Khi cả lớp tới núi Tú Đàm thì đã giữa trưa, mọi người đều mang theo kha khá đồ ăn vặt và hoa quả nên dứt khoát không ăn cơm trưa nữa mà bắt đầu leo núi luôn.
Hứa Thanh Lăng quên bản thân đã nhiều năm không leo núi, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống của cô cứ thế dẫn đầu đội ngũ suốt cả chặng đường, Tào Tư Thanh gần như bị cô kéo về phía trước.
Thời buổi này làm gì cũng chuyên chú, không ai dừng lại chụp ảnh tự sướng, c*̃ng không ai vừa đi vừa nhìn điện thoại. Lý Chính Kỳ mang theo máy ảnh, tổ chức cho tất cả mọi người chụp ảnh tại cửa ra vào. Mỗi người có thể chụp một bức cá nhân và một bức tập thể ở cửa.
Hứa Thanh Lăng không muốn chụp ảnh hay để lại dấu vết trên ảnh của bất kỳ ai nên nhân cơ hội đó đi vệ sinh.
Khi họ từ núi Tú Đàm xuống đã năm giờ chiều, cả đoàn tìm một nhà hàng nông trại để dùng bữa tối.
Đồ ăn được nấu trong nồi sắt trên bếp đất, lửa mạnh dầu lớn, một đám nhóc choai choai ăn đến mức khóe miệng chảy mỡ. Đám con trai trong lớp la hét đòi đi đến thị trấn Cao Thang gần đó để ngâm suối nước nóng, chơi bài và hát karaoke.
Đến núi Tú Đàm mà không tắm suối nước nóng thì chẳng khác gì không đến. Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng và viện điều dưỡng cao cấp gần đó vẫn đầy ắp xe cộ.
Tất nhiên nhóm sinh viên mới không đủ khả năng chi trả cho các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp rồi, chỉ có thể tìm đến những suối nước nóng tư nhân do nông dân ở thị trấn Cao Thang tự đào. Giá cả ở đó phải chăng, lại có thể chơi bài và hát karaoke.
Các cô gái hơi xấu hổ khi nghe tin tắm suối nước nóng. Dù đã là bạn cùng lớp được ba năm nhưng mọi người vẫn chưa thân thiết đến mức có thể cùng nhau đi ngâm suối.
Uyển Nguyệt đỏ mặt đề nghị: "Hay là con trai các cậu đi bar đi, con gái chúng mình không ai mang áo tắm theo cả."
Cô ta là hoa khôi lớp, thành tích học tập tốt nên từ trước tới giờ luôn là người dẫn đầu hướng gió trong lớp, vừa mở miệng, quả nhiên mấy cô gái khác nhao nhao gật đầu.
Thân Thuấn không nhịn được nói: "Đi thì đi, không đi thì thôi, có gì mà phải lề mà lề mề."
Hôm nay vì Uyển Nguyệt mà tâm trạng cậu ta rất tệ, mới nói cô ta vài câu thật lòng đã bắt đầu khóc. Đậu đại học Cửu Giang thì không muốn đi, ngược lại muốn đến trường kỹ thuật Giang Tây để học lại, không vì tiền thì là vì cái gì? Cậu ta ghét mấy đứa con gái sĩ diện nhất.
Bình thường đứa con trai nào trong lớp cũng nể mặt Uyển Nguyệt, giờ bị Thân Thuấn nhắm thẳng như vậy, gương mặt cô ta cứng đờ.
Thẩm Loan nhận ra cô ta không vui nên đề nghị: "Như vậy đi, chờ chút nữa cơm nước xong xuôi, chúng ta chia thành các nhóm khác nhau. Ai muốn đến nhà Lý Chính Kỳ thì đến nhà Lý Chính Kỳ, ai muốn ở khách sạn thì ở khách sạn, ai muốn ngâm suối nước nóng thì đến suối nước nóng, sáng ngày mai sẽ tập hợp ở đây. Ban đêm các bạn gái đừng đi một mình, tốt nhất nên có con trai đi cùng."
Dứt lời, anh ta nhìn Uyển Nguyệt, dịu giọng nói: "Nếu lát nữa các cậu về nghỉ thì tôi sẽ đưa mọi người đến đó."
Rõ ràng anh ta đang nghiêng về Uyển Nguyệt, vừa rồi trong lớp có rất nhiều người đã nhìn thấy Thẩm Loan đạp xe chở Uyển Nguyệt, còn giúp cô ta đeo balo, từ trước tới giờ chưa từng thấy Thẩm Loan bảo vệ bất kỳ cô gái nào như vậy hết.
Có vẻ như sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thẩm Loan đã buông thả bản thân. Trước đó mọi người thấy Hứa Thanh Lăng theo đuổi anh ta, anh ta không từ chối nên tưởng anh ta c*̃ng thích Hứa Thanh Lăng. Không ngờ người Thẩm Loan thích lại là Uyển Nguyệt, người này giấu giếm quá sâu.
Dù Tào Tư Thanh có táo bạo đến đâu thì vẫn hiểu được bầu không khí. Thiệt cho cô ấy trước kia còn có ấn tượng không tệ với Thẩm Loan, cảm thấy anh ta là người có tố chất tổng hợp cao nhất lớp, không ngờ lại câu Hứa Thanh Lăng như vậy. Không thích thì không thể nói rõ ra hả, học người ta chơi trò mập mờ, không từ chối, không chủ động, không chịu trách nhiệm, cặn bã!
Nhân tiện, chẳng phải Uyển Nguyệt và Hứa Thanh Lăng là bạn thân ư? Đừng nói là cô ta muốn cướp người yêu của bạn thân đấy nhé? Đám con gái trao đổi ánh mắt với nhau rồi chuyển sự chú ý về phía Hứa Thanh Lăng, thấy cô còn đang... vùi đầu ăn cơm!
Đã lâu lắm rồi mới vận động nhiều như vậy, Hứa Thanh Lăng cảm nhận được cơn đói rõ rệt. Nếu là trước kia, thấy các cô gái khác đều đặt đũa xuống, chắc chắn cô sẽ không ăn nữa, sợ mình sẽ thành trò cười của đám con trai. Bây giờ thì cô không quan tâm nhiều đến chuyện đó, cơn đói kéo dài khiến cô cảm nhận được sức sống trong cơ thể trẻ trung của mình, ngồi đó tập trung ăn tối, không để ý đến những gì họ nói.
"Áo tắm cũng không phải chuyện gì to tát. Bọn mình c*̃ng không mang quần bơi mà, lát nữa đi mua là được. Ở đây nhà nào cũng kinh doanh suối nước nóng, đồ bơi được bán khắp nơi nên giá cả cũng không đắt."
Bố mẹ Lý Chính Kỳ mua một căn biệt thự ở gần đây nên cậu ta rất quen thuộc với nơi này: "Hiện tại đang là mùa ế, mỗi người ngâm suối chỉ tốn hai mươi tệ, muốn đi thì đi cùng nhau, càng đông càng vui."
Triệu Tử Bối thấy bạn trai muốn đi đương nhiên không chịu lạc đàn, sau khi hỏi và thấy mấy cô gái đều không muốn đi thì khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng: "Các cậu đều không đi, vậy mình ngâm bể tắm một mình à?"
Cuối cùng Thân Thuấn cũng nhếch miệng cười, bả vai rung rung: "Nếu cậu bằng lòng thì có thể ngâm cùng Lý Chính Kỳ ở một phòng riêng, chúng tôi sẽ coi như không nhìn thấy."
Triệu Tử Bối đỏ bừng mặt, tát cậu ta: "Cậu cút đi!"
Hứa Thanh Lăng đã ăn xong, rút khăn giấy lau miệng. Cô có cảm giác nội y của mình đã ướt đẫm mồ hôi, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi để tắm vòi sen.
Nghĩ vậy, cô quay sang nói với Triệu Tử Bối: "Lát nữa tôi đi với cậu, đúng lúc tìm chỗ tắm rửa luôn."
Có lẽ giọng cô quá điềm tĩnh nên việc tắm suối nước nóng đã mất đi sắc thái mập mờ qua cách nói của cô, trở nên bình thường giống như ăn cơm uống nước.
Tào Tư Thanh vừa nghe thấy "tắm rửa" thì níu cánh tay của cô lại: "Vậy thì mình cũng đi!"
Đám con gái đi ngâm gom góp đủ ba người, các cô gái khác thấy tình huống này cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của hoạt động tập thể, bắt đầu thả lỏng.
Uyển Nguyệt không ngờ mọi người lại thay đổi quyết định nhanh như vậy, giờ mà nói không đi thì sẽ rất mất hứng. Cô ta nhìn lướt qua Hứa Thanh Lăng, thấy cô đang ghé đầu nói gì đó với Tào Tư Thanh, dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì đó khiến nội tâm cô ta không thoải mái.
Thường ngày cô ta nói gì, Hứa Thanh Lăng cũng hùa theo, nghe theo cô ta. Đây là lần đầu tiên Uyển Nguyệt cảm thấy ý kiến của mình bị xem nhẹ. Cảm giác này rất khó chịu, thậm chí sự vui sướng vì được Thẩm Loan bày tỏ cũng giảm đi nhiều.
Lý Chính Kỳ đã tìm thấy khách sạn mà cậu ta và bố mẹ từng đến trước đây, nơi đó có thể ngâm suối và hát karaoke.
Mỗi hộ gia đình ở thị trấn Cao Thang đều tự đào ao để dẫn nước suối nóng về, một cái ao đơn giản có hàng rào và cửa gỗ trở thành "suối nước nóng riêng tư". Hứa Thanh Lăng vọt vào tắm, ngâm mình một lúc, thay quần áo khô rồi xõa tóc đi ra ngoài.
Nhà tắm riêng này có quy mô tương đối lớn trong làng, có sân rộng trồng nhiều loại rau, cây ăn quả và vườn trúc đào lớn. Ông chủ còn xây một sân thượng nhỏ và đặt hai hàng ghế cho khách đến ngồi nghỉ ngơi.
Nhà vườn nông thôn yên tĩnh khiến Hứa Thanh Lăng nhớ đến nhà bà nội Thẩm Loan, ở đó cũng trồng nhiều thứ như nơi này, nấu ăn thiếu hành cứ việc ra vườn hái.
Thẩm Hưng Bang ra ngoài dốc sức làm ăn, còn người phụ nữ nông thôn chất phác kia ở lại quê nhà chăm sóc bố mẹ già và con cái.
Sau đó, Thẩm Hưng Bang gặp cô gái lớn lên ở thành phố Thượng Huệ Lan. Hai người cùng nhau hùn vốn làm ăn, bắt tay thành lập tập đoàn Viễn Tinh. Công việc kinh doanh phát triển từng bước, tình cảm cũng nhanh chóng thăng hoa, tốt đẹp như mật hòa với dầu.
Mãi đến khi mang thai, Thượng Huệ Lan vẫn không biết Thẩm Hưng Bang đã có vợ con ở nông thôn. Lão lừa gạt bà ấy, ép người vợ đầu tiên ở quê phải ly hôn.
Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi nên Thẩm Hưng Bang đã chia cho vợ cũ 5% cổ phần. Bà ấy hoàn toàn không hiểu những thứ này nên đã chuyển cổ phần cho con trai mình là Thẩm Thiệu Chu.
Tình cảm giữa Thẩm Thiệu Chu và mẹ rất sâu sắc, ngày lễ hay tết đều về nhà làm bạn với mẹ. Khi còn bé, Thẩm Loan c*̃ng thường xuyên về thăm bà nội vào những dịp nghỉ lễ. Đời trước, sau khi kết hôn với Thẩm Loan, Hứa Thanh Lăng thường xuyên cùng anh ta về quê.
Đôi mắt của người phụ nữ nông thôn ấy đã mờ đục từ lâu, mỗi lần nhìn thấy cháu dâu, sự từ ái trong ánh mắt có thể hòa tan người khác. Chỉ khi nhắc đến chồng mình, trong mắt bà ấy mới hiện lên sự oán giận và hận thù.
Hứa Thanh Lăng dựa vào lan can gỗ nhìn bầu trời đêm tối tăm. Hóa ra bầu trời đêm hơn mười năm trước không khác gì những gì cô nhìn thấy khi nằm trên sàn căn nhà thuê. Điểm khác biệt là tâm trạng của cô đã thay đổi.
Chân Thẩm An Ngô không có vấn đề gì, kiếp này Thẩm Loan sẽ không bao giờ trở thành người nối nghiệp của Viễn Tinh được nữa. Về phần anh ta và Uyển Nguyệt, Hứa Thanh Lăng lại hi vọng họ có thể ở bên nhau.
Không, cô không chỉ hi vọng, cô còn muốn quét dọn chướng ngại giúp họ, để Thẩm Loan thuận lợi cưới được người tình trong mộng thời thiếu niên của mình. Không cần trăm phương ngàn kế, không cần cố gắng, không cần vất vả, nhẹ nhàng cưới được ánh trăng sáng, có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ không tì vết như ước nguyện...
Sau lưng vang lên tiếng đá mài bật lửa, mùi thuốc lá nồng nặc bay tới làm Hứa Thanh Lăng tỉnh lại.
Thân Thuấn không ngờ lại có người trốn trong góc này, bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu không đáy của Hứa Thanh Lăng, bàn tay cầm điếu thuốc khựng lại giữa không trung, cậu ta ngượng ngùng cười: "Cái đó... Để tôi đổi sang nơi khác..."
"Không cần." Hứa Thanh Lăng đứng dậy, tiến lại gần mấy bước rồi đưa tay về phía cậu ta: "Cho tôi một điếu."
Thân Thuấn ngạc nhiên nhìn cô, hồi lâu sau mới mỉm cười đưa hộp thuốc lá và bật lửa qua. Hứa Thanh Lăng lấy một điếu ngậm trong miệng, ấn bật lửa, tia lửa đỏ bùng lên, cô nóng lòng muốn đến gần hơn.
Cơ thể trẻ trung còn chưa trải qua sự k*ch th*ch của thuốc lá nên ho khan vài tiếng. Hứa Thanh Lăng buồn bực hút hai hơi để kìm nén cảm giác ngứa ngáy trong phổi.
Ban đầu cô không dính đến rượu hay thuốc lá nhưng sau những gì xảy ra, cô trằn trọc cả đêm, ngoại trừ rượu thì cũng chỉ có khói thuốc làm bạn.
Lúc đầu Thân Thuấn còn tưởng cô thử cho vui nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cậu ta lại thấy đầu óc mình hơi loạn, không ngờ cô thực sự biết hút thuốc mà động tác cũng rất thành thạo.
Dưới bóng đêm, mái tóc ướt xõa ngang vai cùng với đôi môi đỏ mọng hiện rõ, trong phút chốc không biết cô hay cây trúc đào bên cạnh ai đẹp hơn.
Cậu ta lùi lại mấy bước, nhìn cô: "Cậu hút bao lâu rồi?"
Hứa Thanh Lăng ngẫm nghĩ: "Nửa năm chăng?"
Thân Thuấn không tin: "Nửa năm mà thành thạo như vậy à?"
Hứa Thanh Lăng phì cười, trong nửa năm đó, cô có thể hút hai, ba bao một ngày.
Những người khác còn đang tắm suối nước nóng bên trong, hai người lại trốn sau vườn trúc đào, nhả khói trong bóng đêm mịt mờ.
Thân Thuấn phát hiện Hứa Thanh Lăng nói rất ít, bèn chủ động mở miệng: "Thẩm Loan đạp xe chở Uyển Nguyệt, còn đeo balo giúp cô ta, cậu không tức giận à?"
Tinh thần Hứa Thanh Lăng lúc này đã bay bổng đâu mất, cô nhả ra một làn khói: "Anh ta cũng không phải bạn trai tôi, anh ta muốn chở ai thì chở, tại sao tôi phải tức giận?"
Thân Thuấn chưa bao giờ nhìn một cô gái nghiêm túc như vậy. Gió đêm thổi bay làn khói trên mặt cô, trong chớp nhoáng này, cậu ta bất chợt cảm thấy Hứa Thanh Lăng không giống một cô sinh viên vừa vào trường chút nào, giữa mi tâm nhuốm màu ủ dột pha chút tang thương.
Cậu ta không thể hiểu nổi tại sao mình lại không thoải mái nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hai người đều im lặng.
Hút xong điếu thuốc, Hứa Thanh Lăng dập tàn thuốc, đang định rời đi thì giọng nói của Uyển Nguyệt truyền đến từ bên kia vườn trúc đào.
"Phùng Bác, cậu có ý gì?" Cô ta cố ý đè thấp giọng, mang theo vẻ lạnh lùng chất vấn.
Hàng trúc đào tươi tốt che khuất tầm nhìn nên Uyển Nguyệt không để ý phía sau có một khoảnh sân nhỏ.
Một lúc sau, giọng nói hơi hoang mang của Phùng Bác vang lên: "Có ý gì là sao?"
Giọng Uyển Nguyệt rất lạnh: "Sao chiều nay cậu cứ nhắc tới Ngụy Đông Lai với Thẩm Loan làm gì? Tôi đã nói là đừng lôi tôi vào chuyện của gã rồi mà? Gã không có tư cách quản lý chuyện tôi ngồi xe đạp của ai!"
Phùng Bác nhỏ giọng nói: "Nhưng trước khi đến đây, anh Nguỵ đã nhờ tôi chăm sóc cho cậu, hơn nữa tôi chỉ tùy tiện nhắc đến thôi."
Màn đêm che phủ đôi má nóng bừng của Uyển Nguyệt, cô ta căm giận cảnh cáo: "Chuyện của tôi và gã vẫn chưa đi đến đâu, cậu có thể đừng nhiều chuyện nữa được không!"
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Uyển Nguyệt, Phùng Bác nghĩ cô ta dễ xấu hổ nên không muốn các bạn cùng lớp biết rằng mình đã có bạn trai: "Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa là được!"
Giọng Uyển Nguyệt chậm dần: "Đây là chuyện của tôi, khi nào muốn nói, tôi sẽ tự nói! Một đứa con trai như cậu có thể đừng lắm miệng nữa được không?"
Phùng Bác tự biết mình đuối lý nên chỉ yếu ớt "ồ" một tiếng.
Tiếng bước chân sột soạt dần dần đi xa, Thân Thuấn nghe trộm hồi lâu, há hốc miệng nhìn Hứa Thanh Lăng: "Ngụy Đông Lai là ai vậy? Không phải học sinh trường chúng ta à?"
…
Thẩm Loan không có hứng ngâm nước nóng nên ra ngoài sớm. Lý Chính Kỳ cứ ôm khư khư điện thoại của anh ta chơi trò Rắn săn mồi, vất vả lắm anh ta mới giật lại được, lúc đi ra thì thấy một số bạn cùng lớp đã bắt đầu hát karaoke trong sảnh.
Sau khi tìm kiếm khắp sảnh nhưng không thấy Uyển Nguyệt đâu, anh ta lại chạy ra sân, băng qua hàng trúc đào xinh đẹp, thoáng nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
Một đôi nam nữ đang tựa vào lan can hút thuốc, gió làm tung bay mái tóc của cô gái và góc áo của cậu trai, làn khói trắng nhàn nhạt bao bọc hai người tạo nên sự mập mờ khó tả.
Thẩm Loan tưởng là khách nghỉ khác ở đây nên không khỏi xấu hổ khi xen vào việc tốt của người ta, đang định quay người rời đi thì cô gái kia quay đầu lại, mái tóc ướt sũng rối tung trên vai khiến cô có cảm giác suy đồi và hoang dã.
Gương mặt cô ẩn hiện trong làn khói lượn lờ, đập vào tầm mắt khiến bước chân anh ta cứng đờ.
Comments