Chương 23

Chương 23

Hứa Đức Mậu gả con gái, trưởng làng Ngụy Văn Sơn không đến mà để vợ dẫn con trai tới cùng với một chiếc phong bì rất lớn.

Ngụy Đông Lai đã cắt hết phần tóc sặc sỡ trên đầu và tỉa sát vào da đầu, làm vậy càng hiện rõ đường nét khuôn mặt hung hãn của gã. Gã còn đeo một sợi dây xích to leng keng trên cổ khiến đám trẻ con trong thôn thấy gã đều phát sợ.

Tất cả đám anh em bên dưới đều biết gã và Uyển Nguyệt đã chia tay, không ai dám nhắc đến hai chữ kia ở trước mặt gã.

Sắc mặt Ngụy Đông Lai u ám, gã nhìn chòng chọc Thẩm Loan và Uyển Nguyệt đang ngồi ở một chiếc bàn khác. Hai người kia đưa lưng về phía gã, dưới gầm bàn, mười ngón tay đang đan vào nhau.

Uyển Nguyệt lúc thì tựa đầu vào vai thằng nhóc họ Thẩm, lúc thì đút cho nó ăn gì đó, từ trước tới giờ, gã chưa từng thấy cô ta quấn người như vậy.

Ngụy Đông Lai thu hồi ánh mắt, cắm đầu uống liền tù tì mấy hớp rượu, cả người tản ra hơi thở hung ác. Phùng Bác không dám lại gần gã nên cố tình ngồi cách gã mấy chỗ.

Mấy ngày trước, cậu ta vừa bị Ngụy Đông dần cho một trận. Gã cầm đoạn thép rỗng ruột, ép cậu ta vào góc tường hỏi Uyển Nguyệt đã ở bên Thẩm Loan từ lúc nào.

Phùng Bác bị dọa đến mức hai chân run rẩy. Sau khi được nhắc nhở, cậu ta mới nhớ ra, lúc ở núi Tú Đàm, Uyển Nguyệt đột nhiên mất bình tĩnh, không cho cậu ta nhắc đến "Ngụy Đông Lai” trước mặt Thẩm Loan. Lốp xe đạp của Phùng Bác hỏng, Thẩm Loan còn chủ động giúp cậu ta đưa đón Uyển Nguyệt. Khi đó cậu ta không biết gì cả, còn cảm thấy Thẩm Loan là người tốt!

Hoá ra khi đó hai người họ đã vừa ý nhau. Nhìn vẻ mặt tức giận của Ngụy Đông, Phùng Bác nào dám nói thật, chỉ ấp úng nói mình không biết, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường giữa hai người họ.

Ngực Ngụy Đông Lai như bị lửa đốt, không biết xả ra chỗ nào, chợt sinh ra cảm giác như đưa đám, cuối cùng gã dứt khoát nằm trong nhà không ra khỏi cửa. Vợ chồng Ngụy Văn Sơn phát hiện con trai không thích hợp, ép hỏi mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Ngụy Văn Sơn rất khó chịu, tuy biết con trai nhà mình không tốt lành gì, chưa học xong cấp hai đã ra xã hội, không xứng với con gái thứ hai của Uyển Thụ Bằng nhưng nó chỉ thích Uyển Nguyệt, ông ta và vợ cũng cảm thấy cô gái Uyển Nguyệt kia không tệ.

Vì vậy, Ngụy Văn Sơn đã đến nhà họ Uyển tìm vợ chồng Uyển Thụ Bằng nói chuyện. Ông ta có thể trả giúp món nợ bên ngoài của Uyển Thụ Bằng, cũng có thể hỗ trợ tiền ăn học của Uyển Nguyệt nhưng với điều kiện cô ta tốt nghiệp đại học xong phải gả cho con trai ông ta.

Vợ chồng Uyển Thụ Bằng đã đồng ý, Ngụy Văn Sơn cũng hỗ trợ trả một phần món nợ cờ bạc rồi, ai ngờ Uyển Nguyệt lại yêu đương với cháu trai nhỏ nhà họ Thẩm.

Nếu chuyện của Uyển Nguyệt và con trai đã không thành thì Uyển Thụ Bằng phải trả lại số tiền kia, là người cùng làng nên Ngụy Văn Sơn không sợ đối phương không trả.

Về phần thằng nhóc nhà họ Thẩm, Ngụy Văn Sơn chỉ có thể khuyên con trai từ bỏ. Nếu là người khác cướp vợ của con trai thì chắc chắn ông ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý, còn cháu trai nhỏ nhà họ Thẩm thì thôi bỏ đi. Những năm gần đây, nhà họ Ngụy đều theo nhà họ Thẩm kinh doanh bất động sản, nhà họ Thẩm ăn thịt, họ cũng có thể uống chút canh.

Đáng tiếc Ngụy Đông Lai lại không nghe lọt lời bố mẹ, gã vẫn đang nghĩ cách làm cho Uyển Nguyệt hồi tâm chuyển ý.

...

Hứa Thanh Lăng ăn xong thì cầm chiếc túi màu đen đi tìm chị gái, lần này cô không đưa tiền mừng cho bố mẹ.

Hứa Hồng Giao nhìn thoáng qua: "Em đưa số tiền này cho bố mẹ đi!"

Hứa Thanh Lăng hơi do dự: "Chị, tiệc cưới này là do chị bỏ tiền tổ chức mà."

Vẻ mặt Hứa Hồng Giao rất bình tĩnh, cô ấy đáp: “Hôm nay những người họ hàng này được bố mẹ mời đến, sau này việc đáp lễ cũng là chuyện của họ. Một năm chị không về được mấy lần, mai sau chị cũng không định qua lại với họ hàng ở Cửu Giang. Em cứ đưa tiền mừng cho bố mẹ đi, tránh cho bố mẹ lại cảm thấy chị lợi dụng họ."

Hứa Thanh Lăng dừng một lúc rồi gật đầu: "Được rồi, lát nữa em sẽ đưa cho họ."

Về việc phân chia tiền biếu, Hứa Hồng Giao đã bàn bạc với Trình Dật từ lâu, anh ấy không phản đối chuyện này. Hai người họ đã bỏ ra bốn trăm nghìn mua một căn nhà ở Bắc Kinh, tiền đặt cọc là một trăm năm mươi nghìn. Bố mẹ chồng tài trợ một trăm nghìn, đôi vợ chồng trẻ tiết kiệm được năm mươi nghìn, lại tốn ba mươi nghìn trang trí và mua đồ dùng, cuối cùng dành ba mươi nghìn bày tiệc rượu ở Cửu Giang.

Trình Dật nhất quyết đưa Hứa Hồng Giao đi du lịch Singapore, Malaysia và Thái Lan, tốn thêm hai mươi nghìn tệ.

Tính toán, họ đã tiêu hết gần hai trăm nghìn để kết hôn, chưa kể bố mẹ chồng tài trợ. Đây là số tiền Trình Dật và cô ấy bớt ăn bớt mặc tiết kiệm được, trong đó phần lớn đều do Trình Dật thanh toán.

Hứa Hồng Giao đã quen với việc tự lập nên luôn cảm thấy có lỗi với Trình Dật. Với điều kiện của mình, anh ấy hoàn toàn có thể tìm được một cô gái người Bắc Kinh, có vốn liếng, không cần gửi tiền kiếm về quê cho bố mẹ xây nhà.

Mỗi lần cô ấy nói như vậy, Trình Dật đều không vui, luôn bảo có thể lấy được Hứa Hồng Giao là may mắn của mình.

Mặc kệ thế nào, cuối cùng cô ấy cũng có một ngôi nhà của riêng mình, không còn cảm thấy mình như cây lục bình không rễ trong những năm sau khi tốt nghiệp nữa. Khi đó cô ấy về Cửu Giang mà cứ như làm khách, ở Bắc Kinh c*̃ng chẳng có nhà, lơ lửng vô định giữa hai nơi.

Hứa Thanh Lăng thấy anh rể vẫn đang trò chuyện với chú thím nhỏ, Phó Cần c*̃ng ở đó thì lén kể cho chị gái việc mở lớp dạy vẽ: "Chị, sau này chị phải sống thật tốt với anh rể, đừng gửi tiền cho bố mẹ nữa. Em đã kiếm được học phí năm đầu tiên rồi, phí sinh hoạt cũng không phải là vấn đề lớn nữa.”

Hứa Hồng Giao không thể tin vào tai mình khi nghe em gái nói cô và bạn học đã mở lớp dạy vẽ ở bên ngoài và kiếm được mấy ngàn tệ. Trong ấn tượng của cô ấy, em gái là người hướng nội, tính tình hay thẹn thùng, không ngờ vì kiếm tiền lại đội nắng đội mưa, gặp người là phát tờ rơi quảng cáo.

Hứa Thanh Lăng kể lại ngọn nguồn cho chị gái là để cô ấy yên tâm. Cô có thể dựa vào bản thân và không cần chị gái nuôi ăn học.

"Chị, chị đừng nói với bố mẹ chuyện em kiếm được học phí nhé, em không muốn để họ biết."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của em gái, không hiểu sao mắt Hứa Hồng Giao lại nóng lên: "Chị biết, chị sẽ không nói cho bố mẹ đâu.”

Hứa Thanh Lăng vùi đầu vào trong ngực chị gái, ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô ấy, thì thầm: "Chị, chị ở Bắc Kinh phải giữ gìn sức khỏe đấy, nhớ kiểm tra sức khỏe định kỳ nữa nhé!”

Hứa Hồng Giao vẫn chưa quen với việc em gái nũng nịu với mình, giơ tay vuốt tóc Hứa Thanh Lăng: "Được, chị biết rồi."

...

Phó Cần và Trình Dật hàn huyên vài câu, để lại số điện thoại rồi chuẩn bị rời đi. Bà ta nhìn khắp sảnh cũng không thấy con trai đâu, bèn lấy điện thoại di động ra gọi.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên sau lưng, Phó Cần quay đầu lại thi thấy con trai mình đang dẫn một cô gái ra khỏi phòng.

Hai người nắm tay nhau cười cười nói nói, bầu không khí ngọt ngào cho thấy đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Phó Cần không ngờ mình vừa thả lỏng cho phép yêu đương thì con trai đã có bạn gái nhanh như chớp. Ánh mắt bà ta nán lại trên khuôn mặt cô gái, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Thẩm Loan đang trò chuyện với Uyển Nguyệt về bộ phim vừa xem ngày hôm qua, ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đứng ngay đằng kia, nhếch môi cười nhìn mình. Anh ta hoảng sợ, vô thức buông tay Uyển Nguyệt ra.

...

Không đợi Hứa Thanh Lăng đi tìm mẹ, Ngô Quế Phân đã tìm tới cô, tiệc rượu này vẫn còn thiếu năm ngàn chưa trả.

Ngô Quế Phân nhìn cuốn sổ tiền mừng con gái đưa tới, cau mày khi nhìn thấy số tiền trên đó, sau khi thanh toán tiền nợ thì số dư chẳng còn lại bao nhiêu.

"Tiền mừng của tổng giám đốc Thẩm đâu? Tại sao trên này không có?"

"Chú ấy đưa thẳng cho anh rể chứ không đưa cho con."

Đúng là hôm nay Thẩm An Ngô đến đây vì con rể, Ngô Quế Phân không nói gì nữa mà cầm chiếc túi xách màu đen đi tìm quản lý khách sạn.

Một số bà con ở Phong Kiều ăn tiệc xong thì vội vã bắt chuyến xe buýt buổi chiều trở về, có người muốn đi dạo thành phố một vòng nên đã rời đi ngay sau khi chào hỏi vợ chồng Ngô Quế Phân.

Cuối cùng sợi dây thần kinh căng thẳng suốt ngày nay của Hứa Thanh Lăng cũng được thư giãn, ít nhất bố mẹ cô không cãi nhau với chị gái trong bữa tiệc, đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ.

Hứa Thanh Lăng đi theo phía sau bố mẹ tiễn từng người họ hàng ra ngoài

Trong con hẻm nhỏ cạnh nhà hàng Cửu Giang, Ngụy Đông Lai và đám đàn em đang dựa vào tường hút thuốc.

Thấy tâm trạng đại ca không tốt, đột nhiên có người đề nghị: “Đại ca, anh không cần làm gì đâu, để em tìm cơ hội đánh thằng ranh họ Thẩm kia một trận!"

Ngụy Đông Lai nhổ điếu thuốc, đạp cho tên đàn em vừa nói một phát: "Đầu mày toàn óc heo à? Ông đây mới đánh nó u đầu sứt trán, nếu lúc này tên họ Thẩm đó xảy ra chuyện, người nhà của nó sẽ nghi ngờ ông đây đầu tiên!"

"Đánh một trận thì có ích gì?" Một tên đàn em cười hì hì thì thầm vào tai Ngụy Đông Lai.

Đôi mắt Ngụy Đông Lai chợt sáng bừng lên, gã lại đá tên đàn em một phát rồi mắng: "Thằng nhóc mày lại nghĩ ra mấy ý tưởng ngu ngốc rồi!"

Cú đá này nhẹ hơn khi nãy rất nhiều.

Comments