Quả nhiên, khi cô chỉ ra chiếc đồng hồ cậu ta đang đeo là hàng thật, sắc mặt Hà Cảnh Huy hoàn toàn thay đổi.
Hoảng loạn, lúng túng, xấu hổ, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trên khuôn mặt ấy, sắc mặt Hà Cảnh Huy nhanh chóng trở nên xám xịt, cuối cùng lại biến thành bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Tôi không nhận đồng hồ Rolex của ai cả, chỉ mượn đeo thử thôi. Cậu cứ coi như tôi ham hư vinh đi. Rõ ràng đã có bạn gái rồi mà còn nhận quà của con gái khác, là lỗi của tôi."
Nói đến đây, trong mắt Hà Cảnh Huy lộ ra vẻ sốt ruột: "Tôi biết cậu và Tào Tư Thanh rất thân nhau, hôm nay cậu có thể coi như không thấy gì được không? Coi như tôi xin cậu đấy! Tôi sẽ nói rõ ràng với bạn học nữ kia, cũng sẽ cho Tào Tư Thanh một lời giải thích."
Hứa Thanh Lăng biết không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của bạn thân. Tào Tư Thanh có tha thứ cho Hà Cảnh Huy hay không, cô đều không có quyền lên tiếng.
Nhưng Tào Tư Thanh có quyền được biết tất cả, chứ không giống như cô, nửa năm sau khi ly hôn mới phát hiện ra mình bị hai người thân thiết nhất hợp tác lừa dối.
Đến giờ cô vẫn không tài nào diễn tả nổi cảm giác lúc đó, vô số khoảnh khắc trong lòng cô dâng lên một sự thôi thúc hủy diệt mãnh liệt. Hủy diệt đối phương, hủy diệt bản thân, hủy diệt cả thế giới.
Tuy nhiên lúc này, cô không muốn bạn thân mình trải qua cơn ác mộng như vậy.
Hứa Thanh Lăng ngước mắt nhìn Hà Cảnh Huy, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi cho cậu thời gian ba ngày, tốt nhất cậu nên nói rõ ràng với Tào Tư Thanh. Không được lừa dối, cũng không được giấu giếm. Trong ba ngày này, tôi sẽ coi như không biết chuyện này. Cuối cùng, tôi hy vọng cậu hiểu, vì đây là chuyện giữa cậu và cậu ấy cho nên tôi mới cho cậu chút thể diện cuối cùng, để cậu tự nói ra. Nếu ba ngày sau, cậu không nói rõ với cậu ấy, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết sự thật."
Hà Cảnh Huy không tiếp xúc nhiều với Hứa Thanh Lăng, không ngờ cô nói chuyện dứt khoát như vậy, lại còn có thể nhận ra cậu ta đeo đồng hồ thật. Trên trán cậu ta rịn mồ hôi, phía sau lưng cũng ướt đẫm, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Cậu ta nghiến răng: "Tôi sẽ nói rõ với cậu ấy."
Hứa Thanh Lăng nhìn bóng lưng cậu ta vội vã rời đi, dùng sức xoa xoa mặt mình.
Kiếp trước, Tào Tư Thanh mới tốt nghiệp không lâu đã mở công ty tổ chức sự kiện, nhận thầu các hoạt động thương mại lớn nhỏ ở Cửu Giang, kiếm được bộn tiền, trở thành tỷ phú nổi tiếng trong giới bạn học.
Mặc dù Tào Tư Thanh có đầu óc kinh doanh, nhưng lại sống rất tiết kiệm, là kiểu người chỉ có vào mà không có ra. Hà Cảnh Huy thì khác, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Sau khi lớn lên, bố mẹ ly hôn, cậu ta về ở với mẹ, cuộc sống mới xuống dốc không phanh. Điều này dẫn đến việc tương lai, khi trưởng thành, cậu ta biến thành kẻ rất ham hư vinh và tham lam về vật chất.
Nói ngắn gọn thì Hà Cảnh Huy là một tên vừa khốn nạn vừa không có mắt nhìn.
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Lăng không còn chút tiếc nuối nào.
…
Lúc cô đẩy cửa bước vào, ba người trong phòng đã bắt đầu ăn.
Dương Hủ thấy sắc mặt cô học trò nhỏ có chút không ổn: "Em sao vậy? Vừa nãy gặp ai à?"
Hứa Thanh Lăng mím môi: "Không ai hết."
Phùng Niệm Hạ và Trương Đạt đang bàn chuyện đi Thúy Cốc chơi, nằng nặc đòi Dương Hủ dẫn họ đi trước Tết.
Dương Hủ nhìn sang Hứa Thanh Lăng: "Khi nào em rảnh?"
Hứa Thanh Lăng không mấy hào hứng: "Mọi người đi đi, em không đi đâu. Em mới đi với bạn bè đợt hè rồi."
"Sao được chứ!" Dương Hủ linh cảm mấy tấm vé vào cửa này không ít thì nhiều cũng có liên quan đến cô học trò nhỏ, rất có thể là nhờ có cô họ mới nhận được vé: "Muốn đi phải cùng đi, không thì ở nhà hết cả đám."
Trương Đạt: "Đúng vậy! Lúc em đi là mùa hè, có gì hay ho đâu? Bây giờ mới là mùa tốt nhất để ngâm suối nước nóng."
"Đi đi mà! Em không đi, chẳng lẽ chị phải ngâm suối với hai tên đàn ông kia sao?" Phùng Niệm Hạ đã buông bỏ hoàn toàn sự đề phòng với cô đàn em này: "Em không đi thì chị cũng không đi!"
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu lên, cả đàn anh và đàn chị đều đang nhìn cô với vẻ mong chờ.
Đàn anh thì thôi, nhưng cô thật sự không nỡ để đàn chị Phùng thất vọng, bèn gật đầu: "Được rồi."
Phùng Niệm Hạ vừa nãy còn bĩu môi, chớp mắt một cái đã cười tươi như hoa, đâu còn vẻ lạnh lùng khi mới gặp?
Dương Hủ: "Quyết định như thế nhé, đợi sửa xong phương án thiết kế của biệt thự Long Não, chúng ta sẽ cùng tới Thúy Cốc ngâm suối nước nóng!"
…
Càng gần cuối năm, việc buôn bán của siêu thị nhà họ Hứa lại không còn quá bận rộn. Vì bệnh nhân ở bệnh viện đối diện, ai được phép xuất viện đã đều tranh thủ xuất viện trước Tết, những người không thể xuất viện, phải tiếp tục nằm viện cũng chẳng còn tâm trạng đón Tết.
Tuy nhiên, Hứa Đức Mậu biết đây chỉ là tạm thời, sau Tết, tầm tháng Giêng mới là thời gian cao điểm thăm hỏi người bệnh. Ông và Ngô Quế Phân vẫn như thường lệ, một người lo việc đặt mua hàng hóa cho cửa hàng, một người lo việc ở khách sạn.
Về phần Hứa Thanh Lăng, cô cũng giống như Hứa Tuấn Văn, cả ngày chẳng thấy tăm hơi đâu, tới cơm nước cũng rất ít khi ăn ở nhà, chỉ về ngủ vào buổi tối.
Mấy hôm nữa, Hoàng Quyên sẽ trở về Phong Kiều. Cô gái này đến nhà họ Hứa đã hơn hai tháng, vừa nhanh nhẹn lại biết điều, Ngô Quế Phân rất thích cô ta.
Ngô Quế Phân bàn bạc với chồng một hồi, định trước khi Hoàng Quyên về quê sẽ đưa cô ta đi đến trung tâm thương mại mua sắm quần áo, sau đó cho cô ta ít thuốc lá và rượu để mang về.
Mà nếu đã mua quần áo cho Hoàng Quyên rồi cũng không thể quên phần của con gái và con trai nhà mình, sau khi lên kế hoạch xong xuôi, Ngô Quế Phân vui vẻ nhắc tới chuyện này vào lúc mọi người quây quần ăn tối.
Ai ngờ con gái lại nói thẳng: "Mẹ mua cho hai người họ đi, con không cần."
Ngô Quế Phân giận đến mức ôm ngực kêu than cả buổi tối, đứa con gái này càng lúc càng không ngoan, suốt ngày cứ làm như trong nhà có ai bắt nạt nó vậy.
…
Hứa Thanh Lăng cố gắng không nghĩ đến chuyện của Tào Tư Thanh. Cô đang chờ tin tức của Hà Cảnh Huy, cũng đang chờ Tào Tư Thanh chủ động liên lạc với mình.
Ngày nào cô cũng cùng Trương Đạt, Phùng Niệm Hạ ngâm mình trong phòng làm việc của Dương Hủ, tính dùng công việc chuyển hướng sự chú ý của mình.
Phùng Niệm Hạ dạy cô rất nhiều kỹ thuật vẽ thiết kế bằng tay. So với bản vẽ phối cảnh đầy tính nghệ thuật và phóng khoáng của Dương Hủ, phong cách của Phùng Niệm Hạ nghiêm túc hơn nhiều, mỗi bức vẽ đều như một bức tranh minh họa thiết kế với sự theo đuổi đến mức b*nh h**n về phối cảnh không gian.
Khả năng cảm nhận không gian của Hứa Thanh Lăng không tốt lắm nên cực kỳ khâm phục kỹ năng cơ bản của đàn chị.
Dương Hủ mang về vài cuốn tập tranh đồ nội thất và đèn, nói là người của công ty Thẩm An Ngô cung cấp, có thể chọn đồ nội thất và kiểu đèn có trong những cuốn tập tranh này mà họ thấy hợp để phối hợp trang trí nội thất.
Nhìn ba cô cậu học trò chăm chú giúp mình làm việc, Dương Hủ cảm thấy rất hài lòng: "Ba đứa các em, mỗi người vẽ một bản thiết kế phòng ngủ chính đi. Cuối cùng chúng ta sẽ đánh giá xem ai làm tốt nhất. Người chiến thắng… sẽ có thưởng!"
Vừa nghe vậy, cả ba hào hứng hẳn lên: "Thưởng gì vậy ạ?"
Dương Hủ tỏ vẻ bí mật: "Yên tâm, chắc chắn là giải thưởng lớn. Đến lúc đó các em sẽ biết."
Trương Đạt và Phùng Niệm Hạ đã bị lừa nhiều lần nên vừa nghe Dương Hủ nói vậy, họ lập tức biết chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng nếu ông ấy đã đề nghị mỗi người đưa ra một phương án thì cứ coi như bài tập thực hành mà làm thôi.
Phùng Niệm Hạ tổng hợp lại những ý kiến phản hồi mà Thẩm An Ngô đưa ra hôm đó, rồi bắt tay chỉnh sửa. Trương Đạt thì bắt đầu tìm kiếm cảm hứng từ các tác phẩm của các bậc thầy.
Hứa Thanh Lăng là người ít kinh nghiệm nhất trong ba người, cô lại lấy những bức ảnh chụp căn hộ ở trung tâm thành phố của Thẩm An Ngô ra xem. Lần đó không chụp phòng ngủ và phòng làm việc, nhưng từ những gì quan sát được ở các không gian khác, căn nhà mà Thẩm An Ngô ở thật sự giống hệt con người anh, mang một cảm giác xa cách, không muốn người khác đến gần.
Tuy nhiên, giờ cô lại có một nhận thức hoàn toàn mới về sự xa cách này.
Hành động tặng chiếc đồng hồ cát cho cô hôm ấy đã để lộ một khía cạnh mà trước đây cô chưa bao giờ chú ý tới: Dường như anh tinh tế hơn những người đàn ông bình thường nhiều lắm.
Hứa Thanh Lăng không khỏi nhớ đến những lời đồn thổi về Thẩm An Ngô mà cô nghe được tại tập đoàn Viễn Tinh ở kiếp trước, lại đối chiếu với những hành động của anh trong những ngày qua, càng khẳng định rằng bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh chắc chắn đang kìm nén một niềm đam mê không ai biết, vì thế tính cách của anh mới kỳ lạ như vậy.
Nếu vẫn thiết kế phòng ngủ như căn hộ ở trung tâm thành phố thì quá nhàm chán. Thiết kế phòng ngủ của biệt thự Long Não hoàn toàn có thể làm theo cách trái ngược, để anh giải phóng những cảm xúc không thể đối mặt trực diện trong lòng.
Hứa Thanh Lăng càng nghĩ càng phấn khích, cuối cùng vỗ trán, cô đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, chi bằng hỏi thẳng Thẩm An Ngô cho rồi!
…
Thẩm An Ngô đang ngồi trước máy tính xem bản vẽ phối cảnh căn hộ cao cấp đã hoàn thiện do Bạc Thanh thiết kế, quả nhiên là trình độ bậc thầy, phối cảnh sau cùng không chỉ toát lên sự hiện đại, hợp thời trang mà vẫn giữ nguyên vẻ sang trọng, rất phù hợp với thẩm mỹ của tầng lớp có sức mua mạnh nhất ở Cửu Giang giai đoạn hiện nay.
Người của phòng công trình đã tính toán chi phí, giá thành của gói hoàn thiện cao hơn dự kiến của anh 20%. Bây giờ anh đang phải quyết định xem nên giảm bớt cấu hình hoàn thiện để giảm chi phí, hay cứ theo mức giá này tung ra thị trường…
Chiếc điện thoại cá nhân đặt trong tầm tay bên cạnh đột nhiên rung lên, Thẩm An Ngô nhìn lướt qua, khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì hơi sững sờ, vội cầm lên mở ra.
"Chú Thẩm, chú có số OICQ không? Cháu muốn kết bạn với chú để bàn bạc về phương án thiết kế cho biệt thự Long Não."
Thẩm An Ngô đưa tay x** n*n ấn đường, anh thật sự không có, bình thường anh hay dùng MSN để liên lạc với mọi người nhiều hơn. Anh suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu gọi với ra ngoài cửa: "Trương Dã!"
Trương Dã nhanh chóng đẩy cửa bước vào: "Sếp Thẩm."
Thẩm An Ngô: "Anh có số OICQ nào đã đăng ký mà chưa dùng không?"
Trương Dã bị sếp hỏi khó, một lúc sau mới ngại ngùng nói: "Sếp Thẩm, tôi không thường dùng máy tính nói chuyện phiếm với ai, lấy đâu ra số OICQ? Hay để tôi đi hỏi phòng tiếp thị xem sao, ở đó toàn người trẻ tuổi, chắc chắn có số OICQ chưa dùng."
Thẩm An Ngô: "Ừ."
Trương Dã nhanh chóng xin được vài số OICQ bảy chữ số từ những người trẻ tuổi ở phòng tiếp thị.
Thẩm An Ngô chọn một số nhìn khá thuận mắt, tải OICQ về, đăng nhập, rồi gửi số cho Hứa Thanh Lăng.
Chẳng mấy chốc, loa nhỏ trên bảng điều khiển hiện lên thông báo, một cô gái tóc tím có nickname "Lăng Giác Nhi" muốn kết bạn với anh.
Thẩm An Ngô đồng ý lời mời kết bạn, Hứa Thanh Lăng nhanh chóng gửi tin nhắn đến: [Chú Thẩm, chú cảm thấy đặt một chiếc giường có màn che trong phòng ngủ của mình thì sao? Là loại giường bốn cột cải tiến, có màn che phủ, cháu cảm thấy rất hợp với chú.]
Giường có màn che?
Trong đầu Thẩm An Ngô lập tức hiện lên hình ảnh chiếc giường mà hoàng đế và thái hậu nằm trong viện bảo tàng.
Rốt cuộc đầu óc cô gái nhỏ này chứa cái gì vậy, khóe môi anh hơi nhếch lên: [Tại sao cháu lại nghĩ giường có màn che hợp với chú?]
Lăng Giác Nhi: [Chẳng phải chú không thích không gian ngủ quá rộng sao, giường có màn che là phù hợp nhất rồi. Lúc ngủ chỉ cần thả màn xuống, chú nghĩ thử mà xem bên trong tụ khí biết bao, nằm ngủ bên trong sẽ có cảm giác an toàn biết nhường nào.]
Thẩm An Ngô nhớ ra, hồi anh còn nhỏ, Thượng Huệ Lan cũng thích nằm giường kiểu đó. Chỉ là sau này lớn lên, anh dần cảm thấy mấy thứ vải voan rèm cửa trang trí bên này một tấm, bên kia một tấm đó quá phiền phức.
Nghe cô nói như vậy, lại gợi lên trong anh một vài ký ức tuổi thơ. Hồi đó anh thường trốn trong giường có màn che của mẹ, để bà ấy không tìm thấy mình.
Thẩm An Ngô đưa tay gõ một dòng chữ: [Có thể cân nhắc.]
Hứa Thanh Lăng ngồi trước máy tính, không dám tin vào mắt mình, anh đồng ý đặt giường có màn che trong phòng ngủ hả?
Quả nhiên, phải cố đào sâu mới có thể phát hiện ra một khía cạnh khác của anh.
Hứa Thanh Lăng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo hơn: [Chú Thẩm, phòng ngủ của chú hướng sáng rất tốt. Nếu xây một bể nước nhỏ trên ban công, ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm sáo, chiếu vào bể nước nhỏ trong nhà, rồi phản chiếu lên tường, vậy khi chú nằm trên giường sẽ có thể ngắm nhìn sóng nước lấp lánh phản chiếu trên tường đấy. Cháu đảm bảo hiệu ứng đó nhất định sẽ rất tuyệt!]
Ngoài ra, có thể xếp vài viên đá xinh đẹp vào bể nước nhỏ. Mùa hè, bóng cây xào xạc bên ngoài cửa sổ in bóng xuống bể nước, tạo nên màu xanh mướt mắt. Mùa đông, tuyết trắng bên ngoài cũng có thể xuyên qua bể nước phản chiếu vào trong nhà, khung cảnh đó nhất định sẽ đẹp không sao tả xiết.
Còn có thể thiết kế bể nước nhỏ thành dạng thủy tạ, ở giữa chừa ra một khoảng đất bằng phẳng, chỉ cần đặt bàn ghế lên trên là có thể ngồi ở đó ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh đó thôi đã khiến Hứa Thanh Lăng phấn khích tột độ, cô cảm thấy không một cô gái nào có thể từ chối hiệu ứng này.
Thẩm An Ngô cảm nhận được sự phấn khích nóng lòng muốn thử của cô ở đầu dây bên kia, khóe môi anh hơi nhếch lên: [Sao chú lại có cảm giác cháu định làm phép thuật trong phòng ngủ của chú vậy?]
Hứa Thanh Lăng bị anh nói cho bật cười, hình như cô không còn sợ anh nữa.
Lăng Giác Nhi: [Chú Thẩm, chú nên đối diện với trái tim nhiệt huyết bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của mình.]
Thẩm An Ngô nhìn thấy tin nhắn do cô gái tóc tím gửi tới thì nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Đây là phong cách nói chuyện của mấy cô gái tuổi teen hả? Mỗi chữ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu gì.
Thẩm An Ngô: [Dương Hủ đâu rồi? Sao anh ấy lại giao phương án cho cháu sửa?]
Lăng Giác Nhi: [Hầy! Ông ấy muốn rèn luyện chúng cháu, bảo mỗi người phải nộp một phương án cho ông ấy, ai chiến thắng sẽ có thưởng. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cháu thấy thay vì tự mình mày mò, còn không bằng hỏi thawngt chú xem chú muốn phòng ngủ như thế nào.]
Thẩm An Ngô cười: [Không tệ. Đầu óc cháu cũng không đến nỗi nào.]
Hứa Thanh Lăng hơi nhíu mày, nhớ đến những lời khó nghe mà anh nói kiếp trước, lập tức gõ lạch cạch trên bàn phím: [Đề nghị không được dùng từ ngốc để miêu tả cháu. Cảm ơn.]
Thẩm An Ngô nhìn thấy câu này lại sững người, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Đối phương đã gửi thêm một tin nhắn.
Lăng Giác Nhi: [Chú Thẩm, hình như cháu có ý tưởng rồi. Đợi cháu vẽ xong bản vẽ phối cảnh phòng ngủ sẽ gửi cho chú xem.]
Thẩm An Ngô nhìn avatar nhanh chóng chuyển sang màu xám… Thời nay người trẻ lên mạng nói chuyện phiếm toàn kết thúc cụt lủn, không có lấy câu tạm biệt như vầy hả?
Comments