Lời khuyên của Nhiếp Băng Nguyên đã có tác dụng… mà cũng không hoàn toàn có tác dụng.
Lúc đó Tông Tiểu Nam thực sự bị thuyết phục, bình tĩnh lại và quyết định sáng hôm sau sẽ đi. Hai người còn bàn bạc thời gian xuất phát, Nhiếp Băng Nguyên đề xuất khởi hành lúc trời vừa rạng, đến nơi trời cũng vừa sáng, ánh sáng đầy đủ, tầm nhìn rõ ràng, biết đâu tìm thấy đá trước tiết học đầu tiên.
Kế hoạch quá hợp lý, và thế là Tông Tiểu Nam nằm mở mắt trên giường đến tận khuya.
Lo lắng, mất ngủ.
Mất ngủ còn chịu được, nhưng lo thì nằm không yên. Không biết là vì hiệu ứng tâm lý do “bùa hộ mệnh bị mất”, hay là do quen với việc cổ luôn có cái gì đó giờ lại trống rỗng, nói chung là sau khi kiên trì đến nửa đêm, cậu vẫn là bật dậy khỏi giường — kế hoạch Tông Tiểu Nam đặt ra, thì có liên quan gì đến chim cánh cụt là tôi?
Gió lớn như ma hú, Tông Tiểu Nam nép sát tường từng tòa nhà một mà di chuyển.
Tránh đá bay, né tấm nhôm rơi, đối phó với mảng tường ngoài bị bong tróc rơi loạn xạ, cậu cuối cùng cũng toàn mạng đến được tòa nhà y khoa.
Bên trong tối hơn cả đêm qua, từng ô cửa sổ tưởng như đã đóng chặt vẫn rít gió ù ù, còn những ô kính vỡ hoặc chưa đóng kỹ thì cả khung cửa cũng đang rung lắc, như có con thú hoang vô hình đang tìm cách chui vào.
Tông Tiểu Nam siết chặt áo khoác, dù thật ra cái lạnh này chẳng thể khiến cậu run.
Điện thoại trở thành điểm sáng duy nhất trong bóng tối, di chuyển như con trỏ giữa không gian u ám theo từng bước chân tìm kiếm của Tông Tiểu Nam, lục tung ngóc ngách, moi từng khe hẹp.
Ngay khi cậu tìm xong đại sảnh, định rẽ vào hành lang bên, thì đột nhiên có tiếng bước chân từ cầu thang trên cao vọng lại.
Tông Tiểu Nam khựng lại, lập tức tắt điện thoại.
Nhưng đã muộn, tiếng bước chân trong bóng tối cũng dừng lại, rồi trong giây tiếp theo, một luồng sức mạnh dã thú khổng lồ phóng đến.
Tông Tiểu Nam không kịp phản ứng. Cậu vốn nghĩ dù người đó không phải sinh viên trường 4 thì cũng chỉ là mấy người tò mò đến khám phá, kiểu gì cũng không nên vừa gặp đã tung dã tính tấn công dữ dội như vậy.
Trong chớp mắt, bóng người trong bóng tối đã nhảy vọt lên, mượn sức mạnh và tốc độ từ dã tính toàn lực, ra tay trước giành thế chủ động.
Tông Tiểu Nam không thấy đối phương, nhưng chỉ cần dựa vào dã tính ép đến nghẹt thở ấy cũng đủ xác định hướng tấn công. Ngay lập tức cậu khởi động dã tính, né sang bên với tốc độ nhanh nhất.
Cú đánh như dự đoán lại không tới, cơn gió xé qua trên đầu cậu, cuối cùng đập trúng chiếc đồng hồ quả lắc bên đại sảnh.
“Đong—”
Chiếc đồng hồ đã dừng từ lâu phát ra một tiếng r*n r* trầm thấp và già nua trong bóng tối.
Nhưng đúng lúc vừa rồi, ở khoảng cách gần nhất, Tông Tiểu Nam đã kịp nhận ra mùi quen thuộc trong luồng dã tính đó: “…Lão Nhiếp?”
Hướng đồng hồ vang lên: “Hả?”
Trước mặt đồng hồ quả lắc, ánh đèn điện thoại rọi thẳng vào mặt, Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng thấy rõ gấu Bắc Cực đang bám trên đó — tư thế tuy không hoàn toàn giống, nhưng khí chất thì chẳng khác nào lúc bị hù ở nhà máy điện hoang mà lao lên người cậu bám chặt.
Dù luyện dã tính nhiều năm, trở về vẫn là cậu thiếu niên thuở nào.
“Lần sau nếu chỉ muốn nhảy lên đồ gì đó để trốn ma, thì đừng dùng dã tính mạnh dữ vậy.” Tông Tiểu Nam bất lực đến mức không còn gì để nói, chỉ còn may mắn là xung quanh không có ai, nếu không hai đứa đúng là mất mặt toàn trường.
“Tôi là để lên cao quan sát tình huống của địch.” Nhiếp Băng Nguyên từ trên nhảy xuống, lúc này mới lấy lại phong thái điềm tĩnh oai phong.
Tông Tiểu Nam nghĩ mãi không thông, cậu không nhận ra gấu Bắc Cực trong bóng tối cũng còn hiểu được, nhưng: “Cậu không phải là người có thể ngửi được mùi cách cả mét tuyết sao, đứng trên cầu thang mà lại không ngửi ra tôi à?”
“Trời gió thế này, cả tòa nhà bị gió thổi thông rồi, mùi gì còn giữ lại được nữa,” Nhiếp Băng Nguyên đưa tay lên sau gáy Tông Tiểu Nam, kéo cậu lại trước mặt, trán gần như chạm vào nhau, “trừ khi hai ta đứng gần như vậy.”
Tông Tiểu Nam ngẩn người mất mấy giây mới hoàn hồn, vừa giãy ra vừa hỏi: “Cậu sao lại ở đây?”
Nhiếp Băng Nguyên hơi nhướng mày: “Đưa tay đây.”
Tông Tiểu Nam chẳng hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.
Sợi dây bị đứt cùng với mặt dây chuyền rơi vào lòng bàn tay cậu.
“…Cậu tìm thấy rồi?” Tông Tiểu Nam không thể tin được.
“Phòng hồ sơ tầng năm, chỗ cậu làm rơi chuẩn không cần chỉnh, còn tốt hơn cả giấu kỹ,” Nhiếp Băng Nguyên nghĩ lại cảnh lúc phát hiện, máu lại dồn lên đầu, “lần đầu tìm không thấy, lần hai nếu không phải tôi dựng lại từng cái tủ hồ sơ bị đổ thì cũng chịu luôn rồi.”
Tông Tiểu Nam siết chặt viên đá trong tay, ấm áp: “Cậu tìm hai lần cơ à?”
“Nếu tính từ đây lên đến tầng thượng là một lần, thì chắc cũng chỉ mới được một lần rưỡi.” Nhiếp Băng Nguyên nhún vai, phong thái ung dung của một người giấu công giấu danh.
Rồi chưa đến nửa giây sau, một cái hắt hơi phá tan hình tượng.
“Áo khoác của cậu đâu?” Lúc này Tông Tiểu Nam mới nhận ra đối phương chẳng mặc áo giữ ấm, chỉ có đúng một lớp mỏng, loại đồ mặc trong ký túc xá phải có nội công hộ thể ấy.
Nhiếp Băng Nguyên: “Bay rồi.”
“…Hai chữ nghe mà ảo thật đấy.” Trong đầu Tông Tiểu Nam toàn là mấy cảnh tượng huyền hoặc.
“Lúc leo lên bồn nước trên sân thượng, gió to cỡ nào cậu biết mà, áo cứ căng phồng lên ảnh hưởng hành động, nên tôi cởi ra để sang một bên…”
“Rồi bị thổi bay mất.” Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng phá án thành công.
Nhiếp Băng Nguyên xoa mũi hai cái, thật ra chi tiết nhỏ nhặt thế này hoàn toàn có thể bỏ qua, quá phá hình tượng anh hùng của anh rồi.
“Không phải cậu nói đợi đến sáng sẽ đi cùng tôi sao?” Tông Tiểu Nam giận, nhưng lại chẳng rõ mình giận cái gì.
Nhiếp Băng Nguyên: “Tôi tính là đợi đến sáng thật, nhưng sau đó thấy gió bên ngoài nhỏ lại…”
“Rầm——”
Không biết là khung cửa tầng nào bị gió quật nát tan tành.
Tông Tiểu Nam gật đầu: “Gió nhỏ thật.”
“Được được được, tôi nhận là muốn lén qua đây một mình, sáng ra sẽ làm cậu bất ngờ một trận. Nhưng giờ thì thôi rồi.” Nhiếp Băng Nguyên buông xuôi, thở dài một tiếng, đầy tiếc nuối, “Cậu nói xem nếu ngoan ngoãn ngủ trong phòng thì tốt biết mấy, sáng vừa mở mắt ra, dây chuyền nằm ngay bên gối, hoàn hảo.”
Tông Tiểu Nam: “…Chả lẽ tôi ngủ không khóa cửa à?”
Nhiếp Băng Nguyên khẽ hừ một tiếng khinh thường: “Cái ổ khóa phòng cậu ấy, nạy phát là ra.”
Tông Tiểu Nam: “Cậu thử rồi?”
“Tất nhiên là…” gấu Bắc Cực đột nhiên khựng lại như bị nghẽn, cuối cùng cố gắng dùng nụ cười nguy hiểm quyến rũ che đậy tất cả, “tất nhiên là không, làm sao có thể, sao tôi lại làm chuyện đó chứ.”
Giải thích là che giấu, phủ nhận ba lần là xác nhận đóng đinh.
Tông Tiểu Nam: “Nhiếp Băng…”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tiểu Nam, chỗ này lạnh quá…”
Tông Tiểu Nam: “Đừng có giả đáng thương.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Hắt xì!”
Tông Tiểu Nam: “Cậu…”
Nhiếp Băng Nguyên: “Hắt xì ì ì ì——!”
Tông Tiểu Nam: “Cậu không biết hóa thú hả!”
Gió lớn cuốn qua đất trời, vật rơi tung tuyết mù trời, dưới màn đêm như ngày tận thế, một con gấu Bắc Cực chạy như bay về phía khu ký túc xá, nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
Tông Tiểu Nam cúi người ôm chặt trên lưng gấu, dưới thân ép lên áo của Nhiếp Băng Nguyên, gió lớn khiến cậu mở không nổi mắt, bèn vùi đầu vào lớp lông dày của gấu Bắc Cực.
Lông gấu Bắc Cực thật ra là trong suốt, như những ống rỗng nhỏ, vì thiếu sắc tố nên mới trông như màu trắng, đó là hiệu ứng khúc xạ ánh sáng.
Tông Tiểu Nam từng cẩn thận vạch lông gấu của Nhiếp Băng Nguyên ra để quan sát, lúc đó cậu vẫn chưa ý thức được tình cảm của mình, hoàn toàn vì khám phá tri thức mà ra tay không chút lưu tình, suýt nữa chọc… không, chọc gấu nổi giận.
Nhiếp Băng Nguyên chạy quá nhanh, cảnh vật xung quanh như biến thành tàn ảnh trôi chậm.
Chuyện tìm được viên đá, Tông Tiểu Nam không nói cảm ơn với Nhiếp Băng Nguyên.
Vì hồi còn là một cậu bé lễ phép, cậu từng nhiều lần bị gấu Bắc Cực xách lên dạy dỗ: “Anh em với nhau thì khách sáo làm gì, việc vặt thôi mà cũng cảm ơn, thế là không coi tôi là người nhà rồi đấy, hiểu chưa? Sau này mà tôi còn nghe cậu cảm ơn, tôi đập cậu một phát.”
Điều bất lực nhất trong tuổi mười chín của Tông Tiểu Nam — chim cánh cụt muốn có một lâu đài tuyết, gấu Bắc Cực không cho, nhưng lại hì hục xây một sân trượt băng.
Điều may mắn nhất trong tuổi mười chín của Tông Tiểu Nam — có một con gấu Bắc Cực ngốc nghếch, cứ nhất quyết muốn xây cho cậu một sân trượt, vì đó là nơi tốt nhất, vui nhất mà anh có thể nghĩ ra.
_
Tiết đầu tiên của ngày đầu tiên đi học, môn Ứng dụng và Rèn luyện Dã Tính.
Giáo viên phụ trách là thầy Cao Nham viết lên bảng bốn chữ to: Dã Tính Chi Lực.
Nét chữ phóng khoáng ngang dọc, ngông cuồng bất kham, nhìn chữ như thấy người.
“Dã tính chi lực,” Cao Nham quay người, nhìn cả lớp, “có thể nói đây là thứ các em quen thuộc nhất. Ai nói cho thầy biết, rốt cuộc nó là gì?”
Dã tính chi lực, là loại năng lực bẩm sinh tồn tại trong tế bào thức tỉnh của con người, bình thường ở trạng thái ngủ, khi được kích phát có thể lập tức tăng cường toàn diện thể năng của người thức tỉnh.
Bán thú hóa chính là một biểu hiện của việc giải phóng dã tính chi lực.
Bạn cáo tai to Trương Thiếu Tuyên chẳng may nhìn thẳng vào mắt thầy, xong đời, được mời lên trả lời: “Là năng lực bẩm sinh của chúng ta, tùy theo chi họ, thể chất hay yếu tố di truyền mà mạnh hay yếu khác nhau, nhưng đều có thể rèn luyện để nâng cao.”
“Tốt lắm,” thầy Cao gật đầu, “ai cũng có dã tính chi lực, người bán thú hóa có, người thú nhân hóa cũng có, vậy em thử nói xem, chúng khác nhau ở đâu?”
Cáo tai to: “…”
Cho nên mới nói đi học đừng trả lời xuất sắc quá, không thì thầy cho cả bộ đề.
Tông Tiểu Nam nằm úp người trên bàn cạnh cửa sổ, dù tư thế trong giờ học có vẻ vô cùng thiếu nghiêm túc, nhưng cậu thật sự đang chăm chú lắng nghe.
Sự khác biệt giữa người bán thú hóa và người thú nhân hóa trong dã tính chi lực.
Muốn trả lời câu hỏi này, trước hết cần làm rõ khái niệm “bán thú hóa” và “thú nhân hóa”.
Người thức tỉnh bán thú là những người có gen thức tỉnh gần với thế hệ đầu tiên của loài người thức tỉnh. Khi bán thú hóa, họ sẽ hiện rõ tai thú, đuôi thú hoặc các đặc trưng khác theo chi họ, đồng thời khả năng thể chất được nâng cao ở một mức độ nhất định, nhưng không thể vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể người.
Người thức tỉnh thú nhân thì không như vậy. Gen thức tỉnh của họ có đột biến, khi thú nhân hóa, đầu sẽ hoàn toàn biến thành thú, và khả năng thể chất có thể không ngừng đột phá theo mức độ giải phóng dã tính chi lực — không giới hạn.
Ban đầu, người thức tỉnh thú nhân rất hiếm gặp, nhưng hiện nay đã chiếm khoảng 10%. Các trường đại học cũng dần chia thành hai loại: đại học bán thú hóa và đại học thú nhân hóa.
Trường Đại học số 4 thuộc về loại đầu tiên. Toàn bộ sinh viên trong trường, bao gồm cả Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, đều là người thức tỉnh bán thú.
“Đúng vậy, chính là khả năng chịu đựng của cơ thể,” thầy Cao Nham cuối cùng cũng tha cho bạn cáo tai to, cầm lên hai chai nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn giảng, “về mặt dã tính chi lực, người bán thú và người thú nhân không khác gì nhau, giống như hai chai nước trong tay tôi…”
Sau khi đặt nước xuống, thầy lấy ra từ dưới bục giảng một chiếc ly thủy tinh nhỏ và một cái chậu nhựa màu hồng to tướng: “Nhưng sức mạnh thực tế của dã tính chi lực phụ thuộc vào việc bạn có thể chuyển hóa bao nhiêu năng lượng thành sức mạnh thực sự. Cơ thể chúng ta giống như chiếc ly thủy tinh này, không thể chứa được bao nhiêu nước, còn người thức tỉnh thú nhân thì như cái chậu nhựa này…”
Toàn thể học sinh: “……”
Một câu đắc tội cả nhân loại.
Chai nước đầu tiên đổ vào ly thủy tinh, rất nhanh đã đầy, trong chai còn lại hơn một nửa.
Chai thứ hai đổ vào chậu nhựa thì tự nhiên đổ hết sạch.
“Vậy là một người thức tỉnh bán thú,” thầy Cao Nham cầm chai nước còn lại hơn nửa, “phần dã tính chi lực này, không thể chuyển hóa thành sức mạnh cơ thể, chúng ta nên làm gì?”
“Không chuyển hóa được thì chỉ có thể giải phóng ra bên ngoài.” Tông Tiểu Nam theo bản năng thì thầm, chỉ là động môi không phát ra tiếng.
Nhưng vẫn bị tai thính như gấu Bắc Cực của bạn cùng bàn bắt được: “Cậu nói gì cơ?”
Thầy Cao Nham: “Bạn nằm bên cửa sổ nói đúng rồi đấy, không chuyển hóa được thì chỉ có thể giải phóng ra ngoài. Việc chuyển hóa và giải phóng dã tính chi lực chính là nội dung các em sẽ học trong môn học này.”
Tông Tiểu Nam: “……”
Định vị bằng tiếng vang, radar sống, thầy ơi, thầy thuộc họ dơi à!
Comments