Austin đã về nước.
Khi Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên suýt nữa gán cho hắn cái mũ “phần tử đáng nghi”, vị thiếu gia trẻ tuổi này lại lặng lẽ rời đi, vung tay áo một cái, để lại sau lưng chỉ là truyền kỳ và phong thái của một kẻ lắm tiền.
Tin tức này đến tai hai cực Nam – Bắc vào một ngày cuối tháng Chín.
Sáng sớm trời còn nắng đẹp, gió nhẹ thoảng qua, đến tiết học thứ hai đã đổ mưa xối xả, đập rầm rầm lên cửa kính lớp học, ngoài trời mờ mịt một tầng sương nước trắng xóa.
Nhưng tiếng mưa như thác đổ cũng không át nổi giọng vang dội của thầy Vương Tùng. Vị thầy giáo sinh học gần đây được tái sinh với tinh thần giáo dục nhiệt huyết, vẫn miệt mài giảng dạy trên bục giảng:
“Báo sư Cape, tuyệt chủng thế kỷ 19. Chó sói túi, tuyệt chủng thế kỷ 20. Hổ Bali, tuyệt chủng thế kỷ 20. Dù vậy, vẫn có người trở thành người thức tỉnh của những chi loài đã tuyệt chủng này. Vậy thì có bạn hỏi: nếu việc thức tỉnh những loài đã tuyệt chủng là có thể, con người có cơ hội thức tỉnh cả những sinh vật tiền sử xa xưa hơn không? Thầy có thể khẳng định: hoàn toàn có khả năng. Đó cũng là nội dung tiết học hôm nay: tính di truyền, tính sàng lọc và biểu hiện ngẫu nhiên của gen thức tỉnh…”
[Tin nhắn nhóm lớp]
Người trong đám ngựa đỏ: Thật đi rồi à?
Xà Đế: Theo nguồn tin đáng tin cậy, tuần trước đã về nước.
Ngày mai không muốn ăn khoai: Bảo sao mấy hôm nay không thấy mặt ở trường.
Tôi không phải chó: Việc xong áo vung, ẩn công danh giữa nhân gian.
Một giọt mưa len qua khe cửa cũ, bắn thẳng lên màn hình điện thoại đang sáng màu.
Tông Tiểu Nam tiện tay lau sạch, ngẩng lên nhìn về phía thầy Vương để chắc chắn thầy không để ý, rồi quay xuống xác nhận với Hứa Diễm bàn sau: “Austin về nước thật à?”
Hứa Diễm không nhìn điện thoại, hiếm khi chăm chú nghe giảng, bị hỏi bất ngờ thì hơi đơ ra, rồi lẩm bẩm: “Chắc vậy, mấy hôm nay không thấy bóng dáng ở ruộng thí nghiệm nữa.”
Đến cả chim hồng hạc ngày nào cũng đi điểm danh ở ruộng thí nghiệm cũng nói thế, thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Tông Tiểu Nam chợt thấy trống rỗng, kiểu như nhắm một cái bia mãi, tự tạo áp lực tâm lý cho mình, cứ tưởng nếu không ra tay trước, bắn trúng một phát, thì sẽ bị nó phản công tiêu diệt.
Ai ngờ đối phương nhẹ nhàng rút lui một cách dứt khoát.
“Bạn Tông Tiểu Nam, đừng lơ đãng trong giờ học,” tiếng thầy giáo mèo cam xuyên qua từng lớp mưa, “thầy giảng phía trên, em nhìn ra sau thì thấy bảng gì chứ?”
Cậu chim cánh cụt lập tức quay đầu lại, ngồi ngay ngắn.
Chờ thầy Vương tiếp tục bài giảng, Tông Tiểu Nam liếc nhìn gấu Bắc Cực đang gục bên bàn: “Sao chỉ bắt tôi lơ đãng, không bắt cậu ngủ gật?”
“Vì thầy biết tôi không ngủ,” Bắc Cực nhét chiếc điện thoại vừa gửi xong tin nhắn nhóm vào ngăn bàn, mặt vẫn gối lên cánh tay, “chỉ là đang tiếp thu bài học bằng một trạng thái… thư giãn hơn thôi.”
“Ồ,” Tông Tiểu Nam hỏi thẳng, “vậy nãy giờ thầy nói gì?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Cơ chế biểu hiện ngẫu nhiên của gen thức tỉnh trong quá trình di truyền.”
Tông Tiểu Nam: “…”
“Chấp nhận hiện thực đi,” Nhiếp Băng Nguyên dù nằm bò vẫn có thể linh hoạt nhướn mày, thần sắc hớn hở, “tôi xuất sắc mà.”
Đã lâu lắm rồi Tông Tiểu Nam không thấy gấu Bắc Cực kiêu ngạo như vậy. Ngoài trời mưa to gió lớn, còn cậu ta thì rực rỡ như ánh mặt trời.
Tim hơi đập nhanh.
Trước đây cậu luôn thấy cái vẻ vênh váo của Bắc Cực đáng ghét vô cùng, nhưng dạo gần đây mới nhận ra… đó là tức giận vì không thể khống chế bản thân khi rung động.
“Cậu đừng cứ nhìn tôi thế, sẽ khiến tôi phân tâm, ảnh hưởng chất lượng học tập đấy.” Nhiếp Băng Nguyên vừa nói vừa cúi đầu, lấy điện thoại ra xem tình hình mới nhất của nhóm chat.
Tông Tiểu Nam: “…”
Lời nói và hành động kết hợp hoàn hảo… để lộ sự vô lý trắng trợn.
Nhưng cậu chim cánh cụt đã trách oan gấu Bắc Cực rồi. Nhóm chat chẳng những không ảnh hưởng đến hiệu quả học, mà vì nội dung quá sảng khoái, còn giúp lượng chú ý còn lại được nâng cao hiệu suất.
[Tin nhắn nhóm lớp tiếp tục]
Sư tử tỉnh Đông Nam: Xây xong khu mới rồi, không biết hắn có quay lại dự lễ khánh thành không nhỉ?
Xà Đế: Chắc là không. Nghe bảo trước kia quyên góp cho trường nước ngoài cũng quyên xong là đi, không lộ diện nữa.
Càng tốt.
Nhiếp Băng Nguyên vẫn thấy con trăn lưới kia thế nào cũng không ưa được. Dù hiện tại nhiều nghi ngờ có vẻ hơi quá, nhưng đi rồi thì vẫn tốt hơn.
Hoa Tiểu Miêu: Haizz, từ xưa mỹ nam khó giữ.
Đại Sát Điêu: Chỉ có sát điêu mới chạm đến lòng người.
Hoa Tiểu Miêu: …
Đại Gia: FA lâu ngày, sáu dấu chấm thôi cũng khiến lòng tôi rung động.
Bắc Băng Đại Dương: Hắn đẹp trai lắm à?
Ngựa Con Không Sợ Lạnh: Haha, Bắc Băng Dương không vui rồi.
Tôi Không Phải Chó: Hắn không đẹp bằng cậu, anh em luôn ủng hộ cậu!
Người trong đám ngựa đỏ: Tôi thấy phong cách khác nhau, không thể so sánh.
Ngày mai không muốn ăn khoai: @Bắc Băng Đại Dương, từ bao giờ cậu bắt đầu để tâm đến nhan sắc vậy?
Đại Gia: Tại trước kia chưa gặp ai “cân” được, giờ gặp đối thủ, hiếu thắng trỗi dậy thôi.
Nước mắt anh lừa em: Đừng nói tuyệt đối vậy, nhan sắc Nam Cực đâu có tệ?
Hổ mạnh không địch nổi bầy sói: Nói vậy không vui rồi, hai người họ không nên so với nhau, mà là nên cùng nhau đi đánh kẻ khác.
Nhiếp Băng Nguyên khẽ nhếch môi. Cậu bạn “Hổ mạnh” này, quả là con sói biết nhìn xa trông rộng.
Ngày mai không muốn ăn khoai: @Bắc Băng Đại Dương, sao cậu im re vậy?
Người trong đám ngựa đỏ: Chắc đang sướng âm thầm đó.
Nước mắt anh lừa em: Cho hỏi thêm câu, là sướng vì mọi người khen đẹp trai, hay là vì mọi người nói đến Bắc Băng Dương thì nhất định phải nhắc cả Nam Cực?
Hoa Tiểu Miêu: Tôi thấy là cả hai.
Đại Sát Điêu: @Nam Cực Đại Lục @Bắc Băng Đại Dương, tôi chịu hết nổi rồi, tôi có thể…
Giấu tám chuyện trong lòng thật là một việc rất khổ. Nhiếp Băng Nguyên rất thấu hiểu điều đó.
Anh không do dự, gõ chữ “Tùy”, suýt nữa nhấn gửi, thì một tin nhắn khác nhanh hơn bật lên:
Nam Cực Đại Lục: Cậu thử xem.
Đại Sát Điêu lập tức thấy lạnh sống lưng: Tôi không nói gì hết, tôi chẳng biết gì cả!
Tôi Không Phải Chó: Không rõ hai người đang nói gì, nhưng Nam Cực à, cái giọng điệu này… chắc không bị hack nick chứ?
Người trong đám ngựa đỏ: Chắc chắn bị hack rồi, mà là bị Bắc Băng Dương hack luôn ấy.
Nhiếp Băng Nguyên cực kỳ oan uổng. Anh trước giờ luôn là người dịu dàng thân thiện, ai ai cũng công nhận!
Nhưng những chuyện đó giờ không quan trọng. Quan trọng là…
Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Tông Tiểu Nam sau khi nhắn xong lại tiếp tục nghe giảng, thần sắc chẳng có gì khác lạ.
Chuyện hai người hôn nhau, Nhiếp Băng Nguyên không quan tâm người khác biết hay không. Nhưng sự từ chối và bài xích quá rõ ràng của Tông Tiểu Nam lại khiến anh thấy hơi buồn.
Rõ ràng là khi ở cạnh nhau, hôn bao nhiêu cũng được, nhưng chỉ cần là lúc gọi điện bằng đá có Hồ Linh Dự và nai hoa trêu chọc, hay mấy câu đùa trong nhóm lớp, thái độ của chim cánh cụt vẫn cực kỳ rõ ràng — không đón ý, không phát triển chủ đề, cần thiết thì đổi sang chuyện khác.
Trước đây Nhiếp Băng Nguyên còn cảm thấy như vậy mập mờ cũng chẳng sao. Giống như hồi cấp ba, anh và Tông Tiểu Nam vừa đánh nhau vừa làm hòa, mơ mơ hồ hồ vậy mà cũng thành bạn tốt, thuận theo tự nhiên thường sẽ có kết quả không tệ.
Nhưng bây giờ, không thuận nổi nữa.
Cơn mưa lớn kéo dài đến tận chiều tối, mưa như trời sập, chỗ trũng nhất ở khuôn viên trường thứ tư nước ngập đến tận thắt lưng, mực nước hồ Thu Vụ cũng đã vượt qua mức báo động.
Toàn trường bị yêu cầu ở yên trong ký túc xá, thư viện, giảng đường đều đóng cửa.
Vài hôm nữa là thi giữa kỳ, không có chỗ ôn tập, tất cả chỉ đành tự học trong phòng. May là sinh viên năm nhất đều ở phòng đơn nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Trừ phi, lúc bạn đang ôn bài thì bị một số bạn học không mời mà đến quấy rầy —
Phòng 218, ký túc xá của chim hồng hạc.
Hứa Diễm: “Hả?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Hả gì mà hả, cho chút ý kiến đi.”
Gấu Bắc Cực đích thân “đến cửa trao đổi”, mang theo ghế nhỏ, ngồi ngay bên bàn học của chim hồng hạc, hoàn toàn khác với vẻ lười biếng thường ngày, thần sắc rất nghiêm túc.
Chim hồng hạc vẫn chưa bắt nhịp được, cây bút trong tay xoay chậm dần, linh cảm thấy điềm xấu: “Cậu nói lại lần nữa?”
“Là anh với bạn anh hôn nhau, hơn nữa hôn xong còn muốn hôn tiếp, giờ chỉ cần nhìn thấy người đó là muốn hôn, tình trạng này có bình thường không?” Nhiếp Băng Nguyên nói xong, lại cố làm bộ thản nhiên thêm một câu, “Giả sử hai người đều là con trai.”
Phịch.
Cây bút rơi xuống.
Không cần giả sử, mặt chim hồng hạc đã đỏ đến mức sắp tiệp với màu tóc: “Ý cậu là gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ,” lần đầu tiên đi xin lời khuyên, gấu Bắc Cực cũng có phần không tự nhiên, giả vờ thoải mái vò đầu, “giúp tôi phân tích chút đi.”
Chim hồng hạc lập tức bùng nổ: “Phân tích cái rắm, chỉ là đầu óc lỡ nhảy số thôi, không có ý nghĩa gì hết!”
Gấu Bắc Cực đang loay hoay tạo kiểu tóc cũng ngơ ra. Cho dù vấn đề của anh có hơi quá đáng, nhưng phản ứng này… có phải hơi mạnh quá rồi không?
“Là Thúc Phóng nói với cậu hả?” Còn chưa kịp trả lời, Hứa Diễm đã tự định tội, “Được rồi, thằng đó tiêu đời.”
Nhiếp Băng Nguyên giờ mới nhận ra, có vẻ mình vừa “thu hoạch ngoài dự kiến”?
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa sổ khẽ khàng gần như bị mưa át đi.
Nhiếp Băng Nguyên là người đầu tiên nghe thấy, quay đầu nhìn, rồi bất ngờ đứng bật dậy.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ là một bóng dáng nửa thú hình thuộc loài chim, lờ mờ trong mưa.
“Thúc Phóng?” Qua lớp kính mờ vì bị mưa xối, Nhiếp Băng Nguyên không nhìn rõ lắm.
“Không là cậu ta thì còn ai rảnh phá cửa sổ tôi.” Hứa Diễm bước tới mở toang cửa sổ.
Mưa gió tràn vào như thác, làm ướt sũng cả bậu cửa lẫn nền nhà.
Chim săn mồi toàn thân ướt đẫm nhanh chóng thu cánh, chui vào từ cửa sổ chật hẹp, động tác thành thạo, trông chẳng khác gì dân chuyên leo cửa.
“Tôi tới xem thử ruộng thí nghi—” Thúc Phóng nói được nửa câu thì nhìn thấy gấu Bắc Cực trong phòng, hơi khựng lại.
Nhiếp Băng Nguyên bỗng có cảm giác vi diệu như thể bản thân là kẻ không nên có mặt ở đây.
“Tôi tới tìm Hứa Diễm nói chuyện.” Bản năng mách bảo gấu Bắc Cực phải giải thích ngay lập tức.
Chim hồng hạc lúc nãy còn dọa “để thằng đó chết chắc”, giờ lại cầm một chiếc khăn từ phòng tắm ra ném lên đầu chim săn mồi, rồi hỏi: “Ruộng thí nghiệm sao rồi?”
“Không ổn lắm.” Thúc Phóng chỉ nói ba chữ, đến khi lau khô đầu mới tiếp lời, “Có khi phải bắt đầu lại từ đầu.”
Giờ gần hết tháng Chín rồi, nhiệt độ tháng Mười không khác gì mùa đông, còn làm lại được sao?
Nhìn chim săn mồi vẫn lao đi kiểm tra ruộng dù thời tiết tệ thế này, Nhiếp Băng Nguyên đại khái cũng hiểu: không mấy khả quan.
“Cậu ăn gì chưa?” Hứa Diễm hỏi.
Thúc Phóng lắc đầu.
“Đợi chút.” Hứa Diễm xoay người lục tủ đồ, cuối cùng moi ra một bịch khoai lang khô, hai gói cá khô nướng, lườm lườm nhét vào tay chim săn mồi, “Chỉ lúc đói mới nhớ đến tôi.”
Thúc Phóng cúi đầu xé bao khoai: “Không đói cũng nhớ.”
Hứa Diễm: “…”
Nhiếp Băng Nguyên: “…”
Gấu Bắc Cực suýt nữa bật thốt ra một chữ — má ơi.
k*ch th*ch quá rồi đó!
Ánh mắt Hứa Diễm quét qua biểu cảm của gấu Bắc Cực, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền giật phắt ba gói đồ vừa cho: “Cậu nhịn đi!”
Bất ngờ bị tước đồ ăn, Thúc Phóng nhìn chim hồng hạc rồi lại nhìn gấu Bắc Cực, rất nhanh đã xác định được nghi phạm: “Trước khi tôi tới, hai người đang nói gì vậy?”
“Tôi nhờ anh ấy tư vấn vài chuyện.” Gấu Bắc Cực thành thật.
Thúc Phóng nghi hoặc: “Rồi sao, làm cậu ấy giận à?”
Gấu Bắc Cực: “Tôi chỉ hỏi một giả thiết, nếu hôn một người bạn của mình thì—”
Rầm!
Cửa phòng tắm đóng sập lại, chim hồng hạc chạy mất.
Thúc Phóng sững ra một thoáng, nét u uất vì ruộng thí nghiệm bị phá hoại cũng tan đi ít nhiều: “Tôi nghĩ cậu đã có câu trả lời.”
Nhiếp Băng Nguyên lại lắc đầu, đè chim săn mồi xuống ghế của chim hồng hạc, còn mình kéo ghế nhỏ ngồi đối diện: “Đầu tiên, chúc mừng.”
Thúc Phóng: “Cảm ơn.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tiếp theo, tôi nhận ra mình không nên hỏi anh ấy, phải hỏi anh mới đúng.”
Thúc Phóng: “?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Anh rất chuyên nghiệp.”
Comments