Chương 22

Chương 22

Con gà mái thoát ra khỏi lồng đập loạn khắp sảnh, Hứa Thanh Lăng sợ nó mổ Thẩm An Ngô nên vội vàng đưa tay ra tóm lấy.

Hôm nay cô đi một đôi dép cao gót, viền váy quá bó sát khiến khả năng di chuyển của cô bị hạn chế. May mà có một nhân viên khách sạn đã giúp đỡ cô, hai người hợp tác dồn con gà mái vào góc, Hứa Thanh Lăng nhanh chóng nhấc lồng lên rồi ụp về phía con gà mái.

Dù sao cũng là gà nuôi thả ở nông thôn, thể chất rất tốt nên chỉ trong thời gian ngắn nó đã làm cô toát mồ hôi trán.

Đi uống rượu lại còn có người tặng gà sống, Thẩm An Ngô chưa tình thấy một trận chiến như vậy, thú vị hơn nhiều so với những bữa tiệc vô hồn khác.

Hứa Thanh Lăng vuốt lại mái tóc dài rối bù của mình, thấy anh vẫn đang xem trò vui, cô nhanh chóng lấy một túi kẹo cưới nhét vào tay anh: "Xin lỗi, hôm nay có quá nhiều khách nên hơi lộn xộn. Chú đi thẳng vào bên trong tìm anh rể cháu đi, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi."

Đằng nào cuối cùng số tiền mừng cưới mà cô thu được cũng sẽ rơi vào túi bố mẹ, Thẩm An Ngô lại là bạn của anh rể, vậy thì để anh đưa thẳng tiền mừng cho anh rể là được.

Thẩm An Ngô nhìn kẹo mừng trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, vừa rồi lúc cô túm anh khiến anh có cảm giác được một cô gái nhỏ bảo vệ.

Lần trước tưởng anh què, lần này lại sợ anh bị gà sống mổ. Sao anh lại cảm thấy trong mắt cô bé này, mình rất giống một người già yếu tàn tật nhỉ?

Thẩm An Ngô đưa tay sờ lên mặt mình, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, thuận miệng hỏi: "Việc tuyển sinh của lớp vẽ tranh thế nào rồi? Gần đây cháu có phát tờ rơi không?"

Hứa Thanh Lăng không ngờ rằng anh vẫn nhớ đến lớp vẽ nho nhỏ của mình: "Không phát nữa, cháu tuyển đủ học sinh rồi. Nếu còn nhận thêm nữa thì cháu và bạn sẽ bận lắm."

Hai người trò chuyện vài câu, không để ý có hai người từ ngoài cửa đi vào. Phó Cần dẫn con trai vào trong, rất ngạc nhiên khi thấy em chồng cũng tới.

"An Ngô, sao em lại đến đây?"

Thẩm An Ngô khẽ gật đầu với bà ta: "Chú rể là bạn đại học của em, đã lâu không gặp nhau, giờ cậu ấy kết hôn nên em tới xem một chút."

Phó Cần nhìn Hứa Thanh Lăng, khó trách. Bà ta vẫn đang suy nghĩ tại sao một người làm ăn nhỏ ở nông thôn như Hứa Đức Mậu lại mời được Thẩm An Ngô đến tham gia tiệc gả con gái. Hai người này không có quan hệ gì với nhau, huống hồ trong tay An Ngô lại có nhiều công ty cần quản lý như vậy, lại thường xuyên không ở Cửu Giang nên làm gì có thời gian.

Hôm nay Phó Cần không có ý định đến, lúc gọi điện cho em gái, bà ta thuận miệng hỏi thêm một câu mới biết con gái lớn của Hứa Đức Mậu đã tìm được người yêu làm việc trong uỷ ban trung ương, nghe nói còn giữ chức vụ quan trọng trong bộ phận quyền lực và có năng lực rất xuất chúng.

Tuy rằng kinh tế Cửu Giang dẫn đầu đất nước nhưng dù sao trời cao hoàng đế ở xa, một số mối quan hệ đã được chuyển từ Bắc Kinh đến Cửu Giang, xem như đòn tấn công giảm chiều không gian của mục tiêu*.

*Hai phe đối đầu cùng đổi hoàn cảnh nhưng 1 phe vì k thích nghi được mà bị suy yếu và đổi hoàn cảnh (di dời chỗ làm ăn) là do bên kia đưa đường dẫn lối.

Sau khi suy nghĩ, Phó Cần quyết định đưa con trai đến. Có một số mối quan hệ đến lúc cần mới ôm chân phật thì đã vô dụng, nên chuẩn bị từ sớm.

Hứa Thanh Lăng thờ ơ nhìn Phó Cần, đời trước chị gái kết hôn, bà ta không hề đến, không ngờ kiếp này lại dẫn con trai tới.

Phó Cần lấy một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho cô, cười nói: "Nghe nói chị gái cháu tìm được một người yêu không tệ, chúc mừng gia đình nhé!"

Kể từ khi gặp Hứa Thanh Lăng ở đồn công an lần trước, dường như Phó Cần đã mất đi vẻ kiêu căng ở kiếp trước, tối thiểu là bề ngoài không có nữa.

Nhưng cô hiểu bà "mẹ chồng" này, không có lợi ích thì bà ta không bao giờ dậy sớm và cũng là một người khôn khéo bợ đỡ.

Hứa Thanh Lăng nhận bao lì xì, gật đầu với bà ta: "Cảm ơn dì, chú thím nhỏ của cháu tới rồi, dì vào đi."

Thẩm An Ngô nhìn Hứa Thanh Lăng cầm bút lông viết tên khách mời vào sổ tiền mừng mới sực nhận ra mình để quên thứ gì đó. Trước khi đi, thư ký đã chuẩn bị một bao lì xì nhưng anh lại để quên trên xe rồi.

Nhưng không sao cả, lát nữa anh sẽ đưa thẳng cho Trình Dật.

Phó Quyên quay đầu lại nói với con trai: "Loan Nhi, lát nữa con nhờ chú út con giới thiệu một chút, chú rể hôm nay cũng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là bạn cùng lớp với chú út con..."

Thẩm Loan đáp lời.

Từ khi còn nhỏ, mẹ anh ta đã nhiệt tình giới thiệu anh ta với nhiều anh chị em, các chú dì học giỏi, gia thế tốt và có năng lực xuất chúng, hi vọng anh ta có thể "ganh đua" và tiến gần hơn đến những người xuất sắc.

Lúc đầu, anh ta còn cảm thấy mới mẻ nhưng thời gian trôi qua đã trở nên nhàm chán.

Hôm qua nghe mẹ nói sẽ đến dự hôn lễ của chị gái Hứa Thanh Lăng, Thẩm Loan thầm nghĩ mẹ mình đúng là nghĩ gì làm nấy. Đến buổi tối gọi điện thoại cho cho Uyển Nguyệt, nghe cô ta nói sẽ đến ăn tiệc nhưng sợ gặp phải Ngụy Đông Lai, anh ta lập tức thay đổi ý định và muốn tới đây với Uyển Nguyệt.

Kể từ lần rời khỏi đồn công an, anh ta và Uyển Nguyệt đã chính thức ở bên nhau. Đêm nào anh ta cũng gọi điện thoại với Uyển Nguyệt rất lâu, gọi cho đến khi điện thoại hết pin thì thôi. Ban ngày anh ta và nhóm Lý Chính Kỳ chơi bóng, Uyển Nguyệt cũng sẽ đi cùng anh ta.

Tình cảm của họ phát triển rất nhanh, trừ một bước cuối cùng thì những gì nên làm đều làm cả rồi.

Khi nhìn thấy Hứa Thanh Lăng, anh ta đột nhiên nghĩ đến chuyện đêm hôm đó nên cố ý đi chậm lại, chờ mẹ và chú út đi xa.

"Cảm ơn cậu vì chuyện ở đồn công an ngày đó. May mà cậu không nói gì, nếu không thì chắc chắn bố mẹ tôi sẽ chán ghét Uyển Nguyệt."

Thẩm Loan hắng giọng rồi cúi đầu nhìn cô.

Đêm đó, anh ta nhờ Lý Chính Kỳ nhắn gửi tất cả các bạn cùng lớp nhưng lại quên mất cô. Kết quả miệng cô kín hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, không hề thêm mắm thêm muối nói Uyển Nguyệt không tốt trước mặt bố mẹ anh ta.

Hứa Thanh Lăng đang ngồi viết tên và số tiền mừng của Phó Cần, nghe anh ta nói vậy thì mở to mắt nhìn: "Không cần cảm ơn tôi, tôi c*̃ng không làm gì cả."

Sau tất cả, cô hy vọng kiếp này anh ta sẽ thuận lợi cưới được người tình trong mộng của mình hơn ai hết.

Sau đó cô không để ý tới anh ta nữa mà cúi đầu tập trung viết tên và tiền mừng vào sổ, vừa rồi có mấy bao lì xì nhưng cô chưa kịp ghi lại.

Thẩm Loan há to miệng, đang muốn hỏi làm sao cô biết nhóm máu của mình thì nghe thấy có người gọi. Mẹ và chú út đang đứng cách đó không xa nhìn anh ta và Hứa Thanh Lăng.

Phó Cần giải thích với em chồng: "Loan Nhi và cô bé kia là bạn học cùng lớp cấp ba. Cả hai lại sắp lên đại học, đúng là rất có duyên."

Thẩm An Ngô điềm đạm ừ một tiếng. Cô gái nâng cao cổ tay viết chữ, tư thế ngay thẳng, cứ như hai người với cảnh bắt gà buồn cười khi nãy.

Trai xinh gái đẹp, trang sách cuộc đời vừa mới mở ra như chiếc mầm non mới nhú trên đầu cành.

Thẩm An Ngô nghĩ đến tuổi mười tám của mình, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác hoang vu đìu hiu.

Anh sờ cằm, hôm nay đi ra ngoài vội quá nên quên cạo râu rồi.

Dù sao anh cũng lớn tuổi rồi, đến khi nhìn lại, những năm tháng tuổi trẻ buồn tẻ và đen tối đó cứ như là chuyện từ đời trước vậy.

Trong sảnh, Hứa Đức Mậu kích động đến mức đỏ bừng mặt, Ngô Quế Phân cũng hơi ngơ ngác. Khi nghe nói người nhà họ Thẩm đến, hai vợ chồng còn tưởng là Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần tới.

Khi nhìn thấy Phó Cần dẫn một người đàn ông trẻ tuổi từ xa tới, một giây sau Hứa Đức Hữu và Phó Quyên đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, trong sảnh có tiếng bàn ghế di chuyển, bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi căng thẳng.

"Ai da! Tổng giám đốc Thẩm tới rồi!"

Người bình tĩnh nhất là Trình Dật, anh ấy cười bước tới khoác vai Thẩm An Ngô: "Hoan nghênh, hoan nghênh!"

Thẩm An Ngô c*̃ng mỉm cười nhìn anh ấy, đã nhiều năm như vậy, thân hình Trình Dật càng cường tráng khôi ngô hơn trước. Áo sơ mi trắng bó sát trên người, ngực cài hoa chú rể, trước ngực thắt cà vạt đỏ khiến anh ấy tràn ngập cảm giác vui mừng.

Chàng trai ngồi sập ghế ở trường đại học đã kết hôn thật rồi.

Anh đưa mắt nhìn cô dâu nhỏ nhắn xinh đẹp bên cạnh Trình Dật, thoạt nhìn cô ấy trông khá giống em gái mình nhưng khi nhìn kỹ lại thì hoàn toàn khác biệt. Chị gái có khuôn mặt trứng ngỗng bầu bĩnh, còn em gái thì có vẻ do tuổi nhỏ nên lạnh lùng hơn một chút.

Thẩm An Ngô không đề cập tới việc Hứa Thanh Lăng cứu mình. Chỉ có anh và Trương Dã biết chuyện đêm hôm đó, anh không nói cho bất cứ ai. Thứ nhất, đó không phải là điều gì vinh quang; thứ hai, anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ, giống như có một cô bé từ trên đời rơi xuống, đột nhiên chạy tới cứu mạng anh.

Những gì xảy ra mấy ngày nay chứng tỏ cảm giác của anh là đúng. Cô bé này thực sự đã tham gia chặt chẽ vào vòng tròn của anh.

Thẩm An Ngô nhìn đôi vợ chồng mới cưới với nụ cười ấm áp: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Hứa Hồng Giao ít ở nhà nên cô ấy không rõ ràng mối quan hệ của nhà mình với người nhà họ Thẩm như em gái, đến khi nghe chú thím giới thiệu mới biết những quanh co trong chuyện này, vội vàng lịch sự nói cảm ơn: "Tổng giám đốc Thẩm bận rộn như vậy mà vẫn đến tham dự hôn lễ của tôi và Trình Dật. Thật sự cảm ơn anh!"

Hứa Đức Mậu kích động đến mức đỏ bừng mặt, cơn giận trong bụng đã tiêu tan hơn một nửa. Ông không ngờ Phó Cần không chỉ dẫn con trai tới mà ngay cả tổng giám đốc Viễn Tinh là Thẩm An Ngô cũng tới.

Xem ra người yêu của Hồng Giao thật sự có lai lịch, vậy mà lại quen ông chủ lớn của Cửu Giang.

Thẩm An Ngô không hổ là ông chủ của một công ty lớn, tuổi còn trẻ mà khí thế rất mạnh. Anh vừa bước vào, người trong sảnh đều nhìn anh, suy đoán anh là nhân vật lớn nào.

Hứa Đức Mậu muốn Thẩm An Ngô ngồi vào bàn chính nhưng bị anh uyển chuyển từ chối.

Trình Dật biết anh không muốn ngồi cùng người lớn nên đã sắp xếp anh và mẹ con Phó Cần sang bên cạnh ngồi cùng bàn với anh cả và chị dâu mình.

...

Hôm nay Diêu Lệ Văn đến Cửu Giang uống rượu mừng em trai và em dâu đã được mở mang tầm mắt. Hoá ra bố mẹ Hứa Hồng Giao đều là người nông thôn nhưng ngôi làng bố cô ấy sống trước đây đã được quy hoạch vào thành phố vài năm trước, nông dân lập tức thành nhà giàu mới nổi. Nhìn căn phòng đầy những người dân làng đeo túi xách da rắn đến ăn cưới, thậm chí có thể nhìn thấy bùn trên ống quần và vết bẩn trên quần áo của họ, Diêu Lệ Văn căm ghét nín thở.

Cũng có thể nói bố mẹ Hứa Hồng Giao đều là nhà giàu mới nổi, Ngô Quế Phân mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, chất lượng và tay nghề trông có vẻ đắt tiền nhưng rõ ràng là không phù hợp với khí chất của bà. Còn chiếc áo sơ mi trên người Hứa Đức Mậu thì rộng đến nỗi ngay cả nếp gấp cũng mới toanh.

Xem ra đây chính là bộ quần áo được đặc biệt chuẩn bị cho tiệc cưới lần này. Từ đầu đến cuối, trên mặt hai vợ chồng đều nở nụ cười nịnh nọt, con trai c*̃ng khúm núm, còn hai cô con gái thì trông bình tĩnh hơn rất nhiều. Tính cách của Hứa Hồng Giao khá lạnh lùng, em gái của cô ấy trông rất hoạt bát nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Diêu Lệ Văn là con gái một, cô ta vẫn cảm thấy người có em gái lại có em trai giống Hứa Hồng Giao rất đáng thương. Trong thời đại thực hiện kế hoạch hóa gia đình toàn diện, việc có em trai có ý nghĩa gì còn phải nói à?

Trong trường hợp của Hứa Hồng Giao, sau khi tốt nghiệp đại học, chắc chắn toàn bộ số tiền kiếm được sẽ được gửi về cho gia đình. Diêu Lệ Văn càng chắc chắn bố mẹ chồng không chỉ cho họ một trăm nghìn để mua căn nhà kia, nghĩ như vậy cô ta càng khó chịu.

Bất cứ khi nào Diêu Lệ Văn không vui, cô ta sẽ làm chồng mình là Trình Hoài phải khó chịu. Trình Hoài làm việc tại một cơ quan công quyền ở Bắc Kinh, ít việc nên lương đương nhiên không cao lắm. Không giống chú nhỏ làm công chức ở một cơ quan có thực quyền, bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng không thiếu những thứ béo bở.

Trình Hoài không hề biết vợ mình đang khó chịu, từ lúc em trai và em dâu mua nhà, cô ta đã bắt đầu không yên, cứ ba ngày lại làm loạn hai lần. Nhưng hôm nay là ngày cưới của em trai và em dâu, cô ta mà gây rắc rối thì sẽ rất mất mặt.

Trình Hoài phớt lờ cô ta, bắt đầu trò chuyện giết thì giờ với Thẩm An Ngô.

...

Đúng mười hai giờ khai tiệc, Hứa Thanh Lăng thu hết phong bao lì xì đi theo chị gái làm phù dâu.

Sau khi chào hỏi từng bàn, Hứa Đức Mậu đã ngà ngà say, khuôn mặt Ngô Quế Phân cũng đỏ bừng. Một bàn tiệc rượu giá năm trăm chín mươi chín thì chất lượng món ăn không phải bàn, các vị khách ăn đến mức miệng đầy dầu, bụng tròn vo.

Họ hàng hai bên ở làng Sồi và Phong Kiều quan sát anh chồng Hứa Hồng Giao tìm được, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn điều kiện có điều kiện nên không khỏi lấy lòng Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân.

Hai người xem như nở mày nở mặt trước bà con chòm xóm, khổ cực nuôi con gái lớn như vậy để làm gì? Còn không phải vì ngày hôm nay à? Con gái tìm cái con rể tốt, vui vẻ gả đi, sau khi kết hôn lại có thể giúp đỡ trong nhà này kia.

Hứa Thanh Lăng đi theo phía sau chị gái như một tùy tùng nhỏ, muốn giúp chị mình cản rượu, kết quả không có cơ hội đó. Chỉ cần có người muốn rót rượu cho chị gái, anh rể sẽ lập tức cầm chén lên muốn uống thay.

Cô đi theo phía sau hai người, bị đút đầy bụng thức ăn cho chó, nhìn hai người dựa vào nhau, cô nghĩ đến sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất.

Dù thế nào đi nữa, chị gái hạnh phúc là được. Cô muốn tìm thời gian trong hai ngày tới để nhắc nhở chị gái mình rằng phải chú ý đến cơ thể và khám sức khỏe định kỳ.

Sau khi loay hoay một hồi, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng có thể ngồi xuống ăn cơm. Cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng, muốn tìm một chỗ trống để ngồi xuống ăn vài miếng.

Thấy các bàn gần như đã hết, Hứa Hồng Giao gọi em gái đến bàn của anh chồng và chị dâu ăn cơm. Thấy một chiếc ghế trống, Hứa Thanh Lăng c*̃ng không quan tâm nhiều mà ngồi ngay xuống. Đến khi Thẩm An Ngô ra ngoài hút thuốc rồi quay lại thì thấy cô đang ngồi ở ghế bên cạnh đang vùi đầu ăn uống, miệng căng phồng giống như sóc con.

Tất cả tiền mừng trong bữa tiệc này đều nằm trong tay cô, Hứa Thanh Lăng không tìm được chỗ để cất túi nên chỉ có thể đặt lên đùi mình.

Không lâu sau, cô ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt, Thẩm An Ngô ngồi xuống chiếc ghế bên tay phải của cô. Nhìn chiếc túi xách màu đen không nhỏ đặt trên đùi cô, anh không nhịn được hỏi: "Cháu không thấy khó chịu à?"

Hứa Thanh Lăng lần theo ánh mắt của anh thấy chiếc túi trên đùi mình, cô vô thức giữ chặt nó: "Không khó chịu!"

Đều là tiền cả, sao cô lại phải khó chịu?

Phó Cần ngồi xuống không lâu thì con trai bà ta đã không thấy tăm hơi. Thấy Hứa Thanh Lăng ngồi vào bàn, bà ta bèn hỏi: "Cháu có thấy Thẩm Loan đâu không? Thằng bé này đi ăn một bữa cơm thôi mà cũng biến mất được."

Hứa Thanh Lăng vừa gặp anh ta ở cửa phòng rửa tay, chắc chắn đang đợi Uyển Nguyệt ở bên ngoài. Giờ nghe thấy Phó Cần hỏi, cô trả lời không chút nghĩ ngợi: "Cháu không nhìn thấy, chắc Thẩm Loan đi tìm bạn học rồi ạ."

Phó Cần biết con trai có mấy người bạn ở làng Sồi, nghe cô nói như vậy cũng không quan tâm nữa.

...

Ánh mắt của Diêu Lệ Văn không ngừng đảo quanh Thẩm An Ngô, chỉ trong chốc lát đã thăm dò được lai lịch. Hoá ra anh là một trong những người giàu nhất ở Cửu Giang, đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình và giữ chức vụ giám đốc điều hành của công ty khi còn rất trẻ. Điều quan trọng nhất là nghe ý Trình Dật thì anh vẫn chưa kết hôn.

Bàn tính nhỏ của Diêu Lệ Văn đã bắt đầu kêu lách cách, cô ta nghĩ đến em họ mình là giáo viên dạy nhạc ở Thượng Hải đang liên tục nhờ cô ta giới thiệu người yêu. Cửu Giang cách thành phố Thượng Hải không xa, nói không chừng cô ta có thể kết nối được.

Miệng Hứa Thanh Lăng không nhàn, lỗ tai c*̃ng không rảnh, cô chăm chú lắng nghe chị dâu của chị gái mình đang muốn giới thiệu người yêu cho Thẩm An Ngô.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và đôi mắt cụp xuống kia, rõ ràng anh không muốn nói về chủ đề này. Bữa ăn này khiến Hứa Thanh Lăng đứng ngồi không yên. Cô nhớ đến kiếp trước, sau khi gả cho Thẩm Loan, Thẩm An Ngô vẫn không kết hôn. Một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi không có bạn gái, không kết hôn, nhân viên nội bộ Viễn Tinh đều đồn xu hướng tính dục của anh có vấn đề.

Diêu Lệ Văn vẫn đang nói về việc em gái họ của mình ưu tú như thế nào, có một công việc nhẹ nhàng và ổn định, là giáo viên dạy nhạc và có thời gian chăm sóc gia đình ra sao… Ông chủ một ngày trăm công ngàn việc giống Thẩm An Ngô tìm người yêu như vậy là thích hợp nhất.

Trình Hoài thấy vợ nói không ngừng bèn gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát của cô ta: “Em ăn thử miếng sườn này đi, ngon lắm.”

Diêu Lệ Văn không hiểu ý chồng, vẫn tiếp tục nói: "Em họ của tôi rất xinh đẹp, lại có khí chất nghệ thuật, tính tình dịu dàng..."

Thẩm An Ngô dựa lưng vào ghế, nghịch chiếc bật lửa, nghe câu được câu không. Anh không có bất kỳ hứng thú nào với kiểu trò chuyện này, còn không bằng nhìn xem cô gái nhỏ bên cạnh đang ăn món gì, hình như cô rất thích ăn cá viên nhưng chúng lại rất trơn và khó gắp. Vất vả lắm cô mới gắp được một viên cá lên, lại mất nửa ngày mới chuyển nó vào được trong bát, sau đó nóng lòng cúi đầu cắn một miếng, lộ ra vẻ mặt hài lòng. Mái tóc dài xoã sau lưng rủ xuống mép ghế theo từng động tác của cô, có mấy sợi vương trên vai và nhẹ nhàng lướt khỏi cổ anh.

Một lúc sau, anh nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh điềm nhiên hỏi: "Chị dâu, nghe chị nói như vậy thì cô em họ này rất ưu tú. Trùng hợp thật đấy, em nghe nói người yêu của ngài Thẩm cũng học nghệ thuật."

Hứa Thanh Lăng cố ý nói "người yêu", bất kể xu hướng tính dục của anh là gì, dùng từ "người yêu" cũng không sai.

Lời này vừa được nói ra, đã có mấy cặp mắt nhìn về phía Thẩm An Ngô, ngay cả Phó Cần cũng hỏi anh “có bạn gái từ khi nào”.

Hứa Thanh Lăng quay đầu lại chớp mắt ra hiệu với anh.

Khóe môi Thẩm An Ngô mím lại "hừm" một tiếng, sắc mặt Diêu Lệ Văn cứng đờ, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, chuyển chủ đề và bắt đầu trò chuyện với Phó Cần.

Hứa Thanh Lăng thở phào nhẹ nhõm, cô có thể yên tâm ăn uống rồi.

Trong lúc không ai để ý đến bọn họ, cô quay đầu nhỏ giọng nói với Thẩm An Ngô: "Xin lỗi chú. Vừa rồi nếu không nói chú có người yêu thì chắc chắn cô ta sẽ không bỏ cuộc, bước kế tiếp là xin số điện thoại của chú đó."

Cô thực sự sợ chị dâu của chị gái sẽ vi phạm điều cấm kỵ của anh.

Thẩm An Ngô cười khẽ: "Nể mặt anh rể của cháu, chú không hẹp hòi đến mức ngay cả số điện thoại cũng không cho đâu."

Trong mắt cô gái nhỏ hiện lên vẻ ngạc nhiên, Thẩm An Ngô cố nén cười, giơ tay định vỗ vào gáy cô nhưng nửa chừng lại cảm thấy không thích hợp, bèn đột ngột đặt xuống: "Nói đùa thôi, chú không tùy tiện cho người khác số điện thoại."

Gần nhất cũng chỉ cho một người nhưng đến giờ cô vẫn chưa từng gọi cho anh.

Hứa Thanh Lăng trầm ngâm nhìn anh, tốt quá, cô còn tưởng mình đã nói sai.

Hứa Thanh Lăng không còn quan tâm đến chuyện "người lớn" trên bàn ăn nữa, tập trung vào việc ăn uống. Các món đều khá ngon, cô thích nhất là canh cá viên. Những viên cá rất dai và ngon nhưng mỗi lần cô đặt đũa xuống và cầm thìa định múc cá viên lên, chiếc bàn lại bị xoay đi, cô đành trơ mắt nhìn canh cá viên lướt qua trước mặt mình.

Không còn cách nào khác, cô đành phải chuyển sang ăn mì bò kho tương trước.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng đang đặt trên chiếc bàn xoay thuỷ tinh, người đàn ông bên cạnh hơi nghiêng người về phía trước, lấy cái bát trên đĩa xương của cô lên, vươn cánh tay dài cầm thìa. Anh nhìn chằm chằm vào bát canh cá viên, không nhanh không chậm múc cá viên vào bát, lại múc thêm chút canh rồi đặt vào tay cô.

Có lẽ động tác của anh quá bình thường nên không ai để ý rằng cuối cùng bát canh cá viên đã được đặt trước mặt cô.

Hứa Thanh Lăng nhìn cái bát đầy cá viên trước mặt, anh đã bỏ hết cá viên còn lại vào bát của cô à?

Comments