃ng ở câu lạc bộ Ngựa Gỗ, không biết Thẩm Nhạc Hiền đã nói gì với mẹ, anh ta đành cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể: "Người kia uống nhiều quá, nhìn con thành người khác nên đã ra tay."
Thẩm Thiệu Chu rất tức giận: "Uống nhiều thì được đánh người lung tung à? Sao chuyện như thế có thể xảy ra được!"
Ngụy Đông Lai bị còng tay vào ghế, từ khi Uyển Nguyệt bước vào, ánh mắt gã đã dán chặt vào cô ta. Uyển Nguyệt cúi đầu xuống tránh ánh mắt của gã, không đứng cùng Thẩm Loan mà đi về phía nhóm bạn học.
Con trai bị một tên lưu manh đánh đập như vậy, đương nhiên vợ chồng Thẩm Thiệu Chu sẽ không buông tha, tranh cãi với Ngụy Đông Lai ngay trước mặt công an trong đồn.
Uyển Nguyệt thót tim khi nghe thấy từng câu bố mẹ Thẩm Loan chất vấn.
Ngụy Đông Lai nhìn đôi vợ chồng đáng kính này, không khỏi nghĩ tới bố mẹ mình, sự hận thù trong lòng khiến gã lập tức muốn nói cho đôi vợ chồng này biết: Uyển Nguyệt là người gã nhìn trúng trước, thậm chí bố mẹ gã bàn chuyện với bố mẹ cô ta rồi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Uyển Nguyệt, cuối cùng gã vẫn không nói gì cả. Uyển Nguyệt là một cô gái sĩ diện, gã không muốn cô ta mất mặt trước những người khác.
"Đúng là tôi đã nhận lầm người." Ngụy Đông Lai nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nói ra một câu từ trong kẽ răng: “Xin lỗi, tôi sẽ trả tiền thuốc men."
Phó Cần nhìn thấy dáng vẻ bất cần của gã thì tức điên lên, Thẩm Thiệu Chu lại không muốn chuyện bé xé ra to, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì. Công an trực ca đêm càng không muốn gặp rắc rối nên đã giúp hai bên thống nhất phương án bồi thường.
Thẩm Loan thừa dịp bố mẹ không chú ý nhéo tay Uyển Nguyệt, thì thầm vào tai cô ta: "Anh đã nói với Lý Chính Kỳ rồi, chờ chút cậu ta sẽ đưa em về, em về trước đi, đến nhà anh sẽ gọi cho em.”
Ở bên kia, Hứa Thanh Lăng đang lấy lời khai với bạn học, công an hỏi cô một số chuyện liên quan tới Ngụy Đông Lai và Uyển Nguyệt, cô chỉ giới thiệu tình hình của hai người họ và không đề cập đến bất cứ điều gì khác.
Sau khi ký tên vào bản lời khai, cô bước ra ngoài.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, cô nhìn thấy vợ chồng Thẩm Thiệu Chu và Thẩm Loan đi ra khỏi một căn phòng khác, Ngụy Đông Lai c*̃ng đi theo phía sau, còng tay trên cổ tay đã không còn.
Có vẻ như họ đã được hòa giải. Hứa Thanh Lăng giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Loan, chào hai vợ chồng: “Chú, dì, cháu về trước đây ạ.”
Thẩm Thiệu Chu vội nói: “Muộn như vậy rồi, cháu ngồi xe nhà chú về đi!”
Hứa Thanh Lăng chỉ vào Thân Thuấn ở bên cạnh: "Không cần đâu ạ, cháu về cùng bạn là được rồi."
Phó Cần hiếm khi gật đầu khách sáo với cô.
...
Sau khi ra khỏi đồn công an, Phó Cần thực sự không yên lòng, lại kéo con trai đến bệnh viện làm một đống kiểm tra, bao gồm cả xét nghiệm máu và chụp X-quang, khi biết mọi thứ đều ổn thì mới yên lòng.
Thẩm Loan sốt ruột không chờ được, thản nhiên lật tờ kết quả: "Mẹ, con đã nói là con không sao mà."
"Kiểm tra một chút cho yên tâm, hôm nay con chảy nhiều máu như vậy, về nhà phải bồi bổ lại cho tốt." Nói đến đây, Phó Cần vẫn còn sợ hãi: "Hôm nay mẹ đã bảo bác sĩ kiểm tra nhóm máu cho con rồi. Con đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa kiểm tra lần nào, nhỡ đâu ngày nào đó cần truyền máu lại không biết nhóm máu của mình là gì...”
Ánh mắt Thẩm Loan đảo qua một cột trong tờ kết quả rồi dừng lại ở đó, giọng nói đầy tự tin của cô gái vang lên bên tai: “Nhóm máu AB.”
Nhớ tới điều vừa rồi mình đã quên mất, ngay cả bố mẹ cũng không biết nhóm máu của anh ta, tại sao Hứa Thanh Lăng lại biết?
Thẩm Loan cảm thấy trong đầu tràn ngập sương mù, mọi ấn tượng về cô đều sai lầm. Anh ta luôn cho rằng cô là một đứa trẻ ngoan nghe lời bố mẹ nhưng không ngờ cô lại lén lút hút thuốc sau lưng họ. Anh ta vốn tưởng cô sẽ nhân cơ hội bôi đen Uyển Nguyệt trước mặt bố mẹ mình nhưng không ngờ cô còn không nhắc đến chuyện đó.
Vừa rồi anh ta nhìn thấy cô và Thân Thuấn đi cùng nhau, chẳng lẽ hai người họ đến với nhau nhanh như vậy ư?
Suy nghĩ của Thẩm Loan ngày càng hỗn loạn, anh ta cũng không có tâm trạng nhìn điện thoại nữa mà quay đầu ra phía cửa sổ, không nhận ra mẹ mình đã quay đầu lại nhiều lần rồi muốn nói lại thôi.
Phó Cần che giấu sự khó chịu trong lòng, hỏi: "Cô gái đi cùng con đến bệnh viện khi nãy cũng là bạn cùng lớp với con à?"
Thẩm Loan tỉnh táo lại, biết mẹ nhất định sẽ hỏi nên chỉ ừm một tiếng xem như trả lời.
Phó Cần nhìn chằm chằm con trai, ngoài miệng cố ý thăm dò: "Cô bé kia trông khá xinh đấy, học trường đại học nào thế?"
Thẩm Loan tỏ ra thờ ơ: "Cô ấy là bạn nữ học tốt nhất trong lớp con, thi đậu ngành Tiếng Trung của đại học Cửu Giang."
Phó Cần vẫn chưa từ bỏ ý định: "Trong nhà cô bé làm gì?"
Lúc đầu Thẩm Loan muốn ngầm khen Uyển Nguyệt vài câu trước mặt bố mẹ nhưng nghe đến đây thực sự không chịu nổi: "Mẹ! Mẹ đang điều tra hộ khẩu đấy à? Sao con biết trong nhà cô ấy làm gì!"
Thẩm Thiệu Chu còn lạ gì suy nghĩ của vợ mình, bây giờ bà ta nhìn thấy một cô gái vừa độ tuổi nên muốn cân nhắc nhiều một chút.
Ông ta rất xem thường tính toán trong lòng vợ mình: "Được rồi, để con trai nghỉ ngơi cho tốt đi."
Về đến nhà, Thẩm Loan đang định đi lên lầu thì chợt nhớ đến cuộc gọi từ bố Hứa Thanh Lăng: "Hôm nay bố Hứa Thanh Lăng gọi điện thoại tới nói thứ ba tuần sau con gái lớn nhà họ kết hôn, buổi trưa sẽ bày tiệc rượu ở nhà hàng Cửu Giang, muốn mời bố mẹ đến uống rượu."
Bình thường khi nhắc đến nhà họ hàng nghèo nàn của em gái, Phó Cần luôn nói vài lời khó nghe nhưng bất ngờ thay, lần này bà ta lại không nói gì cả.
Thẩm Loan đi dép lê đi lên tầng, nghe thấy mẹ anh ta nói: "Mẹ biết rồi. Đến lúc đó sẽ bảo dì con mang phong bì đến, còn chúng ta thì không đi được."
…
Ban đêm, dưới ánh đèn lờ mờ của làng Sồi, Thân Thuấn nhất quyết muốn đưa Hứa Thanh Lăng về nhà.
Khi đến gần nhà Uyển Nguyệt, nhìn thấy từ xa có hai người đang đứng trước cửa, Thân Thuấn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người bên cạnh kéo vào một con hẻm chật hẹp.
Những ngôi nhà ở làng đô thị xếp san sát nhau, sau khi bước vào, họ nhận ra đây không phải con hẻm mà chỉ là khoảng hẹp giữa hai ngôi nhà, đủ chỗ cho một người thôi.
Hứa Thanh Lăng sợ Thân Thuấn bị phát hiện nên bảo cậu ta đứng bên trong còn mình thì đứng bên ngoài.
Dưới mái hiên nhà Uyển Nguyệt có treo hai ngọn đèn nên rất dễ nhận ra trong làng Sồi. Trong hai người ở cửa, một người cao lớn vạm vỡ, người còn lại nhỏ nhắn xinh xắn, sự tương phản quá rõ ràng trong màn đêm
Ngụy Đông Lai đã kìm nén cơn giận cả một đêm, khi đợi được Uyển Nguyệt, cuối cùng gã bùng nổ đẩy cô ta vào tường.
"Uyển Nguyệt, em chơi tôi đúng không?"
Uyển Nguyệt không cam lòng yếu thế nhìn gã chằm chằm: "Tôi chơi anh thế nào? Tôi đồng ý làm bạn gái anh khi nào? Từ đầu đến cuối đều là mộng tưởng đơn phương của anh thôi!"
Ngụy Đông Lai cười "xùy" một tiếng: "Mộng tưởng đơn phương của tôi? Em có thể đừng giả vờ ngây thơ không hiểu gì nữa được không? Ngày hôm đó bố mẹ tôi đã đến nhà và nói gì với bố mẹ em, em thật sự không biết à?"
Sắc mặt Uyển Nguyệt còn trắng bệch hơn cả ánh đèn sau lưng, cô ta run run nói: "Họ nói gì cơ? Tôi không quan tâm họ nói gì! Tôi không muốn bố mẹ anh tài trợ học phí nữa được không?"
Nụ cười của Ngụy Đông Lai trở nên hung ác: "Bây giờ nói chuyện này đã muộn rồi."
Uyển Nguyệt đã biết gã từ nhỏ nên cũng không sợ gã, nhẹ nhàng van xin: "Ngụy Đông Lai, tôi biết anh tốt với tôi nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, anh đừng ép tôi được không?"
Ngụy Đông Lai không hề nghĩ ngợi nói: "Không được, đời này em chỉ có thể là vợ của tôi."
Hứa Thanh Lăng càng nghe, lông mày càng nhíu chặt. Cái tên Ngụy Đông Lai này đúng là u mê không thay đổi. Kiếp này, những người vừa ý nhau thì nên ở bên nhau.
Nếu như gã biết kiếp trước mình cưới Uyển Nguyệt rồi rơi vào cảnh tù tội thì còn kiên trì muốn cưới cô ta nữa không nhỉ?
Thân Thuấn càng nghe càng thấy buồn cười, bả vai không khỏi run lên: "Rốt cuộc Uyển Nguyệt đã rót bùa mê thuốc lú gì cho Thẩm Loan và Ngụy Đông Lai vậy?"
Comments