Chương 32

Chương 32

Hứa Thanh Lăng từng gặp dáng vẻ u ám lạnh lùng của Thẩm An Ngô vô số lần rồi, chỉ chưa bao giờ thấy anh cười thoải mái như vậy.

Trực giác mách bảo lời vừa rồi của mình có vẻ ngốc nghếch, cô vội vàng bổ sung: "Ba nguyện vọng thì ba nguyện vọng vậy. Xe cộ nhà cửa gì đó quá đơn giản với nhân vật lớn như chú, hiện tại cháu cũng không cần. Đợi cháu nghĩ xong nguyện vọng gì rồi sẽ nói cho chú biết."

Thẩm An Ngô ngẩn ra, không ngờ cô còn nhỏ mà tầm nhìn lại cao như vậy, khóe môi vẫn ngậm ý cười: "Được."

Người đàn ông trưởng thành tự mang khí chất cao quý lạnh lùng, giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, Thẩm Loan liếc mắt đã thấy chú mình trong đám người.

Cô gái ngồi đối diện chú nhỏ đang đưa lưng về phía anh ta, bờ vai nhỏ nhắn, bím tóc hơi buông xõa. Mắt trái Thẩm Loan không kìm được giật giật, chưa kịp suy nghĩ thì chú nhỏ đã nhìn thấy anh ta.

Thẩm Loan bưng khay cơm đi tới, bình tĩnh chào hỏi: "Chú nhỏ, sao hôm nay chú lại tới đại học Cửu Giang vậy?"

Thẩm An Ngô vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng, điềm tĩnh nhìn cháu trai: "Giúp bạn bè chút việc."

Chú nhỏ không giải thích vì sao anh lại ăn cơm với Hứa Thanh Lăng, Thẩm Loan không tiện hỏi kỹ, lần trước chị gái Hứa Thanh Lăng kết hôn, anh ta đã biết quan hệ của chú nhỏ và anh rể cô cũng không tệ.

Hứa Thanh Lăng cúi đầu ăn cơm, không để ý tới anh ta. Thẩm Loan đứng sau lưng cô, chỉ thấy sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu thì thấy lưng áo thun trắng của cô ướt đẫm, quần áo dính vào người, lúc giơ tay ăn cơm để lộ một đoạn eo thon.

Cô vẫn không hề để ý tới vẻ bề ngoài như thường ngày nhưng lại khiến anh ta có cảm giác nói không nên lời. Mạch suy nghĩ của Thẩm Loan rối tung, thoáng chốc không nghĩ ra được manh mối gì, ngước mắt lên thì va phải ánh nhìn lạnh nhạt của chú nhỏ.

Thẩm An Ngô liếc cháu trai, trầm giọng nói: "Gặp bạn học mà không chào hỏi à?"

Thẩm Loan dứt khoát ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hứa Thanh Lăng, nghiêng đầu nhìn cô: "Sao hôm nay cô gặp chú tôi vậy?"

Hứa Thanh Lăng mím môi: "Ngài Thẩm đưa tôi đi mua máy tính, tôi mời anh ấy ăn cơm."

Chú nhỏ đi mua máy tính với cô? Ngực Thẩm Loan nghẹn lại, vẻ mặt hơi cứng đờ.

Anh ta cảm thấy mình đã nói rất rõ với Hứa Thanh Lăng rằng thích Uyển Nguyệt. Không ngờ, Hứa Thanh Lăng lại mượn đủ loại lý do để tiếp cận chú nhỏ, tiếp cận người nhà họ Thẩm sau lưng anh ta, cô muốn chọc tức anh ta à?

Hứa Thanh Lăng không muốn nghe hai chú cháu nói chuyện phiếm, cũng không quan tâm Thẩm Loan nghĩ gì, bưng khay cơm đứng dậy, nói với Thẩm An Ngô: "Ngài Thẩm, hai người nói chuyện nhé, cháu đi trước, hôm nay cảm ơn chú."

Thẩm An Ngô nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc mới dời mắt, hỏi cháu trai: "Nghe Cao Hàn nói bố mẹ cháu đưa cháu tới chỗ anh ta, có chuyện gì à?"

Thẩm Loan còn chưa kịp mở miệng nói chuyện của Hứa Thanh Lăng thì chú nhỏ đã hỏi chuyện anh ta không muốn nói nhất.

Anh ta bèn vùi đầu ăn cơm tránh ánh mắt chú nhỏ, đáp: "Không có chuyện gì ạ. Cháu đã mười tám tuổi rồi, bố mẹ vẫn muốn quản cháu, nhất là mẹ cháu, cuối tuần không về cũng bị bà ấy lải nhải."

Thẩm An Ngô và anh cả Thẩm Thiệu Chu kém nhau vài tuổi, không phải cùng mẹ sinh ra. Vì nhiều lý do, sau khi Thẩm Thiệu Chu tốt nghiệp đại học mới trở về bên cạnh bố, vào Viễn Tinh làm việc. Tình cảm hai anh em rất xa cách, bình thường cũng không hay liên lạc, cháu trai cũng chỉ gặp ông nội vào những ngày lễ tết.

Số lần gặp mặt không nhiều, không có nghĩa là anh không biết gì.

Thẩm An Ngô không khách khí vạch trần: "Có thể khiến bố cháu đích thân gọi điện thoại cho Cao Hàn, chắc chắn không phải chuyện đơn giản như cuối tuần không về nhà."

Thẩm Loan cúi đầu, giọng nói hơi trầm xuống: "Cháu có bạn gái, mẹ cháu không đồng ý."

Thẩm An Ngô nhướn mày: "Mới quen? Sao chú nghe nói trước kia cháu hẹn hò với Hứa Thanh Lăng?”

Thẩm Loan không ngờ chú nhỏ biết cả chuyện này, vừa hay mượn cơ hội này phủi sạch: "Có phải Hứa Thanh Lăng nói xấu cháu trước mặt chú không? Chú nhỏ, cháu và cô ấy không phải bạn trai bạn gái. Cháu thừa nhận cả hai từng mập mờ một thời gian, có thể việc đó đã khiến cô ấy hiểu lầm. Nhưng từ đầu tới cuối, người cháu theo đuổi là một cô gái khác, cô gái đó là bạn thân của cô ấy..."

Thẩm An Ngô không hứng thú tìm hiểu chuyện tình tay ba máu chó của đám trẻ con, anh ngắt lời cháu trai: "Vậy bạn gái bây giờ của cháu là bạn thân của cô ấy?"

Thẩm Kiệt: "Vâng ạ. Cô ấy giống như Hứa Thanh Lăng, cũng là người làng Sồi. Nhưng từ nhỏ cô ấy đã là học sinh giỏi, tính cách, ngoại hình và trí thông minh đều hơn hẳn Hứa Thanh Lăng."

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cháu trai vừa nhắc tới cô gái kia thì ánh mắt sáng lên, vừa nhìn đã biết đang yêu đương say đắm. Thẩm An Ngô giữ lại ý kiến của mình: "Nếu cô ấy tốt như vậy, sao mẹ cháu lại phản đối? Chị ấy không vừa ý chỗ nào?"

Thẩm Loan ỉu xìu: "Chú cũng biết mẹ cháu rồi đấy, bà ấy muốn tìm một cô con dâu môn đăng hộ đối nên chê gia đình cô gái kia."

Tính cách chị dâu, Thẩm An Ngô cũng biết đôi chút, con trai là niềm tự hào lớn nhất của chị ấy, muốn chị ấy chấp nhận một cô gái xuất thân bình thường thì hơi khó.

Tuy nhiên, nếu có người muốn sắp đặt hôn nhân của anh, chê bai người phụ nữ mà anh muốn cưới, chắc hẳn phản ứng của anh cũng không khá hơn cháu trai.

Thẩm An Ngô nhìn đồng hồ, thuận miệng nói: "Chú còn có việc, hôm nào dẫn bạn gái tới cho chú xem."

Thẩm Loan mừng rỡ, nhìn chằm chằm chú nhỏ, buột miệng hỏi: "Chú nhỏ, chú có thể cho cháu vay ba trăm nghìn không?"

Thẩm An Ngô: ???

Hứa Thanh Lăng trở về ký túc xá thì đi thẳng lên tầng sáu tìm Tào Tư Thanh, lôi cô ấy ra khỏi máy tính.

Tào Tư Thanh bị cô truy hỏi, đành phải ngoan ngoãn thừa nhận: "Mình chỉ nói sự thật trước mặt ngài Thẩm thôi mà, cháu trai của anh ấy đúng là quá đáng."

Hứa Thanh Lăng trừng cô ấy: "Mình với Thẩm Loan đã là quá khứ rồi, sau này đừng nhắc tới anh ta nữa được không?"

Tào Tư Thanh cười hì hì: "Được rồi được rồi. Cậu đừng giận, mình thấy ngài Thẩm là người tốt, lại đối xử với cậu rất tốt nên mới nói một chút trước mặt anh ấy. Sau này mình không nói nữa, được chưa?"

Hứa Thanh Lăng cạn lời. Anh đối xử tốt với cô chỗ nào? Chẳng phải vì đêm hôm đó cô cứu anh thôi à?

E rằng mấy ngày nay anh vẫn luôn tìm cơ hội hỏi cô, chắc trong đầu toàn nghĩ tới chuyện cô có quan hệ gì với đám người bất động sản Vĩnh Hải kia không.

Tào Tư Thanh thấy cô thật sự tức giận thì vội vàng kéo tay cô: "Máy tính của cậu còn chưa kết nối mạng Internet đúng không? Mình dẫn cậu đi kéo dây mạng."

Tuy đại học Cửu Giang đã kết nối internet nhưng mỗi phòng ngủ đều không có dây, cần phải tự mình kéo dây mạng từ hộp mạng ở cầu thang về phòng ngủ. Muốn mở một đường dây mạng thì phải nộp sáu trăm tệ một kỳ.

Sáu trăm tệ không phải là con số nhỏ, tương đương với chi phí sinh hoạt trong hai tháng của họ. May mà một đường dây mạng có thể kết nối tối đa sáu máy tính, chia ra mỗi người một học kỳ một trăm tệ, cũng coi như chấp nhận được.

Dây mạng của Tào Tư Thanh kéo từ chỗ một sinh viên nữ khoa Ngữ văn ở tầng bốn. Cô ấy dẫn Hứa Thanh Lăng đi tìm cô gái kia.

Thân Tĩnh đang gọi điện thoại thì thấy cô bạn vừa nhờ mình lắp mạng lại tới, còn dẫn theo một người nữa. Mấy hôm trước cô ấy vừa mới nộp sáu trăm tệ để lắp mạng. Ít người mua máy tính ở khu nhà mới, mấy ngày nay vẫn chỉ có mỗi mình cô ấy dùng một đường mạng.

Ai ngờ hôm nay lại có hai cô bạn muốn chia sẻ với mình, Thân Tĩnh cầu còn không được, nói với Hứa Thanh Lăng: "Cậu đưa cho mình và Tào Tư Thanh mỗi người một trăm là được, sau này nếu có người tới tìm mình chia sẻ, mình sẽ trả lại tiền cho các cậu."

Không cần tự mình đi tìm trường học để đăng ký, Hứa Thanh Lăng cầu còn không được, vội vàng đưa tiền cho cô ấy: "Cảm ơn!"

Lúc sắp đi, Thân Tĩnh đột nhiên gọi họ lại: "Đúng rồi, hai cậu là người của khoa Mỹ thuật, có thể mời các cậu vẽ tranh minh hoạ cho tạp chí của trường không, trả phí đấy."

Bố Thân Tĩnh vừa mới đầu tư tài trợ cho câu lạc bộ văn học của khoa Văn. Khoản tiền này đã thành công giúp câu lạc bộ văn học nghèo rớt mồng tơi phất lên sau một đêm, đương nhiên Thân Tĩnh cũng được đề cử làm phó chủ nhiệm câu lạc bộ văn học.

Cô ấy và chủ nhiệm bàn bạc, quyết định lợi dụng khoản tài trợ này, sáng lập một tạp chí văn học của trường.

Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng liếc nhau, tạp chí trường học kiểu gì mà lại hào phóng như vậy? Vậy mà có thể trả phí thuê người vẽ tranh minh hoạ!

Thân Tĩnh thấy hai người không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, tưởng rằng họ đang do dự chuyện giá cả, vội vàng nói: "Giá cả dễ thương lượng, các cậu cứ báo giá thị trường."

Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh gần như đồng thanh: "Không thành vấn đề!"

...

Từ nhà trở về trường, Uyển Nguyệt vứt hết những chuyện bực mình ra sau đầu, đi tới cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng động phía sau.

Cô ta quay đầu lại, thấy Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đang đi ra từ phòng Thân Tĩnh.

Uyển Nguyệt lập tức mỉm cười: "Sao hai cậu lại tới đây?"

Tào Tư Thanh hất cằm với cô ta: "Tôi và Hứa Thanh Lăng vừa mua máy tính, tới tìm Thân Tĩnh lớp cậu kéo dây mạng."

Uyển Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt: "Cậu và Hứa Thanh Lăng? Hai cậu đều mua máy tính?"

Tào Tư Thanh kinh ngạc nhìn cô ta: "Ừ, hôm nay tới khu mua bán đồ điện tử mua đấy, có chú của Thẩm Loan đi cùng."

Chú của Thẩm Loan? Trong đầu Uyển Nguyệt hiện lên hình ảnh một người đàn ông trưởng thành cao quý, cô ta không kịp suy nghĩ đã cười với Hứa Thanh Lăng: "Thanh Lăng, mình đã nói rồi mà, bố mẹ cậu vẫn rất thương cậu, vừa khai giảng đã đưa tiền cho cậu mua máy tính..."

Hứa Thanh Lăng lạnh nhạt nói: "Bố mẹ tôi có thể lo học phí cho tôi đã là tốt lắm rồi, tiền mua máy tính là tôi làm thêm hai tháng hè kiếm được, không liên quan gì tới họ."

Một cái máy tính ít nhất cũng phải năm, sáu nghìn tệ, Hứa Thanh Lăng làm thêm hè lại kiếm được nhiều tiền như vậy ư?

Uyển Nguyệt không tin vào tai mình, nhưng giọng điệu của Hứa Thanh Lăng lại không giống như nói dối, tâm trạng cô ta rất phức tạp, cảm giác chua xót dâng trào.

Cô ta bận yêu đương với Thẩm Loan, bận ứng phó với Ngụy Đông Lai, bận lo lắng chuyện nhà, lãng phí hai tháng trời nghỉ hè.

Thẩm Loan rất hào phóng với cô ta, mua điện thoại cho cô ta, lại giúp cô ta giải quyết khó khăn trong nhà. Có bạn trai như vậy, cô ta còn có thể đòi hỏi gì hơn?

Uyển Nguyệt gượng cười: "Hai cậu giỏi thật đấy! Có điều tạm thời mình không cần mua máy tính, khoa Văn bọn mình không cần dùng lắm."

Hứa Thanh Lăng trở về phòng ngủ, các bạn cùng phòng đang vây xem máy tính của cô nhưng họ cũng chỉ xem thôi, không ai dám động tay vào sờ.

Trước đây Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn làm việc ở công ty, chỉ có một số ít vị trí mới được trang bị máy tính, cũng không quen thuộc với việc sử dụng máy tính.

Hứa Thanh Lăng cắm dây mạng, cài đặt vài đĩa phần mềm chuyên dụng mượn từ chỗ Trương Đạt, bắt đầu đăng ký tài khoản cho từng phần mềm.

Vừa mới đăng ký xong hòm thư và vài tài khoản OICQ bảy chữ số, điện thoại trong phòng ngủ reo, nói là có một người đàn ông họ Thẩm tìm cô. Hứa Thanh Lăng vội vàng nhường máy tính cho bạn cùng phòng đang thèm thuồng ở bên cạnh.

Người đàn ông họ Thẩm, Hứa Thanh Lăng còn tưởng là Thẩm An Ngô, cầm lấy ống nghe: "Ngài Thẩm, chú tìm cháu ạ?"

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói rất cứng nhắc: "Hứa Thanh Lăng, cô có ý gì?"

Lúc này Hứa Thanh Lăng mới phản ứng lại là Thẩm Loan, cô khó hiểu: "Có ý gì là sao?"

Thẩm Loan nghiến răng nghiến lợi: "Cô đừng có giả vờ! Tôi từ chối cô, cô lại tìm mọi cách để tiếp cận chú nhỏ của tôi. Tôi đã cảnh cáo cô đừng có ý đồ gì với chú nhỏ của tôi rồi mà! Ông nội tôi giới thiệu cho chú ấy rất nhiều đối tượng xem mắt vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt, chú ấy đều không vừa mắt, cô nghĩ chú ấy sẽ để ý tới cô à?"

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã tức giận, càng nói càng không kiêng dè, Hứa Thanh Lăng sống hai kiếp hiếm khi thấy Thẩm Loan tức giận đến mức này.

Cô chỉ mời Thẩm An Ngô ăn cơm ở căn tin thôi mà anh ta đã tức giận đến mức nhảy dựng lên, còn tưởng rằng cô cầu mà không được, muốn mượn cơ hội này để trả thù.

Hứa Thanh Lăng cười lạnh: "Thẩm Loan, tôi vẫn luôn cho rằng anh là một thiếu niên sạch sẽ nho nhã, không ngờ trong đầu toàn là những thứ bẩn thỉu."

Đầu dây bên kia im bặt.

Giọng Hứa Thanh Lăng càng thêm lạnh lùng, như lưỡi dao băng lướt qua mặt băng, nhấn mạnh từng chữ: "Hơn nữa, tôi có ý đồ với chú nhỏ của anh đấy, anh quản được không?"

Nói rồi, cô dứt khoát cúp máy.

Mấy bạn cùng phòng vừa nãy còn đang chơi máy tính đều trợn tròn mắt nhìn cô như vừa nghe được tin đồn giật gân nào đó.

Hứa Thanh Lăng hơi xấu hổ, đành cầm một quyển sách chuyên ngành trên bàn: "Mình ra ngoài một lát."

Comments