Trên đường đi, Thẩm Loan gọi cho Uyển Nguyệt, nói rằng bố mẹ anh ta đến nên trưa nay không thể ăn cơm cùng cô ta được.
Uyển Nguyệt vừa nghe xong đã có chút hoang mang. Gần đây, vì chuyện của cô ta mà mối quan hệ giữa Thẩm Loan và gia đình trở nên căng thẳng. Huống hồ, bố mẹ anh ta vốn đã không thích cô ta, giờ đây e rằng lại càng ghét hơn.
"Vậy anh mau đi đi. Em sẽ ăn cùng bạn học. Chắc chắn là bố mẹ anh đang giận chuyện anh cho em mượn tiền. Anh nhất định phải nói rõ với họ, rằng số tiền đó sau này em sẽ trả lại."
Cô ta đã nói với Thẩm Loan từ lâu rằng, số tiền 100 triệu đó coi như cô ta mượn của anh ta. Sau này khi đi làm, cô ta sẽ trả lại. Lần này về nhà, cô ta cũng đã nói rõ ràng với mẹ rằng, những món nợ cờ bạc bên ngoài của Uyển Thụ Bằng, cô ta sẽ không quan tâm nữa.
Cô ta không muốn bị kéo vào cái vũng bùn lầy đó thêm lần nào nữa. Số tiền của Thẩm Loan đủ để chi trả học phí vài năm cho cô ta và em gái, còn có thể trả bớt một phần nợ gấp.
Chị gái Uyển Hồng sắp tốt nghiệp đại học. Chỉ cần không dính dáng tới Uyển Thụ Bằng nữa, cuộc sống của họ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Tính cách Uyển Nguyệt cứng cỏi, lại rất mạnh mẽ. Thẩm Loan nghe ra ý cô ta muốn cắt đứt mọi liên quan, không khỏi nóng ruột: "Số tiền đó là anh tự nguyện đưa em, anh không định bắt em trả. Trưa nay em đừng ăn cùng bạn học nữa. Anh chỉ nói chuyện với bố mẹ vài câu rồi tiễn họ đi ngay. Em cứ ở ký túc xá đợi anh một lát, cùng lắm nửa tiếng là xong. Sau đó chúng ta cùng ăn trưa."
Bạn trai vẫn luôn quan tâm cô ta như vậy, tâm trạng Uyển Nguyệt tốt hơn đôi chút, dịu giọng nói: "Được."
...
Thẩm Loan vừa đi vừa tưởng tượng đủ loại cảnh tượng cãi nhau với mẹ, vội vàng chạy về ký túc xá thì thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế của anh ta, trò chuyện với bạn cùng phòng, còn bố thì đang cầm sách chuyên ngành của anh ta để đọc.
Bạn cùng phòng thấy anh ta trở về, vội nói: "Thẩm Loan, cậu về rồi, bố mẹ cậu đợi cậu một lúc lâu rồi!"
Bình thường ngoài giờ lên lớp, Thẩm Loan dành hầu hết thời gian ở bên Uyển Nguyệt. Thêm vào đó, anh ta khá chú trọng sự riêng tư cá nhân nên cũng ít giao lưu với bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng ngoài việc biết điều kiện gia đình anh ta khá tốt thì không rõ gì thêm.
Mẹ anh ta vốn là người coi trọng thể diện, chắc hẳn không nói gì với bạn cùng phòng. Sau khi căng thẳng với bố mẹ mấy ngày nay, anh ta cũng không muốn cãi nhau trước mặt bạn, nên chủ động chào hỏi: "Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Phó Cần mỉm cười nhã nhặn: "Con ở trường bận học, không có thời gian về nhà, mẹ với bố đến thăm con."
Thẩm Thiệu Chu đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn con trai: "Đi thôi, bố mẹ chưa ăn trưa. Dẫn bố mẹ tới nhà ăn của trường con xem sao."
Thẩm Loan ngẩn người, hoàn toàn không ngờ mẹ mình, người mấy hôm trước còn gào lên mắng anh ta qua điện thoại, hôm nay lại đột nhiên dịu dàng đến trường tìm anh ta.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng hiểu ra rằng bố mẹ vì sĩ diện nên không tiện nói gì trước mặt người khác, tám phần là muốn gây khó dễ sau lưng.
Nhìn biểu cảm giả vờ của bố mẹ, anh ta cảm thấy phiền lòng. Mẹ anh ta đổi giọng dịu dàng, anh ta cũng không thể đuổi họ đi, đành bực bội nói: "Đi thôi. Trưa nay con mời bố mẹ ăn cơm."
Nhà ăn cao cấp nhất của đại học Cửu Giang là một nhà hàng kiểu Tây. Thẩm Loan từng đưa Uyển Nguyệt tới vài lần. Mỳ Ý và bít tết ở đây tuy không thể so với các nhà hàng bên ngoài, nhưng mùi vị cũng tạm được. Quan trọng nhất là không gian đẹp, có ghế lô và phòng riêng.
Thẩm Loan đưa bố mẹ tới đó, đặt một phòng riêng, gọi ba phần ăn đơn giản, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Uyển Nguyệt.
"Anh không thể ăn trưa với em được rồi, em tự đi ăn đi. Anh đưa bố mẹ tới nhà hàng kiểu Tây trong trường ăn rồi."
Phía Uyển Nguyệt trả lời rất nhanh: "Được. Anh ăn nhiều vào nhé."
Phó Cần thấy con trai vừa ngồi xuống đã cúi đầu bấm điện thoại, biết chắc chắn là đang nhắn tin với con hồ ly tinh kia.
Nụ cười trên mặt bà ta khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục: "Chuyện nhà Uyển Nguyệt giải quyết xong chưa?"
Thẩm Loan căn bản không muốn nói chuyện này với bố mẹ, nhắn tin xong thì ôm điện thoại chơi trò rắn săn mồi, thể hiện rõ sự chống đối: "Cũng tạm ổn rồi."
Phó Cần: "Tạm ổn rồi, sao còn phải hỏi chú út của con mượn tiền? Nghe nói còn mượn những ba trăm nghìn."
Thẩm Loan đoán trước rằng chú út sẽ nói chuyện này với bố mẹ, nhưng khi nghe mẹ truy vấn từng bước, anh ta vẫn cảm thấy bực bội: "Chuyện này bố mẹ đừng lo. Dù gì cũng không phải hỏi mượn bố mẹ. Hơn nữa, chú út cũng có cho con đâu?"
Thẩm Thiệu Chu nhịn suốt cả quãng đường, cuối cùng không nhịn được nữa, định mở miệng mắng thì bị ánh mắt vợ ngăn lại.
Phó Cần vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, thở dài: "Mấy ngày nay, mẹ đã bình tĩnh suy nghĩ. Mẹ và bố con chỉ có mình con là con trai, người con thích, đương nhiên chúng ta cũng thích."
Nói đến đây, bà ta ngừng lại. Cậu con trai từ nãy giờ né tránh ánh mắt giao tiếp cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn bà ta, trong mắt lộ ra vài phần nghi ngờ và cảnh giác.
Thằng nhóc này đúng là kiểu "dỗ ngọt là được". Phó Cần thừa hiểu tính con trai, chỉ là khi tức giận, bà ta không muốn chiều theo ý nó mà thôi.
Thấy con trai bắt đầu lắng nghe, bà ta càng dịu dàng hơn: "Bố mẹ vốn không có ý kiến gì về Uyển Nguyệt. Trước đây phản đối chỉ vì lo con bị lừa gạt, suy cho cùng, hoàn cảnh gia đình con bé cũng hơi đặc biệt. Bây giờ nhìn thấy hai đứa tình cảm tốt đẹp như vậy, con lại thích nó đến thế, bố mẹ còn có thể nói gì được?"
Ánh mắt đầy cảnh giác của con trai dần tan biến, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu lại.
Phó Cần: "Con vì con bé mà chạy đi mượn tiền chú con út, điều này thật sự khiến bố mẹ không thể ngờ tới. Mẹ biết con là người tốt bụng. Mẹ đã bàn bạc với bố con, số tiền nợ mà bố Uyển Nguyệt thiếu bên ngoài, bố mẹ sẽ thay con bé trả. Chỉ cần cô nhóc này là người con thật lòng yêu thương, mẹ sẵn lòng bỏ ra số tiền ấy."
Thẩm Loan nhìn mẹ đầy kinh ngạc. Anh ta không thể tin nổi rằng bố mẹ mình không chỉ đồng ý cho anh ta quen Uyển Nguyệt, mà còn chủ động đề nghị giúp bố cô ta trả nợ cờ bạc!
Anh ta xúc động, giọng nói lộ rõ vẻ kích động: "Mẹ, mẹ nói thật à?"
Phó Cần: "Đương nhiên là thật. Nhưng có hai điều kiện."
Thẩm Loan: "Điều kiện gì ạ?"
Phó Cần: "Chú út con gần ba mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Con biết ông nội con sốt ruột thế nào rồi đấy. Giờ ông cụ cũng chẳng giục được chú út nữa, nên đặt hết hy vọng vào đứa cháu trai duy nhất là con. Dạo trước ông đã nhờ mẹ tìm mấy cô gái môn đăng hộ đối để con gặp mặt. Tuy con đang yêu Uyển Nguyệt, nhưng nếu ông nội sắp xếp con đi xem mắt, con vẫn phải đi. Dù chỉ là hình thức cũng phải làm."
Làm vui lòng ông nội luôn là ưu tiên hàng đầu. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Loan đã quen nghe mẹ nói như vậy. Dưới danh nghĩa bố anh ta chỉ sở hữu 5% cổ phần của tập đoàn Viễn Tinh, việc ông nội phân chia số cổ phần còn lại có ảnh hưởng lớn đến cả gia đình.
Thẩm Loan tuy không vui nhưng cũng không thể làm gì khác. Dù sao đến lúc đó chỉ cần làm cho có, sau này giải thích với Uyển Nguyệt là được. Cô ta hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm.
Anh ta gật đầu: "Được. Còn điều kiện thứ hai?"
"Con yêu đương với Uyển Nguyệt, bố mẹ không phản đối. Nhưng tuyệt đối đừng làm ra chuyện để lại hậu quả. Bố mẹ còn trẻ, không muốn sớm phải bế cháu đâu."
Mặt Thẩm Loan đỏ bừng: "Mẹ, con mới năm nhất đại học. Chuyện này còn xa lắm!"
Phó Cần cười nhạt: "Con biết vậy là tốt."
Hai mẹ con trò chuyện xong, vừa lúc phục vụ mang bít tết lên. Những muộn phiền trong lòng Thẩm Loan tan biến, anh ta bất chợt thấy đói cồn cào. Cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn, anh ta chợt nhớ ra điều gì, liền quay lại vẻ ngoan ngoãn thường ngày, hớn hở định cắt bít tết cho mẹ.
Nghĩ cho cùng vẫn còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ sâu. Phó Cần hơi nhếch môi, từ chối: "Để mẹ tự làm."
Thẩm Thiệu Chu nhìn đồng hồ, rồi hỏi con trai: "Có muốn gọi Uyển Nguyệt đến ăn chung không?"
Thẩm Loan cười hì hì: "Cô ấy ăn cùng bạn học rồi. Để lần sau đi."
Phó Cần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cầm chặt con dao, lặng lẽ cắt từng miếng, ăn thử một miếng rồi nhíu mày.
Bà ta đặt dao nĩa xuống, lau miệng: "Tuần tới là sinh nhật bảy mươi của bà nội con. Bố mẹ vốn định đón bà lên thành phố tổ chức, nhưng bà không đồng ý. Bố mẹ bàn nhau tháng sau về Phong Lâm tổ chức sinh nhật cho bà. Đến lúc đó con phải về đấy."
Thẩm Loan đang vui vẻ, đồng ý ngay lập tức: "Được ạ! Vừa hay lâu rồi con không về thăm bà. Lần này con dẫn Uyển Nguyệt đi cùng luôn."
Phó Cần liếc nhìn con trai, môi mím lại: "Miễn đừng dẫn tới gặp ông nội con là được, còn lại tuỳ con."
…
Hứa Thanh Lăng nói với Vạn Đào về kế hoạch mua chung máy tính của mình, Vạn Đào nhanh chóng đồng ý.
Nhưng bên đó âm thanh ồn ào, nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng. Anh ấy bảo Hứa Thanh Lăng thêm anh ấy vào OICQ để nói chuyện trên máy tính.
Hứa Thanh Lăng đăng nhập vào tài khoản mới đăng ký mấy hôm trước. Lúc này OICQ vừa ra mắt không lâu, tính năng còn rất hạn chế: không thể trò chuyện nhóm, không gửi được tệp tin, thậm chí ảnh đại diện chỉ có thể chọn loại hệ thống cung cấp sẵn.
Cô chọn một hình đại diện là cô gái tóc dài màu tím, đặt biệt danh vẫn như kiếp trước – Tiểu Lăng Giác.
Cô gửi yêu cầu cho Vạn Đào, nhờ anh ấy chuẩn bị hai danh sách cấu hình máy tính, một loại chuyên dụng cho sinh viên mỹ thuật, một loại bình thường cho sinh viên không yêu cầu cao về cấu hình.
Vừa nhắn tin xong, liền nghe tiếng gọi từ cửa: "Hứa Thanh Lăng, có thư cho cậu!"
Cô đi dép lê ra nhận thư. Người quản lý tầng hai đang phát thư từng phòng. Nhìn phong thư, cô nhận ra đây là thư Thân Thuấn gửi tới.
Vừa ngồi xuống mở thư, một vật nhỏ từ trong thư rơi ra mà cô không để ý. Vật đó đúng lúc bị Triệu Tịnh đi ngang qua nhặt lên, cô ấy cúi người nhặt rồi reo lên đầy phấn khích: "Trời ơi! Người này là ai mà đẹp trai thế?"
Nghe vậy, Quách Lệ Na và Giang Bồng Bồng lập tức ùa tới tranh nhau xem.
"Đúng là người của trường quân đội có khác, đẹp trai thật!"
"Đây mới là đàn ông đích thực! Nhìn lại xem, trong khoa mình toàn là loại gì đâu!"
Nam sinh xuất thân từ khối văn hóa thường mang nét ôn nhu, còn khối nghệ thuật lại đặc biệt nhạy cảm. Nam sinh ở khoa Mỹ thuật củaddại học Cửu Giang nhìn chung chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ: Khó mà diễn tả.
Giang Bồng Bồng không nhịn được than phiền: "Nam sinh trong khoa tụi mình đúng là có một không hai! Người thì lôi thôi lếch thếch, đầu tóc trông như vừa bị điện giật buổi sáng. Người thì chải chuốt còn kỹ hơn cả con gái, lúc nào cũng sẵn sàng đi catwalk. Chậc! Mình không chịu được mấy người luộm thuộm, mà cũng không chịu nổi đàn ông còn thích làm đẹp hơn cả mình!"
Các nữ sinh đại học thời nay đều giống nhau, lúc nào cũng không ưa nam sinh trong trường mình. Dù sa thì hoa nhà không thơm bằng hoa dại ngoài đường"
Hứa Thanh Lăng bất lực nói: "Nhìn đủ chưa? Trả lại ảnh cho mình đi!" Nói rồi, cô không đợi thêm, trực tiếp rút tấm ảnh từ tay các bạn.
Hứa Thanh Lăng sống qua hai kiếp, số lần được người ta viết thư không nhiều. Cậu bạn trai kiếp trước chưa nói được mấy câu đã viết hẳn ba tờ giấy dày cộm.
Chữ của Thân Thuấn cũng giống con người anh, mang nét mạnh mẽ, bất cần. Trong thư, cậu ta kể về cuộc sống từ khi nhập học đến giờ.
"Hai tháng huấn luyện quân sự dài lê thê, cứ như vải bó chân vậy. Lúc đầu chúng tôi còn hào hứng lắm, nhưng sau đó càng lúc càng bực bội, đến cuối cùng thì chỉ biết tê liệt mà chịu đựng."
"Đồ ăn ở căng tin kinh khủng lắm! Không hiểu sao cái An Thành này lại nấu nướng kiểu gì, đến cả cà tím cũng phải sốt sệt, vừa dính vừa nhạt nhẽo, khó ăn muốn chết!"
"Lớp tân sinh viên năm nay, nữ chỉ chiếm 5%. Cả lớp lớn của chúng tôi chỉ có 5 nữ sinh, đến người xấu nhất cũng có 4, 5 nam sinh theo đuổi..."
"Từ khi nhập học đến giờ, tôi chỉ ra khỏi An Thành một lần. Xa quá, phải chuyển xe bus ba lần, mất hai tiếng đồng hồ mới tới nơi."
Hứa Thanh Lăng như thể nghe được giọng điệu của cậu ta qua từng câu chữ, môi cô bất giác mỉm cười, tiếp tục đọc.
"Có vài điều, hôm đó ở ga tàu Cửu Giang khi cậu tiễn tôi, tôi đã muốn nói nhưng không dám mở lời. Sau thời gian ở An Thành, tôi nghĩ thông suốt rồi. Hứa Thanh Lăng, tôi thích cậu. Có thể cậu sẽ thấy tôi nói vậy thật đường đột, vì thời gian chúng ta tiếp xúc hồi cấp ba không nhiều, mãi đến kỳ nghỉ hè mới dần thân hơn.
"Tôi luôn nhớ hôm đi chơi ở đỉnh Tú Đàm, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi. Tôi đạp xe đạp đi phía sau, nhìn gió thổi tung chiếc áo sơ mi của cậu. Cậu gầy quá, cứ như gió có thể thổi bay cậu đi vậy... Lúc ấy, tôi đã có cảm giác mơ hồ với cậu rồi."
Hứa Thanh Lăng: "..."
Cô hoàn toàn không nhớ mình đã mặc gì khi đến đỉnh Tú Đàm, chỉ nhớ lúc đó cô vừa về nhà, cả người đầy gai góc và tức giận.
"P.S. Đây là ảnh thẻ trên chứng minh sĩ quan của tôi. Không biết tại sao, sau khi chụp xong, tôi lại muốn gửi cho cậu một tấm. Đây là lần đầu tiên tôi gửi ảnh cho một cô gái. Nếu cậu không muốn giữ, cứ xé đi rồi vứt vào thùng rác. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn mong chờ hồi âm của cậu."
Hứa Thanh Lăng mở lòng bàn tay, tấm ảnh nhỏ xíu nằm gọn trong tay cô. Trong ảnh, Thân Thuấn mặc quân phục, gương mặt vẫn còn nét non nớt nhưng toát lên vẻ anh tuấn, ánh mắt đầy niềm tin và kỳ vọng vào tương lai.
Trải qua mấy chục năm, Hứa Thanh Lăng ít nhiều cảm nhận được sự chân thành trong tình cảm của Thân Thuấn. Vốn tưởng rằng sau khi vào đại học, bị ngăn cách bởi khoảng cách địa lí, có những điều sẽ dần phai nhạt, không ngờ Thân Thuấn lại viết thư cho cô để bày tỏ tình yêu của mình. Cô nghĩ, nếu cô vẫn là một cô gái 18 tuổi, đang ở tuổi mộng mơ, nhận được bức thư này, chắc hẳn sẽ rất vui và tự hào.
Nhưng cô không phải...
Hứa Thanh Lăng hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi phiền lòng. Lá thư này giống như một yêu cầu nóng bỏng, cô buộc phải từ chối nhưng không muốn làm tổn thương bạn mình.
Sự chân thành của Thân Thuấn khiến cô không thể phớt lờ. Cô không có ý định phát triển mối quan hệ vượt quá tình bạn, nên sẽ hồi âm và nói rõ ràng với cậu ta.
…
Trong kí túc, các bạn cùng phòng vẫn đang bàn về buổi tuyển chọn hai chiều. Diệp Tư Văn và Hứa Thanh Lăng đã lập nhóm từ sớm, Giang Bồng Bồng, Quách Lệ Na và Triệu Tịnh đều đã nộp hồ sơ và đang chờ thông báo. Chỉ có Tiêu Đình Đình vẫn chưa về.
"Ơ, chị Đình Đình đâu? Sao giờ này vẫn chưa về?"
"Hình như chị Đình Đình chỉ chuẩn bị một bản hồ sơ thôi. Mọi người nghĩ chị ấy có được thầy Diêu nhận không?"
"Chắc là khó đấy. Thầy Diêu chỉ nhận khoảng mười mấy sinh viên. Chị Tư Văn được nhận rồi, chị Đình Đình chắc không có cửa đâu..."
Diệp Tư Văn vốn kiêu ngạo, bình thường không thèm tham gia mấy cuộc bàn tán thế này, hiếm có ngày tâm trạng tốt như hôm nay: "Thầy Diêu nói ban đầu không định nhận sinh viên chuyên ngành, nhận tôi đã là ngoại lệ rồi..."
Câu nói chưa dứt, một làn hương thoảng qua, Tiêu Đình Đình vừa bước vào. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân xinh đẹp, tôn lên dáng vẻ quyến rũ.
Triệu Tịnh nhìn chằm chằm Tiêu Đình Đình, cười bảo: "Chị Đình Đình, bảo sao hôm nay chị không đi chung với bọn em, hóa ra là ở trong phòng hóa trang! Nói mau, chị được nhận vào nhóm nào rồi?"
Tiêu Đình Đình rót cho mình một cốc nước, mỉm cười: "Nhóm nào nữa? Đương nhiên là nhóm thiết kế đồ họa của thầy Diêu rồi."
Sắc mặt Diệp Tư Văn lập tức biến đổi: "Chị cũng được nhận vào nhóm thầy Diêu?"
Comments