Chương 1

Chương 1

Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 1

Điểm khởi đầu của toàn bộ câu chuyện này phải quay ngược lại 398 năm trước. Tức là, trở về thời điểm tôi còn là học sinh cuối cấp 3 ở Hàn Quốc, trước khi rơi vào thế giới của cuốn tiểu thuyết fantasy dài 17 tập mang tên .

Tôi chưa bao giờ quan tâm đến tiểu thuyết fantasy trong suốt cuộc đời mình. Bởi vì tiểu thuyết fantasy không có trong đề thi đại học.

Nhưng cũng như hầu hết các câu chuyện xuyên không khác, tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết fantasy mà tôi chưa bao giờ quan tâm vào đúng đêm trước kỳ thi đại học và rơi vào tình cảnh này. Nếu như vào đêm đó, tôi ngoan ngoãn đọc lại các bài văn học cho kỳ thi đại học, thì bi kịch này đã không xảy ra.

Tại sao không nên đọc tiểu thuyết fantasy vào đêm trước kỳ thi đại học?

Có khoảng ba lý do chính.

Nếu đọc tiểu thuyết fantasy vào đêm trước kỳ thi đại học, rất có khả năng bạn sẽ bị xe tải đâm và xuyên không.

Thông thường, một học sinh cấp 3 Hàn Quốc đã chết ngay trước kỳ thi sẽ trở thành một người siêu mạnh khi đến thế giới khác.

Mặc dù vậy, họ phải trải qua đủ mọi khó khăn vất vả trước khi trở thành người siêu mạnh đó.

Có một người bạn cùng lớp mà tôi không còn nhớ rõ tên đã từng nói đùa với tôi.

‘Này, đừng đọc tiểu thuyết fantasy vào đêm trước kỳ thi đại học. Rồi mày sẽ bị xe tải đâm trên đường đi thi và xuyên vào cuốn sách đó đấy.’

Bây giờ nghĩ lại, thằng đó đúng là nhà tiên tri. Nhà hiền giả đáng lẽ phải là hắn, chứ không phải tôi.

Ánh sáng tươi sáng tràn qua cửa sổ mà tôi lười không kéo rèm. Bụi bẩn trong ánh nắng ban mai không biết thân phận của mình là gì, cứ lấp lánh như dát vàng.

Ngày tôi nhặt được Irkus ở khu rừng phía nam cũng là một ngày nắng chói chang như thế này.

Khi đó, tôi đã quyết định sẽ ngủ một giấc 20 năm! Rồi chui vào chăn, nhưng vì không thiết lập phép thuật bảo tồn trên giường đúng cách, tôi đã tỉnh dậy sau 5 năm với một lưng đầy vết bầm. Chiếc giường gỗ đã không chống chọi nổi với thời gian và sụp xuống sàn.

“Gilbert!”

Câu chửi thề trên chiếc giường đổ nát và tiếng gọi lớn tinh linh cây sồi sống cùng nhà Gilbert là khởi đầu của buổi sáng sinh nhật tuổi 400 của tôi.

‘Thằng quái vật. Sách ôn thi đại học của nó mòn cả rồi.’

‘Mấy thằng đạt điểm tuyệt đối kỳ thi thử tháng 9 đứa nào cũng thế à?’

‘Han Yu-an, mày đúng là… tuyệt đối đừng đọc tiểu thuyết fantasy vào đêm trước kỳ thi đại học. Mấy thằng như mày kiểu gì cũng bị xe tải đâm vào đêm trước kỳ thi thôi.’

‘Đó là lời nguyền à? Dù tao có bị xe tải đâm thì tụi mày cũng không thể đứng nhất được đâu.’

‘Cái thằng điên cuồng học hành…’

‘Mấy thằng điên như tao mới là người chịu trách nhiệm cho tương lai của nền giáo dục Hàn Quốc.’

Tôi là một người tài năng. Tôi nói điều này mà không một chút xấu hổ. Vì đó là sự thật.

Vì lương tâm, tôi sẽ không tự nhận mình là thiên tài.

Trong thế giới bất công này, nơi có rất nhiều người chỉ cần nhìn qua một lần là thuộc lòng, tôi phải nhìn ít nhất ba lần mới có thể ghi nhớ. Thế nên, tôi không thể nói mình là người có đầu óc học hành bẩm sinh, khi mà tôi chỉ cần thiếu ngủ một ngày là đã bơ phờ, trong khi những người khác thức trắng đêm vẫn khỏe re.

Trong nền giáo dục Hàn Quốc, nơi có vô số người sở hữu bộ não hiệu quả, thì ‘bộ não khá thông minh’ của tôi quá yếu ớt để tồn tại.

Có vô số người kém hơn tôi, nhưng cũng có vô số người giỏi hơn tôi. Bằng chứng là tôi chỉ có thể đứng đầu trong trường, chứ không thể đứng nhất cả nước.

Nhưng những người thông minh bẩm sinh lại quá dễ lơ là. Vì họ tin vào trí nhớ trời cho và nghĩ rằng dù bắt đầu muộn hơn người khác, họ vẫn có thể về nhất. Trong khi ôn tập và học trước là những điều cơ bản nhất, những người không làm được điều cơ bản lại tỏ ra kiêu ngạo.

Không như những thiên tài, tôi là một người thông minh nhờ rèn luyện, nên tôi luôn giữ được sự cảnh giác. Chỉ số thông minh trung bình cũng có lúc hữu ích.

Nhờ đó, tôi luôn đứng trong top đầu ở mọi kỳ thi trong trường.

Nếu không có đầu óc bẩm sinh thì sao? Đó là điều hoàn toàn có thể vượt qua bằng cách học lặp lại và nắm vững phương pháp. Nền giáo dục Hàn Quốc không đi sâu vào triết học, nên luôn có những câu trả lời và cách giải cố định.

Dù không hiểu, chỉ cần học thuộc lòng là được. Kỳ thi đại học là lĩnh vực mà một chiếc xe Tico hiệu suất thấp cũng có thể vượt qua được một chiếc Mercedes. Dù không thể biến một quả bí ngô thành dưa hấu bằng cách kẻ sọc lên nó, nhưng nếu dùng bút dạ quang tô đi tô lại sách giáo khoa cho đến khi mòn vẹt, bạn có thể biến một quả bí ngô thành một quả bí xanh dạ quang.

Có thể làm được điều đó mà không cần tài năng, chỉ cần thời gian và ý chí… đó chính là kỳ thi đại học ở Hàn Quốc. Chỉ những kẻ thiếu ý chí và bị cuốn vào đủ mọi trò giải trí mới than vãn rằng kỳ thi đại học là do may mắn.

Vì vậy, từ bố mẹ tôi, giáo viên trong trường, cho đến những người bạn cùng lớp ghen tị với tôi, tất cả đều dự đoán rằng tôi sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi đại học và dễ dàng vào được một trường danh tiếng. Vì tôi là một học sinh cuối cấp 3 quá kiên cường để thất bại trong kỳ thi đại học.

Tôi thậm chí còn không nộp hồ sơ xét tuyển sớm vào trường nào khác, ngoại trừ một trường đại học danh tiếng nhất Hàn Quốc mà tôi nhắm tới, vì tôi có đủ sự tự tin.

Nhưng thật điên rồ… lại không thể tham gia kỳ thi.

Tiếng Hàn có thể có nhiều cách diễn giải. Ở đây, từ ‘không thể’ có nghĩa là tôi không hề trượt kỳ thi, mà là tôi hoàn toàn không thể tham gia.

Nói một cách khác, vào buổi sáng ngày thi đại học, tôi đã bị một chiếc xe tải ngủ gật đâm và chết.

Bố mẹ tôi đã nuôi nấng tôi cẩn thận, luôn miệng bảo “Con trai của chúng ta chắc là thiên tài rồi…” không phải để tôi chết một cách vô nghĩa dưới một chiếc xe như thế.

Sau 12 năm học, tôi chết trên đường đi đến kỳ thi chỉ kéo dài một ngày để đánh giá cả một quá trình. Nếu cuộc đời là một món hàng, thì đây là trường hợp được hoàn tiền ngay lập tức.

Nếu biết mình sẽ chết một cách vô ích như thế này, tôi đã không đâm bút bi vào đùi để học hành. Khi những đứa trẻ khác rủ đi quán net, thay vì nhìn chúng với ánh mắt đáng thương, tôi đã tham gia và đi chơi cùng, thậm chí là trốn học.

Nhưng cuộc đời vốn không thể biết trước. Ngay cả việc năm nay đề thi đại học sẽ dễ hay khó cũng không biết được, thì làm sao có thể biết trước được tương lai của một người?

Sự nổi loạn duy nhất mà tôi từng làm là vào đêm trước kỳ thi đại học, tôi đã mở cuốn tiểu thuyết fantasy nằm trong giá sách phòng khách ra một cách vô tư. Chết tiệt… giá như tôi đừng làm thế. Mặc dù đã là một quá khứ xa xôi, nhưng khi nhìn lại, đó là một trong những việc sai lầm nhất mà tôi từng làm trong đời.

Người bạn cùng lớp có khả năng tiên tri đã cảnh báo tôi, nhưng khi đó tôi mới mười chín tuổi nên đã dễ dàng làm chuyện dại dột. Tôi đã rơi vào trạng thái tâm lý bướng bỉnh, cứ làm những điều bị cấm.

Nhưng con người vốn là loài động vật sẽ tưởng tượng ra một con voi màu hồng biết đi bằng hai chân một cách chi tiết hơn khi được bảo đừng nghĩ về nó, nên cũng không còn cách nào khác.

Đó không phải là sách điện tử, mà là một cuốn sách giấy cũ kỹ với tiêu đề trực quan là .

Bìa sách với phông chữ cung đình to đùng nhìn rất quê mùa, còn văn phong thì giống như bài đọc hiểu trong đề thi văn học Hàn Quốc. Nó chính là một cuốn tiểu thuyết fantasy mà thế hệ bố tôi sẽ thích.

Nội dung cuốn tiểu thuyết đại khái là thế này. Nhân vật chính, Irkus Sakrina Robein… tên gì mà dài thế?

Dù sao thì, cái thằng Irkus này vừa là tam hoàng tử của Đế chế Robein, vừa là hậu duệ của một phù thủy. Mặc dù phải trải qua đủ loại đấu đá cung đình, Irkus vẫn sống sót cuối cùng chỉ vì có dòng máu cao quý và là nhân vật chính. Dù là xã hội Hàn Quốc hay xã hội fantasy, có dòng máu tốt vẫn là điều quan trọng.

Giống như các tiểu thuyết fantasy cùng thời, Irkus phải chịu đủ mọi khổ sở từ tập 1 chỉ vì là nhân vật chính.

Nhưng vì có dòng máu phù thủy, lượng mana bẩm sinh của cậu ta là thứ không thể đo lường được. Không phải kiểu nhân vật chính trưởng thành dần. Cậu ta chỉ là một nhân vật mới trong trò chơi sinh ra với sự mất cân bằng sức mạnh… một nhân vật chưa được vá lỗi (và chắc chắn được nhà phát triển yêu thích).

Chỉ cần đọc đoạn miêu tả “lượng mana không thể đo lường được”, tôi có thể dễ dàng đoán được nội dung tiếp theo. Đối với tôi, một người đã thành thạo các bài đọc hiểu, chuyện này dễ như ăn kẹo. Cái thằng nhóc này… dù trở thành pháp sư hay kiếm ma, kiểu gì cũng thành công.

Tuy nhiên, ở đầu tập 1, Irkus mới chỉ mười hai tuổi, nên cậu ta bị Radanta gì gì đó Robein, thái tử và hoàng tử cả… tên gì mà dài thế? Dù sao thì, cậu ta bị Radanta gì đó đàn áp, tra tấn, bị đe dọa giết, mất hết những thứ quý giá và phải trốn đến khu rừng phía nam, nơi có đầy những tinh linh cây kỳ quái.

Đúng vậy.

Chỉ cần đọc tập 1 là có thể đoán được.

Nhân vật chính sẽ đánh bại hoàn toàn tên hoàng tử cả đó và trở thành hoàng đế. Irkus gì gì đó Robein sẽ trải qua đủ mọi khổ sở, rồi trở thành hoàng đế, có bạn bè, có hậu cung, vân vân và mây mây.

Ngay cả khi miêu tả ngoại hình của một đứa trẻ mười hai tuổi là một mỹ thiếu niên tóc vàng mắt tím tuyệt đẹp, thì rõ ràng là sau này cậu ta sẽ trở thành một mỹ nam đáng sợ nhờ hiệu ứng của nhân vật chính.

Nhân vật chính vừa mạnh lại vừa đẹp trai? Vậy thì cũng phải có hậu cung. 17 tập thì cũng phải có chút lãng mạn mới hợp lý.

Ngoại trừ văn phong nghiêm túc, cốt truyện không có chút hài hước nào, và việc kéo dài một câu chuyện có thể tóm gọn trong hai tập thành 17 tập để kết thúc với "Chà, Irkus đã trở thành hoàng đế!", thì đây là một cuốn tiểu thuyết fantasy sản xuất hàng loạt không có gì khác biệt.

Tôi gấp sách lại sau khi đọc xong tập 1 không chỉ vì ngày mai là kỳ thi đại học, mà còn vì nội dung tiếp theo quá dễ đoán.

Thật nhàm chán… nhàm chán trong tiếng Anh là frivolous… Lúc ngủ gật, tôi vẫn đang học thuộc từ vựng tiếng Anh, nên thực ra, một nửa nội dung tập 1 cũng đã bay hơi rồi.

Tôi nhắc lại, tôi là người tài năng, không phải thiên tài. Điều đó có nghĩa là dung lượng não của tôi có hạn.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, ngoại trừ việc tên của Irkus gì đó và Radanta gì đó rất dài, thì tôi đã quên hết các chi tiết. Bởi vì vào ngày đó, việc học thuộc thêm một công thức toán học còn quan trọng hơn nội dung của một tập tiểu thuyết fantasy.

Tuy nhiên, kết cục của ngày thi đại học là: tôi đã mặc bộ đồng phục được mẹ ủi phẳng phiu, và trên đường đến trường thi, tôi bị một chiếc xe tải chở hàng đang ngủ gật đâm chết khi đang đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.

Ngay cả bản thân tôi cũng thấy cuộc đời mình thật đáng tiếc. Một người tài năng như tôi lẽ ra phải dẫn dắt tương lai của Hàn Quốc… Tôi là một nhân tài phù hợp với nền giáo dục nhồi nhét thối nát kiểu Hàn Quốc. Đại học S? Đại học Y? Đại học K? Tất cả đều nằm trong tầm tay.

Nhưng có lẽ không chỉ mình tôi tiếc nuối về cuộc đời mình trên con đường thênh thang đó, mà tôi đã mở mắt trong thế giới của .

Cái gì thế này… cuộc gặp mặt 1:1 với Đấng Sáng Tạo mà người ta phải trải qua trước khi xuyên không tại sao lại bị bỏ qua?

Nghĩ lại thì thật uất ức. Tôi đã định túm cổ áo của cái gọi là Chúa đó, và làm ầm ĩ lên vì tôi đã có thể đỗ đại học S ngay từ lần đầu tiên.

Nếu tôi biết trước tương lai của mình, tôi đã không học thuộc từ vựng tiếng Anh vào đêm trước kỳ thi đại học, mà sẽ thức trắng đêm để đọc hết cuốn tiểu thuyết fantasy 17 tập đó.

Này… nếu muốn tôi làm học sinh cấp 3 phá phách ở thế giới khác thì làm ơn hãy báo trước cho tôi một tiếng, để tôi có thể chuẩn bị tinh thần. Nếu cứ ném tôi vào đây mà không có dấu hiệu hay điềm báo gì, thì tôi sẽ không thể xuất hiện trong đề thi văn học đại học đâu.

Comments