Lữ Huyễn Chu không nán lại lâu trước tòa nhà y học. Chào hỏi Thúc Phóng xong, lại hỏi thăm đôi chút về đất thực nghiệm, rồi rời đi.
Thúc Phóng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, tại sao phải đợi ba người Nhiếp Băng Nguyên rời đi mới xuất hiện? Nhìn tình hình đêm hôm đó, cả bốn người có vẻ rất thân thiết.
Nhưng nghi ngờ ấy chỉ thoáng qua, rất nhanh Thúc Phóng lại tập trung toàn bộ chú ý vào lớp tuyết.
Tiết học buổi chiều đã bắt đầu, toàn bộ khuôn viên Tư Đại trở nên yên tĩnh, đường lớn đường nhỏ đều phủ tuyết trắng, không thấy bóng người, như thể cả sự yên tĩnh của buổi trưa vẫn đang tiếp diễn.
Còn Lữ Huyễn Chu – tắc kè hoa rời khỏi tòa y học – lại không đến lớp, cũng không về ký túc xá, mà vòng ra sau hội trường của trường.
Dù hội trường đã bị bỏ hoang, nhưng vị trí lại khá gần tòa nhà khoa Tổng hợp, nên thường bắt sóng được tín hiệu liên lạc từ đó.
Xác nhận xung quanh không có ai, Lữ Huyễn Chu rút điện thoại, bấm một số.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia không đợi cậu ta mở miệng, đã gắt lên trước, giọng đầy bất mãn: “Sao vẫn chưa tìm thấy?”
Bị thúc ép nhiều ngày liên tiếp khiến Lữ Huyễn Chu rối bời, lại không dám nổi nóng: “Tôi đã lật tung tòa y học mấy lần rồi, chỉ còn nước đào sâu ba mét thôi.”
“Vậy thì đào sâu ba mét.”
Nói dễ như không… Cậu ta âm thầm chửi trong bụng, nhưng chửi xong lại nảy ra nghi hoặc và dao động: “Các người chắc chắn quyển sổ tay đó có thật không?”
“Biến thể cự thú bên trong, chẳng phải cậu đã từng trải nghiệm rồi sao.”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Tôi không muốn nghe thêm lời vô ích. Sổ tay chắc chắn nằm trong tòa y học, nhiệm vụ của cậu là phải tìm ra nó.”
Cụp một tiếng, cuộc gọi bị cúp ngang lạnh lùng.
Lữ Huyễn Chu ngồi thụp xuống tuyết, ôm đầu tuyệt vọng, không biết phải làm sao, cũng chẳng biết đi đâu.
_
Cùng lúc đó, lớp năm nhất của tòa nhà Trinh sát cũng tràn ngập u ám.
Lẽ ra hôm nay là ngày đáng mừng – giữa trưa nhà ăn đột ngột thông báo tạm thời gỡ bỏ chính sách hạn chế khoai tây đã áp dụng suốt một tuần. Tuy chữ “tạm thời” khiến ai nấy vẫn lo lắng bất an, nhưng ít nhất cũng giúp đám sinh viên Tư Đại – suốt ngày ăn khoai lang mà chẳng no được – có thể thoải mái tận hưởng tinh bột một thời gian ngắn.
Tinh bột khiến con người hạnh phúc.
Hạnh phúc đến mức chiều nay tiết đầu là môn Trinh sát học của cô Liễu Hinh, mà ai nấy vẫn tràn đầy tinh thần, sẵn sàng đối mặt với bầu không khí nghẹt thở.
Thế nhưng cô Liễu lại không làm theo lệ thường.
“Hôm nay không giảng bài nữa, tôi muốn nghe suy nghĩ của các em về môn Trinh sát học, và lý do tại sao chọn chuyên ngành này.”
Bốn mươi sinh viên: “…”
Thật ra, sự thay đổi của cô Liễu cũng không hẳn là không có dấu hiệu.
Ngay từ tiết đầu tiên trong tuần, bầu không khí lớp đã có đôi chút khác lạ. Dù cô vẫn nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng sẽ bất ngờ tương tác với sinh viên – lúc thì bằng ánh mắt, lúc thì bằng câu hỏi. Không phải kiểu “XYZ, em trả lời câu này!” kiểu sát thương chí mạng nữa, mà là những câu hỏi mở rộng từ điểm kiến thức, miễn là có suy nghĩ, có chính kiến thì trả lời sao cũng được.
Kỳ Lân: Sao đột nhiên lại muốn tâm sự với tụi mình vậy?
Ngựa Không Sợ Lạnh: Tuần trước còn chẳng thế.
Sư Tử Đông Nam: Rốt cuộc cuối tuần đã có chuyện gì?
Tôi Không Phải Chó: @Xà Đế
Xà Đế: Đừng tag tôi nữa anh em ơi, bị bắt gặp dùng điện thoại trong lớp là trừ 5 điểm thi cuối kỳ đấy!
Lửa Gấu Gấu: Giờ cũng trót rồi, nói đi mập rắn.
Gấu Con: Mau nói đi!
Chân Gấu Khuấy Nước: @Xà Đế
Điêu Đại Sát: Gấu nhà kéo hội đánh úp, bảo vệ mập rắn!
Xà Đế: Tôi thật sự không biết gì đâu.
Xà Đế: Nghe nói tuần trước cô ấy với thầy Cao Nham có tranh luận mấy câu trong văn phòng, chi tiết thì không rõ…
Xà Đế: Xin mấy huynh đệ đừng tag nữa!
Lớp học sau đó chẳng khác gì đại hội “tự dằn mặt”.
Cô Liễu cho cả lớp 15 phút “chuẩn bị bài phát biểu”, rồi theo sơ đồ chỗ ngồi hiện tại, từ cuối lên đầu, từ trái sang phải, lần lượt lên bục phát biểu – Tôi nhìn nhận Trinh sát học ra sao, và lý do tôi ngồi trong lớp hôm nay.
Tông Tiểu Nam ngồi gần phía trước, nhìn qua là biết ít nhất phải sang tiết sau mới tới lượt mình, nhưng cảm giác lúc này chỉ có tám chữ:
Thời gian gấp rút – thế cờ bức bách.
Nhiệm vụ của chim cánh cụt: Trong một tiết học, biến đầu óc đầy chuyện yêu đương thành chí hướng lớn lao.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp địa ngục.
Ánh mắt liếc trộm sang Gấu Bắc Cực bên cạnh – Nhiếp Băng Nguyên đang say sưa nghe bạn cùng lớp phát biểu, tay phải thì ung dung xoay bút.
Năm đời thuộc Cục Kiểm Soát Thú Hóa đúng là có khí phách thật, chim cánh cụt như cậu chỉ biết ngưỡng mộ chứ không với tới được.
Nhiếp Băng Nguyên thì hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn ngưỡng mộ của Tông Tiểu Nam. Thật ra, anh còn chẳng rõ người đang phát biểu trên bục là ai nữa — ánh mắt tuy có vẻ như đang nhìn về phía đó, nhưng thực ra hoàn toàn không có tiêu điểm, chỉ lơ lửng, trống rỗng trôi đi.
Tâm trí anh như đang trôi dạt, quay lại những ngày đông ấy, khoảng thời gian mà anh chẳng thể bước ra khỏi cửa nhà.
_
“Đại học số 4, ngành Trinh sát học… Bây giờ con đến đây là để xin ý kiến của ba, hay chỉ để thông báo?”
“Con nộp nguyện vọng rồi.”
“Vậy thì tốt nhất là con nên cho ba một lý do đủ sức thuyết phục.”
“Ba, bình tĩnh một chút, đừng mỗi lần nhắc tới Trinh sát học là lại như muốn sống mái với người ta. Hồi đó ông nội ép ba, đúng là ông sai, nhưng ba cũng kiên trì theo đuổi lý tưởng đến cùng, nhất quyết học y, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”
“Đừng lôi chuyện cũ vào. Bây giờ đang nói đến con. Ông nội con lại—”
“Không có đâu. Ông còn khuyên con nên cân nhắc kỹ.”
“Vậy là ông biết trước cả ba. Ba — ba ruột con — lại chỉ được xếp thứ hai.”
“Tông Tiểu Nam cũng biết rồi.”
“Rất hay. Vậy là ba xếp thứ ba.”
“Con à, nói thật cho ba biết. Có phải vì—”
“Bắt cóc. Không phải từ cấm đâu, ba cứ thoải mái mà nói. Đừng tưởng tượng ra đủ loại bóng ma tâm lý rồi nhét vào đầu con.”
“Vậy nghĩa là đúng là vì chuyện đó?”
“Nhà mình vốn có truyền thống vinh quang. Con lại từng trải qua sự hung ác tàn bạo của tội phạm, cuối cùng được Cục Kiểm Thú anh dũng giải cứu, tinh thần chiến đấu dồn đầy cây nộ khí, không chọn ngành Trinh sát mới là lạ.”
“Nhưng cũng vì chuyện đó mà con bị vạ lây. Nếu nhà mình không phải đời đời làm Cục Kiểm Thú, nếu ông nội con năm xưa không bắt tên đó—”
“Ba, cái này là logic của bọn bắt cóc.”
“… …”
“Cái tên đó rất muốn con nhận là lỗi do mình, do ông nội. Con thì ngoài miệng nhận, nhưng trong lòng không nhận. Mà kỳ lạ thật, hắn càng ép con nhận, trong con lại càng nổi lửa. Không có ngọn lửa đó, con đã không trụ nổi đến khi được cứu.”
_
“Tiếp theo, Hứa Diễm—”
Tiếng của cô Liễu Hinh kéo Nhiếp Băng Nguyên về lại thực tại.
“Ờm… sao nhỉ, con đường trinh sát học của tôi… nói hơi phức tạp,” — chim hồng hạc hồng hồng trên bục phát biểu, ánh mắt chân thành, giọng điệu tha thiết — “có thể nói là: Tìm khắp nơi chẳng thấy, quay đầu chợt gặp ngay dưới ánh đèn mờ, cũng có thể gọi là: Đi biệt ba năm, quay về vẫn là sinh viên năm nhất, thậm chí còn có thể hiểu là: Kịp lúc dừng lại bên bờ vực, quay đầu là bờ, học hành là biển, không bơi không được…”
Lớp Trinh sát: “…”
Lại một màn văn chương sáo rỗng, thêm một chiêu câu giờ đỉnh cao nữa để học hỏi.
Sau Hứa Diễm không lâu, tới lượt Tông Tiểu Nam.
Nhiếp Băng Nguyên bỗng tinh thần phấn chấn, ngồi thẳng người lên, ánh mắt dõi theo bóng cánh cụt bước lên bục. Nếu giờ anh đang ở trạng thái bán thú hóa, thì hai cái tai tròn trắng hếu kia chắc đã dựng đứng lên mất rồi.
Lý do Tông Tiểu Nam chọn ngành Trinh sát ở Tư Đại, Gấu Bắc Cực chưa từng hỏi kỹ. Có nhắc đến đôi lần, nhưng cứ người này nói một câu, người kia lảng đi một câu, rồi cả hai lại lạc đề. Huống hồ bản thân Gấu Bắc Cực cũng chưa bao giờ kể tường tận mọi chuyện, trong lòng cũng hơi chột dạ, thành ra đề tài này chưa bao giờ được thật sự đào sâu giữa hai người.
Ai mà ngờ, hôm nay lại được nghe đáp án tiêu chuẩn ngay trên lớp.
Nhiếp Băng Nguyên nhìn Tông Tiểu Nam đứng vững sau bục giảng, nhịp tim vì mong đợi mà bất giác tăng tốc.
“Hiện tại tôi vẫn chưa thể nói rõ Trinh sát học rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết rất rõ lý do mình chọn ngành này… đó là vì yêu thích…”
“… …”
Gấu Bắc Cực cạn lời.
Lừa đảo.
_
Ba phút sau.
“Tôi chọn Trinh sát học vì hai lý do lớn. Một là ảnh hưởng từ gia đình — nhà tôi ba đời làm ở Cục Kiểm Thú, đến tôi là đời thứ năm, đời thứ tư bỏ qua. Hai là… vì yêu thích.”
—
Hết hai tiết Trinh sát học, cả lớp Trinh sát nằm gục thành đống.
“Tôi sai rồi, tôi không nên chê môn Trinh sát khô khan nhàm chán, làm ơn trả lại cô Liễu hồi xưa – người không bao giờ tâm tình hay tương tác đi…”
“May mà tiết sau là Sinh học.”
“Tôi yêu thầy Vương—!”
Thầy Vương Tùng — giáo viên dạy Sinh học Thú hóa, con người như cái tên, tiêu chí giảng dạy vô cùng thoải mái.
Câu nói đầu tiên của thầy trong tiết đầu tiên là: Trong lớp tôi, ai muốn làm gì cũng được, miễn là đừng ảnh hưởng đến người khác. Vì các em đã là sinh viên, không cần và cũng không nên để thầy quản lý việc nghe giảng.
Thầy không nói suông. Lời nói đi đôi với việc làm. Thế là lớp Sinh học trở thành tiết học dễ chịu và thư giãn nhất đối với lớp Trinh sát.
—
Giờ ra chơi trôi qua trong chớp mắt, chuông vào học vang lên.
Thầy Vương: “Mọi người đứng dậy, đứng dậy nào, tiết hôm nay rất quan trọng, tuyệt đối không được ngủ. Mấy bạn phía sau kia, ngồi thẳng lên đi—”
Cả lớp Trinh sát: “…”
Bộ khoa Trinh sát mở họp giáo viên, ra chỉ thị toàn bộ thầy cô phải đổi style dạy học luôn rồi hả!?
Nhưng không lâu sau, cả lớp không còn ai dám lơ là hay mất tập trung.
Bởi vì những gì thầy Vương giảng, không chỉ vượt khỏi phạm vi giáo trình, mà còn vượt xa cả tầm hiểu biết của bọn họ.
—
“Tiết trước chúng ta nói đến trong quá trình luân phiên giữa hình thái người và hình thái thú, các tế bào giác tỉnh đã biến hóa như thế nào. Ví dụ với những chủng loài có kích thước cơ thể lớn, khi hóa thú, thể tích từng tế bào và tổng số lượng tế bào sẽ tăng vọt ngay tức khắc. Ngược lại, với những chủng loài nhỏ, tế bào sẽ thu nhỏ và giảm số lượng…”
“Nhưng thay đổi mà tế bào giác tỉnh mang đến cho chúng ta, không chỉ có vậy…”
“Tiết hôm nay, chúng ta sẽ học về các hình thái giác tỉnh…”
“Trong sách giáo khoa liệt kê ba hình thái phổ biến: Hóa thú, Bán thú hóa, Nhân thú hóa…”
“Các em đều biết, giác tỉnh của chúng ta là một quá trình không ngừng tiến hóa. Một trăm ba mươi năm trước, hóa thú vẫn là thiểu số. Một trăm năm trước, bán thú hóa mới phổ biến hơn, còn nhân thú hóa vẫn là hiện tượng cá biệt gây tranh cãi. Nhưng đến hiện tại, dù là bán thú hóa hay nhân thú hóa, đều đã trở thành hình thái giác tỉnh thông thường…”
“Vì thế, ba hình thái giác tỉnh hiếm gặp không được viết trong sách, thầy cũng hy vọng các em có thể hiểu rõ. Biết đâu một ngày nào đó, chúng cũng sẽ trở thành phổ biến…”
“Loại đầu tiên, Cự thú hóa, có thể hiểu là phiên bản ‘phóng đại siêu cấp’ của hóa thú. Từng có một người thuộc loài chuột, sau khi cự thú hóa thì cao đến bảy mét, tưởng tượng thử xem một con chuột hoa cành cao bảy mét sẽ thế nào…”
“Loại thứ hai, Linh thú hóa, là khi người giác tỉnh hoàn toàn rút sức mạnh dã tính ra khỏi cơ thể, cô đọng thành một thể thú hóa trong suốt, còn gọi là thể linh thú. Nói một cách hơi thiếu nghiêm túc, thì giống như hồn lìa khỏi xác. Trong trạng thái linh thú hóa, thân thể của người giác tỉnh sẽ rơi vào hôn mê, toàn bộ ý thức chuyển sang thể linh thú…”
“Loại thứ ba, Ảo thú hóa…”
“Thầy Vương, chờ chút ạ!” — cả lớp Trinh sát cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
“Thầy sắp giảng xong rồi.”
“Nhưng bọn em không tiêu hóa nổi nữa!” — Khâu Mộng Manh đứng bật dậy. “Cự thú hóa còn có thể giải thích bằng đột biến tế bào, nhưng linh thú hóa thì nghe như huyền huyễn quá.”
Thầy Vương trầm ngâm giây lát: “Có lẽ do thầy dùng ví dụ ‘hồn lìa khỏi xác’ khiến các em hiểu lầm. Linh thú hóa bản chất cần sức mạnh dã tính cực kỳ cường đại, đồng thời còn phải có trình độ vận dụng cao. Thứ gọi là thể linh thú thực ra là dạng năng lượng được cô đọng cao độ từ dã tính. Khi loại năng lượng này đủ mạnh — hay nói cách khác, khi sức mạnh dã tính mà người giác tỉnh bộc phát vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta — năng lượng đó thậm chí có thể từ trong suốt hóa thành thực thể, thực sự tham chiến. Và đó chính là ảo thú hóa.”
“… …”
Khâu Mộng Manh rõ ràng là người đứng dậy xin dừng lại, thế quái nào lại nghe một mạch đến hết kiến thức cuối cùng?
Cự thú hóa, linh thú hóa, ảo thú hóa…
Cả phòng học Trinh sát im lặng như tờ.
Dù là đứa mê học hay lười học, lúc này đều im thin thít.
Comments