Cuối cùng cũng đến được trước tòa nhà Y học Thú hóa, giữa một mảng trắng xóa, ngoài thùng rác và ghế dài bị chôn dưới tuyết, chỉ còn hai bóng người đơn độc là Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam, bốn phía im lặng như chốn quỷ hoang.
“Không ai đến à?” Nhiếp Băng Nguyên hoang mang nhìn quanh, “Chúng ta đến trễ hay đến sớm?”
“Đừng hỏi vớ vẩn.” Nếu không phải mệt đến nhấc chân không nổi, Tông Tiểu Nam thật sự muốn tung cước đá bay tên kia.
“Tiểu Nam, cậu bạo quá rồi đấy…”
Bạo?
Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng hiểu câu “chân tình huynh đệ đổ cho chó ăn” là như thế nào: “Truyền đơn ghi rõ là mười hai giờ đêm, mẹ nó mười một giờ cậu đã lôi tôi ra khỏi phòng rồi…”
Nhiếp Băng Nguyên nghiêm túc ngay lập tức, ấn cái chân vừa được cậu nhấc lên trở lại: “Nhưng bạo có lý, tôi xin kiểm điểm sâu sắc.”
“…” Dù đã chứng kiến hơn cả vạn lần, Tông Tiểu Nam vẫn phải lần thứ mười nghìn lẻ một bái phục cái kiểu “biết co biết duỗi” của Nhiếp Băng Nguyên. “Cậu học kỹ năng sinh tồn này từ ai vậy?”
Nhiếp Băng Nguyên không hiểu: “Kỹ năng sinh tồn?”
Tông Tiểu Nam: “Chỉ cần nhận sai đủ nhanh, thì đòn không bao giờ tới được.”
“Chỉ với cậu thôi.” Nhiếp Băng Nguyên cười khẩy, “Cậu từng thấy tôi chịu thua ai khác chưa?”
Tông Tiểu Nam thường nghĩ, bản thân đã nỗ lực không biết bao lần để đưa Nhiếp Băng Nguyên trở về đúng vị trí ‘bạn bè’, nhưng đến phút chót lúc nào cũng nhen lên một tia hy vọng mơ hồ — có khi lỗi chẳng phải nằm hết ở mình.
Còn nửa tiếng nữa là đến nửa đêm, hai người quyết định nấp sau mấy cây thông gần đó, vừa có thể âm thầm quan sát, tình huống không ổn thì rút lui cũng dễ, lại có thể nhờ thân cây che gió.
Nhưng mà, chỉ đổi chỗ đứng thôi, có nhất thiết phải sát đến vậy không?
“Cậu đang trốn ai, hay làm chuyện gì mờ ám thế?” Lưng Tông Tiểu Nam đã dán sát vào thân cây rồi mà người đối diện vẫn còn rướn tới, hai người gần như dính vào nhau.
“Suỵt.” Nhiếp Băng Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu.
Tông Tiểu Nam cứng người theo phản xạ, càng chột dạ thì càng nói to: “Cậu rốt cuộc định làm gì?”
“Kỳ lạ thật.” Nhiếp Băng Nguyên rút tay về, đưa lên trước mặt so thử, lòng bàn tay vừa vặn chạm đến chóp mũi, “Là cậu lùn đi hay tôi lại cao thêm rồi?”
Tông Tiểu Nam: “…”
Ánh mắt muốn đâm người không thể che giấu, Nhiếp Băng Nguyên thấy vậy liền thu quân, tỏ ra rất có tình nghĩa vỗ vai cậu: “Không sao đâu Tiểu Nam, tôi còn cao được thì cậu chắc chắn cũng còn cơ hội.”
…Muốn tận diệt, mệt quá rồi.
Có lẽ ông trời thật sự nghe thấy nguyện vọng của bạn học Tiểu Nam, giây tiếp theo, cành thông to trên đầu hai người liền bị tuyết đè gãy.
Nhiếp Băng Nguyên phản ứng cực nhanh, vừa nghe tiếng động bất thường liền ôm lấy Tông Tiểu Nam lăn sang bên cạnh, đẩy cậu xuống lớp tuyết.
Cành thông rơi xuống, tung lên một màn bụi tuyết dưới gốc cây.
Nhiếp Băng Nguyên đè lên người Tông Tiểu Nam, ngoái đầu nhìn lại: “Đệch, may mà tránh kịp.”
Không xa vang lên tiếng giẫm tuyết vội vã, kèm theo tiếng tranh luận lo lắng.
“Hình như tôi nghe có người nói chuyện bên này.”
“Không thể nào?”
“Chạy qua xem đi, mà bị đè trúng thật thì không đùa được đâu…”
Chưa dứt lời, ba nam sinh đã xắn tuyết chạy tới, bên cạnh còn có một con quạ mập đang bay là là sát đất.
Ba người một chim không thấy ai bị thương, chỉ thấy hai nam sinh đang nằm trên tuyết, tư thế ám muội, bầu không khí đáng ngờ.
“Xong rồi, mắt tôi dính bẩn rồi——” Người chạy đầu tiên ôm mặt kêu thảm, kêu xong lại không nén nổi tò mò hé ngón tay liếc nhìn, “Phải nói chứ, hai cậu trông cũng đẹp trai thật.”
Nam sinh số hai phân tích hiện trường: “Sao chỉ có cành cây ở đây gãy, hai cậu trèo lên cây ‘gây động đất’ à?”
Nam sinh số ba chỉ muốn rút lui: “Xin lỗi đã làm phiền, bọn tôi là tân sinh viên, không quen đường, rút liền đây.”
Nam sinh số bốn — con quạ kêu: “Quạ—— quạ——”
Cách phân biệt một con vật là động vật thật hay thú hóa nhân, từng là vấn đề nan giải khi nhân loại bước vào thời kỳ thú hóa.
Dù đã qua hơn một thế kỷ, loài người giờ có thể dựa vào cảm giác do dã tính mang lại để phán đoán cơ bản đâu là động vật thật, đâu là thú hóa nhân. Nhưng độ chính xác tùy từng người, cảm nhận càng nhạy thì độ chính xác càng cao, nhưng không ai dám khẳng định mình luôn đúng tuyệt đối. Khi đó, kinh nghiệm sẽ trở thành yếu tố bổ trợ quan trọng.
Ví dụ như: làm gì có con quạ nào đàng hoàng mà thấy hai người lăn trên tuyết lại kêu inh ỏi như còi báo động.
“Quay lại.” Nhiếp Băng Nguyên đứng dậy, không quên kéo Tông Tiểu Nam dậy theo, liếc mắt ba người một chim, “Sắp mười hai giờ rồi, chạy đi đâu?”
Khi Nhiếp Băng Nguyên nghiêm mặt, khác hẳn cái dáng vẻ miệng tiện chuyên chọc người trước mặt Tông Tiểu Nam. Đôi mày nhíu lại đầy mất kiên nhẫn, mí mắt hơi hạ xuống, ánh mắt nhạt nhẽo lướt qua cũng đủ mang theo áp lực khiến người ta khó thở.
Ba người đối diện lập tức đứng hình, ngay cả bạn quạ mập cũng thu cánh, đáp xuống một cành cây thấp gần đó.
Bầu không khí im lặng trong chốc lát, nam sinh số hai — người giỏi phân tích hiện trường — là người đầu tiên tỉnh ngộ: “Mười hai giờ… chẳng lẽ hai cậu cũng đến tham gia hoạt động của Hội Dũng Giả?”
“Vớ vẩn.” Tông Tiểu Nam phủi tuyết trên người. Không thì ai rảnh nửa đêm mò vào khu nhà hoang chơi đùa?
“Tôi còn tưởng…” Nam sinh số một — người nãy che mắt — cũng hiểu ra, nhưng vẫn bán tín bán nghi: “Thế hai người cởi áo làm gì?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Mắt kém thì đi khám.”
Ba người một chim nhìn nhau, không nói nên lời.
Chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao? Gió lạnh rít từng đợt, ba người kia bọc kín như bóng khí, ngay cả bạn quạ — chọn thú hóa ra đường — cũng lén nhét vài lớp lông giữ nhiệt chuyên dụng cho chim vào giữa lông vũ. Vậy mà hai thanh niên đang ôm nhau lăn tuyết trước mặt chỉ mặc đúng bộ đồ giữ ấm cơ bản, vóc dáng cao ráo rõ ràng lộ hết ra ngoài — chẳng phải là cởi lớp áo khoác dày bên ngoài thì còn gì?
Tông Tiểu Nam giơ tay ra hiệu: “Ý là, liệu có khả năng, bọn tôi mặc ít chỉ vì cơ địa chịu lạnh tốt?”
Ba người một chim bước vào buổi tụ hội, sau đó lần lượt thêm hai mươi mấy người xuất hiện, nhìn qua đều là tân sinh viên cầm được truyền đơn, phần lớn đi một mình, số ít đi theo cặp.
—
“Hiện tại mỗi năm ở Đại học Thú hóa số 4 đều có các hội nhóm ngầm mới xuất hiện, nhưng tôi dám khẳng định: Hội Dũng Giả của chúng tôi mãi mãi là viên minh châu rực rỡ nhất trên vương miện! Vì sao ư? Bởi vì từ khi có Đại học số 4 là đã có Hội Dũng Giả! Lịch sử của chúng tôi sánh ngang lịch sử trường! Năm xưa khi các câu lạc bộ chính quy lần lượt giải thể hoặc chuyển xuống hoạt động ngầm, chỉ có chúng tôi kiên cường trụ lại! Trải qua mười bốn năm gió sương, vật đổi sao dời, tinh thần vẫn không tắt, ngọn lửa vẫn còn cháy mãi nơi ngôi trường trăm tuổi này!”
“……”
“Trong không khí thế này, mọi người không nên dành cho tôi một tràng pháo tay sao?”
Hành lang tầng trệt của tòa nhà Y học chìm trong bóng tối và gió lạnh, hơn hai mươi tân sinh viên vừa mới tụ tập chưa đầy mười phút, ngơ ngác nhìn về phía cầu thang, nơi một người nào đó đang thao thao bất tuyệt mà mặt mũi vẫn không thể nhìn rõ.
“Vậy… anh là ai?” Nhiếp Băng Nguyên hỏi thay tất cả.
Thực ra không chỉ là mặt, đến chiều cao và vóc dáng của người kia cũng ẩn trong bóng tối không rõ ràng, chỉ có đôi mắt là linh hoạt cực kỳ, đảo lia lịa khi nói. À, còn một chi tiết nữa — ngực áo có đeo huy hiệu trường Đại học số 4, thỉnh thoảng phản chiếu ánh trăng lạc vào như ánh kim loại nhạt.
“Chết rồi, mải kể lịch sử hội quá quên tự giới thiệu.” Người kia vỗ trán, “Tôi tên Lữ Huyễn Chu, năm ba khoa Tổng hợp, hội trưởng đương nhiệm của Hội Dũng Giả, phụ trách toàn bộ hoạt động tối nay.”
Cuối cùng cũng vào phần chính.
“Chúng tôi đã bố trí sẵn năm điểm đánh dấu trong tòa nhà. Mỗi điểm sẽ có một đàn anh hoặc đàn chị của hội trấn giữ. Trong vòng hai tiếng, nếu các bạn tìm được đủ năm điểm, tức là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có hai điều bắt buộc phải tuân thủ: Một là tuyệt đối không được phá hoại cơ sở vật chất, môi trường hoặc lấy bất cứ vật phẩm gì trong tòa nhà. Những gì được phép để lại chỉ là dấu chân, được phép mang đi chỉ là niềm vui. Hai là không được ồn ào náo loạn, tránh thu hút sự chú ý của nhà trường. Dù sao bây giờ chúng ta vẫn là hội ngầm, giữ phong cách kín đáo thì hơn. Tuy nhiên, nếu gặp phản ứng quá khích do quá sợ hãi, chỉ cần không quá đà thì có thể tạm miễn.”
Tông Tiểu Nam rất muốn hỏi kỹ thêm về cái gọi là “quá sợ hãi”, nhưng đám sinh viên xung quanh đã rào rào chạy lên cầu thang, chỉ chớp mắt là cả Lữ Huyễn Chu cũng mất hút.
“Đừng đực mặt ra nữa.” Nhiếp Băng Nguyên lập tức đuổi theo, ngoái đầu gọi Tông Tiểu Nam, mắt sáng như sao, “Đi thôi, mình cũng bắt đầu!”
Theo Tông Tiểu Nam, hai điều cấm trong quy định kia đúng là dư thừa.
“Á——”
“Gâu u——”
“Gào—— gào——”
“Gâu!”
Chưa đầy ba phút từ khi hoạt động “Tìm kiếm Dũng Giả thất lạc” bắt đầu, khung cảnh trong tòa nhà không thể gọi là gà bay chó sủa, mà phải là bách thú loạn minh.
Nhưng từ lúc Tông Tiểu Nam đặt chân lên bậc cầu thang, chính thức bước vào hành lang của tòa nhà Y học, cậu đã hoàn toàn hiểu được phản ứng của các bạn khác.
Trong thời đại mà tàn tích hiện diện khắp thành phố, “khám phá phế tích” đã trở thành một dạng tiểu văn hóa. Trong đó, bệnh viện bỏ hoang và trường học bỏ hoang luôn là điểm đến yêu thích của những kẻ ưa mạo hiểm — cái trước khơi dậy nỗi sợ bản năng, cái sau chất đầy những truyền thuyết và dị sự.
Mà tòa nhà Y học của Đại học số 4 chính là bản nâng cấp tối thượng của cả hai thể loại đó.
Tường loang lổ đầy hình vẽ bậy, mảng sơn rơi xuống để lộ lớp bê tông bên trong, sàn nhà thì bừa bộn dị thường, dưới ánh trăng có thể lờ mờ thấy ván gỗ vỡ, mảnh kính vỡ, giáo trình rách, thậm chí là mấy mô hình khung xương người rải rác khắp nơi.
Tông Tiểu Nam suýt thì vấp phải một mô hình nửa người khoét rỗng lòi hết nội tạng, cúi đầu nhìn thủ phạm xong thì suýt chút nữa là hồn rời khỏi xác.
“Nhìn cái gan cậu kìa.” Nhiếp Băng Nguyên đá văng mô hình, nắm lấy tay Tông Tiểu Nam đặt lên cánh tay mình, “Đi theo tôi, tôi mở đường cho.”
Tông Tiểu Nam không rút tay lại.
Cậu tuyệt đối không phải mượn cớ để chiếm tiện nghi Nhiếp Băng Nguyên, mà thật sự là trong hoàn cảnh thế này, cảm giác sợ hãi sẽ tự động phóng đại, bất kỳ một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến người ta phát sinh phản ứng hoảng loạn vượt kiểm soát. Bảo không được hét? Không lật tung cả mái nhà đã là bản lĩnh của dũng giả rồi.
Còn về điều cấm thứ hai — “không được phá hoại” — thì đúng là khó hiểu.
Mấy thứ trong tòa nhà này còn cần tới bọn họ phá sao? Không có mấy chục đợt phá hoại có tổ chức và vài chục năm bỏ bê thì làm gì ra cái cảnh hoang tàn này? Cậu thậm chí còn thấy trên tường một nét ký tên bên dưới dòng “Tớ yêu XXX” đề ngày… ba mươi năm trước.
“Trường chỉ nói cho có thôi, làm gì có sức mà trông coi bảo dưỡng mấy tòa nhà bỏ hoang này.” Lục soát thêm một phòng học vô ích, Nhiếp Băng Nguyên kéo Tông Tiểu Nam ra hành lang.
“Nghĩ theo hướng tích cực thì cũng tốt,” Tông Tiểu Nam nói, “Ít nhất làm chuyện mờ ám ở đây không dễ bị phát hiện.” Cậu không muốn vừa nhập học ngày đầu tiên đã bị dán mác vi phạm kỷ luật, ra ngoài qua đêm, tự ý tham gia hoạt động nguy hiểm.
“Có thời gian lo mấy thứ vớ vẩn đó, chi bằng nghĩ xem mấy điểm đánh dấu kia nằm ở đâu.” Lục tung ba tầng lầu như tìm đồ rơi mà không thấy gì, Nhiếp Băng Nguyên bắt đầu bực mình.
Không biết từ lúc nào, trong tòa nhà y học bỗng trở nên yên tĩnh hẳn. Có lẽ vì mọi người đã tản ra mỗi hướng, cũng có thể vì đã quen với không khí u ám nơi đây, không còn hốt hoảng như lúc đầu nữa.
Gió đêm lạnh buốt theo khe cửa sổ vỡ kính tràn vào hành lang, cùng với đó là ánh trăng lặng lẽ, lạnh lẽo đổ xuống sàn.
“Ể?” Tông Tiểu Nam đưa tay sờ lên bức tường loang lổ, một mảng lớn cháy đen kéo dài đến tận cuối hành lang. “Chỗ này từng bị cháy à?”
Nhiếp Băng Nguyên hỏi ngược lại: “Cậu không biết à?”
Tông Tiểu Nam ngơ ngác: “Cậu biết?”
“Mấy năm sau khi viện Y bị giải thể thì xảy ra vụ cháy, đúng lúc trời giông sét. May mà sau đó mưa lớn, không thì lửa lan ra thì cả Đại học số 4 cũng không yên.”
“Sao cậu biết rõ vậy?”
“Lịch sử trường có viết chi tiết hơn thế.” Nhiếp Băng Nguyên nhìn cậu đầy khó hiểu. “Lúc đăng ký nguyện vọng, cậu không xem tài liệu về trường à?”
Tông Tiểu Nam men theo bức tường cháy đen bước đến cuối hành lang.
Nhiếp Băng Nguyên vẫn không buông tha: “Thật sự không xem? Trường mình là nguyện vọng một của cậu đấy, mà không tìm hiểu kỹ? Còn anh đây thì sao? Lịch sử trăm năm của trường, truyền thuyết, giai thoại, chuyện lạ… nghiên cứu hết trơn!”
Đến khi Tông Tiểu Nam bước vào căn phòng cuối hành lang với cánh cửa đang mở, tiếng lải nhải của cậu bạn họ Nhiếp mới bị cắt ngang.
Một phòng giải phẫu.
Không gian này gần như chưa bị phá hoại quá nhiều, ngoại trừ lớp gạch men trên tường đã bong tróc theo thời gian, còn mặt bàn giải phẫu và bồn rửa tay phủ đầy băng giá, bên dưới lấp ló lớp gỉ sét đã lâu năm.
Ngoài ra còn có một dãy tủ để đồ dọc tường, trong đó một cánh bị cạy bung, cánh cửa méo mó ngả nghiêng nằm dưới đất, còn lại nhìn qua vẫn nguyên vẹn, không rõ bên trong chứa gì.
Tông Tiểu Nam đang chăm chú quan sát, bỗng nghe Nhiếp Băng Nguyên cất giọng hơi căng thẳng: “Tiểu Nam, cậu có ngửi thấy gì không?”
“Hình như có.”
“Thật à? Cậu cũng ngửi ra đúng không?”
“Mùi… lạnh.”
“…Tôi không giỡn đâu đấy.”
Sợ bạn mình thực sự nổi khùng, Tông Tiểu Nam đành hít mạnh một hơi, cố gắng phân tích trong không khí có gì lạ, nhưng vẫn vô ích: “Thật sự không thấy gì cả.”
“Thôi bỏ đi, hỏi cậu cũng thừa.” Nhiếp Băng Nguyên cảnh giác nhìn quanh. “Mũi cậu vốn chẳng thính.”
Tông Tiểu Nam: “Đừng công kích theo chủng loài.” Mũi cậu có kém, nhưng bù lại bơi lội đỉnh.
“Tôi bơi cũng đâu thua cậu.” Nhiếp Băng Nguyên đáp lại liền, mượt như trượt băng.
Tông Tiểu Nam trợn mắt: “Cậu nghe cả mấy câu tôi lầm bầm trong đầu à?”
Nhiếp Băng Nguyên nhún vai tự đắc: “Biết cậu bao nhiêu năm rồi, cánh mà vỗ lên một cái là tôi biết ngay cậu định ngã về hướng nào.”
Tông Tiểu Nam: “…”
“Đừng lảm nhảm nữa.” Nhiếp Băng Nguyên kéo tay cậu, định rời đi. “Đi chỗ khác tìm tiếp.”
Tông Tiểu Nam không nhúc nhích: “Chỗ này chưa lục xong mà.”
“Lục cái gì nữa, lộ ra hết rồi còn gì.” Tay Nhiếp Băng Nguyên bắt đầu siết chặt.
Thật ra từ nãy đến giờ, sau khi đã quen với bầu không khí trong tòa nhà, Tông Tiểu Nam đã chủ động thả tay cậu bạn ra. Giờ người đang nắm chặt lấy không buông lại là Nhiếp Băng Nguyên.
Tông Tiểu Nam nheo mắt, nhìn thấu tim gan: “Lão Nhiếp, cậu sợ rồi đúng không?”
“Đùa à.” Nhiếp Băng Nguyên hừ mũi, “Cậu thấy tôi sợ bao giờ chưa?”
“Lúc gặp ma.”
“Vừa nãy bị mô hình nội tạng dọa chết khiếp không phải cậu à?”
“Mô hình là mô hình, ma là ma.”
“Cậu ***… trong môi trường thế này có thể đừng nhắc cái chữ đó được không?!”
Tông Tiểu Nam rốt cuộc không nhịn được, khóe môi giật giật cố nén cười: “Cậu ấy à, nhát lại còn nghiện. Sợ thì đừng mò tới làm gì.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tôi chỉ là kính sợ những điều chưa biết thôi.”
Sau đó thì sẽ tung hết kỹ năng đấm đá lên những thứ đã biết — điểm này Tông Tiểu Nam có thể xác nhận.
Nhớ hồi năm hai cấp ba, lớp cậu từng tổ chức một lần khám phá phế tích, điểm đến là một nhà máy điện bỏ hoang trong thành phố. Trước khi đi, lớp trưởng còn cố ý tung tin đồn rằng gần đây có người thấy bóng ma trong khu đó, để tăng cảm giác rùng rợn.
Cảnh tượng trong nhà máy giờ vẫn in rõ trong đầu Tông Tiểu Nam — khắp nơi là máy móc khổng lồ, ống dẫn chằng chịt, dây cáp loằng ngoằng rối rắm, đi bên trong vừa bí bức vừa ngột ngạt.
Rồi họ gặp “bóng ma”, Nhiếp Băng Nguyên lập tức nhảy tót lên người cậu, may mà chưa thú hóa chứ không là cột sống Tông Tiểu Nam coi như xong đời. Kết quả giây sau, lớp trưởng rọi đèn pin vào “bóng ma”.
Đâu phải ma gì cho cam, chỉ là một thằng ăn cắp dây điện định đem bán.
Nhiếp Băng Nguyên tỉnh ngay, ba phát hai cú lôi được gã to con kia xuống, vặn tay khóa lại như chuyên gia, cứ như cái người mới bám lấy Tông Tiểu Nam thét chói tai khi nãy là ai đó khác.
“Đủ rồi.” Nhiếp Băng Nguyên không muốn đôi co nữa, cưỡng chế kéo cậu ra ngoài.
Tông Tiểu Nam bắt đầu nghi ngờ nơi này thật sự có mùi gì đó, nếu không Nhiếp Băng Nguyên đã chẳng phản ứng mạnh đến vậy. Nhưng chính vì thế, càng phải kiểm tra kỹ: “Đợi chút, để tôi xem thêm.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Xem cái ***.”
Tông Tiểu Nam: “Cậu còn muốn tìm điểm đánh dấu không?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Chỗ này làm gì có.”
Tông Tiểu Nam: “Cậu chắc chắn?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tông Tiểu Nam, có phải là anh em không?”
Tông Tiểu Nam: “Câu này lần nào cũng xài, có đổi mới tí được không?”
Không nói không rằng, Nhiếp Băng Nguyên liền chộp lấy mặt cậu, cúi đầu đặt một cái hôn rõ to lên trán: “Anh em yêu cậu.”
Tông Tiểu Nam: “…”
“Ồn ào chết được ——” Một giọng nữ bất thình lình cắt ngang, là đàn chị của Hội Dũng Giả đã nấp trong tủ để đồ suốt nãy giờ. Rốt cuộc chịu hết nổi, chị đẩy cửa tủ ra, mặt đen như đáy nồi: “Đây là điểm đánh dấu số 1, hai người mau qua đây, quẹt xong thì biến lẹ cho tôi nhờ.”
Comments