Chương 45

Chương 45

Giọng của Thuyền không có mái chèo rất trẻ nhưng Hứa Thanh Lăng lại nghe ra ý đùa giỡn trong đó.

Đối với loại đàn ông này, Hứa Thanh Lăng chỉ khinh thường phân tích động cơ của anh ta, cô thấy rất phản cảm, tự nhiên lời nói cũng không khách sáo gì.

Trong phòng ký túc xá có ba sinh viên nữ năm nhất mà thuyền không có mái chèo ít nói chuyện với cô gái có tên trên mạng là Lăng Giác này nhất. Khi anh ta nhìn tên trên mạng của cô còn tưởng đây là một cô gái ngọt ngào, không ngờ giọng điệu cô lại mạnh mẽ như vậy.

Anh ta nghe Quách Lệ Na nói, trong phòng họ có hai sinh viên nữ có kinh nghiệm làm việc, còn lớn hơn họ vài tuổi. Anh ta đoán Hứa Thanh Lăng chính là người lớn tuổi hơn trong phòng.

Thuyền không có mái chèo mới tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm, mà anh ta lên mạng tìm sinh viên nữ đại học nói chuyện, chẳng qua là hưởng thụ cảm giác dùng kiến thức áp đảo đối phương, được đối phương sùng bái ngưỡng mộ.

Khi anh ta nhận ra cô gái ở đầu dây bên kia không theo kiểu này thì giọng điệu của anh ta cũng trở nên cứng nhắc hơn: "Chỉ là nói chuyện trên mạng thôi mà, cũng không phải là yêu đương. Tôi kết bạn nhiều hơn một chút cũng đâu có phạm pháp nhỉ?"

Hứa Thanh Lăng nhếch mép, cô vạch trần anh ta không chút nể nang: "Có phải anh thấy các cô gái trong một phòng vì anh mà tranh giành tình cảm thì anh rất vui vẻ đúng không? Vừa hưởng thụ thiện cảm của các cô gái đối với anh, vừa bắt cá nhiều tay chơi trò mập mờ. Loại đàn ông ba phải hời hợt như anh, chính là thích hư vinh, nông cạn, lại không có tinh thần trách nhiệm. Anh giỏi như vậy thì nên đi trêu chọc những người có đẳng cấp cao hơn đi, chứ đừng đến trường học làm hại sinh viên đại học."

Ở giữa đám con gái trong cùng một phòng ký túc, anh ta ở giữa khuấy nát tình cảm và không khí trong phòng người ta, loại người này thì có ý đồ gì tốt chứ? Hơn nữa, gần đây mọi người còn phải chuẩn bị thi cuối kỳ, anh ta đã ảnh hưởng đến bầu không khí của cả phòng rồi.

Bản thân Thuyền không có mái chèo cứ ngỡ mình rất cao tay nhưng bị Hứa Thanh Lăng nói một tràng mà không nể nang như vậy, anh ta tức giận đến mức cúp luôn điện thoại.

Trải qua sự kiện tặng bài hát tối hôm qua, Triệu Tịnh hoàn toàn nổi tiếng. Khi cô ấy đi thi, các bạn nam trong lớp nhìn thấy cô ấy thì đều cười rất gian xảo. Có vài bạn nam còn đọc lại đoạn tin nhắn mà Tống Lương Căn gửi cho đài phát thanh ở trước mặt cô ấy.

Triệu Tịnh rất phiền não, Tống Lương Căn này gửi tin nhắn đến đài phát thanh tặng bài hát thì dùng tên giả, lại viết tên thật của cô ấy không sót một chữ cho người dẫn chương trình đọc lên, thật là tức chết người.

Điều khiến cô ấy phiền não hơn là cô ấy và Quách Lệ Na vốn có mối quan hệ rất tốt, chỉ vì cái tên Thuyền không có mái chèo đó, đột nhiên khiến mọi người đều không vui. Thực ra cô ấy không hề thích tên Thuyền không có mái chèo đó, chỉ là sau khi cô ấy chia tay với Tống Lương Căn thì rảnh rỗi đến phát hoảng nên chỉ nói chuyện với anh ta để phân tán sự chú ý mà thôi.

Triệu Tịnh đã thử chủ động tìm Quách Lệ Na nói chuyện mấy lần nhưng đối phương đều không để ý đến cô ấy, cơn nóng giận của cô ấy cũng bốc lên. Buổi tối cô ấy không ở trong phòng học bài nữa mà dứt khoát đến phòng tự học qua đêm ôn tập.

Ngày hôm sau phải thi môn Khái niệm Nghệ thuật thiết kế, Hứa Thanh Lăng vẫn luôn sắp xếp lại ghi chú. Theo kinh nghiệm được truyền lại từ các anh chị khóa trước đã học môn này, việc giảng viên gạch đầu dòng trọng điểm trước kỳ thi cuối kỳ đều phải nghe ngược lại.

Tóm lại là, giảng viên rất là tâm cơ, phần mà họ gạch đầu dòng giảng rất có khả năng sẽ không thi, phần mà giảng viên lướt qua vài câu nhất định phải cẩn thận, bởi vì chắc chắn sẽ thi!

Tiết học cuối cùng, khi giảng viên gạch đầu dòng trọng điểm, Hứa Thanh Lăng nghe rất cẩn thận. Lúc này, sau khi sắp xếp xong ghi chú, cô đã biết rõ những nội dung nào sẽ thi.

Ôn tập xong đã mười giờ tối, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng chỉ có cô và Quách Lệ Na. Quách Lệ Na cũng không ôn tập, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào biểu tượng màu xám trên OICQ trên màn hình máy tính.

Hứa Thanh Lăng thở dài, tiến lên vỗ vai cô ấy: "Ngày mai phải thi Khái niệm Nghệ thuật thiết kế, cậu ôn tập xong hết rồi à?"

Quách Lệ Na quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe như thỏ con, tủi thân bĩu môi: "Mình không muốn ôn tập. Thuyền không có mái chèo đã mấy ngày không tìm mình nói chuyện rồi."

Hứa Thanh Lăng há miệng, muốn nói với cô ấy rằng chắc gần đây người đó sẽ không tìm cô ấy nữa đâu. Cô ấy nên an tâm ôn tập để đừng trượt môn, điều này mới là quan trọng nhất. Tuy nhiên, khi cô nhìn Quách Lệ Na như vậy, dù cô có nói thì chắc cô ấy cũng không nghe lọt tai được.

Cô kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh cô ấy, cô chống cằm nhìn cô ấy: "Đến đây, cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích anh ta ở điểm nào?"

Quách Lệ Na cúi đầu, xoắn góc áo, nhỏ giọng nói: "Cũng không thể nói là thích, chỉ là có thiện cảm thôi. Có lẽ vì mình là học sinh dốt các môn tự nhiên, nên rất dễ có thiện cảm với những học sinh giỏi như anh ấy."

Thực ra, ban đầu cô ấy cũng chỉ cùng Thuyền không có mái chèo chơi trò chơi mà thôi nhưng bất kể là cờ quân sự, cờ vây, cờ caro hay đánh bài thăng cấp, cô ấy đều không phải là đối thủ của Thuyền không có mái chèo.

Có một lần cô ấy và Thuyền không có mái chèo nói chuyện qua điện thoại nhưng không biết thế nào lại nói đến Lão Trang, hai người bắt đầu thi nhau đọc thuộc lòng "Tiêu Dao Du" của Trang Tử. Cô, một học sinh ban xã hội thi đại học môn Văn được 135 điểm, vậy mà lại thua một người đã tốt nghiệp mấy năm như Thuyền không có mái chèo.

Có lẽ người ta đều có tâm lý ngưỡng mộ người mạnh, Quách Lệ Na, một người thi đại học không được tốt, lại học lệch, đương nhiên sẽ nảy sinh thiện cảm với một học sinh giỏi đều hai ban văn toán như thuyền không có mái chèo.

Ngay khi cô ấy ngày càng có thiện cảm với Thuyền không có mái chèo, đối phương lại bắt đầu có thái độ lúc gần lúc xa với cô, còn quay sang nói chuyện với Triệu Tịnh trên mạng.

Hứa Thanh Lăng đã hiểu rõ: "Cậu đã đeo kính lọc quá dày cho anh ta rồi."

Quách Lệ Na lần đầu tiên nghe thấy từ này, vẻ mặt cô ấy mờ mịt, ngơ ngác: "Kính lọc? Kính lọc gì?"

Hứa Thanh Lăng đổi cách nói: "Ý mình là, rốt cuộc là anh ta thật sự giỏi, hay chỉ là cậu cảm thấy anh ta giỏi?"

Tia mê mang trong mắt Quách Lệ Na càng sâu hơn, cô ấy lẩm bẩm: "Anh ấy thật sự rất giỏi. Bất kể là chơi cờ, chơi game, hay đánh bài, mình đều không phải là đối thủ của anh ấy."

Hứa Thanh Lăng: "Cậu có muốn thắng anh ấy một lần không?"

Quách Lệ Na theo bản năng gật đầu: "Đương nhiên là muốn rồi! Vấn đề là mình vốn không thắng được anh ấy."

Hứa Thanh Lăng: "Việc này dễ thôi. Tìm một người giỏi hơn, để cô ấy dùng tài khoản của cậu đấu với anh ta là được rồi mà?"

Quách Lệ Na: "Trình độ của mình rất kém, chắc chắn anh ấy sẽ biết mình tìm người giúp."

Hứa Thanh Lăng nhếch miệng cười, cô nháy mắt: "Điều đó không quan trọng."

Chỉ cần Quách Lệ Na tận mắt nhìn thấy Thuyền không có mái chèo thua vài lần, hơn nữa còn là thua thảm hại, chắc chắn cô ấy sẽ không còn quá si mê anh ta nữa.

Hứa Thanh Lăng nhanh chóng liên hệ với một kỳ thủ chuyên nghiệp, là người mà cô đã quen trên diễn đàn của trường, một quản trị viên của khu vực Thế giới trò chơi.

Quản trị viên đó tên là Trần Hi, là hội trưởng của câu lạc bộ Cờ của đại học Cửu Giang, hiện đang học năm ba ở khoa Công nghiệp.

Trần Hi từ nhỏ đã học cờ vây, cô ấy đã thông qua kỳ thi định đoạn. Cô ấy không chỉ chơi cờ vây giỏi, mà đối với cờ tướng, cờ vua cũng rất giỏi.

Tối hôm kì thi cuối kỳ kết thúc, Hứa Thanh Lăng mời Trần Hi đến phòng ký túc xá của họ, cô ấy ngồi trước máy tính của Quách Lệ Na, đấu cờ với Thuyền không có mái chèo.

Ban đầu Quách Lệ Na còn không tin Trần Hi sẽ thắng, vì cô ấy gầy gò nhỏ nhắn, đeo một cặp kính dày cộp, khuôn mặt trẻ con, trông chỉ là một sinh viên nữ đại học bình thường.

Cho đến khi nhìn thấy Trần Hi bắt đầu chơi cờ. Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cô ấy như biến thành một người khác, ung dung tự tại, bình tĩnh và thông minh.

Ván thứ nhất, kết thúc sau mười phút.

Ván thứ hai, kết thúc sau tám phút.

Ván thứ ba, Thuyền không có mái chèo đề nghị chơi cờ vua, Trần Hi cũng không nói nhiều với anh ta, cô ấy nhanh chóng kết thúc ván cờ.

Cao thủ nghiệp dư trước mặt kỳ thủ chuyên nghiệp sẽ trở nên yếu ớt như vậy, Thuyền không có mái chèo ở đầu dây bên kia ngày càng mất bình tĩnh, anh ta bắt đầu chất vấn Quách Lệ Na có phải đã tìm sinh viên nam trong trường đến giúp hay không.

Trần Hi trả lời anh ta: [Đúng là đã tìm người giúp. Thế nhưng, không phải chỉ có sinh viên nam mới biết chơi cờ. Tôi là nữ.]

Vốn dĩ đã bực bội vì thua liên tục mấy ván, sau khi Thuyền không có mái chèo nghe Trần Hi nói cô ấy là nữ thì càng thêm thẹn quá hóa giận. Anh ta bắt đầu nói họ ỷ thông qua máy tính nên lừa người, tìm một sinh viên nam giúp chơi cờ cũng không có gì mất mặt nhưng họ lại lừa anh ta nói là sinh viên nữ, thật là hết hứng.

Bên phía họ không nói gì, Thuyền không có mái chèo lại liên tục nhắn tin vào khung thoại, anh ta nói họ nói dối lừa người, nói con gái đại học Cửu Giang trình độ quá kém, còn ngu ngốc, căn bản không biết chơi cờ.

Trần Hi không ưa loại người thua rồi thì chửi bới này, cô đặt chuột xuống đứng dậy, bỏ lại một câu: "Trình độ không ra gì, cũng chỉ hơn mấy sinh viên đại học biết chơi cờ một chút thôi."

Quách Lệ Na không ngờ Thuyền không có mái chèo thua cờ rồi mà ngay cả phong độ tối thiểu cũng không còn. Cô ấy nhìn những lời lẽ thiếu suy nghĩ mà anh ta nói ra, hóa ra sau khi cởi bỏ ánh hào quang học sinh giỏi ở trên cao kia, anh ta chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường.

Dường như chỉ trong nháy mắt đó, cô ấy chợt mất hết thiện cảm với thuyền không có mái chèo, ngược lại cô ấy lại nhìn Trần Hi với ánh mắt sáng rực.

Cô ấy kéo tay Trần Hi: "Đàn chị ơi, chị có thể dạy em chơi cờ không?"

Trần Hi lấy ra từ trong túi tấm thẻ quảng cáo của câu lạc bộ Cờ ra, cô ấy cười nói: "Được chứ! Chỉ cần em gia nhập câu lạc bộ Cờ của bọn chị là được!"

Sau khi Trần Hi đi, Triệu Tịnh không nhịn được bắt đầu châm chọc Quách Lệ Na: "Cậu còn nói mình yêu đương với Tống Lương Căn là như trò đùa, bản thân cậu cũng vậy thôi. Cậu căn bản không thích người ta, chỉ là thích cái hào quang học sinh giỏi của người ta mà thôi!"

Mặt Quách Lệ Na đỏ bừng, cô ấy bị Triệu Tịnh nói cho nghẹn họng mà không nói lại được gì.

Hứa Thanh Lăng cố nhịn cười mà không nói gì. Đây có lẽ chính là sinh viên nữ mười tám tuổi, tâm tư như thời tiết tháng ba. Thích là trong một khoảnh khắc, không thích cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, các cô gái phòng 202 lục tục về nhà ăn Tết. Nhà Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn ở ngay trong tỉnh, chỉ cần ngồi xe khách là về đến nhà. Quách Lệ Na, Giang Bồng Bồng và Triệu Tịnh đều là người ngoại tỉnh, đường xá xa xôi. Tuy nhiên, năm nay trường học tập trung mua vé xe lửa nên họ cũng đã thuận lợi mua được vé xe và lên tàu về nhà.

Ngược lại, Hứa Thanh Lăng, người gốc Cửu Giang, cô lại là người rời khỏi phòng ký túc xá cuối cùng. Cô và Tào Tư Thanh cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại để mua quần áo mới. Mấy ngày này, Hà Cảnh Huy sẽ về Cửu Giang. Tào Tư Thanh muốn ăn mặc thật đẹp để đi đón bạn trai.

Hứa Thanh Lăng chỉ là vì quá lạnh, cô không chịu nổi nữa. Áo len của cô đều là do Ngô Quế Phân dùng áo len cũ tháo ra đan lại, vừa dày vừa nặng mà hiệu quả giữ ấm lại kém. Áo khoác bông đã giặt quá nhiều lần, cũng không còn ấm nữa, căn bản không thể chống chọi được mùa đông âm u lạnh lẽo của Cửu Giang.

Cô và Tào Tư Thanh đi trung tâm thương mại, mỗi người mua một chiếc áo khoác lông vũ. Ba trăm tệ một chiếc, Tào Tư Thanh hơi không nỡ, Hứa Thanh Lăng khuyên cô ấy rằng có thể mặc được nhiều năm. Sau này cô ấy đi Bắc Kinh thăm Hà Cảnh Huy cũng dùng được, lúc này cô ấy mới hạ quyết tâm mua một chiếc.

Cuối cùng hai người họ mỗi người mua một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài, Hứa Thanh Lăng mua màu đen, Tào Tư Thanh mua màu trắng. Áo len thì Hứa Thanh Lăng không nỡ mua loại lông nhung, cô chỉ chọn áo len lông cừu có giá thành hợp lý hơn.

Từ trung tâm thương mại đi ra, hai người lại đến chợ đầu mối gần đó, họ mua khăn quàng cổ, găng tay và mũ.

Hai người mặc chiếc áo khoác lông vũ mới mua lên người, đội chiếc mũ len xù xì, một người cao ráo xinh đẹp, một người nhỏ nhắn đáng yêu, hai người đi trên phố đi bộ đã thu hút vô số ánh nhìn.

Thời gian nghỉ đông không dài, hơn hai mươi ngày. Hứa Thanh Lăng chỉ đeo một chiếc túi sách, mang theo hai bộ quần áo về nhà.

Từ xe buýt đi xuống, cô đi vài bước là đến làng Sồi, từ xa cô đã nhìn thấy siêu thị tiện lợi Tấn Đạt ở đầu ngõ. Năm nay Hứa Tuấn Văn cấp ba, cậu vẫn chưa được nghỉ cho nên trong nhà chỉ có Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân.

Hứa Thanh Lăng vén rèm bước vào, sau quầy hàng có một cô gái trạc tuổi cô đang ngồi, tóc cô ấy khô vàng, mặc một chiếc áo bông màu xanh biếc.

Cô gái thấy có người vào thì vội vàng đứng dậy, hỏi Hứa Thanh Lăng bằng giọng phổ thông đặc sệt âm điệu địa phương: "Cô muốn mua gì?"

Tiếng phổ thông của cô ta mang âm hưởng rất nặng của vùng Phong Kiều, Ngô Quế Phân cũng là người Phong Kiều nên Hứa Thanh Lăng rất quen thuộc với giọng điệu này.

Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt cô gái, vẻ mặt hơi cứng đờ, cô nhìn quanh, lạnh lùng hỏi: "Bố tôi đâu?"

Comments