Chương 49

Chương 49

Hứa Thanh Lăng bị Thẩm An Ngô hỏi đến ngẩn người, câu hỏi này cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Những trải nghiệm ở kiếp trước, cô đã cố gắng quên đi. Thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, hai vạch đỏ tươi đột nhiên lóe lên trong giấc mộng đó chẳng khác nào cây kim đâm vào đâu đó trong phổi.

Rồi dần dần cũng mờ nhạt, dù sao thì trải qua nhiều chuyện như vậy, ngưỡng đau của cô đã cao hơn.

Tuy nhiên, nếu Thẩm An Ngô đã hỏi, Hứa Thanh Lăng bèn bịa chuyện lung tung. Trước đây khi xem phim truyền hình nước ngoài, cô rất ghen tị với những chủ nhà có thể xây hố cát cho trẻ em trong sân vườn riêng, không cần rộng, chỉ vài mét vuông, xung quanh treo mấy dụng cụ nghịch cát, vậy là trẻ con có thể ngồi chơi cả ngày.

"Hồ bơi theo thiết kế ban đầu có thể giữ lại, chia một khoảng nhỏ trong sân ra làm khu vui chơi trẻ em, có thể xây một hố cát nhỏ hoặc nhà gỗ nhỏ, cũng có thể dành diện tích ra một khu trồng rau nhỏ, để trẻ tự tay trồng trọt…"

Nói tới nói lui, cô phát hiện ra tất cả những gì mình nói đều là những điều mình thích. Thẩm An Ngô lại chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời cô, cuối cùng lại thành chính cô thấy ngại, vội ngậm miệng không nói nữa.

Đây là nhà do Thẩm An Ngô bỏ tiền xây! Người ta chỉ hỏi bâng quơ một câu thôi! Với tính cách của Thẩm An Ngô, ngoài anh ra, trong nhà tuyệt đối không chứa chấp sinh vật sống nào khác.

Mặc dù ngày thường Dương Hủ rất nghiêm khắc với học trò, nhưng trước mặt người ngoài lại rất bênh vực người nhà. Nghe Hứa Thanh Lăng càng nói càng xa vời, thế là ông ấy chẳng thèm quan tâm cô và Thẩm An Ngô có quan hệ họ hàng gì, vội nói: "Sếp Thẩm, câu trả lời anh nhận được từ con bé chưa chắc đã đáng tin đâu, anh phải hỏi người có con mới được."

Thẩm An Ngô dựa ra sau ghế, chỉ cười, không tỏ ý kiến.

Lúc này Trương Đạt và Phùng Niệm Hạ mới phản ứng lại, hóa ra Hứa Thanh Lăng có quen biết với phía khách hàng.

Khóe môi Phùng Niệm Hạ nở một nụ cười dè dặt: "Sếp Thẩm, nếu là nhà riêng của anh, vẫn nên ưu tiên nhu cầu của anh và gia đình. Hoặc anh có thể bàn bạc lại với gia đình."

Dương Hủ biết Thẩm An Ngô vẫn còn độc thân, lần này anh phá bỏ căn nhà cũ, chẳng qua là muốn xây một căn nhà riêng đúng ý mình: "Ở giai đoạn hiện tại, chính yếu vẫn phải xem nhu cầu bản thân thế nào. Một số không gian có thể để dành cho việc mở rộng sau này."

Thẩm An Ngô suy nghĩ một chút: "Như vầy đi, lúc thiết kế sân vườn hãy phân chia khu vui chơi trẻ em ra trước, còn thiết kế quy hoạch cụ thể thế nào thì tính sau."

Có lẽ vì ở vị trí cao đã lâu, quen ra lệnh nên Thẩm An Ngô quyết định rất nhanh, chứ không phải kiểu khách hàng hay do dự.

Dương Hủ thở phào nhẹ nhõm, ông ấy đã gặp quá nhiều khách hàng giàu có thích ra vẻ hiểu biết. Vì có tiền nên cực kỳ hống hách, muốn bê cả viện bảo tàng Louvre về nhà. Một khi không hài lòng, thà đập bỏ làm lại, dày vò tới lui mãi không có hồi kết.

Những người thực sự chắc chắn về ngôi nhà mình muốn cực kỳ ít.

Ngoài phòng ngủ, Thẩm An Ngô không có ý kiến gì nhiều về thiết kế không gian tổng thể. Phòng ngủ chính do Dương Hủ thiết kế rộng hàng trăm mét vuông, có phòng thay đồ và phòng tắm riêng biệt. Ở các dự án khác, gian phòng lớn luôn được các chủ nhà yêu thích.

Thẩm An Ngô là ngoại lệ. Anh không thích ngủ ở nơi quá rộng rãi, anh chỉ có thể ngủ ngon trong những căn phòng tương đối khép kín.

Không gian phòng ngủ chính cần được thiết kế lại, Dương Hủ đã đánh dấu những chỗ cần sửa đổi.

Vật liệu xây dựng, đồ nội thất cũng như thiết bị gia dụng sẽ dùng của những thương hiệu có hợp tác lâu dài với tập đoàn Viễn Tinh, không cần ông ấy phải đích thân liên hệ. Tuy nhiên, Thẩm An Ngô có yêu cầu rất cao đối với nhà riêng, nhiều thứ cần đặt hàng từ nước ngoài, thời gian chờ đợi rất lâu.

Những chi tiết này đương nhiên sẽ có nhân viên của tập đoàn Viễn Tinh liên hệ với Dương Hủ, ngay cả việc thi công họ cũng có đội ngũ riêng.

Dương Hủ chợt nhận ra thiết kế nhà ở cho ông chủ bất động sản khá tiện lợi, tiết kiệm được nhiều khâu giao tiếp, ông ấy chỉ cần kiểm soát dự án theo đúng kế hoạch là được.

Phút cuối cùng, Dương Hủ lại nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi. Trong nhà cũ có thứ gì anh muốn giữ lại không?"

Người giàu có rất coi trọng việc kế thừa, thường giữ lại những đồ vật của thế hệ trước, một mặt để làm kỷ niệm, mặt khác cũng là để truyền thừa gia phong.

Thẩm An Ngô lại tỏ ra rất thờ ơ với điều này: "Không cần."

Dương Hủ đương nhiên nghe theo khách hàng: "Vậy chúng tôi sẽ về sửa lại bản thiết kế phòng ngủ chính, khi nào xong lại tới gặp anh."

Bên biệt thự Long Não, đội thi công đã đến, công trình cũ đã được phá bỏ, hiện đang gióng trống khua chiêng xây nhà mới theo phương án thiết kế của Bạc Thanh.

Bên phía Dương Hủ có rất nhiều thời gian để sửa đổi bản thiết kế nội thất, ông ấy định trích chút thời gian đi gặp Bạc Thanh để trò chuyện về ý tưởng của mình.

Mặc dù kế hoạch được thông qua nhanh hơn dự kiến nhưng cũng mất gần nửa ngày, bầu trời bên ngoài đã sẩm tối. Dương Hủ thấy cũng hòm hòm rồi, thế là định dẫn học trò của mình ra về.

Thẩm An Ngô đứng dậy, tiễn họ ra cửa văn phòng, thuận miệng hỏi Dương Hủ về kế hoạch trong kỳ nghỉ đông.

Dương Hủ đã ly hôn nhiều năm, con gái do ông ấy và vợ cũ sinh ra vẫn luôn do ông ấy nuôi dưỡng. Vừa bước vào kỳ nghỉ đông, ông ấy lập tức đưa con gái đến nhà bố mẹ mình. Thế nên trong kỳ nghỉ lần này, ngoài mấy ngày Tết ra, ông ấy sẽ dành hết khoảng thời gian còn lại cho công việc.

Bên cạnh biệt thự Long Não, trong tay ông ấy còn hai dự án sẽ khởi công sau Tết. So ra thì biệt thự Long Não quan trọng, nhưng không quá gấp.

Ánh mắt Thẩm An Ngô lướt qua Dương Hủ, dừng lại trên mấy sinh viên phía sau ông ấy.

Rõ ràng họ không hứng thú với chủ đề mà thầy giáo đang nói với anh. Lúc này, cậu nam sinh đang nói gì đó với vẻ mặt hớn hở, người trẻ tuổi giỏi chịu lạnh thật, thời tiết lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo khoác da mỏng. Cũng không biết anh ấy nói gì dí dỏm mà Hứa Thanh Lăng lại lấy tay che miệng cười đến mức vai run bần bật.

Sinh viên đại học nào cũng tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến văn phòng này bớt u ám.

Thẩm An Ngô chợt nhớ ra, Thẩm Loan nói Hứa Thanh Lăng đã có bạn trai, là bạn học cũ của họ, không lẽ là cậu nhóc này?

Dương Hủ thấy Thẩm An Ngô đang quan sát học trò của mình, cười nói: "Hứa Thanh Lăng là học sinh nhỏ tuổi nhất mà tôi từng dạy. Hai người kia, một người đang học năm ba, một người là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp. Đi theo các đàn anh đàn chị này, con bé cũng có thể học hỏi được nhiều điều."

Thẩm An Ngô thu hồi ánh mắt: "Thầy Dương vất vả rồi, trong kỳ nghỉ vẫn nên chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, Trương Dã đứng bên cạnh kịp thời đưa ra một phong bì: "Thầy Dương, đây là vé vào cửa khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của công ty chúng tôi. Dạo này hẳn mọi người đã vất vả nhiều với dự án của sếp Thẩm, nhân dịp nghỉ lễ, thầy có thể dẫn học trò tới đó nghỉ ngơi, thư giãn một chút."

Không ngờ hôm nay đến đây một chuyến lại có quà mang về. Dương Hủ biết với Thẩm An Ngô mà nói, những thứ này chẳng có gì to tát. Nếu cứ đẩy qua đẩy lại chỉ tổ khiến mình trông quá nhỏ mọn.

Ông ấy cười ha hả nhận lấy: "Vậy tôi thay mặt bọn nhỏ cảm ơn sếp Thẩm. Nhân dịp trước Tết, tôi sẽ tranh thủ thời gian dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi cho đã."

Cuối cùng hai người cũng nói chuyện xong, ba người Trương Đạt, Phùng Niệm Hạ và Hứa Thanh Lăng đi theo sau ông chủ, lần lượt chen vào thang máy.

Hứa Thanh Lăng đi cuối cùng, cô quay đầu vẫy tay chào Thẩm An Ngô: "Chú Thẩm, tạm biệt."

"Cháu đợi đã." Thẩm An Ngô gọi cô lại.

Từ sau bữa tiệc buffet, Dương Hủ biết Hứa Thanh Lăng có quan hệ họ hàng với Thẩm An Ngô, thái độ dành cho cô cũng kiên nhẫn hơn nhiều. Thấy Thẩm An Ngô gọi cô lại, biết họ có chuyện muốn nói, ông ấy lập tức dẫn Trương Đạt và Phùng Niệm Hạ xuống lầu trước.

Trương Đạt thấy vậy bèn mấp máy môi với Hứa Thanh Lăng: "Bọn anh đợi em ở dưới lầu."

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt Thẩm An Ngô. Anh đọc được khẩu hình của cậu nam sinh kia, quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng: "Cậu ấy là bạn trai cháu à?"

Hả? Hứa Thanh Lăng ngẩn người một lúc mới hiểu anh đang nói đến ai, khuôn mặt hơi đỏ lên: "Không phải, không phải. Anh ấy là đàn anh của cháu."

Thẩm An Ngô không nói nhiều về đề tài này, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đưa cho cô: "Tặng cháu."

Hứa Thanh Lăng mở ra xem thử, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: "Sao lại tặng cháu cái này?"

Đôi mắt cô trợn to tròn xoe, dáng vẻ cảnh giác của động vật họ mèo lại xuất hiện, Thẩm An Ngô mỉm cười: "Vừa rồi cháu cứ nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cát này mà, không phải hả? Tặng cháu đấy."

"…"

Lần này Hứa Thanh Lăng thực sự ngơ ngẩn, hồi nãy cô nhìn cái đồng hồ cát này là vì nghĩ đến chuyện kiếp trước, tuyệt đối không hề có ý định chiếm lấy nó.

Khuôn mặt cô nóng bừng lên một cách khó hiểu, cô phát hiện khi đứng trước mặt Thẩm An Ngô, cô lại có cảm giác như bị nhìn thấu, vội xua tay liên hồi: "Không có, vừa rồi cháu chỉ nhìn bâng quơ thôi, chú không cần khách sáo…"

Thẩm An Ngô nhét đồng hồ cát vào tay cô, mặt mày vô cảm: "Chú chưa bao giờ khách sáo với ai cả."

Anh mua chiếc đồng hồ cát này ở Nam Phi, cát bên trong đến từ sa mạc Sahara. Từ lúc mua về đến giờ nó luôn được anh đặt trên bàn làm việc, đã theo anh rất nhiều năm.

Hứa Thanh Lăng thấy anh mím chặt bờ môi mỏng, như sắp tức giận, da đầu chợt tê tái cả lên, vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn. Vậy cháu nhận nhé. Khai giảng cháu sẽ mang nó đến trường, dùng nó để xem giờ cho cẩn thận."

Thẩm An Ngô liếc nhìn cô: "Cháu muốn để đâu thì để. Đồ đã tặng đi rồi thì không còn nằm trong quyền kiểm soát của chú nữa."

Hứa Thanh Lăng xuống bãi đậu xe dưới hầm, Dương Hủ và mọi người đang đợi cô trên xe.

Vừa mở cửa xe, ngồi vào, mấy cặp mắt lập tức nhìn chằm chằm cô: "Anh ấy nói gì với em vậy?"

Hứa Thanh Lăng: "Không có gì, hỏi thăm vài câu thôi."

Mấy người trong xe thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy Dương Hủ còn đang lo không biết có phải do phương án xảy ra vấn đề không.

Trương Đạt không nhịn được nữa, mở miệng chọc cô: "Hứa Thanh Lăng, em giấu kỹ thật đấy, có người thân như Thẩm An Ngô mà cũng không thèm nói cho bọn anh biết, hại bọn anh lo lắng một trận."

Lần này anh ấy đã nhìn lầm, cứ tưởng hoàn cảnh gia đình của Hứa Thanh Lăng rất bình thường. Chẳng trách hôm khai giảng, cô lại hỏi anh ấy chuyện mua máy tính. Lúc đó anh ấy còn cho rằng nếu điều kiện không tốt thì đừng khăng khăng tỏ ra giàu có.

Hứa Thanh Lăng bị anh ấy lải nhải đến mức hơi bất lực, đành phải giải thích ngắn gọn về "mối quan hệ họ hàng" giữa cô và Thẩm An Ngô: "Em với anh ấy làm gì có quan hệ họ hàng. Anh ấy là em rể của chị gái của thím em."

Mấy người trong xe mất một lúc mới hiểu được mối quan hệ "Em rể của chị gái của thím" này.

Phùng Niệm Hạ chợt ngộ ra: "Vậy thì em với anh ấy đúng là không có quan hệ họ hàng thật."

Đúng vậy, quan hệ giữa nhà họ Thẩm với nhà họ Hứa quanh co đến mức gần như có thể bỏ qua.

Lần duyệt phương án đầu tiên đã kết thúc, tâm trạng của Dương Hủ rất tốt, lắc lư phong bì trong tay: "Vừa rồi sếp Thẩm cho thầy mấy vé suối nước nóng, để hôm nào thầy dẫn các em đi ngâm suối nước nóng nhé!"

Trong xe, ngoại trừ Hứa Thanh Lăng, những người còn lại chưa từng đến Thúy Cốc, Trương Đạt vô cùng phấn khích, ngay cả Phùng Niệm Hạ khá trầm tính cũng vui ra mặt.

Mấy ngày nay không cần trông con gái, từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Dương Hủ đều giãn ra: "Chủ nhật tuần này thầy dẫn các em đi, còn hôm nay chúng ta đi ăn mừng trước đã."

Dương Hủ dẫn họ đến một quán ăn mà ông ấy thường xuyên lui tới, gọi một phòng riêng. Các phòng riêng ở đây được ngăn cách với nhau bằng bình phong kiểu Trung Quốc, không tách biệt hẳn mà hở một nửa, vừa đảm bảo sự riêng tư, vừa giúp không gian linh hoạt hơn.

Hứa Thanh Lăng nhìn vào họa tiết tinh xảo trên bình phong kiểu Trung Quốc. Nhà hàng này chắc chắn không rẻ, xem ra hôm nay Dương Hủ định chi mạnh tay.

Lúc đi ngang một vách ngăn trong đó, cô lơ đãng liếc nhìn, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, bước chân khựng lại.

Phía sau bức bình phong lộng lẫy, Hà Cảnh Huy đang ngồi đối diện với một cô gái mà cô không quen biết. Dáng người cô gái đó hơi mũm mĩm, da rất trắng, lúc này cô ta đang dùng đũa gắp một miếng sườn từ trong đĩa, đưa tới miệng Hà Cảnh Huy.

Đây là từ Bắc Kinh đuổi đến Cửu Giang sao?

Hứa Thanh Lăng đứng đó, trơ mắt nhìn Hà Cảnh Huy há miệng, nuốt miếng sườn đó xuống.

"Mọi người vào phòng riêng trước đi." Hứa Thanh Lăng nhìn con số dán trên bình phong, quay đầu nói với Dương Hủ và mọi người: "Em thấy bạn của mình nên tính tới thăm hỏi vài câu, lát nữa sẽ đến phòng riêng tìm mọi người."

Chàng trai phụ trách thu ngân ở quầy lễ tân thình lình chạy ào tới, báo hóa đơn ban nãy có vấn đề.

Hà Cảnh Huy đi theo sau anh ta, đến quầy thu ngân, vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi, lộ rõ vẻ hoảng hốt: "Hứa Thanh Lăng, sao hôm nay cậu cũng đến đây ăn cơm?"

Hứa Thanh Lăng khoanh tay, dựa người vào quầy lễ tân, lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Cô đã không còn kiên nhẫn để nói lời khách sáo với cậu ta. Nếu nói cô vẫn còn đang do dự có nên vạch trần chuyện trước đây cậu ta khăng khăng bảo đồng hồ thật là đồng hồ giả để lừa gạt Tào Tư Thanh hay không thì cảnh tượng vừa rồi đã khiến cô hoàn toàn không chịu nổi nữa.

"Hà Cảnh Huy, ban nãy tôi đã thấy hết rồi."

Hứa Thanh Lăng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào sâu trong mắt cậu ta: "Tôi chỉ muốn nói một câu, cậu thích người khác không sao, nhưng ít nhất phải thành thật với Tào Tư Thanh chứ?"

Ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao, Hà Cảnh Huy không tài nào chịu nổi. Cậu ta không chắc Hứa Thanh Lăng đã nhìn thấy gì, chỉ cúi đầu ậm ừ: "Cô gái vừa rồi là bạn thời đại học của tôi, cô ấy chạy từ tuốt Bắc Kinh đến tìm tôi. Tôi là chủ nhà, chắc chắn phải tiếp đãi cô ấy chu đáo rồi. Nhưng tôi thề từ trước đến giờ tôi chỉ thích mình Tào Tư Thanh."

Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến, Hứa Thanh Lăng khịt mũi: "Cậu thích Tào Tư Thanh mà còn nhận đồng hồ Rolex do người con gái khác tặng hả? Cậu đừng tưởng không ai nhận ra đồng hồ cậu đeo là thật nhé?"

Comments