Người kia bị tiếng sủa hung dữ của Karl dọa cho lùi về sau mấy bước, thiếu tự nhiên nhìn Sở Tiểu Điềm: “Không phải vừa rồi em nói mình biết hả?”
Sở Tiểu Điềm: “Đó là vì nãy tôi quên mất một chuyện.”
Người kia: “Chuyện gì?”
Sở Tiểu Điềm: “Chuyện tôi là kẻ mù đường.”
Người kia: “...”
Thực ra con đường cô chỉ là chính xác, nhưng người đàn ông này vừa đòi phương thức liên hệ, còn nở nụ cười trông hơi hèn hạ, loại người này chắc cũng không phải người đàng hoàng gì, cũng may đã bị Karl hung dữ dọa đi mất, lúc đi còn không còn quay đầu lại nhìn.
Karl vẫn nhìn chằm chằm, cho đến khi người đó đi xa mới quay đầu lại.
“Cảm ơn em nha, Karl.” Sở Tiểu Điềm sờ đầu nó.
Hôm nay Đoàn Tiêu không lái xe của mình đến, tài xế xuống xe mở cửa, Sở Tiểu Điềm đang định khom người lên xe, tài xế đề phòng cô bị đụng đầu, đã đặt tay phía trên của cô.
“Cảm ơn.”
Sở Tiểu Điềm cho rằng Đoàn Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, không ngờ anh ngồi phía sau, cô bỗng ngẩn người.
“Karl ngồi đâu?”
“Ghế lái phụ.” Đoàn Tiêu mặt không biểu cảm nói.
Thực ra không gian trong xe rất rộng, Sở Tiểu Điềm lại gầy, cô vừa lên xe, Karl cũng chui vào nằm bên chân cô, ghé đầu tới trước mặt Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu sờ đầu nó, tiện khen một câu: “Ngoan.”
Sở Tiểu Điềm muốn hỏi chuyện tối qua, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Chắc Đoàn Tiêu không hề muốn để cô biết, cho nên khi đó mới tắt máy.
“Tối qua cũng may có Karl… Cảm ơn anh để nó ở lại với tôi.”
Gương mặt Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì: “Ngủ thế nào?”
“Cũng được.”
Đoàn Tiêu nghiêng đầu nhìn cô.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, cũng không có quầng thâm mắt, nhưng đáy mắt có chút tơ máu cho thấy chất lượng giấc ngủ của cô tệ thế nào.
Chất lượng giấc ngủ của một người sẽ cho biết trạng thái tinh thần và sức khỏe của người này ra sao, tình trạng mất ngủ của Sở Tiểu Điềm đã kéo dài rất lâu rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân thể chất của cô yếu như vậy.
“Tổng giám đốc Đoàn, bây giờ về công ty sao?” Tài xế hỏi.
Đoàn Tiêu hỏi Sở Tiểu Điềm: “Cô muốn đi đâu, nói địa chỉ.”
Lúc này Sở Tiểu Điềm mới nhớ ra bản thân còn phải đi châm cứu: “Tôi muốn đến bệnh viện Dương Quang.”
Bệnh viện kia cách chỗ này rất gần, cuối tuần cô đi khoảng hai mươi phút là tới nơi, đúng lúc xe cũng tiện đường.
“Đi bệnh viện làm gì?”
“Đi châm cứu.”
Nói xong hai chữ châm cứu, cô đã cảm nhận được nỗi đau kim đâm vào kia, không kìm được mà run lên.
Thực ra châm cứu không đau lắm, nhưng bởi vì cô nhát gan, lại nhạy cảm, mỗi lần đều rất căng thẳng nên nỗi đau kia cũng to lên gấp nhiều lần.
Đoàn Tiêu hơi chau mày: “Cô bị sao thế?”
“Chỉ là hơi mất ngủ, châm cứu có thể cải thiện giấc ngủ một chút.”
“Mất ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng… Hai ba năm rồi.”
Bắt đầu từ khi viết bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị”, tình trạng giấc ngủ của cô vẫn không tốt, từ từ hình thành suy nhược thần kinh, chất lượng giấc ngủ rất tệ. Có khi cả đêm cô ngủ không được, có khi ngủ sẽ gặp ác mộng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm cô thức giấc, cho nên hai năm nay cân nặng của cô đã giảm đi rất nhiều, gương mặt búp bê thời thiếu nữ đã không mất đi, cằm cũng nhọn ra.
Đoàn Tiêu: “Nguyên nhân?”
Còn không phải vì cô nhát gan hay sao.
Cô nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng không thể nói như vậy, nếu không hình tượng nhát gan của cô sẽ không thể xoay chuyển được nữa…
Cô suy nghĩ rồi nói: “Chắc vì nghĩ quá nhiều, thường xuyên gặp ác mộng, cho nên mãi không ngủ ngon được.”
Thực ra nói vậy cũng không sai, cô quả thật là nghĩ quá nhiều, tưởng tượng quá lợi hại, cộng thêm trước kia cùng lúc làm việc và viết truyện, gần như không có ngày nào được ngủ no giấc, đến cuối cùng hại bản thân bị suy nhược thần kinh.
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, tối qua Karl ở chung thì cô ngủ được một lúc, nhưng giấc ngủ mấy tiếng đồng hồ kia vẫn không thể bù đắp được những thứ cô thiếu.
“Tổng giám đốc Đoàn, đến rồi.”
Sở Tiểu Điềm vội vàng thu lại cơn ngáp vừa mới há miệng được một nửa: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, đợi tôi châm cứu xong sẽ đến thăm Tuyết Cầu.”
Đoàn Tiêu không lên tiếng, chỉ gật đầu với cô.
“Karl, chị đi nhé, bye bye.” Sở Tiểu Điềm vẫy tay với Karl, quay người đi về phía bệnh viện, không phát hiện Karl đã đứng dậy, chồm ra cửa sổ nhìn cô.
Đoàn Tiêu nhìn cái cổ lông lá của Karl: “Lại đây.”
Karl quay đầu nhìn anh, vẫy đuôi.
“Sao, không nỡ à?”
Karl lại vẫy đuôi, nhìn phương hướng mà Sở Tiểu Điềm rời đi.
Tài xế cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tổng giám đốc Đoàn, Karl đi theo anh ba năm rồi, nhưng chưa đối xử với ai như vậy bao giờ.”
Karl là chó bảo vệ do Đoàn Tiêu đích thân huấn luyện, trước giờ chỉ nghe lệnh một mình anh, nó rất trung thành với Đoàn Tiêu, thường ngày cũng rất ngoan ngoãn, nhưng thật sự gặp chuyện thì mức độ hung hãn không kém bất cứ chó bảo vệ nào ở căn cứ cả. Cũng vì danh tiếng của Đoàn Tiêu trong giới mà luôn có người dốc hết tâm trí, bỏ số tiền lớn để mua Karl, nhưng Karl chỉ trung thành với mình Đoàn Tiêu, không thể nào thay đổi chủ nhân được nữa.
Nếu Đoàn Tiêu ra lệnh, Karl có thể bảo vệ bất cứ ai, nhưng tình cảm là không thể nào có. Nhưng hiện giờ Karl lại như có tình cảm với Sở Tiểu Điềm mới quen biết chưa bao lâu.
“Quay lại, ngồi xuống.” Đoàn Tiêu nói.
Karl ngồi xuống bên chân Đoàn Tiêu, dựa đầu lên chân anh, cổ họng phát ra tiếng ư ư, nghe có vẻ hơi ấm ức, lại như đang làm nũng.
Đoàn Tiêu xoa đầu nó: “Còn muốn gặp cô ấy không?”
Karl gối đầu lên chân anh, ngước mắt nhìn anh.
“Đợi đi.”
Sở Tiểu Điềm nằm trên giường bệnh chưa được mấy giây, cả người đã bắt đầu run lên.
“Chà, vẫn sợ như vậy à?”
Người châm cứu cho cô là một nữ bác sĩ, học trò của bác sĩ trung y già trong bệnh viện. Lúc trước, khi Sở Tiểu Điềm đến châm cứu, cô ấy đã châm cho cô mấy ngày, Sở Tiểu Điềm mang lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho cô ấy.
Cô gái này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, sợ đau, nhát gan, nhưng mỗi lần đều nhẫn nhịn, nhịn đến mắt đỏ bừng cũng không rơi nước mắt, làm người khác thấy đau lòng. Bác sĩ trung y già không nhẫn tâm châm cứu cho cô, cảm thấy cô giống như đứa cháu gái sợ tiêm của mình.
Sở Tiểu Điềm nói: “Em, em, em không sợ, em chỉ căng thẳng thôi.”
“Dạo này còn ù tai không?”
“Còn một chút, lúc bị lúc không, đôi khi có, đôi khi không.”
“Vẫn là tai bên này à?”
“Đúng vậy, cũng là bên này hơi đau đầu.”
Bác sĩ Lưu vén tóc cô lên: “Chị bắt đầu châm đây, nếu em sợ thì nhắm mắt lại.”
Sở Tiểu Điềm nhắm mắt.
Nỗi đau khi kim đâm vào da đầu khiến cả người cô căng cứng trong nháy mắt.
“Thả lỏng.”
Cô cũng muốn lắm, nhưng không thả lỏng được… Sở Tiểu Điềm cắn môi, ngay cả hô hấp cũng hơi run.
Cũng may tay nghề của bác sĩ rất thành thục, rất nhanh đã châm xong trên đầu. Khi sắp cầm tay cô lên, Sở Tiểu Điềm mở mắt, đáng thương nói: “Bác sĩ, chị châm tay em cuối cùng đi.”
Huyệt vị ở tay là chỗ mà cô thấy đau nhất, đương nhiên chỗ nào cũng đau, đều là cơn đau ngắn hạn, khi châm vào thực sự không có cảm giác gì nữa.
Nhưng cho dù chỉ trong nháy mắt, cô cũng có thể hồi hộp đến mức cả người căng cứng, toát mồ hôi lạnh.
Đau đớn và sợ hãi, một cái thể hiện sinh lý, một cái thể hiện tâm lý, cái nào quá mức nhạy cảm đều không phải chuyện khiến người ta dễ chịu, rất không may là cô bị cả hai.
Đặc điểm này được thể hiện rõ ràng hơn khi cô còn nhỏ, bởi vì trẻ con không biết ngụy trang, sức chịu đựng cũng không cao, cho nên cô thường xuyên xảy ra chuyện động tí là khóc oa oa, cũng vì vậy mà cô trở thành đứa trẻ thích khóc và nhát gan không được người khác yêu thích trong đám bạn cùng trang lứa, rõ ràng chỉ xước một mảng da nhỏ cũng có thể khóc lóc um sùm.
Ngay cả giáo viên của nhà trẻ cũng cảm thấy cô quá nhõng nhẽo, các bé khác cũng khóc, nhưng không giống như cô, cô chỉ bị thương nhẹ và giật mình một chút đã không chịu nổi.
Đến hiện giờ cô vẫn còn nhớ giáo viên ở nhà trẻ nói với bố mẹ của cô rằng con nhà hai người quá nhõng nhẽo, đừng nuông chiều con bé quá.
Còn cả ánh mắt ghét bỏ của phụ huynh bạn nam dọa cô khóc và đẩy cô ngã xuống đất, nói rằng trẻ con đánh nhau đùa nghịch té ngã đều rất bình thường, nhõng nhẽo như vậy, bọn họ thuê vệ sĩ cho cô luôn đi.
Nhưng thực ra cô trời sinh đã có thần kinh và cơ thể nhạy cảm, lúc nhỏ không biết kiên cường là gì, lại có người bảo vệ, muốn khóc thì khóc. Khi lớn lên, người thân không ở bên cạnh, cô không còn rơi nước mắt ở trước mặt người ngoài nữa và bắt đầu học cách bảo vệ bản thân, cố gắng cắm những sợi gai lên người mình, để bản thân biến thành một con nhím, ai bắt nạt cô, cô sẽ trả đũa lại, ai đụng cô, cô sẽ dựng những sợi gai trông thì cứng cáp nhưng thực ra rất mềm lên, đâm không được cũng có thể mượn nó để bảo vệ cho mình.
Ngoại trừ Lạc Bắc Sương và Úy Lam, không ai biết mỗi tối cô khó ngủ như thế nào. Lạc Bắc Sương là người bạn duy nhất quan tâm đến cô nhất, còn Úy Lam là tự mình phát hiện ra.
Bí mật này, cô cũng chưa từng nói cho người khác biết, cũng không ai biết cô nhẫn nhịn cực khổ thế nào.
“Được rồi, cây cuối cùng rồi đó.”
Từ đầu đến chân, đùi và mu bàn tay của Sở Tiểu Điềm đều có kim châm, giờ cô trở thành nhím thật rồi.
Cô thở phào, nhưng vẫn không thả lỏng được, bởi vì còn phải truyền điện lên cây châm.
“Hay là chỉnh nhỏ lại một chút cho em?”
“Không cần đâu ạ!”
Đợi đến khi Sở Tiểu Điềm cảm thấy tê tê mới thật sự là bắt đầu.
“Vẫn là hai mươi phút.” Bác sĩ Lưu quay đầu nhìn Sở Tiểu Diềm một cái, thấy cô hơi mở mắt, miệng hơi mím lại, bàn tay không châm cứu kia co lại trước ngực, trông giống như một động vật nhỏ đáng thương.
Tuy rằng bác sĩ Lưu còn rất trẻ, nhưng vẫn cảm thấy hơi đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Lúc đầu, khi vừa mới gặp Sở Tiểu Điềm, cô ấy cho rằng cô chỉ là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt non nớt búng ra sữa, có thể do áp lực thi cử dẫn đến suy nhược thần kinh, nhưng nào ngờ cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, áp lực cũng là đến từ công việc.
“Đừng cứng ngắc như vậy, thả lỏng chút, có gì thì gọi chị nhé.”
Sở Tiểu Điềm không dám gật đầu, cô cử động miệng: “Vâng ạ, cảm ơn chị.”
Thực ra một tay của cô có thể cầm điện thoại chơi, nhưng bởi vì quá căng thẳng, cánh tay bên cạnh bị đè không dám cử động, vừa động sẽ cảm thấy ảnh hưởng đến kim trên người, cô chỉ đành giữ tư thế này, nhắm mắt lại đếm thời gian.
Không biết trôi qua bao lâu, trong tai cô truyền đến tiếng bước chân, dường như còn là tiếng bước chân rất quen thuộc.
Cô mở hé mắt, nhìn thấy đôi bốt quân đội chất liệu cứng xuất hiện trước cửa và dừng lại ở đó một lát.
Cô ngẩn người, nhìn lên trên chính là đôi chân thon dài của người đàn ông, tà áo sơ mi được nhét vào trong lưng quần, phác họa ra phần hông gầy nhưng cơ bắp rắn chắc.
Có thể mặc áo sơ mi, quần và bốt quân đội đẹp mà còn khí thế như vậy, Sở Tiểu Điềm chỉ thấy mỗi mình Đoàn Tiêu.
Cô bỗng hoảng hốt, cảm thấy bản thân bị ảo giác rồi, cho nên cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Cô không biết dáng vẻ hiện giờ của mình trông như thế nào, nghĩ đến tư thế nằm nghiêng, cả người toàn kim cũng không đẹp chỗ nào, cơ thể cô trở nên cứng ngắc.
Trước giường có một cái ghế, Đoàn Tiêu kéo nó tới, ngồi xuống: “Cảm thấy thế nào?”
“Tạm… Tạm được.”
Thực ra không tốt chút nào, với tư thế hiện giờ của cô, cô hận không thể xé ra một khe hở trên ga giường chui vào trong.
Nhưng trên thực tế cô không dám cử động chút nào, trên đỉnh đầu toàn là kim châm, chân cũng tê rồi.
“Chẳng phải anh… đi rồi sao?”
Để tiện châm cứu nên cô mặc áo lông và chân váy, tà váy kéo lên tới bắp chân, từ bắp chân trắng trẻo đến ngón chân đều là sắc trắng mịn màng.
Cây kim trên chân vừa hay đâm vào nơi nhạy cảm nhất, đầu ngón chân cô co quắp lại, còn thỉnh thoảng run lên.
Ánh mắt của Đoàn Tiêu dừng lại ở cây kim trên chân của cô một chút, khẽ nói: “Karl không yên tâm về cô, bảo tôi tới xem thử.”
Nếu như để đám Triệu Huy, Trình Nhượng nghe thấy, chắc cả đầu đều là dấu chấm hỏi mất. Sếp của bọn họ, từ khi nào mà biết nói chuyện cười nhạt nhẽo rồi? Hơn nữa, lúc nói còn rất nghiêm túc!
Nhưng Sở Tiểu Điềm tin rồi, bởi vì khi cô rời đi đã cảm nhận được Karl nhìn cô với ánh mặt rất không nỡ.
“Karl còn ở bên ngoài đợi tôi à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi còn phải chờ mười mấy phút nữa…”
Đoàn Tiêu nhấc tay nhìn đồng hồ, ung dung nói: “Không vội.”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt.
Toàn thân cô cũng chỉ có mắt là có thể chuyển động mà thôi.
Nhưng kỳ lạ là cảm giác căng thẳng kia của cô đã đỡ hơn rất nhiều, có lẽ vì Đoàn Tiêu ở đây, trong không khí đều là hơi thở mạnh mẽ khiến người ta yên tâm của anh.
Giống như chỉ cần có anh ở đây, yêu ma quỷ quái, đau đớn hay hồi hộp căng thẳng gì đó đều biến mất hết.
Cơ thể cô dần thả lỏng một chút, bàn tay vốn nắm nhẹ thành nắm đấm cũng buông lỏng ra.
Cô lặng lẽ nhìn góc mặt nghiêng của người đàn ông, anh cúi đầu, ánh mắt vừa hay chạm vào mắt cô.
Con ngươi của Sở Tiểu Điềm run lên, cô vội vàng nhắm mắt lại.
… Không có gì xấu hổ hơn việc nhìn trộm bị người ta tóm được cả!
Comments