Xung quanh vô cùng im ắng, chỉ có vài tiếng chó sủa vọng lại từ xa. Dưới ánh đèn công trường, Hứa Thanh Lăng trông thấy hai chiếc xe chạy vào.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, ánh đèn pha quét qua ụ đất nơi cô đang nấp, Hứa Thanh Lăng giật mình, vội co người lại.
May mà ánh đèn chỉ lướt qua rồi chiếu vào chiếc máy xúc ở góc công trường. Hứa Thanh Lăng mở to mắt nhìn, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Vài người đàn ông bước xuống xe, lia mắt nhìn quanh, có người hỏi: "Khứa nào cầm chìa khóa đó?"
"Tao..."
"Ai biết lái không?"
Một người đàn ông lên tiếng: "Tao biết, trước khi vào tù tao từng làm ở công trường, thấy người ta lái rồi."
"Vậy lát nữa mày lái. Nhanh cái chân lên!"
"Biết rồi."
"..."
Người đàn ông đứng giữa mặc áo ba lỗ màu trắng để lộ hình xăm rồng phượng trên cánh tay, gã móc túi lấy ra một điếu thuốc, mấy người xung quanh nhao nhao châm lửa cho gã trước. Châm xong, mấy người kia mới châm thuốc cho mình.
Chắc gã mặc áo ba lỗ này là tên cầm đầu.
Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm An Ngô đâu... Rốt cuộc mấy tên này có liên quan gì đến Thẩm An Ngô không?
Hứa Thanh Lăng núp sau ụ đất nhìn mấy người kia chằm chằm, chẳng mấy chốc lại có tiếng động truyền tới từ ngoài công trường, một chiếc minivan tám chỗ chạy đến. Mấy tên đàn ông đang hút thuốc đồng loạt nhìn về phía đó.
Tim Hứa Thanh Lăng lại đập thình thịch, cô dán mắt vào chiếc minivan không dám chớp mắt.
Chiếc xe dừng lại trước mặt mấy tên kia, cửa xe mở ra, ba người mặc "đồng phục công an" nhảy xuống.
Công an? Hứa Thanh Lăng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, công an làm nhiệm vụ phải đi xe công an chứ. Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì thấy mấy "công an" kia lôi một người ra khỏi xe.
Đèn pha chiếu vào người đó, áo trắng quần đen, đầu bị trùm kín trong túi vải đen, hai tay bị trói ngược ra sau, lưng vẫn thẳng tắp.
Đầu óc Hứa Thanh Lăng kêu "ong ong", mặt mày tê dại, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Kiếp trước khi làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô, mỗi lần gặp nhau cô đều thấy anh ngồi trên xe lăn, dù vậy khí chất toát ra vẫn khiến không một ai dám xem thường anh.
Hứa Thanh Lăng nhìn người đàn ông cao lớn đó, hóa ra lúc anh đứng lên lại cao như vậy, có vẻ còn cao hơn cả Thẩm Loan.
Mọi chuyện diễn ra trước mắt đều giống hệt như những gì cô đã nghe kể. Thẩm An Ngô bị bắt cóc ở bãi đậu xe vào đêm khuya bởi một nhóm người giả danh công an. Bọn chúng đưa giấy tờ cho anh xem, rồi còng tay anh lên xe. Sau khi lên xe, anh vừa nhận ra có gì đó không ổn thì một v*t c*ng chĩa vào eo, lại nghe thấy tiếng lên đạn của súng lục thì anh mới biết mình gặp phải không phải là bọn bắt cóc bình thường.
...
Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, sợ mình sẽ hét lên, không ngờ lại để cô gặp phải chuyện này thật!
Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cô không có điện thoại, không thể báo công an, xông ra ngoài cũng chỉ có nước chết.
Gã mặc áo ba lỗ liếc qua, xác nhận bọn chúng không bắt nhầm người thì ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, vẫy tay ra hiệu. Một tên mặc "đồng phục công an" giơ chân đạp người đàn ông kia xuống hố sâu.
Tiếng "bịch" vang lên, có thứ gì đó rơi xuống hố.
Tim Hứa Thanh Lăng thắt lại, cô quay đầu nhìn, không thấy Thẩm An Ngô đâu!
Sắc mặt cô thoáng chốc trắng bệch.
Công trường chìm trong im lặng, không biết ai đó đã khởi động máy xúc, tiếng động cơ vang lên ầm ầm giữa đêm khuya.
Dù đứng cách khá xa, Hứa Thanh Lăng vẫn cảm nhận được người lái máy xúc là tay mơ, chiếc máy dưới sự điều khiển của gã ta chậm chạp như một con lừa già.
Chiếc máy xúc giơ cần lên, xúc đất từ một ụ đất rồi đổ xuống hố, vì người lái không thành thạo nên mỗi lần chỉ xúc được nửa gầu.
Gã mặc áo ba lỗ trông có vẻ mất kiên nhẫn, gã nghe nói khu tập thể phía sau công trường vẫn còn vài hộ dân chưa chịu di dời, nếu bị phát hiện thì phiền phức.
Gã gằn giọng: "Nhanh lên!"
Hứa Thanh Lăng quay lưng đi, bờ môi run rẩy thầm cầu nguyện: Thẩm An Ngô, chú nhất định phải sống sót đấy!
Trời lại đổ mưa, những hạt mưa rơi lộp độp trên mặt đất, tiếng động cơ ngày càng lớn, rõ ràng tên lái máy xúc đã tăng tốc.
Hứa Thanh Lăng đứng chết lặng ở đó, không biết đã bao lâu, có thể là mười mấy phút, cũng có thể là hơn nửa tiếng.
Cuối cùng công trường cũng yên tĩnh trở lại, cô không quan tâm bọn chúng có quay lại hay không, chạy như bay đến bên hố sâu.
Hứa Thanh Lăng vung xẻng lên, nhảy xuống hố, bùn đất bắn tung tóe lên mặt. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, cứ thế xúc đất, cố gắng hết sức đào ra.
Nỗi sợ hãi cái chết, nỗi lo lắng về sự tàn tật khiến adrenalin trong người cô tăng vọt.
Trong đầu Hứa Thanh Lăng lúc này chợt hiện lên một hình ảnh: Thẩm Loan hớn hở tuyên bố trước ống kính công ty sắp lên sàn chứng khoán và Uyển Nguyệt xinh đẹp như hoa đứng sau lưng anh ta.
Sự nghiệp thành công, người trong lòng ở bên cạnh, đó có lẽ là ngày vui nhất của Thẩm Loan trong kiếp trước.
...
Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà hét lên. Nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên mặt như tiếp thêm sức mạnh cho cô, bàn tay cầm xẻng không còn là tay của cô nữa, đôi chân dẫm trên bùn đất cũng không còn là chân của cô nữa. Tất cả mệt mỏi lẫn đau đớn đều bị bộ não che đậy.
Cô không ngừng đào đất, cứ đào như điên, cuối cùng tay cô chạm vào một v*t c*ng. Cô vội vàng ném xẻng, dùng tay bới đất, là giày da!
Đôi môi cắn chặt đã tím bầm, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng không nhịn được nữa mà hét lên: "Thẩm An Ngô, chú đừng có chết đấy!"
Cô không dám dùng xẻng, chỉ có thể bới bằng tay trần, ngón tay đã mất cảm giác từ lâu. Cô dùng hết sức lực bới đất trên ngực anh, rồi kéo tay anh lôi ra ngoài. Do quán tính, cô ngã phịch xuống đáy hố.
Người Thẩm An Ngô đầy đất vàng, anh nằm im trên mặt đất, không có chút sức sống nào.
Tim Hứa Thanh Lăng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, biết mình đang chạy đua với thời gian, cô vội vàng tháo túi vải trên đầu anh ra, xé băng dính trên miệng, vỗ mạnh vào mặt anh: "Thẩm An Ngô, chú còn sống không?"
Tiếng vỗ trong trẻo giữa đêm khiến người nghe hãi hùng khiếp vía, cô kéo anh sang một bên.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ khô ráo dưới đáy hố, cô đặt anh xuống, lại vỗ mặt anh, vừa vỗ vừa dò xét chóp mũi: "Thẩm An Ngô, chú có nghe được không?"
Trả lời cô là sự im lặng đáng sợ, tĩnh lặng đến mức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.
Cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo áo Thẩm An Ngô ra rồi bắt đầu ấn vào ngực anh. Lúc này Hứa Thanh Lăng mới phát hiện mười ngón tay của mình đều rách da, mùi tanh của máu tươi nồng nặc lan tỏa trong màn đêm, máu dính lên chiếc áo sơ mi trắng của anh từng mảng đỏ chói trông mà giật mình.
Cũng không biết đã ấn bao nhiêu cái, tai Hứa Thanh Lăng cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả vào. Cô hít sâu vài hơi, cố gắng thả lỏng nhịp tim, cúi người áp tai vào ngực anh nghe một lúc.
Tuy yếu ớt nhưng tim anh thực sự đang đập, vừa rồi không phải là ảo giác của cô!
Hứa Thanh Lăng bủn rủn tay chân, ngồi phịch xuống đất. Thẩm An Ngô vẫn nhắm chặt hai mắt, nằm im không nhúc nhích.
Cô vỗ chân anh, lần mò từng chút một dọc theo bắp chân, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc gãy xương. Xác định chân anh không sao, màn sương u ám trong lòng cô hoàn toàn tan biến.
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn cái hố, quyết định kéo anh ra ngoài, tìm một nơi an toàn rồi gọi điện thoại cho người đến đón.
Lúc này cô không còn thời gian để lo lắng nhiều như vậy, lúc thì ôm anh từ phía trước, lúc thì kéo tay anh từ phía sau, vừa kéo vừa lôi, vừa lăn vừa bò.
Khốn kiếp! Hứa Thanh Lăng không nhịn được buột miệng chửi thề, cô đã nhìn nhầm rồi, người này chỉ nhìn gầy thôi chứ trên người toàn là xương!
Cô ấy nhớ đến một bạn học cùng lớp cấp hai trước đây, ba của bạn ấy là người giao gas. Ông ấy mang bình gas đầy lên lầu giao cho nhà cô, mùa đông lạnh giá mà người ông ấy đầy mồ hôi như mưa.
Ông ấy từng nói với cô rằng, mỗi bình gas nặng hơn ba mươi ký. Cô lúc này như đang kéo hai bình gas từ dưới hố lên.
Sống cả hai đời người, chưa bao giờ Hứa Thanh Lăng phải mang vác thứ nặng như thế!
Ấy thế mà trong giây phút này, cô lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng!
...
Có lẽ là lòng hận thù tích tụ đã lấn át tất cả, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng kéo được cả mình và Thẩm An Ngô ra khỏi hố.
Cô kéo anh đến chỗ đống đất mà mình vừa trốn. Mặt mũi Thẩm An Ngô bê bết máu và đất, hầu như đều là máu của cô. Ngón tay cô bị rách da hết, máu chảy ra giờ đã khô lại, cúc áo sơ mi của anh cũng bị cô giật đứt mất mấy cái.
Người đàn ông trước mặt lem luốc thảm hại đến mức chẳng còn vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn trong ấn tượng thường ngày.
Cô cúi người, mò tay vào túi áo trước ngực anh. Cô nhớ anh đã từng nói với cô, một bộ vest nam có đến hơn chục cái túi, mỗi túi đều có công dụng riêng biệt.
May mà anh chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, không có túi áo trước ngực, cả túi quần trước sau cũng vậy.
Hứa Thanh Lăng lục tung toàn thân anh, chẳng tìm thấy một mảnh giấy nào, xem ra đã bị những người kia lấy sạch rồi.
Cô lấy trong túi ra số tiền mà chú vừa đưa cho, cắn môi nhét một trăm tệ vào tay anh: "Cháu chỉ còn hơn một trăm tệ thôi, đưa chú một trăm này. Nếu chú tỉnh lại thì tự bắt xe về nhé. Lát nữa cháu ra ngoài kia tìm bốt điện thoại gọi người giúp chú. Chú không cần cảm ơn cháu, cháu không đến cứu chú, cháu đến để cứu chính mình..."
Đôi giày thể thao dưới chân không biết đã rơi mất một chiếc từ lúc nào, chiếc còn lại thì phần đế bị nứt làm đôi, không thể đi được nữa.
Hứa Thanh Lăng dứt khoát ném luôn đôi giày đi. Lúc này, người cô rã rời mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng sảng khoái.
Cơn mưa đã tạnh, làn gió đêm hè phả vào người, mang theo chút se se lạnh.
Thẩm An Ngô từ từ mở mắt, nhìn cô gái nhỏ chân trần bước từng bước rời đi. Gió thổi tung mái tóc và vạt áo, bóng dáng ấy vừa mảnh mai vừa gầy guộc.
Vừa rồi khi được cô ôm vào lòng, anh đã cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể nhỏ bé ấy.
Là ảo giác ư?
Hình như anh nghe thấy cô gọi tên mình, vừa khóc vừa lẩm bẩm, khiến anh có cảm giác mờ mịt như vừa trải qua một cơn ác mộng… Dường như cô gái nhỏ ấy rất thân quen với anh.
Nhưng sống mũi cao và chiếc cằm thon gọn lướt qua trong màn đêm lại khiến anh vô cùng bối rối.
Anh chưa từng gặp cô.
Comments