Chương 12

Chương 12

Chiếc bánh rán hành thơm nồng đậm, ăn vào lại còn xốp giòn, cắn một miếng, Tư Già cảm thấy như cô vừa được hồi sinh.

 

Nhưng cô là danh môn thục nữ, trong xe lại còn có một người đàn ông to lớn, mà người này còn là vị hôn phu của cô, thế nên Tư Già chỉ dám cắn từng miếng bánh thật nhỏ, hàng mi đen dày khẽ rung động.

 

Nhìn vào độ cong của hàng mi ấy là có thể thấy cô đang tận hưởng đến mức nào.

 

Thế nhưng, ngoài chiếc bánh trong tay, ánh mắt cô lại liếc về phía hộp tỳ tay bên phải, trên đó còn có cả một túi bánh rán hành lớn.

 

Chiếc xe Bentley sang trọng giờ đây lại thoang thoảng mùi bánh hành, một cảm giác bình dân không hề phù hợp.

 

Tạ Minh Huyền không ăn uống từ tốn như cô, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong một chiếc bánh. Ăn xong miếng đó để lót dạ, anh không còn muốn ăn thêm, bèn xuống xe vứt rác rồi quay lại khởi động xe.

 

Xe tiếp tục chạy vào con ngõ nhỏ, dừng lại ở số 9 hẻm Văn Trúc.

 

Vừa đến cổng, Tạ Minh Huyền đã nghe thấy tiếng chó sủa khẽ từ ban công tầng hai của biệt thự, anh ngẩng đầu lên nhìn.

 

Xe đã về đến tận nhà mà Tư Già vẫn chưa ăn xong chiếc bánh trong tay.

 

Vẫn còn lại một nửa, cô tạm thời không ăn nữa, dùng túi giấy gói lại rồi cầm trên tay.

 

Xe dừng, Tạ Minh Huyền đi ra ghế sau mở cửa cho Tư Già. Cô đang cúi đầu xỏ giày, khi cúi xuống, chiếc áo trên người cũng trễ xuống theo, để lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp. Cúc áo của chiếc sườn xám đã bị hỏng, không thể che kín hoàn toàn.

 

Xỏ giày xong, Tư Già lại lười biếng không muốn động đậy. Cô cảm thấy bắp đùi vẫn còn mỏi nhừ, hôm nay đã phải trải qua quá nhiều chuyện.

 

Tạ Minh Huyền thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của cô, đọc được suy nghĩ trong mắt cô nên lên tiếng: “Muốn tôi bế em không?”

 

Được lắm, đã ngủ với cô rồi, cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy.

 

Tư Già gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng hờn dỗi, kéo chiếc áo vest khoác trên người lên một chút.

 

Mái tóc đen mềm mại của cô buông xõa trên vai, bên tai và cả trước ngực, một lọn tóc mai vương trên vầng trán trắng nõn. Tạ Minh Huyền đưa tay khẽ kéo lại thắt lưng quần, rồi chiều theo ý cô, cúi xuống vòng tay qua lưng và dưới khuỷu chân cô. Gương mặt Tư Già vốn đã vô cùng diễm lệ, sau khi trải qua chuyện kia lại càng diễm lệ quá mức, trên má vẫn còn vương lại vệt hồng chưa tan. Tay cô vẫn nắm chặt nửa chiếc bánh rán hành chưa ăn hết, được Tạ Minh Huyền bế từ trong xe ra.

 

Tư Già là một mỹ nữ cao gầy, nhưng xương cốt lại nhỏ, bế lên không nặng là bao.Dáng người Tạ Minh Huyền cao lớn thẳng tắp, nâng đỡ sức nặng của cô cũng không hề tốn sức. Khi anh bế cô vào dưới lầu, người giúp việc trong nhà đã ra mở cửa.

 

Ngoài người giúp việc, còn có một chú chó Golden Retriever từ trên lầu hai lao xuống. Nó thấy Tư Già đang được Tạ Minh Huyền bế, vẻ mặt vô cùng tức giận, muốn tấn công Tạ Minh Huyền nhưng lại sợ làm cô bị thương, chỉ có thể sốt ruột gầm gừ.

 

Tạ Minh Huyền và chú chó nhìn nhau.

 

“Được rồi, anh thả tôi xuống đi,” Tư Già nói.

 

Tạ Minh Huyền đặt Tư Già xuống. Chú chó Golden định xông về phía Tạ Minh Huyền, nhưng bốn móng vuốt lại căng thẳng một cách cẩn

trọng. Bởi vì trong mắt Tạ Minh Huyền không hề có sự sợ hãi, ngược lại còn toát ra vẻ uy nghiêm không giận mà uy, một khí chất lạnh lùng nặng nề. Chú chó chỉ dám gầm gừ hai tiếng, sau đó dụi vào người Tư Già, ra sức chào đón cô, bỏ mặc Tạ Minh Huyền sang một bên.

 

Nựng nịu cún cưng xong, Tư Già nói với Tạ Minh Huyền: “Tôi lên lầu tắm rửa, rồi ngủ trưa đây. Anh… cứ tự nhiên nhé?”

 

Ánh mắt Tạ Minh Huyền vẫn nhìn cô, giọng nói có chút nhàn nhạt: “Không ăn trưa à?”

 

Tư Già giơ nửa cái bánh rán hành trong tay lên: “Tôi ăn rồi mà, lát nữa tôi ăn nốt nửa cái này là no rồi.”

 

Vừa hay dạo này cô đang giảm cân.

 

“Thế còn tôi?” Tạ Minh Huyền hỏi lại.

 

Ý gì đây, bữa trưa của anh mà cũng muốn cô lo sao? Hơn nữa…

 

Tư Già bước lại gần, chọc nhẹ vào ngực Tạ Minh Huyền: “Anh rõ ràng cũng ăn rồi còn gì?”

 

Ăn cô đó!

 

Tầm mắt Tạ Minh Huyền lướt qua ngón tay thon dài của cô, không biết có hiểu được thâm ý trong lời nói của cô hay không, sắc mặt có chút lạnh lùng, giọng trầm thấp: “Chưa ăn no.”

 

Tư Già nghĩ chắc là anh không hiểu, cho rằng anh nói ăn bánh rán hành chưa đủ, bèn nói: “Trên xe còn cả một túi to kìa, anh có thể đi giải quyết. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, vị hôn phu à, anh đừng lãng phí.”

 

Khi cô nói chuyện với anh, chiếc áo vest lại trượt xuống. Có lẽ vì đã về đến nhà, không còn phòng bị và e dè, cô cũng không kéo áo khoác lại. Cổ áo sườn xám hơi hé mở lại một lần nữa rơi vào tầm mắt của Tạ Minh Huyền. Quá lâu mới được khai trai, lại vừa mới trải qua chuyện đó, anh lại có phản ứng.

 

Anh đưa tay ôm lấy eo Tư Già, kéo cô lại gần, “Được.” Anh khẽ đáp.

 

Cơ thể lập tức lại dán sát vào người anh, cả người Tư Già nóng lên. “Anh làm gì vậy?”

 

“Không phải em nói, không được lãng phí sao?” Tạ Minh Huyền nhìn cô.

 

Lão cầm thú này.

 

Tư Già thầm mắng trong lòng.

 

Cô nói không được lãng phí, nhưng không phải là không lãng phí cái này!

 

Tạ Minh Huyền, con người này, h*m m**n t*nh d*c thầm kín thật sự rất mạnh. Cô cảm thấy nếu công việc của anh không bận, anh có thể “làm” cô cả ngày không nghỉ. Tư Già vội vàng kéo áo khoác lên che người, giãy ra khỏi vòng tay Tạ Minh Huyền. “Lát nữa cún nhà tôi cắn anh bây giờ.”

 

“Mệt chết đi được, không được đâu, tôi phải lên lầu tắm rửa.”

 

Nói xong, cô như chạy trốn mà bước lên lầu trên đôi giày cao gót, bước chân có phần vội vã, cũng không trả lại chiếc áo vest cho Tạ Minh Huyền.

 

Chú chó Golden vội vàng chạy theo sau cô.

 

Một người một chó cùng lên lầu, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt.

 

Tạ Minh Huyền đứng dưới lầu, khẽ nới lỏng cổ áo sơ mi, rồi bật cười nhẹ.

 

Người giúp việc trong nhà Tư Già được điều đến từ Hi Ninh Công Quán, đã gặp Tạ Minh Huyền một lần và cũng biết anh hiện là vị hôn phu của Tư Già. Dì ấy cung kính bước tới gọi Tạ Minh Huyền là “Tạ tiên sinh”, định mời anh vào phòng khách ngồi, nhưng Tạ Minh Huyền từ chối. Anh nói mình còn có việc, rồi xoay người rời đi.

 

Tạ Minh Huyền quả thực còn có việc. Buổi trưa anh có một cuộc họp

trực tuyến với đối tác nước ngoài. Sáng nay anh đến phòng thiết kế của Tư Già tìm cô là để chính thức bàn bạc về chuyện đính hôn, đồng thời

 

cũng muốn xem phòng làm việc của vị hôn thê anh ra sao. Không ngờ vừa đến nơi, lại bắt gặp cảnh tượng em họ anh đang đè vị hôn thê của anh ở dưới thân.

 

Tạ Minh Huyền ấn nhẹ vào chiếc đồng hồ vàng trên tay rồi lên xe.

 

Còn một túi bánh rán hành lớn chưa ăn hết. Anh liếc nhìn, rồi vươn tay từ ghế sau lấy tới.

 

Bánh vẫn còn nóng. Anh lấy ra một chiếc, cắn vài miếng rồi bắt đầu cuộc họp trực tuyến.

 

Ở ghế sau trong xe, một góc khuất không ai để ý, một viên ngọc trai không biết rơi ra từ đâu đang nằm đó, bề mặt óng ánh một lớp sáng nhàn nhạt, kiều diễm ướt át.

 

———–

 

Tư Già vào phòng, một chú hamster nhỏ béo ú đang ngủ trong ngôi nhà gỗ. Thân hình mập mạp vì cuộn tròn lại đã che mất chiếc vòng cổ ngọc trai trên cổ và ba miếng gỗ nhỏ chưa được gỡ xuống.

 

Chú chuột này do Phong Hi Dao mang từ Minh Thành đến giao cho Tư Già. Khi mới đến, nó không quen nên bị đau bụng, phải mang đến phòng khám thú y tiêm một mũi mới khỏe lại. Bình thường nó cần nghỉ ngơi nhiều nên Tư Già không làm phiền, cô cởi áo vest trên người ra rồi đi thẳng vào phòng tắm.

 

Nửa chiếc bánh rán hành kia thực ra cô cũng không ăn. Tắm xong, Tư

Già lên giường ngủ. Rèm cửa trong phòng được kéo kín, che đi ánh nắng trưa. Cơ thể vừa ngả xuống chăn đã cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Không ngờ một giấc này lại ngủ đến tận chiều tối.

 

Cô bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại. Tư Già vỗ vỗ cái đầu còn đang mơ màng vì ngủ, nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng của bà ngoại Hứa Tinh.

 

“Sao giọng khàn thế hả, ban ngày ban mặt mà ngủ à? Chiều nay đến Hi Ninh Công Quán ăn cơm, ông ngoại con cũng ở đó.” Hứa Tinh nói trong điện thoại.

 

Buổi chiều không có việc gì, Tư Già đồng ý.

 

Dạo gần đây Hứa Tinh toàn gọi cô đến Hi Ninh Công Quán ăn cơm, chủ đề câu chuyện thường xoay quanh Tạ Minh Huyền. Lần này chắc cũng không ngoại lệ. Vuốt mái tóc dài sang một bên, Tư Già thoáng thấy một vệt đỏ trên vai phải, quai váy ngủ che hờ nhưng vẫn rất rõ ràng.

 

Sao đến bây giờ vẫn chưa tan đi…

 

Cô lại vuốt tóc về che lại, rồi rời giường gọi điện cho Tiểu Liêu để hỏi thăm tình hình ở phòng thiết kế hôm nay. Xong xuôi, Tư Già mới đi rửa mặt rồi ra ngoài đến Hi Ninh Công Quán.

 

Hôm nay Hi Ninh Công Quán vô cùng náo nhiệt, cả gia đình đều có mặt. Bởi vì ông ngoại Tư Nguyên Hùng lần trước đến Nhà Trắng thăm chính thức, sau đó còn đi Nga, hôm qua mới về nên hôm nay triệu tập cả nhà cùng ăn cơm.

 

Từ nhỏ, người Tư Già sợ nhất không phải là Tư Bắc Nhược, cũng không phải Hứa Tinh, càng không phải nhà cậu cả, mà chính là ông ngoại Tư Nguyên Hùng. Hình tượng của ông uy nghiêm chính trực hơn bất kỳ ai, giọng nói cũng trầm hùng đầy nội lực, vô cùng nghiêm nghị. Thân phận ông ở đó, thường ở địa vị cao nên không ai đối mặt với ông mà không cảm thấy căng thẳng. Ông ngoại trước nay không nói nhiều, nhưng đôi

 

khi chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng. Hôm nay Tư Già vừa đến Hi Ninh Công Quán đã cảm nhận được không khí

khác hẳn ngày thường. Trong nhà yên tĩnh lạ thường, người đến rất đông nhưng không có sự náo nhiệt và tùy ý của một gia đình bình thường.

 

Nhà cậu hai và ba nhà dì út đều đến, cả gia đình sum họp, phải đến mấy chục người.

 

Trong phòng khách, một đám trẻ con, đều là cùng thế hệ với Tư Già, đang ngồi đó. Ba đứa mới học tiểu học, hai đứa học cấp hai, ba đứa học cấp ba.

 

Lũ trẻ rất lễ phép và có quy củ, thấy Tư Già đều sẽ gọi một tiếng “chị Tư Già”.

 

Hôm nay Tư Già cũng ăn mặc khác với mọi khi, không đeo nhiều trang sức, tóc dùng kẹp gài l*n đ*nh đầu, thân mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen thanh lịch.

 

Nhưng không thể nào che giấu được gương mặt diễm lệ của cô. Cô ngồi trên sofa một lúc, một đứa trẻ trong phòng khách đã lấy điện thoại ra chụp lén cô.

 

Tư Nguyên Hùng vẫn còn trên lầu chưa xuống. Tư Đề dìu Hứa Tinh xuống trước, bên tay phải Hứa Tinh còn có đứa cháu trai bà yêu thương nhất là Tư Hành Duệ.

 

Tư Hành Duệ là con trai thứ hai của cậu hai Tư Già.

 

“Tiểu Già đến rồi à, lại đây, đi dạo trong vườn hoa với bà.” Hứa Tinh nói.

 

Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm tối, thấy Tư Già đến, bà muốn tâm sự với cô.

 

Trước đây, trong những buổi họp mặt gia đình như thế này, Tư Già thường là người không được các bậc trưởng bối để ý tới, chỉ hay nói chuyện với Tư Đàn hoặc mấy đứa trẻ nhà dì út. Nhưng mấy lần gặp mặt gần đây, vị thế của cô trong gia tộc đã thay đổi rõ rệt, trở thành người

được Hứa Tinh ưu ái.

 

Tư Già đứng dậy từ sofa, đi về phía Hứa Tinh.

 

Tư Hành Duệ thấy cô lại gần, rất nhanh lịch sự lùi lại một chút, nhường vị trí bên phải cho cô, rồi chỉ lặng lẽ đi theo sau nghe hai người họ trò chuyện.

 

Trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa mẫu đơn mà Hứa Tinh yêu thích. Đang là mùa thu mà những đóa mẫu đơn vẫn đua nhau khoe sắc, rực rỡ muôn màu.

 

Hứa Tinh quả nhiên lại nhắc đến Tạ Minh Huyền: “Ông ngoại con cũng đã về rồi, lần này không thể trì hoãn nữa. Hôm nào con chủ động hẹn A Huyền, đưa nó đến nhà ăn cơm.”

 

Tư Già nghĩ đến chuyện sáng nay Tạ Minh Huyền nói với cô, rằng ngày mai anh sẽ đến nhà bàn chuyện đính hôn. Cô vừa định mở miệng, lời nói đã bị Tư Đề cướp mất. Trước mặt trưởng bối, miệng của Tư Đề lúc nào cũng ngọt ngào, rất biết lấy lòng người lớn. “Bà nội, anh Minh Huyền là người bận rộn, anh ấy có thời gian thì không cần Tiểu Già gọi đâu, chắc chắn anh ấy sẽ tự đến nhà thăm ông bà ạ.”

 

“Bận đến mấy mà không có nổi thời gian ăn một bữa cơm à? Bay một chuyến từ Yến Thành đến Minh Thành cũng đâu có tốn bao nhiêu công sức.” Hứa Tinh nói.

 

“Ai, chuyện này là tại con, bà nội ạ,” vừa nói đến đây, Tư Đề dường như không kiềm chế được cảm xúc, mắt đã hoe đỏ, giọng cũng nghẹn ngào, vẻ mặt đầy tự trách và áy náy, “Nếu không phải do con ham vui gây rối, nhất thời hồ đồ, thì hôn sự này…”

 

Cô ta tự tát mình một cái. “Nếu vị hôn thê của anh Minh Huyền vẫn là chị cả của con! Anh ấy tuyệt đối sẽ không chậm trễ như vậy, đều là do con gây ra sai lầm lớn.”

 

“Bà nội, con hận bản thân mình quá.” Tư Đề chỉ thiếu nước quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.

 

Ngày bị điều tra ra chuyện, trước mặt Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh, cô ta cũng diễn như vậy, khóc đến hai mắt sưng đỏ, thậm chí còn đòi t·ự t·ử, phải bị người ta giữ chặt mới ngăn lại được.

 

“Được rồi!” Hứa Tinh ngắt lời, nhíu mày, “Bà đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện này không được nhắc lại nữa, cứ để nó chôn vùi đi. Bây giờ vị hôn thê của A Huyền là Tiểu Già, sẽ không phải là chị cả của con nữa, và cũng không thể nào là con.”

 

Bà nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tư Đề, không thể sinh ra một chút thương cảm nào, chỉ cảm thấy cô ta ngu xuẩn đến cùng cực. Nhưng đồng thời lại cảm thấy Tư Đề nói không sai, nếu cô ta không phá hỏng chuyện này, vị hôn thê của Tạ Minh Huyền vẫn là Tư Đàn, thì thái độ của anh sẽ không lạnh nhạt như vậy, chắc chắn đã sớm đến nhà bàn chuyện đính hôn.

 

“Bà nội, bà đừng nóng giận.” Thấy không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tư Hành Duệ bước lên vỗ về Hứa Tinh, “Bà nội, hôn sự này là do ông nội và ông Tạ đã định, sẽ không dễ dàng bội ước đâu ạ. Bà đừng sốt ruột, không phải bà vẫn thường nói, dục tốc bất đạt sao.”

 

“Sao mà không sốt ruột được, Tạ Minh Huyền không phải là kẻ dễ đối phó, mắt nhìn của cậu ấy cũng cao lắm. Đứa trẻ này, mỗi lần bà gặp, luôn cảm thấy đôi mắt cậu ấy còn bình tĩnh và sắc bén hơn cả ông nội

 

con năm đó.” Cảm xúc của Hứa Tinh có chút mất kiểm soát. Lúc trước bà còn gọi Tạ Minh Huyền là “A Huyền”, bây giờ đã gọi thẳng cả họ lẫn tên. Bà cảm thấy đau đầu vô cùng, đi không nổi nữa, được Tư Hành Duệ dìu đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống.

 

Tư Già nãy giờ vẫn không lên tiếng, cô hoàn toàn không tìm được cơ hội để xen vào, cũng không chu đáo được như Tư Hành Duệ để có thể an ủi Hứa Tinh. Trừ buổi sáng hôm nay, lần gần nhất cô gặp Tạ Minh Huyền đúng là chuyện của tháng Mười, lúc đó vì cả hai đang ở Cảng Thành nên mới tình cờ gặp.

 

Sau khi cô về Minh Thành, về cơ bản không có liên lạc gì với Tạ Minh Huyền.

 

“Bà ngoại, sáng nay…” Tư Già vừa mở miệng, chiếc điện thoại trong tay rung lên, cô liếc nhìn màn hình.

 

【 Vẫn còn ngủ à? Mặt trời xuống núi rồi kìa. 】 Là tin nhắn Tạ Minh Huyền gửi đến.

 

Lúc trước anh đã nhắn tin hỏi cô ngủ dậy chưa, nhưng Tư Già vội vàng đến Hi Ninh Công Quán, lại còn gọi điện cho Tiểu Liêu nên chưa trả lời.

 

【 Dậy lâu rồi. 】 Tư Già trả lời.

 

“Sáng nay em sao thế? Sao chỉ nói nửa câu rồi thôi.” Tư Đề hít mũi, đôi mắt đỏ hoe giả tạo nhìn cô hỏi.

 

Tư Già còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã vang lên tiếng chuông. Tạ Minh Huyền gọi đến.

 

Cô do dự một chút, nhìn Tư Đề, rồi lại nhìn Hứa Tinh đang lo lắng. Cô bắt máy.

 

“Alo, ông xã.”

 

Tiếng gọi này trực tiếp khiến Tạ Minh Huyền ở đầu dây bên kia sững sờ. Đây là lần đầu tiên Tư Già gọi anh như vậy, anh còn tưởng anh nghe nhầm.

 

Đừng nói là cách gọi thân mật thế này, ngay cả một tiếng “anh” cô cũng chưa từng gọi, lúc nào cũng gọi thẳng cả họ lẫn tên anh.

 

Lúc này anh đang ở trong một buổi tụ tập do Tần Bạch Diệp tổ chức. Tần Bạch Diệp đến Minh Thành sớm hơn anh, hẹn mấy người bạn cùng chơi poker. Nhưng bữa tối anh không định ăn cùng họ, mà muốn hẹn Tư Già, vì ngày thường khó có thời gian rảnh.

 

Tiếng gọi này khiến anh sững sờ, phải im lặng hai giây mới đáp lại: “Ừ.” “Tỉnh ngủ sao không trả lời tin nhắn của tôi?” Anh hỏi cô.

Tư Già nép lại gần Hứa Tinh, trả lời người trong điện thoại: “Tôi đang ở chỗ ông bà ngoại, hôm nay nhà tôi gọi tôi về ăn cơm.”

 

“Ông xã, anh có muốn qua đây ăn cùng không?”

 

Tư Già không muốn nghĩ nhiều nữa, nếu một tiếng gọi có thể khiến bà ngoại Hứa Tinh yên lòng, thì gọi một chút thì có sao.

 

Chưa kết hôn, nhưng cũng đã ngủ với nhau mấy lần rồi còn gì? Chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi.

 

Mắt Hứa Tinh mở to, bà liếc thấy màn hình điện thoại của Tư Già hiện tên người gọi đến: Tạ Minh Huyền.

 

Không khí im lặng trong giây lát, rồi bà nghe thấy đầu dây bên kia đáp:

 

 

 

“Được.”

 

------oOo------

Comments