Hồ Thu Vụ—hồ nhân tạo trong khuôn viên Đại học Thú Hóa số 4. Trong tư liệu lịch sử trường có vô số tấm ảnh ghi lại cảnh gió nhẹ lướt qua bờ liễu, mặt hồ phản chiếu sắc trời. Nhưng hiện tại, hồ này đóng băng ít nhất tám tháng mỗi năm, nhà trường cũng thuận thế biến nó thành sân trượt băng.
Dù nhân lực thiếu thốn, nhà trường vẫn định kỳ dọn tuyết để giữ mặt băng, cho sinh viên chút niềm vui hiếm hoi trong đời sống sinh hoạt kham khổ.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, mặt trời rạng rỡ, nhưng đó chỉ là ảo ảnh thị giác.
Hai giờ chiều, nhiệt độ ngoài trời: âm 22 độ C.
Trên mặt băng rộng lớn, chỉ có hai sinh viên.
“Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm—” Gấu Bắc Cực ngồi dưới băng, vỗ tay bôm bốp, “màn ‘nhảy dây trăm cú’ đầu tiên đã thành công!”
Đáng lẽ là đã thành công.
Nhưng tiếng vỗ tay thật sự quá đột ngột, cú nhảy cuối cùng của chim cánh cụt đạp trúng dây, rầm một cái, cú ngã thứ mười nghìn lẻ một.
Con số này không hề nói ngoa.
Nhiếp Băng Nguyên: “…Thật ra đã rất giỏi rồi, tới lần thứ một trăm mới ngã.”
Tông Tiểu Nam: “Cậu còn phá nữa, tin không tôi lấy dây trói cậu lại.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Không tin, trói tôi rồi ai nhảy tiếp cho cậu?”
Tông Tiểu Nam khó khăn bò dậy khỏi băng, lục mãi túi bên phải áo giữ nhiệt, móc ra một cuộn dây thừng dày: “Tôi còn ba bộ dự phòng.”
Gấu Bắc Cực đầu hàng, đầu hàng toàn tập.
Nếu bắt cậu ta chọn loài nào là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất với mình trên đời này—chim cánh cụt, chỉ có thể là chim cánh cụt.
Cho dù là những chim cánh cụt khác có cố gắng đến đâu, thì chỉ riêng Tông Tiểu Nam thôi cũng đủ để nâng độ kiên cường của cả chủng loài này lên một tầm cao khiến người khác phải ngước nhìn mà than thở bất lực.
“Định hướng phóng thích không có bí quyết gì đâu, chỉ có một chữ—tập trung! Về nhà các em có thể tự luyện, đừng dồn hết sự chú ý vào vật thử nghiệm, không có vật thử cũng không sao, quan trọng là nghĩ cách khiến bản thân, vào đúng lúc phóng thích dã tính, đạt được mức độ tập trung cao nhất.” Ba ngày trước, trong tiết học về dã tính, chuông tan học đã vang mà thầy Cao vẫn còn nán lại “xin thêm một phút” để dặn dò cuối cùng.
Hai chữ “tập trung”—nói thì dễ, làm mới khó, Nhiếp Băng Nguyên thấm thía điều đó. Thậm chí đôi khi, phải cần đến ngoại lực ép buộc thì mới có thể tập trung thật sự.
Thế là hai ngày trước, chim cánh cụt nghĩ ra được một nguồn ngoại lực: “Tôi muốn đến hồ Thu Vụ.”
“Lên băng à?” Nhiếp Băng Nguyên xác nhận đi xác nhận lại.
“Ừ.”
“Cậu đi vài bước là trượt ngã ba lần.”
“Thì mới phải đến đó, chính là nơi rèn luyện sự tập trung tốt nhất.”
Nhiếp Băng Nguyên không tìm được lý do phản bác.
Chỉ cần lơ là một chút là ngã liền, chẳng cần ai nhắc nhở, nhắc bằng vật lý luôn.
“Cụ thể là sao, cậu định vừa phóng thích dã tính vừa đi bộ trên mặt băng?”
“Nhảy dây.”
“……”
Thế là, Nhiếp Băng Nguyên đành phải mắt thấy tai nghe cảnh chim cánh cụt ngã suốt hai ngày liền trên mặt băng.
Hôm qua ngã trong lúc rảnh rỗi sau giờ học, hôm nay chiều không có tiết, xem chừng còn ngã vài tiếng nữa.
“Cậu có đau không?” Thấy Tông Tiểu Nam lại vung dây nhảy, chuẩn bị đếm vòng tiếp theo, Nhiếp Băng Nguyên không nhịn được hỏi.
“Không đau,” Tông Tiểu Nam đáp, “chẳng còn cảm giác gì nữa.”
Vậy là ngã đến tê liệt rồi.
Cậu hít sâu, lẩm bẩm với chính mình: “Lần này phải nhảy hai trăm cái.”
“Mục tiêu nhảy liên tục không ngã của cậu là bao nhiêu?” Nhiếp Băng Nguyên hỏi.
“Một vạn.”
“Nếu nhảy đến một vạn mà vẫn không thể định hướng dã tính thì sao?”
“Thì lại nhảy thêm một vạn nữa.”
Tông Tiểu Nam nói rất nhẹ nhàng, không chút bi lụy cũng không sôi sục khí thế, như thể đó chỉ là một con số, một cái mốc đã định sẵn mà thôi.
Trong gió bắc buốt giá, tóc cậu bị mồ hôi làm ướt, chưa kịp bay lên đã bị đóng băng trong cái rét cuối xuân, rồi lại ướt, lại đóng băng, chỉ có nhúm tóc màu cam vàng sau tai là vẫn hiện rõ, rực rỡ nổi bật.
“Nhảy đi,” Nhiếp Băng Nguyên nói, “tôi đếm cho.”
Khi dã tính được phóng thích đến cực điểm, sẽ có một khoảnh khắc khiến cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, cả thế giới chỉ còn lại sắc trắng lạnh lẽo như mặt băng, và nhịp tim đập mạnh mẽ.
Thình, thình, thình…
Tông Tiểu Nam lần đầu tiên trải qua cảm giác này là ba tháng trước kỳ thi đại học.
Trước đó, cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ dựa vào dã tính để thi đỗ đại học, cũng như cậu chưa từng nghĩ Nhiếp Băng Nguyên sẽ đăng ký vào ngành điều tra.
Loài chim cánh cụt vốn chẳng dính dáng gì đến “chiến đấu lực”, phần lớn người khi biết về chủng loài của cậu đều phản ứng đầu tiên là “A, dễ thương ghê”. Cậu cũng không định nghịch thiên cải mệnh, vì ai cũng nói, thời đại này, có thể sống yên ổn đã là tốt lắm rồi.
Cho đến khi đầu nóng lên, nói với gấu Bắc Cực: Tôi cũng đăng ký Đại học số 4.
Thi văn hóa Tông Tiểu Nam không sợ, học lực cậu tuy không bằng Nhiếp Băng Nguyên nhưng cũng không thua bao nhiêu, huống chi học hành là thứ cứ chăm chỉ là sẽ có kết quả.
Nhưng thể chất thì khác.
Tông Tiểu Nam từng nghĩ, dù có liều mạng luyện tập ba tháng thì cũng sẽ bị loại ngay từ vòng sơ khảo.
Thế mà cậu vẫn luyện, dốc hết toàn lực, toàn tâm toàn ý. Khi ấy chỉ nghĩ đơn giản: Dù có rớt, cũng không để lại tiếc nuối.
“193, 194, 195…”
Rầm!
“Còn thiếu 5 cái thôi, làm tròn lên cũng được 200 rồi.”
“Không được, làm lại.”
“177, 178, 179…”
Rầm!
“Làm lại.”
“188, 189, 190…”
Rầm!
Không biết đã bắt đầu lại bao nhiêu lần, đến mức Nhiếp Băng Nguyên cảm thấy mình sắp quên cách đếm số.
May mà Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng hoàn thành được mục tiêu nhỏ đó, trước khi lưỡi cậu ta bị vấp tới mức thắt nút.
“199, 200!” Gấu Bắc Cực còn phấn khích hơn cả chim cánh cụt, “Tiểu Nam, cậu giỏi lắm—”
Tông Tiểu Nam gần như kiệt sức, khom người th* d*c, quay đầu nhìn gấu Bắc Cực mà cáu: “Biết là cậu đang làm bạn tập, nhưng người không biết… quên đi, không nói nữa.”
“Đừng vậy mà,” Nhiếp Băng Nguyên tò mò hỏi, “người không biết thì sao?”
Tông Tiểu Nam: “Không biết còn tưởng cậu là chú gấu mẫu giáo đang dỗ trẻ con!”
“Hiểu rồi,” Nhiếp Băng Nguyên cười rạng rỡ, “ý cậu là đang khen tôi dịu dàng.”
Tông Tiểu Nam lững thững bước tới, hai tay đặt lên vai gấu Bắc Cực: “Lão Nhiếp, tôi thật sự muốn đục một cái hố băng quăng cậu xuống cho rồi.”
Gấu Bắc Cực ngẩng mặt ngây thơ: “Vậy cậu nhớ đục thêm một hố nữa để tôi bơi lên nha, tôi có thể nín thở tối đa 12 phút dưới nước.”
Đúng là không quên khoe thành tích bất kỳ lúc nào.
“Mười hai?” Tông Tiểu Nam ngạc nhiên, “Cậu trước đây chỉ được 10 phút mà?”
“Gần đây lén luyện thêm rồi,” Nhiếp Băng Nguyên thành thật khai báo, “tập trong ký túc xá, đổ đầy bồn rửa tay là luyện được.”
Chim cánh cụt thở ra một làn hơi trắng dài: “Lão Nhiếp, cậu giỏi thế là đủ rồi, có thể đừng âm thầm luyện tập thêm nữa không? Cho tụi tôi, những học sinh bình thường, còn chút đường sống?”
“Tôi chỉ luyện mỗi vụ nín thở thôi, thề luôn.” Nhiếp Băng Nguyên giơ tay lên thề.
“Xạo quá,” Tông Tiểu Nam chẳng tin nổi, “trước kỳ thi cậu cũng nói không luyện, bảo trình độ hiện tại đi thi là chắc chắn đỗ rồi, ai ngờ đến ngày thi thể chất, cái màn cậu thể hiện gọi là chưa luyện đấy hả?”
Lúc đó, màn trình diễn xuất thần của gấu Bắc Cực suýt nữa làm toàn bộ thí sinh trong sân thi thể chất gãy đổ tâm lý.
Nhiếp Băng Nguyên đưa tay vỗ lên trán Tông Tiểu Nam: “Cái này không thể trách tôi hoàn toàn được.”
Tông Tiểu Nam liền nhấc tay khỏi vai gấu Bắc Cực, tặng lại một cú lên trán cậu ta: “Thế cậu định trách ai?”
Trách chim cánh cụt.
Nếu không phải vì tình cờ nhìn thấy cậu ta miệt mài luyện tập thể chất, thì Nhiếp Băng Nguyên—vốn chỉ định ôn tập bình thường—đã chẳng bất chợt sinh ra cái cảm giác khủng hoảng kỳ lạ kia: Tuy mình rất vững, nhưng nếu thi xong phát huy không tốt thì sao? Nếu Tông Tiểu Nam đỗ còn mình lại rớt thì sao?
Loại lo lắng ấy rõ ràng chẳng có chút lý lẽ gì, vậy mà lại khiến Nhiếp Băng Nguyên bồn chồn không yên, đứng ngồi chẳng vững. Đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại, anh vẫn thấy mình lúc đó đúng là như bị ma ám.
Sau đó toàn bộ nhịp ôn thi của anh đều rối tung cả lên, cứ như chỉ khi nào nỗ lực chăm chỉ được như Tông Tiểu Nam thì mới không bị cậu ấy bỏ lại phía sau.
Và thành tích “nhất đẳng cách biệt” trong bài kiểm tra thể lực chính là bắt nguồn từ đây — trời đất chứng giám, gấu Bắc Cực vốn chỉ muốn làm người về nhì.
Chuyện xưa đã qua không thể quay lại, Nhiếp Băng Nguyên thở dài lắc đầu: “Chậc, thôi kệ.”
Tông Tiểu Nam mờ mịt khó hiểu, cứ cảm thấy ánh mắt gấu Bắc Cực như cất giấu cả một câu chuyện dài, mà còn là kiểu “có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu”.
Nhiếp Băng Nguyên lại liếc nhìn nhúm cam vàng sau tai cậu. Anh nhìn rất lâu rồi, cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng vươn tay sờ vào tai Tông Tiểu Nam.
Cảm giác lông vũ hình như còn mềm mại hơn cả trước kia, hoặc cũng có thể vì quá lâu không chạm vào nên sinh ra ảo giác.
Động tác của anh rất nhẹ, đầu ngón tay tựa như chỉ lướt qua mép lông tai, đến cả chạm cũng không tính.
Tông Tiểu Nam khựng người lại, quên béng luôn mình vừa rồi đang nói gì. Vài giây sau cậu xoay người đi nhặt dây nhảy, trước khi bắt đầu lại còn không quên quay đầu lườm một cái: “Lần này nhảy năm trăm.”
Nhiếp Băng Nguyên giơ tay làm dấu OK, máy đếm hình người lại vào vị trí.
Tông Tiểu Nam thu hồi ánh mắt, hít sâu liên tục vài lần.
Mặt băng lạnh buốt.
Nhưng tai cậu thì đỏ rực.
[Trong nhóm chat]
Xà đế: Tin mới từ hồ Thu Vụ phía trước, xác nhận hai người đang ở trên mặt băng đúng là Bắc Băng Dương và Nam Cực Châu lớp ta.
Công chúa Hồng phấn: @Nam Cực Đại Lục, mày bị bé Rắn đổi biệt danh thành couple rồi đó.
Sư tử tỉnh Đông Nam: Nó mà nhận được tin mới thì tao lật ngửa.
Nước mắt anh gạt người: Có tín hiệu thì điện thoại cũng bị đông đá mất pin từ lâu rồi.
Bông Bông: Hai đứa đó rốt cuộc đang làm gì thế?
Xích Thố nhân gian: Xà Đế, tay trong mày nói gì?
Xà đế: Nó chỉ lướt qua một cái, nguyên văn: “Cái đứa mặt trông rất dễ nhéo đang nhảy dây, còn cái đứa cả người nhìn chẳng dễ đụng vào đang đếm số.”
Đại sát điêu: …
Mai khỏi ăn khoai: Mô tả hơi thô.
Công chúa Hồng phấn: Nhưng thần thái chuẩn đét.
Vua bụi cỏ: Vậy tại sao lại nhảy dây trên băng?
Sư tử tỉnh Đông Nam: Mọi người, tao có một suy nghĩ rất táo bạo.
Kháo Thiếu: ?
Đại sát điêu: Táo bạo cỡ nào?
Mèo con Hoa: Dỏng tai nghe!
Sư tử tỉnh Đông Nam: Có khi nào đây là khóa huấn luyện chuyên biệt định hướng sức mạnh dã tính mà Bắc Băng Dương thiết kế riêng cho Nam Cực Châu?
Mèo con Hoa: …
Kháo Thiếu: …
Bông Bông: …
Ngựa con không sợ lạnh: …
Công chúa Hồng phấn: Về sau những suy đoán quá bình thường như vậy thì cứ nói thẳng, đừng mở đầu bằng “tao có một suy nghĩ táo bạo”, dễ làm người ta tưởng bở.
Sư tử tỉnh Đông Nam: Sao tao cảm thấy tụi mày như hơi thất vọng vậy…
Tao không chó: Bắc Băng Dương huấn luyện riêng cho Nam Cực Châu thì có gì lạ!
Mai khỏi ăn khoai: Ghen tị Nam Cực Châu ghê, tao mời cả tiệc khoai mà Bắc Băng Dương cũng không thèm đoái hoài.
Tao không chó: Tao xin bái sư mà cũng bị bặt vô âm tín.
Xích Thố nhân gian: Tụi mày có ngốc không, phương pháp bày ngay trước mặt còn không thấy?
Xích Thố nhân gian: Vì sao không làm gì khác mà cứ phải nhảy dây trên băng?
Nước mắt anh gạt người: Không đơn thuần là nhảy dây đâu, đây chắc chắn là con đường tắt, cao tốc dẫn tới định hướng sức mạnh dã tính!
Kháo Thiếu: Tim tao rung rinh rồi.
Vua bụi cỏ: Ai mà không rung.
Tao không chó: Vậy còn chần chừ gì nữa, người ta đang cật lực luyện tập, còn tụi mình thì đang tám nhảm, không thấy xấu hổ hả?
Kháo Thiếu: Qua hồ nha?
Mai khỏi ăn khoai: Tính tui một vé.
Mèo con Hoa: Tui cũng vậy.
Đại sát điêu: Có tui nữa.
Nước mắt anh gạt người: Cả nhóm cùng đi luôn đi, đông người còn đỡ lạnh…
Mười lăm phút sau.
Hồ Thu Vụ.
Ánh chiều đông cuối ngày chiếu rọi, gió lạnh gào thét, một con Hồng hạc đơn độc đứng giữa mặt băng rộng lớn: “…”
“Ủa, Hứa Diễm?” Tông Tiểu Nam từ xa chạy lại, bước chân ổn định ngoài dự đoán, “Anh cũng tới à?”
Hồng hạc: “Tập luyện.”
Tông Tiểu Nam: “Cũng rèn luyện khả năng tập trung à?”
Hồng hạc: “…Ừ.”
“Anh lạnh lắm hả?” Nhiếp Băng Nguyên quan sát từ đầu đến chân.
Hứa Diễm: “Không.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Nhưng răng anh đang va vào nhau kìa.”
Hứa Diễm: “Có thể cậu chưa từng nghĩ tới, đây gọi là ‘nghiến răng ken két’.”
Tổ nhảy dây hai người giờ thành đội luyện tập ba người, mấy ngày sau, nhóm chat lớp Điều tra lặng ngắt như tờ.
Vì hễ ai lộ mặt là y như rằng sẽ bị Hồng hạc mắng cho tơi tả.
Kháo Thiếu: Hồi đó tui chỉ buột miệng đùa cho vui thôi…
Công chúa Hồng phấn: Kẻ khởi xướng.
Đại sát điêu: Ai cũng chỉ hùa theo không khí mà rùm beng, ai mà ngờ cậu làm thiệt, trời thì lạnh…
Công chúa Hồng phấn: Kẻ hùa theo giả tạo.
Gấu vẫy nước trong: Tôi có nói gì đâu nha, oan có đầu, nợ có chủ.
Công chúa Hồng phấn: Kẻ bàng quan lạnh lùng.
—— Đừng bao giờ dây vào Hồng hạc trên mạng, nếu không sẽ như lấy số thứ tự chờ bị xử tội vậy.
Comments