Chương 47

Chương 47

Chuông tan học vừa vang lên, Hứa Diễm thuận tay vắt balo ra sau vai, theo thói quen bước đến chỗ bàn học của hai người Nam Cực và Bắc Cực — gần đây ba người đã hình thành thói quen ngầm, mỗi khi Hứa Diễm có dáng vẻ này là chuẩn bị rủ nhau ra khu thử nghiệm.

Bình thường ai nấy đều đồng lòng, nói đi là đi. Nhưng hôm nay cả Tông Tiểu Nam lẫn Nhiếp Băng Nguyên đều không vội thu dọn đồ đạc.

Tông Tiểu Nam ngồi yên không nhúc nhích — vì hôm nay cậu thật sự không muốn ra đó. Bởi vì hễ ra, chắc chắn sẽ lại gặp Austin. Mà hôm qua lúc “trồng trọt trên mây”, người kia đã nói với cậu một đống chuyện trên trời dưới đất.

Nếu chỉ là nói chuyện phiếm thì cũng chẳng sao, nhưng vị tiên sinh ấy dường như đặc biệt thích thảo luận các vấn đề về tư tưởng, quan niệm, thế giới quan.

Từ lâu Tông Tiểu Nam đã nhận ra, mỗi lần “trồng trọt trên mây”, người khác chỉ đơn thuần thư giãn, còn Austin lúc nào cũng như đang suy ngẫm điều gì đó. Cứ như nếu không rút ra được triết lý sống nào đó từ đây, thì sẽ uổng phí cả cuộc đời.

Một người thích suy nghĩ sâu xa thì cũng chẳng ai có quyền cấm, nhưng Tông Tiểu Nam không rõ là do mình trông quá dễ gần, hay có vẻ lắm chuyện, mà Austin luôn tìm cậu để bàn luận mấy thứ đó.

Nhất là hôm qua.

Nhiếp Băng Nguyên, Hứa Diễm cùng mấy bạn nam khác trong lớp bị thầy Long gọi đi khuân đồ giúp. Tông Tiểu Nam một mình ra khu thử nghiệm trước. Kết quả đến nơi, ngoài Thúc Phóng và các sinh viên học viện Nông nghiệp đang bận rộn, thì chỉ còn Austin — một người hoàn toàn không liên quan.

Tông Tiểu Nam theo bản năng không muốn đơn độc với người kia, còn đang do dự nên chuồn trước khi Thúc Phóng thấy, hay là đợi Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm xong việc rồi quay lại cùng nhau — thì người đàn ông cao lớn ở đằng kia đã quay đầu nhìn lại.

…Chẳng lẽ loài bò sát máu lạnh đều có tầm nhìn 360 độ như tắc kè hoa?

Austin vẫn mặc đồ mùa đông, nhưng thay vì tông tối, hôm nay đổi sang trang phục sáng màu rộng rãi hơn, khiến nước da và đôi mắt hắn trông càng nhợt nhạt, ngay cả ánh chiều tà cũng chẳng thể làm hắn ấm áp hơn chút nào.

Tông Tiểu Nam giờ đã biết đối phương là một con trăn mắt lưới, so với loài máu nóng thì đúng là dễ lạnh hơn.

Chạy không được, cậu chỉ còn cách nở nụ cười lịch sự, chào hắn một câu.

“Hai người kia đâu rồi?” Austin rõ ràng hơi bất ngờ, hôm nay không thấy đủ “bộ ba”.

“Bị giảng viên kéo đi làm c* li rồi,” Tông Tiểu Nam cười đùa, nói xong mới nhận ra dùng từ hơi địa phương, không chắc lắm bèn hỏi thêm, “Anh hiểu từ ‘c* li’ không?”

Austin giả vờ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đại khái là hiểu.”

Không còn gì thể hiện rõ sự khiêm tốn hơn thế.

Tông Tiểu Nam chắc chắn, cái gọi là “đại khái hiểu” trong miệng đối phương, cơ bản tương đương với “hiểu hoàn toàn”, nắm vững từng chi tiết, giao tiếp không chút rào cản.

Tạm không bàn đến chuyện khác, riêng khoản thiên phú ngôn ngữ thôi thì chim cánh cụt cũng phải thật lòng ghen tỵ với con trăn mắt lưới.

“Có phải cậu đang muốn hỏi tôi học tiếng Trung thế nào không?” Austin đột nhiên chủ động nhắc đến.

Tông Tiểu Nam thật ra không định hỏi.

Austin vẫn tiếp tục như thể đang trò chuyện một mình: “Cha tôi đã mời gia sư cho tôi. Một người Trung Quốc, một người Anh, một người Pháp, một người Đức…” Hắn dừng một chút rồi nói thêm, “còn có một người Mỹ chính hiệu.”

“…Bình thường thôi, bọn tôi cũng có giáo viên dạy ngữ văn.” Tông Tiểu Nam chỉ muốn bỏ chạy. Sao lại bị kéo vào nói chuyện giáo dục ngôn ngữ với một ông người Mỹ chứ!

“Không giống đâu,” Austin nghiêng đầu, mỉm cười, “lúc đó tôi thậm chí còn chưa biết nói tiếng Anh, chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha, nên người Mỹ kia cũng như những giáo viên khác — dạy tôi một ngôn ngữ hoàn toàn mới.”

Chỉ biết tiếng Tây Ban Nha?

Tông Tiểu Nam hơi mơ hồ. Người này không phải là con lai Mỹ sao? Dù không biết lai những nước nào, nhưng cha hắn là một trong những đại gia nổi tiếng tại Mỹ, gia thế chắc chắn gốc gác bản xứ.

“Tôi sinh ra ở Mexico, sáu tuổi đầu sống cùng mẹ trong khu ổ chuột.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Ánh mắt người nói rất chân thành, nhưng chim cánh cụt thật sự không biết phải phản ứng thế nào.

An ủi ư? Đối phương bây giờ là một thiếu gia giàu nứt đố đổ vách, người tài trợ hàng loạt dự án lớn nhỏ, tiêu chuẩn “con cưng của trời”.

Không an ủi? Vậy chẳng hóa ra mình máu lạnh vô tình?

Vấn đề là… tại sao đột nhiên kể chuyện này?

Chẳng lẽ mấy người giàu có đều thích tiện miệng tâm sự, khơi lại quá khứ đau buồn với người lạ?

Thấy không khí bắt đầu lệch hướng, Austin liền dời mắt về phía khu thử nghiệm, tự nhiên chuyển chủ đề: “Cậu nghĩ bọn họ có thành công không?”

Tông Tiểu Nam chẳng đoán nổi logic của hắn, nhưng nói chuyện về khu thử nghiệm thì dễ chịu hơn nhiều, cậu cũng nhìn sang theo: “Chỉ cần cố gắng là sẽ có hy vọng.”

Do diện tích được mở rộng, học viện Nông nghiệp cuối cùng cũng chịu dùng thiết bị cơ giới. Lúc này bên trong khu thử nghiệm đang vô cùng sôi nổi, máy móc rền vang, công việc tiến hành khẩn trương.

“Cậu lạc quan thật đấy.” Austin nói nhỏ.

Tông Tiểu Nam hơi ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh là người tài trợ cho khu thử nghiệm mà.”

“Tôi tất nhiên mong họ thành công,” đôi mắt xanh băng lại nhìn qua, “nhưng tôi thường nghĩ, dù có thành công thì cũng sao chứ? Chẳng lẽ vấn đề chúng ta đối mặt chỉ là nạn đói thôi sao?”

Tia nắng cuối cùng biến mất sau đường chân trời.

Ban ngày khép lại, đêm chưa kịp buông xuống.

“Nạn đói, cái lạnh, điều kiện sống ngày càng khắc nghiệt, thảm họa có thể xảy ra bất cứ lúc nào… Vấn đề mà chúng ta phải đối mặt còn rất nhiều, giải quyết được một cái, thì vẫn còn cái thứ hai, chẳng phải cứ trồng được lúa là có thể giải quyết tất cả đâu.”

“Nhưng giờ đến cả lúa còn chưa trồng được, giải quyết được cái gì thì cứ giải quyết cái đó trước đã.” Tông Tiểu Nam không còn lịch sự nữa, suýt thì buột miệng bảo hắn đứng nói chuyện thì dễ lắm.

“Ý chí như vậy tất nhiên là tốt,” Austin nói, “mọi nỗ lực muốn thay đổi vận mệnh nhân loại, tôi đều ủng hộ. Ví dụ như dự án ‘Con thuyền’ ở đảo Môn Nặc, cậu biết chứ?”

“Ở đảo Môn Nặc?” Tông Tiểu Nam không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp, “Không phải là dự án của mấy nước Mỹ và châu Âu à?”

Austin bật cười: “Nói vậy cũng đúng, nhưng địa điểm thực hiện là ở đảo Môn Nặc, và con thuyền cũng được neo đậu tại bờ biển đảo Môn Nặc.”

Tông Tiểu Nam nhìn vẻ mặt hắn, kết hợp ngữ cảnh và câu “ủng hộ mọi nỗ lực thay đổi vận mệnh nhân loại” trước đó: “…Anh cũng tài trợ cho dự án ‘Con thuyền’ đó à?”

Austin không trả lời thẳng, nhưng cái vẻ nửa nghiêm túc nửa giễu cợt kia đã là câu trả lời.

Hứa Diễm ghét người giàu không phải không có lý.

Đẹp trai thôi chưa đủ, cái khí chất “tiền nhiều như núi, dự án vô vọng tôi cũng sẵn lòng ném tiền vào” này thật sự rất dễ gây thù chuốc oán.

Tông Tiểu Nam thở dài, chậm rãi nói: “Là nhà tài trợ, anh chẳng phải nên mong mọi nỗ lực đều có kết quả tốt, mùa màng bội thu, thuyền ra khơi thuận gió?”

“Cậu đã từng nghĩ rằng,” Austin đột nhiên hỏi, “chúng ta có thể thông qua việc thay đổi chính bản thân con người để giải quyết những vấn đề hiện tại không?”

“Chỉ sợ vấn đề không bao giờ hết, hết cái này sẽ lại có cái khác.” Tông Tiểu Nam cố ý dùng lời hắn vừa nói để phản đòn.

Austin lắc đầu: “Không phải cái này rồi cái khác, mà là một lần giải quyết tất cả.”

Tông Tiểu Nam: “Bằng cách thay đổi chính mình?”

“Đúng vậy.” Austin nhìn ra xa, ánh mắt như đang hồi tưởng, lại như đang hướng tới tương lai, “Con người vẫn không ngừng tiến hóa qua từng thế hệ — từ dã thú hóa thông thường, đến bán thú hóa, rồi thú nhân hóa. Vậy tương lai có thể nào tiến hóa lên một hình thái tồn tại cao cấp hơn? Không chỉ thay đổi về cơ thể, mà là một bước chuyển mình triệt để trong bản chất sự sống.”

“Nghe trừu tượng quá.” Tông Tiểu Nam không hiểu lắm, “Có ví dụ cụ thể không?”

“Ví như thực vật. Chúng cắm rễ xuống đất, chỉ cần ánh sáng và nước là có thể tồn tại và duy trì sự sống.” Austin thu ánh mắt về, nhìn lại Tông Tiểu Nam. Vệt vảy bán thú hóa hiện lên sau gáy hắn như một hình xăm totem nổi bật trên làn da trắng nhạt. “Đừng bị giam hãm trong suy nghĩ hiện tại, thử phá vỡ lối tư duy cố định, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội trở thành nhân loại mới.”

Tông Tiểu Nam: “…Ý anh là kiểu sống nhờ quang hợp à?”

Thế thì đúng là… rất “mới”.

Austin bật cười thành tiếng: “Tôi chỉ là ví dụ thôi.”

“Tôi không biết mấy thứ anh nói có khả thi hay không,” Tông Tiểu Nam thu lại vẻ đùa cợt, nhìn màn đêm đang dần buông, có chút hoang mang, cũng có chút kiên định, “tôi chỉ biết đại đa số người trên hành tinh này đều giống như tôi, sống bình thường, ngày tháng giản dị. Chúng tôi không nhìn thấy cái tương lai tiến hóa xa xôi kia, chỉ thấy trước mắt, chỉ có thể dốc hết sức mà vượt qua khó khăn và nguy hiểm hiện tại.”

“Nếu những gì tôi nói thật sự khả thi thì sao?” Austin nhìn cậu, ánh mắt như vô tình lướt qua sợi dây chuyền bạc mảnh nơi cổ cậu, “nếu có cơ hội như thế…”

Tông Tiểu Nam không nhận ra ánh mắt người đàn ông cao lớn, vẫn nhìn vào đêm tối: “Không có sinh vật nào hoàn hảo cả. Đến ngày đó, ‘nhân loại mới’ cũng sẽ phải đối mặt với những vấn đề mới.”

Sau đó, lúc Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm tới nơi, Austin đã rời đi.

Nhưng cuộc trò chuyện đó, chim cánh cụt vẫn kể lại từng chữ cho gấu Bắc Cực nghe.

Vì thật sự càng nghĩ càng thấy kỳ cục, không trút ra thì không chịu nổi.

Cái kỳ cục mà Tông Tiểu Nam cảm thấy ấy gồm hai phần: Một, hai người bọn họ còn chưa thân đến mức đó, tự dưng triết lý triết liếc làm gì. Hai, quan điểm chẳng hợp, nói chuyện với nhau chẳng ăn nhập gì cả.

Cho nên hôm nay khi Hứa Diễm lại đến rủ cậu đi khu thử nghiệm, Tông Tiểu Nam thật sự không muốn đi.

Đang suy nghĩ xem viện cớ thế nào cho tự nhiên, thì bên cạnh, Nhiếp Băng Nguyên đã đưa tay đặt lên đầu cậu, như để ngăn cậu đứng dậy. Rồi Tông Tiểu Nam nghe thấy anh nói với Hứa Diệm: “Hôm nay Tiểu Nam có việc khác rồi.”

Hứa Diễm hỏi luôn: “Việc gì?”

Nhiếp Băng Nguyên liếc cậu ta một cái: “Hỏi nhiều thế.”

Hứa Diễm cạn lời: “Được rồi, hai người bận, chỉ còn mình tôi rảnh.”

Nhưng thực ra Hứa Diễm chẳng rảnh tí nào. Tiết sinh học vừa rồi, cậu bị thầy Vương Tùng — người dạo gần đây đột nhiên thức tỉnh “linh hồn nghiêm khắc” — gọi lên trả lời câu hỏi. Không trả lời được, nên bị giao bài tập thêm, tối nay không biết phải cày đến mấy giờ.

Nhưng thế cũng không cản nổi Hứa Diễm đi khu thử nghiệm. Có lúc Tông Tiểu Nam thật sự nghi ngờ Thúc Phóng nắm được thóp gì của Hứa Diễm, nếu không sao lại có thể kiềm được công chúa nhỏ này ngoan ngoãn đến thế?

“Tôi có việc gì đâu?” Trên đường về ký túc, Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng vạch trần con gấu Bắc Cực.

Nhiếp Băng Nguyên thờ ơ liếc cậu: “Chẳng phải cậu đang chán hắn sao.”

Hắn, đương nhiên là chỉ Austin.

“Tôi đâu có nói thế, đừng có vu oan.” Tông Tiểu Nam phản bác nhanh như chớp.

Nhiếp Băng Nguyên khẽ “xì” một tiếng: “Hôm qua còn kể lể với tôi.”

“Chỉ là chia sẻ chút ‘giao lưu tư tưởng’ lúc cậu không có mặt thôi.” Tông Tiểu Nam lý sự.

Nhiếp Băng Nguyên chẳng bận tâm: “Dù sao dạo này cậu cứ ít ra khu thử nghiệm là được rồi.”

Kết quả là, người bảo chim cánh cụt đừng đi — lại chính là người vác balo tới nơi.

Và như dự đoán, trăn mắt lưới vẫn ở đó.

Thấy chỉ có một mình Nhiếp Băng Nguyên, Austin không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Cái lạnh trong ánh mắt ấy là không thể nào giả vờ được.

“Anh ‘tiêu chuẩn kép’ hơi rõ rồi đấy.” Nhiếp Băng Nguyên không thèm che giấu sự mỉa mai.

Austin ra vẻ không hiểu: “Tiêu chuẩn kép là gì?”

“Đừng giả ngu,” Nhiếp Băng Nguyên cười khẩy, “nói chuyện nồng nhiệt với chim cánh cụt, đến lượt tôi thì cái gì cũng ‘không hiểu’?”

Khóe môi Austin khẽ nhếch, nhưng nụ cười không chạm đến đôi mắt xanh băng: “Cậu ấy cũng không nói với tôi sắc sảo như cậu.”

“Cái chuyện tiến hóa thành người-thực-vật gì đó hôm qua ấy, cậu ấy không hứng thú, tôi thì khá quan tâm đấy,” Nhiếp Băng Nguyên đút tay túi áo, “nào, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Austin nhìn gấu Bắc Cực một lát, rồi đột nhiên nói: “Hay là nói chuyện khác đi.”

“Gì cũng được.” Nhiếp Băng Nguyên không hề kén chọn.

Austin: “Tôi nghe nói hôm xảy ra chuyện ở trường, Cục Kiểm soát Thú hóa đã điều động toàn lực mà vẫn không hiệu quả, cuối cùng là do cậu và Tông Tiểu Nam ngăn được vụ thú hóa khổng lồ.”

Chuyện này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Nhiếp Băng Nguyên. Anh theo phản xạ cảnh giác, nheo mắt lại nhưng không lên tiếng.

Austin thong thả tiếp tục: “Tôi còn nghe nói, hai người là nhờ dẫn dắt con tắc kè thú hóa thành linh thú hóa mới giải được cơn khủng hoảng đó.”

Nhiếp Băng Nguyên gật đầu: “Anh biết nhiều thật đấy.” Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn trăn mắt lưới thì lạnh hẳn đi. “Nếu không phải anh cứ nói ‘nghe nói’, tôi còn tưởng anh có mặt ở hiện trường rồi.”

Austin cười nhạt: “Nhưng có điều này lạ lắm — hai người rõ ràng không có khả năng linh thú hóa.”

Ánh mắt Nhiếp Băng Nguyên lóe lên: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Chỉ là tò mò thôi.” Austin dễ dàng né tránh, nhưng rồi lại tung ra một câu làm gấu Bắc Cực trở tay không kịp: “Cậu từng nghe đến cái tên Hồ Linh Dự chưa?”

Nhiếp Băng Nguyên im lặng.

Anh không biết Austin rốt cuộc định làm gì, cũng chẳng rõ hắn biết bao nhiêu về chuyện hôm đó. Điều duy nhất có thể xác định là, tiết tấu cuộc trò chuyện đang dần bị đối phương nắm hoàn toàn. Anh cần giữ bình tĩnh, không thể tiếp tục bị dắt mũi.

Austin cũng không ép, thấy đối phương không trả lời thì liền tự nói tiếp, giọng điệu vẫn đều đều: “Thật ra linh thú hóa đã có từ hơn trăm năm trước. Trường hợp linh thú hóa đầu tiên chính là một người tên Hồ Linh Dự.”

“Ồ, vậy à.” Nhiếp Băng Nguyên không lộ cảm xúc.

Austin lặng lẽ suy nghĩ trong giây lát, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc: “Cậu nói xem, tại sao thú nhân hóa có thể phổ biến, mà linh thú hóa lại không? Đã hơn một trăm năm rồi, mà số người linh thú hóa vẫn cực kỳ ít.”

Nhiếp Băng Nguyên nhún vai: “Tôi làm sao biết được.”

“Tiếc là chúng ta sinh muộn quá.” Austin thở dài, sự tiếc nuối lẫn hoài cảm đều chân thành. “Nếu sinh cùng thời với Hồ Linh Dự, có lẽ còn có thể hỏi ông ấy — là người đầu tiên linh thú hóa, ông ấy chắc chắn có thể giải đáp rất nhiều điều.”

Nhiếp Băng Nguyên: “…”

Lòng có quỷ, gấu Bắc Cực luôn cảm thấy mỗi một câu nói của đối phương đều đang nhắm thẳng vào mình.

Không thể tiếp tục thế này.

“Bao giờ anh về nước?” Câu này mà nói chuyển chủ đề đơn giản thì quá nhẹ, phải nói là cực kỳ phũ phàng.

Austin ngẩn ra, như muốn cười mà thấy không hợp: “Nếu tôi không hiểu sai, thì cậu đang… đuổi tôi?”

“Anh nghĩ nhiều rồi,” Nhiếp Băng Nguyên giả bộ vô tội như chuyên nghiệp, “tôi chỉ tò mò thôi. Anh cứ ở mãi trong trường tôi, là thật thích bầu không khí học đường, hay thích ngắm người ta trồng trọt, hay là tìm được ai đó nhìn thuận mắt nên muốn tâm sự hàng ngày?”

Austin hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ là lý do gì?”

“Tôi mặc kệ anh vì cái gì.” Nhiếp Băng Nguyên nhìn thẳng vào con trăn mắt lưới, ánh mắt còn lạnh hơn đôi đồng tử băng lam kia, “nhưng tốt nhất đừng nhắm vào Tông Tiểu Nam.”

Cuối tuần đến, Lâm Vụ và Vương Dã vẫn chưa quay lại. Kể từ chuyến đi Thẩm Dương, họ mới chỉ vào nhóm đúng một lần. Hổ sói từng nói sẽ tham gia phá án cho một vụ việc, đã được các tiền bối ở Cục Kiểm soát Thú hóa cảnh báo trước là sẽ phải làm việc xoay vòng 24/7. Nên khi nào vụ án kết thúc thì lúc đó mới có thể quay lại trò chuyện.

Thành ra từ tháng Tám đến tháng Chín, mãi vẫn là một tổ “bốn người” —

Lộ Kỳ: “Tránh tiếp xúc với Austin là đúng, hắn có vấn đề đấy.”

Hồ Linh Dự: “Nhưng mục đích của hắn là gì nhỉ? Muốn moi bí mật linh thú hóa à?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Vừa mất hộp xong, hắn đã mò tới quyên tiền cho Đại học số 4, trùng hợp đến kỳ lạ, không chừng là kẻ đứng sau vụ Lữ Huyễn Chu hóa cự thú.”

Tông Tiểu Nam: “Lão Nhiếp, cậu bớt thành kiến cá nhân lại đi. Nếu hắn thực sự là kẻ chủ mưu, đã lấy được hộp rồi thì còn ở đây làm gì?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Thế còn suốt ngày lân la tới bắt chuyện với cậu thì là vì cái gì?”

Tông Tiểu Nam: “…”

Hồ Linh Dự: “Bắt chuyện? Sao? Chi tiết đi, kể nghe xem nào.”

Nhắc đến tám chuyện, cáo con tỉnh cả ngủ.

Tông Tiểu Nam bất lực: “Cậu ta nói gì là anh tin à?”

Lộ Kỳ: “Nhưng Bắc Cực nói rõ ràng mạch lạc lắm, mà ghen cũng rất thật lòng.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Nhiếp Băng Nguyên: “…”

Hồ Linh Dự: “Nói nhẹ chút đi, hai người đó còn chưa xác định đâu.”

Lộ Kỳ: “Chẳng phải đã hôn rồi sao?”

Hồ Linh Dự: “Hôn rồi không có nghĩa là xác định mối quan hệ.”

Lộ Kỳ: “…”

Hồ Linh Dự: “Yêu đương thời đại sau phức tạp ghê ha?”

Lộ Kỳ: “Ừ.”

Ngoài cửa sổ, nơi ánh huỳnh quang trắng của đá không chiếu tới, không ai để ý một con dơi khói lam xám đang treo ngược, âm thầm bay đi trong bóng đêm.

Biệt thự trên núi.

Austin ngồi trên ghế sô-pha, đôi mắt xanh nhạt cụp xuống, một tay lướt màn hình máy tính bảng trên tay vịn, vừa xem tài liệu, vừa nghe báo cáo từ dơi khói.

Dơi khói là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng thần sắc điềm đạm không phù hợp với tuổi tác: “Cơ bản có thể xác định, chính là sợi dây chuyền đó đang kết nối với Hồ Linh Dự. Khi liên lạc, mặt dây chuyền sẽ phát sáng, còn Tông Tiểu Nam thì luôn giữ trạng thái bán thú hóa.”

Trong phòng khách chỉ có ba người: Dơi khói đang đứng, Austin ngồi trên ghế, và lão nguyên lão Mã Khắc ngồi ghế đối diện.

Dù đã nghe dơi khói báo cáo không ít lần, Tôn Triều vẫn khó tin: “Chỉ một sợi dây chuyền thôi mà cũng có thể gọi xuyên thời gian?”

“Ba tuần nay tôi đều theo dõi,” dơi khói nói, “mỗi cuối tuần đều liên lạc theo cách đó, không thể nhầm. Hơn nữa phải là Tông Tiểu Nam mới được. Lần trước Nhiếp Băng Nguyên thử dùng dây chuyền để liên lạc, thất bại. Hôm nay cậu ta vẫn chưa từ bỏ, lại thử tiếp, vẫn không được. Nghe nội dung đối thoại, trước đây cậu ta cũng từng thử nhưng chưa lần nào thành công.”

“Tông Tiểu Nam làm được không chỉ là liên lạc xuyên thời gian,” Austin mở một đoạn video trong máy tính bảng, “cậu ta còn có thể triệu hồi thể linh thú của Hồ Linh Dự đến.”

Video phát ra, âm thanh hỗn loạn vang lên.

Tiếng sụp đổ rung trời.

Tiếng la hét rối loạn.

Tôn Triều chẳng buồn nhìn, vì hắn đã xem đoạn video này cả trăm lần rồi. Hắn không ngờ rằng sau khi mình trộm hộp bỏ đi, Đại học số 4 lại có diễn biến ngoạn mục đến thế.

“Hồ Linh Dự có thể khiến người khác linh thú hóa,” Austin dõi mắt vào video, “không cần tiêm thuốc, linh thú hóa hoàn toàn tự nhiên.”

Tôn Triều hiếm khi thấy ông chủ trẻ tuổi lộ cảm xúc. Dù là cười hay lạnh nhạt, cũng chỉ là lớp vỏ bọc ngoài. Austin không thích — không, là khinh thường việc chia sẻ thế giới nội tâm với người khác.

Nhưng lúc này, Tôn Triều lại cảm nhận được chút phấn khích đang bị đè nén trong giọng nói của hắn.

Hắn biết nguyên do là gì: “Hơn nữa, Lữ Huyễn Chu linh thú hóa còn tiến thẳng đến giai đoạn huyễn thú hóa.”

Tập hai của ghi chép Tạ Tư Mang đã viết rất rõ: “Huyễn thú hóa” là điều kiện tiên quyết quan trọng nhất để đạt đến thần thú hóa.

Nhưng cách để đạt được huyễn thú hóa lại rất phức tạp.

Tạ Tư Mang đã ghi lại công thức thuốc linh thú hóa, đồng thời đưa ra một phương pháp để tiến hóa thành huyễn thú hóa: đặt thể linh thú vào từ trường đặc biệt, rồi trong thời gian ngắn truyền vào một lượng lớn “lực dã tính”. Hiểu theo lý thuyết hiện nay, tức là để nhiều người cùng lúc phóng thích lực dã tính vào một thể linh thú, giúp nó tiến hóa thêm lần nữa.

Thế nhưng bước đầu tiên của phương án này đã có lỗ hổng nghiêm trọng — linh thú hóa bằng thuốc, giống như Lữ Huyễn Chu sau khi hóa cự thú, sẽ gây ra tổn thương không thể đoán trước và không thể phục hồi cho cơ thể.

Giá trị to lớn của Hồ Linh Dự nằm ở chỗ, cậu ta là một chiếc chìa khóa có thể mở ra linh thú hóa — có thể đưa người thức tỉnh đến trạng thái linh thú lành mạnh, không đi ngược lại quy luật tiến hóa.

Sự tồn tại của cậu, chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất để lấp đầy lý tưởng mà họ vẫn luôn theo đuổi.

Và nếu Hồ Linh Dự còn có thể trực tiếp đưa người đã linh thú hóa đến bước huyễn thú hóa…

Tôn Triều không dám nghĩ tiếp. Như thể giấc mơ họ luôn theo đuổi trong tuyệt vọng bỗng chốc hiện rõ ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

“Tiếp theo làm gì?” Dơi khói chờ chỉ thị.

Câu hỏi đó cũng khiến Tôn Triều nhớ ra chuyện khác, liền hỏi Austin: “Anh thật sự từ bỏ Tông Tiểu Nam?”

Ông chủ trẻ đến Đại học số 4 mấy ngày, không phải vì muốn chơi trò làm nông, mà là muốn thử xem có thể lôi kéo Tông Tiểu Nam không. Nếu thành công, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Austin cuối cùng cũng ngẩng đầu: “Nói chuyện rồi.”

Một câu “nói chuyện rồi”, đồng nghĩa đã đánh giá xong: suy nghĩ không thông, không dễ thuyết phục, không thể trở thành người của mình.

Tôn Triều tiếc nuối: “Mềm không được thì phải dùng cứng.”

Muốn bắt được Hồ Linh Dự, thì không thể thiếu Tông Tiểu Nam và sợi dây chuyền. Chỉ khi ép được thể linh thú của Hồ Linh Dự — con hồ ly đỏ — xuất hiện, rồi đưa đến môi trường đặc biệt để hoàn tất huyễn thú hóa, mới có thể bắt được.

Không ngờ Austin lại nói: “Không cần.”

Hắn dựa lưng vào ghế sô-pha, bình thản như nước: “Tìm cách đưa Tông Tiểu Nam đến nơi chúng ta cần là được.”

Comments