Vì đã hai ngày cô không dẫn Tuyết Cầu ra ngoài nên cô vừa về đến nhà Tuyết Cầu đã vẫy đuôi, lắc đầu lao tới.
Sở Tiểu Điềm hơi áy náy, cô vốn nghĩ rằng một khi nghỉ làm ở công ty, viết truyện full time, cho dù không thích ra ngoài, cũng phải chăm sóc Tuyết Cầu đàng hoàng, chỉ cần nó ở trong nhà cô thì mỗi ngày cô sẽ dẫn nó ra ngoài chơi.
“Cục cưng, hôm nay chị dẫn em ra ngoài chơi.” Sở Tiểu Điềm đeo dây xích cho Tuyết Cầu. Tuyết Cầu vô cùng hưng phấn, lúc đeo dây xích cũng chạy nhảy lung tung.
Thực ra Tuyết Cầu là một con chó có tính cách vui tươi, nhưng từng bị bỏ rơi, lại bị ngược đãi đã khiến nó rơi vào trạng thái trầm cảm một thời gian dài. Sở Tiểu Điềm và Lạc Bắc Sương dành thời gian một năm mới từ từ khiến nó tốt lên, khôi phục lại bản tính hoạt bát, hiếu động.
Nó cũng trở nên càng ngày càng dính người, bởi vì Sở Tiểu Điềm và Lạc Bắc Sương rất nuông chiều nó, cho nên lá gan của nó cũng dần lớn lên. Có nhiều khi nó cũng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Cô và Lạc Bắc Sương chưa từng nuôi thú cưng, Tuyết Cầu là con duy nhất, cộng thêm việc nó từng bị thương cho nên hai người rất yêu thương, nuông chiều nó.
Sở Tiểu Điềm nhớ hôm đó Trình Nhượng nói với cô, để nó đi huấn luyện đối với chủ nhân và chó đều tốt. Cô hơi do dự, hỏi Tuyết Cầu: “Tuyết Cầu nè, chị đưa em đi học được không?”
Tuyết Cầu nghiêng đầu.
Cô thường dẫn Tuyết Cầu ra ngoài chơi ở công viên gần nhà, thời gian này vẫn chưa đến giờ tan làm, người dắt cho ra ngoài dạo không nhiều, Sở Tiểu Điềm dắt bé Tuyết Cầu đi dạo từ từ.
Bởi vì thiếu sự vận động, thể chất của cô trước giờ không tốt lắm, đi đường cũng chậm, cho nên lúc ra ngoài với Tuyết Cầu, hầu như đều là Tuyết Cầu đi phía trước kéo cô.
Bởi vì dắt theo Tuyết Cầu, cô muốn đi siêu thị cũng không tiện, mệt rồi thì ngồi ở ghế đá trong công viên, xem người già đã ăn cơm ra ngoài tập thể dục.
Gió nhẹ thổi qua, có đứa trẻ cầm kẹo bông gòn hoặc bóng bay chạy tới chạy lui.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt.
Cô không cần đến công ty đối mặt với những chuyện phiền lòng kia, cũng không cần mỗi ngày ép bản thân làm những chuyện mình không thích chỉ vì trả tiền vay mua nhà và tiền thuê nhà, không cần ép bản thân dậy sớm mỗi sáng để chen chúc lên xe buýt, tàu điện ngầm trong tình trạng mất ngủ nặng và gặp ác mộng hàng đêm.
Không muốn ăn cơm thì không ăn, không muốn dậy thì không dậy, nếu cô muốn, cô có thể nằm lười trên giường cả ngày, đến tối lại nhốt mình vào cái chuồng kinh dị, điên cuồng gõ chữ, cập nhật chương mới.
Nhưng tiếp tục kéo dài cuộc sống như vậy… cô có cảm thấy cô đơn không?
Cô không biết.
Ít nhất đến hiện giờ cô không cảm thấy có gì là không tốt cả.
“Gâu.”
Tuyết Cầu thấy có người dắt chó đi ngang qua thì vui sướng muốn đi qua đó, Sở Tiểu Điềm không cho nó đi: “Tuyết Cầu, ngoan.”
Cô thấy có lẽ Tuyết Cầu đã nghỉ ngơi đủ rồi, thế là đứng dậy. Lúc cô đang chuẩn bị đi thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Là Trình Nhượng gọi tới.
Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên.
“A lô?”
“Tiểu Điềm à, bây giờ có phải em đang ở công viên đường Văn Hóa bên kia, còn dẫn theo Tuyết Cầu không?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, cô nói: “Đúng thế.”
Cô nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Trình Nhượng.
“Anh vừa mới chờ đèn xanh đèn đỏ, từ xa đã nhìn thấy tụi em, chỉ cảm thấy giống, không nhìn rõ.” Trình Nhượng cười nói: “Bây giờ anh phải đi gặp khách hàng rồi, nếu không đã đậu xe để xuống tìm em.”
Tuy rằng chỉ gặp mặt hai lần, nhưng ấn tượng của Trình Nhượng đối với cô gái Sở Tiểu Điềm này không tệ, người vừa đáng yêu vừa lương thiện, đương nhiên anh ta chỉ coi cô là em gái cần có người bảo vệ, hơn nữa cô còn được Đoàn Tiêu cứu một lần, đồng thời là cô gái duy nhất có danh thiếp của Đoàn Tiêu, chỉ mỗi điểm này đã đủ khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác rồi.
“À, anh đã nói trước với bên kia rồi, em tìm thời gian đưa Tuyết Cầu qua đó đi.”
Sở Tiểu Điềm nhìn Tuyết Cầu một cái, do dự nói: “Được không? Có làm phiền các anh lắm không?”
“Không phiền, dạo gần đây bên đó vừa hay đang rảnh rỗi, em cứ dẫn chó nhà em đến là được rồi. Trước khi đến thì gọi điện nói một tiếng với anh, không cần khách sáo.”
Thái độ của Trình Nhượng rất cởi mở, khiến Sở Tiểu Điềm không tiện từ chối nữa.
Anh ta còn dặn cô trên đường về cẩn thận một chút: “Mặc dù hai năm nay trị an tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn không ít kẻ xấu, đừng về muộn quá.”
“Được.”
“Có chuyện gì có thể gọi cho anh. À đúng rồi, gọi cho Sếp bọn anh cũng được, chẳng phải em có phương thức liên hệ với anh ấy à?”
Sở Tiểu Điềm nhớ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Đoàn Tiêu, bỗng nhiên trái tim đập lạc nửa nhịp.
“... Vẫn là đừng làm phiền anh ấy thì hơn.”
Trình Nhượng nghe giọng điệu yếu ớt của cô, bật cười: “Anh hiểu, đừng nói là em, ngay cả bọn anh cũng không dám tùy tiện gọi cho anh ấy. Nhưng anh nói thật, nếu anh ấy đã đưa danh thiếp cho em, nếu ngày nào đó em thật sự cần thiết thì vẫn có thể thử tìm anh ấy. Người Long Phong Đặc Vệ bọn anh, trước giờ đều nói được làm được, dãi nắng dầm mưa cùng không thấy khổ, chỉ cần em mở miệng, cho dù ở đâu bọn anh cũng sẽ đến giúp em.”
Nghe thấy những lời nói này của Trình Nhượng, thực ra Sở Tiểu Điềm có hơi cảm động.
Mặc dù cô không hiểu nhiều về họ, cũng chỉ gặp mặt hai lần, nhưng cô có thể cảm nhận được vẻ chính trực rất cứng rắn trên người bọn họ. Khác với những người nói lời khách sáo, mỗi câu nói của họ đều có trọng lượng, thật sự giữ vững lời hứa.
Sở Tiểu Điềm thương lượng chuyện này với Lạc Bắc Sương, đương nhiên cô ấy tỏ ý có thể, quả thực không thể tốt hơn được nữa.
“Cậu cứ yên tâm dẫn Tuyết Cầu đi đi, đàn ông của Long Phong Đặc Vệ chưa chắc ai ai cũng là cực phẩm, nhưng chắc chắn không thiếu người ưu tú! Hơn nữa đều là con người rắn rỏi kiên cường, mạnh hơn đám con trai yếu ớt, nhỏ tuổi kia nhiều. Cậu đi dạo nhiều vòng một chút, nói không chừng có thể giải quyết được chuyện trọng đại trong đời đó!” Lạc Bắc Sương nói: “Biết đâu cậu và Tuyết Cầu còn có thể khiến tớ bớt bận tâm chút.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
… Hóa ra mức độ bận tâm của Lạc Bắc Sương dành cho cô còn hơn cả Tuyết Cầu nữa ư?
Lạc Bắc Sương ở trong bệnh viện mấy ngày, ông chủ của cô ấy rất có lương tâm, nói cô ấy có thể ở đến khi hoàn toàn hồi phục rồi mới quay về làm việc. Hiển nhiên Lạc Bắc Sương đã ở chán rồi, cho dù căn phòng đó có thể so sánh với khách sạn năm sao, nhưng dù gì cũng là bệnh viện, đến ngày thứ tư thì cô ấy đã gọi điện cho Sở Tiểu Điềm, ý muốn xuất viện.
“Mấy bữa nay tớ toàn ăn đồ thanh đạm, sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Trong mắt đồng nghiệp trong công ty, Lạc Bắc Sương là nữ thần lạnh lùng mỗi bữa đều ăn salad, cân nặng chưa từng vượt quá bốn mươi tám ký. Nhưng thực tế thì khẩu vị của cô ấy rất nặng, thích ăn thịt nướng và mì thịt bò, tôm hùm đất gì đó. Điểm này người ngoài không hay biết, nhưng Sở Tiểu Điềm thì biết rất rõ.
“Tớ đi mua thịt nướng cho cậu, cậu ngoan ngoãn ở bệnh viện trước đi.”
“Moah! Thêm nhiều ớt, phải là quán mà tớ thích ăn nhất ấy!”
“Cậu đó, có ăn là tốt rồi, còn ớt nữa.”
Số mệnh của hai người là bận tâm lẫn nhau.
Quán thịt nướng mà Lạc Bắc Sương thích ăn nằm ở gần chợ đêm, khi gần đến tối, Sở Tiểu Điềm mới bắt xe đi chợ đêm.
Hôm nay vừa hay là thứ bảy, rất đông người đến đây ăn cơm, chen chúc suốt đường đi. Cô ôm túi xách trước ngực, khó khăn đi tới quán thịt nướng.
Sau khi gọi xong món, Sở Tiểu Điềm không đợi trong tiệm, bởi vì chỗ ngồi bên trong đã đầy, cô nói một tiếng với ông chủ, rồi đi ra ngoài.
Chợ đêm ồn ào tấp nập, khắp nơi đều là mùi khói dầu.
Cô đã ở nhà yên tĩnh rất nhiều ngày, bỗng nhiên đến chỗ như vậy vẫn có chút không thích nghi kịp.
Đối diện có một cửa hàng đồ ngọt, đậu hũ và pudding xoài đều rất ngon. Cô đi qua định mua một phần để ăn trong khi chờ đợi, vừa mới trả tiền xong, bỗng nhiên nghe thấy có người hét lên từ phía xa.
Chỗ như thế này uống rượu đánh nhau, vì phụ nữ ném chai rượu rất hay xảy ra, ban đầu cô chỉ giật mình chứ không hề quan tâm. Một lúc sau bên đó lại truyền đến mấy tiếng la hét, hơn nữa càng ngày càng gần, người xung quanh cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Sao thế? Có đánh nhau à?”
“Hình như là cảnh sát đang đuổi người?”
“Bọn họ qua đây rồi! Mau tránh ra!”
Đám đông càng ngày càng nhiều người hét lên, rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì cũng đứng dậy muốn trốn hoặc hóng chuyện. Vừa hay Sở Tiểu Điềm đứng ở bên đường, lập tức nhìn thấy bên đó xảy ra chuyện gì.
Bên đó có khoảng ba bốn người, người đầu tiên bị ngã xuống đất, sau đó chồm dậy bỏ chạy, phía sau có hai người đang đuổi theo.
Sở Tiểu Điềm nhìn thấy một người trong số đó, mắt mở to.
Tuy rằng cô không quen biết người kia, nhưng trên người anh ta mặc đồng phục màu đen giống hệt đám người Trình Nhượng!
Tốc độ chạy của bọn họ rất nhanh, gần như chưa đến một phút đã chạy tới đầu đường bên này!
Rất nhiều người đều đứng dậy trốn sang bên đường hoặc trong cửa hàng, nhưng vẫn tò mò nhìn về bên kia, cho đến khi người chạy đầu tiên lấy một món đồ từ trong người ra, có người nhìn rõ đó là gì, bỗng chốc hét lớn lên.
“Anh ta có súng!!!”
Người kia rút súng bắn, tiếng súng gây chấn động cả chợ đêm, người trên con phố đều trở nên hỗn loạn!
“Cẩn thận!” Người đàn ông hét lớn một tiếng, đẩy người bên cạnh ra, sau đó một tiếng súng vang lên, anh ta ngã xuống đất!
Anh ta trúng đạn rồi!
Con ngươi của Sở Tiểu Điềm co lại, trơ mắt nhìn người đàn ông bắn hai phát súng kia chạy ngang qua trước mặt, cô quay đầu nhìn người nằm trong vũng máu kia, bụng anh ta trúng viên, dưới người toàn là máu.
Một người khác quỳ trước mặt anh ta, mắt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ cũng ngơ ngác, một lát sau mới ôm lấy anh ta, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Thiệu Quang!”
Người đàn ông trúng đạn đẩy mạnh người kia: “Đừng quan tâm đến tôi! Mau đuổi theo gã ta!”
Người kia run lên, cắn răng gào lên với người xung quanh: “Ai đến giúp tôi, gọi xe cứu thương!”
Dáng vẻ của anh ta rất hung dữ, người xung quanh cũng ít, nhưng thật sự dám qua đó thì gần như không có, tất cả mọi người đều đang trong hoảng sợ.
Bỗng nhiên giọng nói của một cô gái truyền tới: “Tôi gọi 120 rồi.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn, là một cô gái trông rất yếu đuối, cầm điện thoại chạy tới bên này: “Xe cứu thương sẽ tới ngay, anh đuổi theo người kia đi, tôi trông chừng cho!”
“Cảm ơn cô, cô gái!” Người đàn ông nhìn cô sâu sắc, anh ta lau mặt, đứng dậy xông ra ngoài.
Người đàn ông trúng đạn bị thương quá nặng, Sở Tiểu Điềm quỳ trước mặt anh ta, luống cuống nhìn xung quanh: “Có bác sĩ không? Có thể cấp cứu chứ?”
Trong đám đông có người hỏi: “Có bác sĩ không? Mấy người có ai là bác sĩ không?”
Hiện trường không có bác sĩ, có người nói phải bịt chặt vết thương trước, Sở Tiểu Điềm nhìn tinh thần của anh ta đã trở nên mơ hồ, cô không biết phải làm sao, chỉ đành dùng sức bịt chặt vết thương.
“Anh là người của Long Phong Đặc Vệ đúng không? Anh biết Trình Nhượng chứ?”
Nghe thấy tên của Trình Nhượng, anh ta bỗng giãy giụa mở mắt lên, nhìn về phía cô.
Sở Tiểu Điềm biết anh ta không được nhắm mắt, nếu không sau cơn choáng, rất có khả năng mãi mãi cũng không thể mở mắt được.
Cô không biết anh ta là ai, nhưng cô biết, người này nhất định biết Trình Nhượng, có lẽ còn là bạn của nhau.
“Anh tên là gì?” Cô hỏi.
Đôi môi của người đàn ông mấp máy, Sở Tiểu Điềm đến gần trước mặt anh ta, nghe giọng nói mơ hồ của anh ta: “Tôi tên… Dương Thiệu Quang.”
Sở Tiểu Điềm nói: “Dương Thiệu Quang, xe cứu thương sắp tới rồi! Anh nhất định phải cố lên!”
Cô lấy điện thoại gọi cho Trình Nhượng, nhưng cũng không biết anh ta không mang theo điện thoại hay không tiện mà không nghe máy của cô. Cô dừng lại một lát, lại lục tìm một số điện thoại khác mà mình đã lưu, gọi đi.
Chuông điện thoại vang lên hai tiếng đã được nghe, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “A lô, tôi là Đoàn Tiêu.”
Giọng nói của anh vẫn ổn định như thường ngày, nếu đổi lại là bình thường nhất định có thể khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ khắp người Dương Thiệu Quang toàn là máu, mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ có thể kìm nén sự hoảng loạn và nói: “Tôi… Tôi là Sở Tiểu Điềm.”
Gần như vào khoảnh khắc cô lên tiếng, Đoàn Tiêu đã nghe ra được sự hốt hoảng luống cuống từ trong giọng nói của cô và vì sợ hãi mà hơi thở trở nên gấp rút, giọng nói anh trầm hơn một chút, anh nói: “Nói cho tôi biết vị trí của cô.”
Comments