Chương 38

Chương 38

Hứa Thanh Lăng đứng ở nhà ga bỏ hoang chờ một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc taxi nào.

Khu vực này là khu biệt thự lâu đời nhất của Cửu Giang, mật độ dân cư vốn đã thấp, gặp phải thời tiết khắc nghiệt như thế này thì càng không có bóng ai.

Cô chỉ có thể đứng đó chờ mưa nhỏ rồi tìm cách khác, chờ thêm khoảng bảy tám phút, cuối cùng cũng thấy một chiếc ô tô màu đen lao qua. Nước mưa đập vào biểu tượng bạc sáng bóng phía trước xe, bắn lên không trung thành những tia nước.

Vừa nhìn là biết chủ nhân của chiếc xe này ở trong khu biệt thự gần đây, đang vội vã vào thành phố.

Có vẻ như taxi sẽ không đến, trong lòng Hứa Thanh Lăng cảm thấy chán nản. Nhưng chưa kịp chán nản bao lâu thì chiếc xe vừa đi qua đã quay lại.

Nhìn chiếc xe lao về phía mình, Hứa Thanh Lăng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, tim đập thình thịch. Ở nơi hoang vu này, đây chính là hiện trường án mạng lý tưởng, bởi vì thời đại này chưa có nhiều camera giám sát.

Nhưng trời mưa lớn, không có chỗ để trốn, cô chỉ có thể đứng yên đó. Khi chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô, cô đã tưởng tượng ra vô số khả năng.

Khi cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, Hứa Thanh Lăng ngây người: “Ngài Thẩm, sao chú lại ở đây?”

Đôi mắt đen láy của Thẩm An Ngô nhìn cô, rồi nói: “Lên xe.”

Hứa Thanh Lăng không suy nghĩ nhiều, vứt bỏ tấm vải dầu đã ướt sững từ lâu, nhanh chóng leo lên xe.

Mùi da thật và lá thông thoang thoảng trong xe tràn vào khoang mũi cô mang đến cảm giác sạch sẽ, thanh mát, khiến cô có cảm giác như mình đã làm bẩn chiếc xe này.

Cả người Hứa Thanh Lăng ướt sũng, cô ôm chặt cặp sách vào lòng. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô đặt cặp sách xuống dưới chân, nước mưa theo ống quần chảy xuống thảm chân bằng da thật.

Để tránh làm bẩn chiếc xe của Thẩm An Ngô, cô chỉ ngồi chiếm một phần ba ghế ngồi.

Thẩm An Ngô đặt tay lên vô lăng, nhìn về phía trước, khóe mắt liếc thấy cô ngồi thẳng lưng, nói: “Không sao đâu. Chỗ đó không ai ngồi, cháu cứ ngồi thoải mái đi.”

Hứa Thanh Lăng không hiểu, nghi ngờ nhìn anh: “Hả?”

Thẩm An Ngô nói: “Bình thường chú tự lái chiếc xe này. Chỗ cháu ngồi cũng không ai ngồi cả.”

Lúc này Hứa Thanh Lăng hiểu ra, bình thường xe này là xe anh tự lái, còn xe có tài xế thì là chiếc xe khác. Nói chung là không có ai ngồi ghế phụ.

“Sao chú/cháu lại ở đây?” Cả hai gần như đồng thanh hỏi.

Hứa Thanh Lăng mím môi cười: “Thầy hướng dẫn khoa cháu có một dự án ở Biệt thự Lệ Hồ, mấy tuần nay cuối tuần cháu đều đến đây phụ giúp ông ấy.”

Mưa rơi lộp độp trên cửa kính xe, cần gạt nước liên tục quét qua quét lại nhưng tầm nhìn vẫn rất mờ. Thẩm An Ngô nghe giọng nói trong trẻo của cô, vẻ mặt u ám dần biến mất.

Cô gái bên cạnh anh tóc ướt sũng, trời mùa thu lại mưa to, Thẩm An Ngô tắt điều hòa, cảm nhận được cô đang run rẩy.

Anh vẫn luôn nhìn về phía trước, cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô: "Nhà bố mẹ chú trước đây ở gần đây, chú đưa cháu đến đó thay đồ.”

Hứa Thanh Lăng không từ chối. Cuối tuần, phòng tắm của trường rất đông, nếu không xếp hàng từ bốn giờ chiều thì không thể nào tắm được. Hơn nữa, bây giờ cả quần áo lót của cô cũng ướt hết cả rồi, quay về ký túc xá tắm rửa cũng không tiện.

Con đường bị mưa cọ rửa dường như không có điểm dừng, xe cứ thế đi mãi. Mùi hương quen thuộc trong xe giống như chiếc chìa khóa bất ngờ kích hoạt ký ức trong đầu Hứa Thanh Lăng.

Hứa Thanh Lăng nhớ ra, kiếp trước, khi cô còn làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô, anh chính là người đã kể chi tiết vụ bắt cóc trong chiếc xe này.

Hôm đó, cô vừa cùng Thẩm An Ngô đi công tác một dự án ở bên ngoài thì đột nhiên nhận được tin nhắn cầu hôn của Thẩm Loan. Không biết do gió đêm đó thổi dễ chịu hay vì cô uống quá nhiều, trong đầu cô lúc đó chỉ toàn là sự phấn khích, bỗng dưng mất kiểm soát nói với anh: “Tôi muốn kết hôn với cháu trai của anh!”

Trong không gian vắng lặng của công trường, chỉ có tiếng nói của cô vang vọng. Cô nghĩ Thẩm An Ngô không nghe thấy nên lặp lại một lần nữa. Một lát sau, có tiếng bật lửa cọ xát, Thẩm An Ngô quay lưng chắn gió châm một điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng hơn cả màn đêm: “Cô nghĩ mình có thể bước chân vào nhà họ Thẩm à? Cô và nó không hợp!”

Có lẽ vì Thẩm An Ngô lớn hơn cô mười tuổi, lại là sếp của cô. Ở vị trí cao lâu, có nhiều chuyện anh không cần vòng vo, đưa ra thẳng kết luận.

Hứa Thanh Lăng là cấp dưới của anh, sao có thể không quan tâm đến đánh giá của anh. Vừa nãy còn vui vẻ, giây sau đã bị hai câu nói của Thẩm An Ngô làm bật khóc.

Thẩm Loan là toàn bộ giấc mơ thời thanh xuân của cô, vì có thể đạt được giấc mơ này cô đã phải bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng chứ? Ban ngày nỗ lực làm việc ở công ty, tối và cuối tuần còn phải tự học để thi.

Thẩm An Ngô nghi ngờ năng lực làm việc của cô cũng được nhưng anh nghi ngờ cô không xứng đáng với Thẩm Loan, cô thực sự không thể chấp nhận được.

Tối hôm đó, cô giận dỗi đến nỗi không muốn đi xe của Thẩm An Ngô, nhất quyết tự đi bộ về khách sạn. Công trường ở ngoại ô cách khách sạn mười cây số, phải đi bộ ba tiếng mới đến nơi.

Cũng trong tối đó, lần đầu tiên cô thấy Thẩm An Ngô nổi giận, cuối cùng cô phải nhờ hai vệ sĩ đưa anh lên xe. Kết quả là, cô đành phải nhượng bộ, bắt một người đàn ông ngồi trên xe lăn đi bộ mười cây số cùng mình. Cô có phải là người không?

Trên đường về khách sạn, cô cảm thấy lo lắng, chỉ biết ngồi im lặng. Bình thường khi đi công tác cùng Thẩm An Ngô, cô luôn cố gắng tìm chuyện để nói để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng nhưng tối đó cô không nói gì cả.

Khi cô im lặng, Thẩm An Ngô lại lên tiếng, chủ động kể cho cô nghe chi tiết về vụ bắt cóc mấy năm trước của mình.

Thật khó tưởng tượng lúc đó Thẩm An Ngô cảm thấy thế nào khi kể những chuyện đó cho cô nghe. Cô chẳng nói gì nhưng lại rất chăm chú lắng nghe. Vì vậy, hôm đó cô có thể đợi anh ở công trường nhà máy lọc dầu.

...

Hứa Thanh Lăng thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn anh. Gương mặt của anh rất góc cạnh, luôn tạo cảm giác xa cách. Còn cháu trai của anh, Thẩm Loan lại hoàn toàn trái ngược, khí chất rất sáng sủa.

Hai chú cháu lớn lên trong những môi trường khác nhau nên khí chất cũng khác nhau rất nhiều. Từ nhỏ Thẩm Loan đã được bố mẹ nuông chiều, đặc biệt là Phó Cần, anh ta là bảo bối của bà ta.

Còn Thẩm An Ngô thì khác, từ nhỏ bố mẹ anh đã ở riêng, tình cảm gia đình nhạt nhòa, lại học nội trú, tính cách cũng lạnh lùng hơn.

Trước đây cô không hiểu những điều này, chỉ cảm thấy tính tình Thẩm An Ngô không tốt, vừa kỳ quặc vừa lạnh lùng.

Thẩm An Ngô cảm nhận được cô đang nhìn mình, quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt anh thoáng hiện ý cười: “Cháu đang nhìn gì vậy?”

Hứa Thanh Lăng sực tỉnh, mặt bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng dời mắt đi, chuyển chủ đề: “Cháu muốn hỏi chú còn bao lâu nữa mới tới.”

Dì Ngô đang dọn dẹp nhà bếp, nghe thấy tiếng xe từ ngoài cổng vọng vào, nhìn qua cửa sổ trong phòng khách thì thấy ngài Thẩm lại lái xe về.

Chắc là quên đồ gì rồi hả? Bà ấy vội ra mở cửa.

Bà ấy vừa mở cửa đã thấy ngài Thẩm dẫn một cô gái vào nhà. Cả người cô gái đó ướt sũng, chiếc áo phông trắng dính sát vào người, tóc vẫn còn nhỏ nước, trông giống như một con mèo con bị ướt mưa ven đường.

"Dì Ngô, dì dẫn cô ấy đi tắm. Trong phòng thay đồ ở tầng ba có mấy bộ quần áo mới, dì chọn cho cô ấy một bộ."

Dì Ngô sững sờ, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng giống hệt mẹ anh của ngài Thẩm, theo phản xạ bà ấy đáp: "Vâng."

Những bộ quần áo ở phòng thay đồ tầng ba là Thẩm Hưng Bang chuẩn bị cho vợ mình Thượng Huệ Lan từ trước. Sau khi Thượng Huệ Lan trở về, Thẩm Hưng Ban vốn nghĩ bà ấy sẽ quay về về biệt thự Long Não ở nên đã sai người mua rất nhiều đồ dùng và quần áo.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của lão, chuyến này trở về, vợ đã trở thành vợ cũ. Thượng Huệ Lan chưa từng đặt chân đến biệt thự Long Não nửa bước. Những món đồ đã chuẩn bị vẫn còn nguyên trong hộp để ở phòng ngủ lớn tầng ba.

Bình thường Thẩm An Ngô cũng ít khi đến biệt thự Long Não này, hôm nay lại dẫn một cô gái về, còn lấy quần áo của mẹ mình cho cô mặc. Bảo sao dì Ngô không nhịn được thấy tò mò.

Hứa Thanh Lăng đi theo dì Ngô vài bước rồi lại quay đầu nhìn Thẩm An Ngô, ánh mắt mang theo ý muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm An Ngô hiểu được ánh mắt cầu cứu của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt dịu đi, giọng điệu dịu dàng hơn mà chính anh cũng không nhận ra: “Cháu đi tắm trước đi. Lát nữa ăn cơm xong, chú sẽ đưa cháu về trường.”

Hứa Thanh Lăng "ồ" một tiếng, rồi theo dì Ngô lên lầu. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Dì Ngô dẫn cô đến phòng tắm ở tầng hai, sau đó phòng thay đồ tầng ba chọn một bộ nội y, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy từ đống hộp vẫn chưa bóc tem.

Hứa Thanh Lăng nhận lấy những bộ quần áo đó, vào phòng tắm. Phòng tắm rất rộng rãi, vòi sen và bồn tắm được tách biệt. Hứa Thanh Lăng cởi bỏ quần áo ướt sũng, gấp gọn chúng lại để sang một bên, rồi bước vào chỗ vòi sen tắm thật kỹ. Sau đó, cô xả đầy một bồn nước rồi ngâm mình trong đó.

Phòng tắm nhỏ hẹp ở làng Sồi ở trên tầng hai, áp lực nước không ổn định, lúc mạnh lúc yếu. Vòi sen lại lắp thẳng hướng bồn cầu, phải cẩn thận để không giẫm trúng, chỉ cần giơ tay cũng phải cẩn thận, không thì đụng trúng bóng đèn trên đầu.

Khi vào đại học, phòng tắm nữ ở đại học Cửu Giang toàn là các gian bán mở. Lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng mua vé vào tắm, thấy cảnh tượng nhiều phụ nữ khỏa thân như vậy thì rất ngại ngùng. Số lượng phòng tắm không đủ, thường thì đang tắm dở đã có người đứng chờ. Vì vậy, cô phải nhanh chóng tắm rửa dưới sự quan sát của người khác.

Hứa Thanh Lăng ngâm mình trong bồn nước nóng, cảm giác nước mưa trên cơ thể dần biến mất, cuối cùng cơn khó chịu trong cơ thể cũng biến mất. Cô đứng dậy lau khô người, thay bộ quần áo mà dì đưa cho, bấy giờ mới phát hiện ra tất cả đều là đồ mới, còn nguyên mác.

Nội y là hàng hiệu của Pháp, chiếc áo sơ mi lụa đen không biết nhãn hiệu gì nhưng cổ áo được đính một hàng ngọc trai rất tinh xảo. Còn chiếc váy xếp ly hoa in thì cô nhận ra là của hãng Issey Miyake.

Hứa Thanh Lăng nhớ lại lần gặp Thượng Huệ Lan ở nhà ga xe lửa Cửu Giang, bộ đồ bà ấy mặc cũng là của Issey Miyake, chẳng lẽ những bộ quần áo này là đồ bà ấy mua nhưng không mang đi?

Cô vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ lung tung. Khi sấy tóc, cô mới phát hiện ra không thấy dây buộc tóc đâu nữa, đành xõa tóc ra ngoài.

Cô đi dép lê xuống lầu, phòng khách tầng một không bật đèn, chỉ có đèn treo ở đảo bếp sáng lên. Thẩm An Ngô ngồi trên ghế cao, cúi đầu nhìn vào một thứ gì đó.

Nghe thấy tiếng động của cô, Thẩm An Ngô ngẩng đầu lên, vẫy tay gọi cô: “Lại đây ăn cơm.”

Nhân lúc cô tắm, dì Ngô đã chuẩn bị xong bữa tối. Ba món ăn thanh đạm và một bát canh, đều là những món ăn miền Nam mà Hứa Thanh Lăng thích.

Vì là khách nên cô không phải làm gì cả, Thẩm An Ngô giúp cô lấy bát đũa, xới cơm, múc canh. Hai người không vào phòng ăn mà ăn ngay tại đảo bếp.

Thẩm An Ngô hỏi cô về việc học tập ở trường, Hứa Thanh Lăng kể cho anh nghe về việc cô tham gia nhóm dự án thiết kế nội thất.

Thẩm An Ngô nhướn mày: “Giảng viên thiết kế nội thất của Đại học Cửu Giang có phải là Dương Hủ không?”

Hứa Thanh Lăng trợn tròn mắt: “Sao chú biết?”

Thẩm An Ngô không trả lời, chỉ hỏi cô: “Tại sao cháu muốn trở thành nhà thiết kế nội thất?”

Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc thiết kế nhà cho người khác, cháu cảm thấy đó là một việc rất hạnh phúc.”

Thẩm An Ngô hỏi: “Vậy còn cháu, cháu có hình dung ngôi nhà tương lai của mình như thế nào không?”

Hứa Thanh Lăng bắt đầu khoai tay múa chân: Bếp phải rộng, kiểu mở, có đảo bếp và phải kết nối bếp, phòng ăn và phòng khách với nhau.

Khi cô gái nói về ngôi nhà mơ ước, ánh mắt cô lấp lánh. Thẩm An Ngô mỉm cười lắng nghe.

Hứa Thanh Lăng thấy anh không cười nhạo mình, ngược lại cô còn có chút ngại ngùng: “Đương nhiên là điều kiện tiên quyết là cháu phải có một căn biệt thự thật lớn. Bạn học của cháu đang tiết kiệm tiền để mua nhà trước khi tốt nghiệp, thực ra cháu cũng đang tiết kiệm…”

Thẩm An Ngô mỉm cười nhạt: “Thật ra cháu có cách dễ dàng hơn để có được những gì mình muốn. Đó là ba nguyện vọng mà lần trước chú đã nói với cháu.”

Nụ cười trong mắt Hứa Thanh Lăng dần tắt, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau cô mới chậm rãi nói: “Ngài Thẩm, chú có thể nghĩ cháu rất ngốc. Đối với cháu, cuộc sống không chỉ là kết quả mà còn là quá trình. Cháu tin vào nguyên lý bảo toàn năng lượng. Ông trời rất công bằng, nếu ở khía cạnh này dễ dàng hơn, thì ở khía cạnh khác chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Về mặt vật chất, cháu có thể cố gắng kiếm được. Cháu sợ rằng nếu vật chất cháu sẽ dàng có được, thì ông trời sẽ sắp xếp cho cháu chịu khổ ở một khía cạnh khác.”

Nói đến đây, khóe miệng cô nở một nụ cười khổ: “So với việc đó, cháu thà chịu khổ kiếm tiền còn hơn.”

Thẩm An Ngô lắng nghe rất nghiêm túc, cuối cùng anh đặt tay lên đầu cô, lắc đầu: “Cái lý lẽ vớ vẩn gì vậy!”

Hứa Thanh Lăng có hơi xấu hổ, chớp mắt: “Cháu nhớ ba nguyện vọng chú đã nói, nếu sau này cháu có vấn đề gì mà không thể giải quyết, cháu sẽ tìm chú thực hiện chúng.”

Nói xong, cô lại tự nhủ: “Cháu biết chú không tin vào số mệnh nhưng cháu lại tin.”

Cô nhớ lại khi vừa ly hôn với Thẩm Loan, cô chuyển đến một thành phố nhỏ bên cạnh. Trong thời gian đó, vận may của cô tốt đến mức khó tin. Đi đường nhặt được tiền, lại nhanh chóng tìm được công việc làm nhân viên bán hàng trong siêu thị. Trên đường từ siêu thị về, cô nhớ ra mình cần một chiếc bình giữ nhiệt để đi làm, định bụng lần sau đến siêu thị mua một cái.

Tình cờ hôm đó, cô đi ngang qua một ngân hàng. Ngân hàng đang sửa lại mặt tiền, một người thợ đang làm việc trên giàn giáo không may làm rơi một khung cửa nhôm xuống trúng chân cô. May mắn là khung cửa không quá nặng nên chân cô ấy không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị bầm tím. Nhân viên ngân hàng đang đứng trước cửa phát thẻ tín dụng sợ chết khiếp, vội vàng xin lỗi và tặng cho cô tất cả những món quà khuyến mãi.

Hứa Thanh Lăng về nhà, mở túi quà ra xem thì thấy trong đó có đúng một chiếc bình giữ nhiệt.

Hứa Thanh Lăng kể chuyện này cho Thẩm An Ngô bằng giọng đùa cợt, chỉ giấu đi chuyện ly hôn với Thẩm Loan: “Khoảng thời gian đó may mắn một cách kỳ lạ. Đi qua đường nhặt được năm tệ, đi xuống cầu thang lại nhặt được năm tệ nữa. Muốn có bình giữ nhiệt, không ngờ lại bị đụng phải mà được tặng một cái. Sau đó, có người bạn nói với cháu rằng đừng nhặt tiền lẻ nữa, sẽ mất đi vận may lớn. Cháu thấy cô ấy nói cũng có lý. Ông trời đối xử với mình rất công bằng, cho mình cái gì thì chắc chắn sẽ lấy lại cái gì đó. Vì vậy, mỗi khi có chuyện tốt xảy ra, cháu luôn tự hỏi mình phải đổi lại bằng cái gì, liệu mình có thể đổi được hay không…”

Cô gái trẻ khẽ cụp mắt, dùng giọng điệu hài hước để kể về những chuyện ngớ ngẩn của mình, hoàn toàn không hay biết rằng người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Comments