Con ngươi của Tư Già sinh ra đã không giống người khác, màu sắc tương đối nhạt, giống như đeo kính áp tròng màu. Thực tế, ngày thường nếu cô có đeo kính áp tròng thì cũng chỉ là loại thông thường, không có
tác dụng đổi màu. Lúc này cũng là trạng thái con ngươi tự nhiên, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp mang cảm giác yêu dị này nhìn chằm chằm “quả dưa” trước mặt, khẽ nuốt nước bọt.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Tạ Minh Huyền như đang quyến rũ cô vậy.
Người đàn ông này đang giăng bẫy.
Khi môi bị hơi thở kia chạm vào, Tư Già thầm nghĩ quả nhiên. Làn da cô bị lòng bàn tay hơi thô ráp của Tạ Minh Huyền v**t v*, tiếng hôn môi ướt át trở nên lớn hơn một chút. Anh làm những chuyện thế này, luôn không tương xứng với hình tượng sắc sảo, đoan chính của anh. Cấm dục chỉ là những gì cô từng nghĩ về anh, nhưng thầm kín bên trong hoàn toàn không phải vậy. Kể từ khi họ phát sinh quan hệ, thực ra cũng không hôn nhau mấy lần, vốn dĩ đã không có một tình yêu chính thức, chỉ vì một đêm tình mà ràng buộc với nhau. Nhưng lần này cũng như mấy lần trước, Tạ Minh Huyền rất nhanh đã dùng lưỡi. Nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng, mang tính chiếm đoạt rất mạnh. Tư Già theo bản năng có chút trốn tránh, nhưng mặt cô đã bị Tạ Minh Huyền giữ lấy, đầu lưỡi như chạm phải một miếng sắt nóng, như nam châm sắt, chúng quyện vào nhau. Cơ thể vì tê dại mà mềm nhũn, Tư Già khẽ th* d*c, đáy mắt phủ một tầng hơi nước.
Hôn một lúc, Tạ Minh Huyền dường như cố ý dừng lại, lướt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Anh rất xấu xa, trước đây cũng sẽ như vậy, muốn thưởng thức và quan sát dáng vẻ nhuốm màu e thẹn và t*nh d*c của cô.
Khẽ véo miếng thịt mềm trên má cô, anh hỏi: “Quả dưa này có ngọt không?”
Dù sao Tư Già cũng vừa mới tốt nghiệp, hơn nữa trước đây chưa từng yêu đương. Bị hôn một trận như vậy, cơ thể có chút lâng lâng, cộng thêm chiếc nhẫn kim cương do thần tượng thiết kế trên tay có phần làm
choáng váng đại não, khiến cô mất đi lý trí và sự kiêu ngạo, đáp lại một câu “Ngọt”, giọng nói cũng đã thay đổi mà chính cô không nhận ra.
“Vậy có thể thêm lại WeChat được không,bà Tạ.” Tạ Minh Huyền xoa vành tai cô.
Vành tai trái nhỏ nhắn dưới mái tóc đen lập tức bị xoa đến đỏ ửng, tạo thành sự tương phản với làn da trắng tuyết tinh tế bên dưới. Xuống chút nữa, một bên dây áo của Tư Già vẫn đáng thương buông thõng trên cánh tay.
Cô nhìn vào mắt Tạ Minh Huyền, lấy điện thoại di động qua, “Ừm… được .”
Tạ Minh Huyền cũng lười biếng cầm điện thoại của anh qua, ngay trước mặt vị hôn thê nhỏ bé kiêu kỳ, anh gửi yêu cầu kết bạn WeChat với cô.
Tư Già đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên có được WeChat của Tạ Minh Huyền, vẫn là do cô chủ động. Lúc đó cô còn đang học cấp hai, tại một bữa tiệc gia đình, cô nghe thấy Tư Đề đang nói chuyện với Tư Đàn.
“Chị ơi, anh Minh Huyền đẹp trai thật đấy, chị có thể cho em WeChat của anh ấy không, em muốn kết bạn với anh ấy.” Tư Đề nói.
Tư Đàn: “Chị cũng không có WeChat của anh ấy, em tự đi mà xin.”
Tư Đề: “Em không dám… Anh ấy trông lạnh lùng quá, chắc sẽ từ chối em mất. Chị ơi, không phải anh Minh Huyền là vị hôn phu của chị sao? Sao chị lại không có WeChat của anh ấy?”
Tư Đàn: “Bọn chị có thân thiết gì đâu. Hơn nữa, vị hôn phu hay không, đó là do ông bà nội định đoạt, không phải do chị.”
Tư Đề: “Chị không thích anh ấy à? Anh ấy đẹp trai như vậy.”
Tư Đàn: “Đẹp trai rồi cũng có ngày nhìn chán, hai người yêu nhau, quan trọng là sự hấp dẫn về mặt tâm hồn.”
Tư Đề: “Vậy chị ơi, chị… xem như giúp em đi xin WeChat được không? Em muốn kết bạn với anh Minh Huyền.”
Tư Đàn: “Anh Hành Trạch và anh Hành Duệ của em chắc là có đấy, em đi tìm họ hỏi xem. Chị còn phải đi tìm bà nội, bà có việc tìm chị.”
Nghe xong cuộc trò chuyện của họ, Tư Già không để trong lòng, định đi đến quầy tráng miệng lấy chút trái cây ăn. Từ xa, Tư Đề thấy cô, gọi lại: “Tư Già!”. Lúc đó cô không muốn để ý đến cô ta, nhưng Tư Đề đã chạy tới, nắm lấy cổ tay cô, thái độ nói chuyện bỗng trở nên khách khí: “Không phải em muốn tìm lại chiếc lắc tay mà anh Hành Trạch tặng em sao? Giúp chị một việc, chị có thể trả lại chiếc lắc tay đó cho em.”
Tư Già nhíu mày: “Không phải chị đã ném chiếc lắc tay đó xuống hồ bơi rồi sao?”
Cách đó không lâu Tư Già vừa mới qua sinh nhật mười bốn tuổi. Quà sinh nhật mà anh họ Tư Hành Trạch tặng cô là một chiếc lắc tay có mặt hình con bướm. Nhưng Tư Đề đã giả vờ mượn xem, sau đó ném nó xuống hồ bơi, nhưng lại nói với mọi người là cô ta không cẩn thận làm rơi xuống. Cô có muốn mắng cô ta cũng vô dụng, Tư Đề diễn kịch rất giỏi, mắt đỏ hoe lên là mọi người đều tin cô ta.
Tư Đề đến gần cô: “Chị nói ném em cũng tin à? Đơn giản là không muốn trả lại cho em thôi. Muốn lấy lại không? Muốn thì nghe lời chị.”
Việc Tư Đề muốn cô làm, chính là đi xin WeChat của Tạ Minh Huyền.
Xin xong rồi phải gửi cho cô ta, còn không được nói là cô ta sai cô đi xin. Tư Già giả vờ đồng ý.
Cô thật sự đã đi tìm Tạ Minh Huyền xin WeChat, nhưng sau đó không gửi cho Tư Đề, thà rằng vứt bỏ chiếc lắc tay con bướm đó.
Tư Đề tức giận đến mức đêm đó thật sự đã ném chiếc lắc tay xuống hồ bơi, còn quay lại video rồi dùng một tài khoản lạ gửi vào hòm thư để
chọc tức cô.
Tư Đề chính là kiểu người mà Hứa Tinh nói, vừa muốn có được thứ mình muốn, vừa muốn có kết quả tốt nhất, lại vừa muốn giữ gìn sự trong sạch, danh chính ngôn thuận.
Hơn nữa trước mặt người ngoài phải tỏ ra e thẹn và cao quý. Thực tế khi bị vạch trần, lại trở thành trò cười lớn nhất.
Thêm lại một cái WeChat mà cũng nghĩ đến Tư Đề, nghĩ đến quá khứ rất ngây ngô của mình, Tư Già có chút chịu thua. Cô cầm điện thoại, cúi đầu nhìn ảnh đại diện là một ngọn núi tuyết trong trẻo có vẻ hơi cao không
thể với tới, Tư Già suy nghĩ lần này nên đặt cho Tạ Minh Huyền biệt danh gì.
Biệt danh còn chưa nghĩ ra, má cô lại một lần nữa bị Tạ Minh Huyền véo, mặt cô bị nâng lên một chút, và nụ hôn lại lần nữa rơi xuống.
“Tạ Minh Huyền, cái đó,” Tư Già vừa cất tiếng, đã thấy Tạ Minh Huyền vừa hôn cô, tay vừa dừng lại ở khóa thắt lưng. Hơi thở của anh rất nóng, hơn nửa tháng không gặp, cằm đã lún phún chút râu chưa cạo. Vai anh rất rộng, tay cô đặt lên trên chạm vào lớp vải áo khoác gió lạnh lẽo.
Cô cũng không biết gọi anh để làm gì, có lẽ là có chút hoảng loạn. Điện thoại đã từ trong tay rơi xuống, rớt trên chăn, một tiếng kim loại vang khẽ, đã bị anh giải khai.
Mặt Tư Già gần như đỏ bừng, cổ tay bị anh nắm lấy, “Hỏi em lần nữa,” “Ngọt không?”
Dưa, anh muốn hỏi mấy lần hả!!!
Tư Già cảm thấy anh có chút phiền, trong chuyện tình cảm, anh luôn thích trêu chọc cô. Lần này Tư Già không trả lời, quay mặt đi chỗ khác. Vành tai bên kia được che giấu sau mái tóc đen, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh vén nó lên, để lộ ra vành tai, hồng phớt một mảng. Giọng nói phủ lên đó, trầm thấp nhàn nhạt, ma sát như cát đá khàn khàn: “Chỗ khác, thử xem không? Bao ngọt.”
Không phải chưa từng làm với anh, biết anh có ý gì, mu bàn chân Tư Già cũng căng lên, không muốn thử, cô một chút cũng không muốn thử.
Nhưng cổ tay đang ở trong lòng bàn tay anh, vẫn bị nắm lấy đặt lên khóa thắt lưng lạnh lẽo, lại gần thêm một tấc, Tư Già biết sẽ là cái gì.
Hàng mi cong vút của cô khẽ rũ xuống, đầu ngón tay run lên. Chỉ là đột nhiên nhớ tới cái gì đó ——
Còn chưa kịp mở miệng nói, Tạ Minh Huyền tiếp tục cởi áo khoác gió. Bên trong anh là một chiếc áo len dệt kim màu xám. Chiếc áo khoác gió màu đen được cởi ra, cảm giác áp bức trên người giảm đi rất nhiều, có chút nho nhã văn nhã. Nhưng Tư Già thấy anh còn muốn cởi tiếp, rất nhanh kéo tay áo anh lại, “Đợi một chút.”
Đôi mắt đen của Tạ Minh Huyền dừng lại trên má cô.
“Cái đó, tôi, tôi đến tháng rồi.” Tư Già thật sự đã quên mất, trước đó quả dưa này giăng bẫy cô, cô đã chuẩn bị gặm một miếng rồi. Quả dưa lớn miễn phí tự dâng đến cửa, cô còn có thể không nếm thử sao, nhưng mà!!
Tạ Minh Huyền dường như có chút không ngờ tới, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của anh luôn như vậy, bất cứ lúc nào cũng không có biến động cảm xúc quá lớn, bao gồm cả bây giờ. Cổ tay lại một lần nữa bị anh nắm lấy, giọng anh nhàn nhạt: “Không sao,”
“Vậy, dùng tay nhé?”
———-
Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya. Đèn đường trong sân biệt thự tầng một cố gắng giăng ra một vầng sáng nhỏ trong bóng tối. Đêm cuối thu, không biết từ đâu bay tới một con bướm hai màu, lao thẳng về phía ánh sáng, dán vào chụp đèn mà lăn lộn. Nhiệt độ nóng bỏng, đôi cánh khẽ run lên, mỗi một thớ thịt dưới ánh sáng biến thành huy chương, lưu lại những dấu vết loang lổ.
Khoảng một giờ sau đó, Tư Già đang thầm mắng chửi đủ loại về người đàn ông này.
Chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út tay trái trắng nõn của cô lấp lánh tỏa sáng, rực rỡ chói mắt, nhưng chiếc nhẫn kim cương này cũng không phải dễ dàng có được như vậy.
Tư Già chưa từng nghĩ tới, khi cô đeo chiếc nhẫn cầu hôn đầu tiên trong đời, lại sẽ dùng bàn tay đeo chiếc nhẫn này để làm những chuyện không phù hợp với trẻ em. Vì tay phải quá mỏi, phải dùng cả hai tay luân phiên.
Như vậy mà còn chưa đủ, Tạ Minh Huyền còn muốn cô thật sự nếm thử xem quả dưa này của anh có ngọt không.
Ngoài hai tay ra, cô thật sự đã nếm được d.ị.c.h lỏng của quả dưa đó.
Một giọt d.ị.c.h lỏng nhỏ màu trắng dính dưới khóe môi cô, Tư Già cảm thấy kiệt sức.
Cảm thấy mệt quá mệt quá, thức cả đêm vẽ vời cũng không mệt như vậy. Dẫn đến sau khi xong việc, một chút Tư Già cũng không muốn động đậy, nằm sấp trên chăn dùng chân khẽ đá Tạ Minh Huyền một cái.
Chiếc áo khoác gió màu đen được người đàn ông nhặt từ cuối giường lên che cho Tư Già. Anh bế cô từ trên giường lên, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Cả d.ị.c.h lỏng màu trắng sữa bên môi cũng được anh dùng khăn ấm lau khô.
Chiếc gương bầu dục kiểu Pháp cổ điển trong phòng vệ sinh trông cũng cực giống một tác phẩm nghệ thuật, khung gương hoa lệ được điêu khắc tinh xảo, hoa văn trên đó uốn lượn lan tỏa, giống như ba đóa hoa hồng vàng nở trên khung gương. Bề mặt gương nhẵn bóng sáng ngời, lúc này phản chiếu hai bóng người. Mu bàn chân Tư Già khẽ đặt lên mu bàn chân Tạ Minh Huyền, trong gương cô thấp hơn Tạ Minh Huyền một đoạn. Mái tóc đen che phủ phần lớn lồng ngực trần của anh, mấy múi cơ bụng ẩn hiện. Dây áo ngủ màu hồng đỗ của Tư Già hơi nhăn, cũng ướt một mảng nhỏ, một bên dây áo tuột xuống, bị người phía sau cắn kéo trở lại. Hàng mi Tư Già khẽ cụp xuống, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đi xin WeChat của Tạ Minh Huyền khi đó.
Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã học cấp hai. Ở tuổi này, trong lớp đã có bạn học yêu sớm.
Nhưng Tạ Minh Huyền lớn hơn cô gần 6 tuổi. Khi đó anh còn chưa trưởng thành như bây giờ, trở thành người một tay cầm lái toàn bộ Tập đoàn Kinh Hoa, giữa thần thái luôn có một vẻ uy nghiêm và bất cận nhân tình không thể nói nên lời, nhưng đồng thời cũng rất lạnh lùng.
Cô kéo kéo váy dài qua đầu gối, bước một bước thành hai đến trước mặt Tạ Minh Huyền, gọi anh một tiếng “Anh đẹp trai”.
Khoảnh khắc người đàn ông liếc mắt qua, lòng bàn tay cô như có một luồng khí lạnh chui vào. Giây phút đó cô hiểu tại sao Tư Đề rõ ràng có hứng thú với Tạ Minh Huyền, lại không dám tự mình đến hỏi xin WeChat.
Ở tuổi đó, khi đối thoại với Tạ Minh Huyền, cô cũng cảm thấy có chút sợ hãi, “Ờm, có thể cho em xin WeChat không ạ?”
Tạ Minh Huyền vừa mới nói chuyện xong với một vị trưởng bối trong nhà, từ sảnh phụ đi ra, tay cầm một ly rượu vang đỏ chân cao. Anh nhìn cô, gần như là không biểu cảm, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười, mười bốn ạ.” “Học cấp hai?”
“Vâng…” Vừa trả lời, Tư Già vừa nhanh chóng mở mã QR WeChat trên giao diện điện thoại, “Anh đẹp trai, anh quét nhanh đi ạ.”
Có người đang đi về phía này, không muốn bị bắt gặp sẽ xấu hổ, Tư Già thúc giục anh, “Anh nhanh lên.”
“Nhanh lên đi anh đẹp trai.” Cô lặp lại một lần, gương mặt non nớt mà xinh đẹp có chút căng thẳng.
Người đi tới cố tình lại là anh họ cả nhà cậu hai của Tư Già, Tư Hành Trạch. Anh gọi một tiếng “Tiểu Già”. Tạ Minh Huyền thấy cô thật sự rất vội, động tác có chút lười biếng, lấy điện thoại ra.
Tư Hành Trạch đã đi tới, nhưng Tư Già thuộc dạng đã quyết định làm
việc gì là phải làm cho bằng được, nên tiếp tục đứng đó chờ, nhưng mặt đã đỏ bừng. Sắc mặt Tạ Minh Huyền nhàn nhạt, quét WeChat của cô.
“Đang làm gì đấy, A Huyền.” Tư Hành Trạch đến gần hỏi.
Thấy hai người đang thêm WeChat, sắc mặt anh có chút kinh ngạc, rồi khẽ nhướng mày.
“Em gái của cậu hỏi xin WeChat của tôi.” Tạ Minh Huyền nói. “…”
Tư Già căng mặt, đầu ngón tay trắng nõn bấm vào màn hình điện thoại, gửi đi yêu cầu kết bạn, rồi nói với Tạ Minh Huyền: “Anh đồng ý đi.”
Tư Hành Trạch bật cười, tay đặt lên đầu cô, “Sao lại nghĩ đến chuyện chạy tới xin WeChat của anh Minh Huyền thế?”
Tư Già dùng lý do của Tư Đề: “Vì anh ấy đẹp trai.”
Hồi tiểu học Tạ Minh Huyền từng ở Minh Thành một thời gian, theo bà ngoại, sau này mới chuyển đến Yến Thành. Ngày đó là một trong số ít những lần họ gặp mặt trong ký ức của cô. Mấy lần gặp trước, họ gần như không nói chuyện gì với nhau. Sau khi cô trả lời câu đó, Tư Hành Trạch lại cười, ý vị trêu chọc càng nhiều hơn.
Nhưng Tư Già ngẩng đầu, phát hiện Tạ Minh Huyền vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đáy mắt như một hồ băng
tuyền. Sau đó Tư Hành Trạch và Tạ Minh Huyền không để ý đến cô nữa, cùng nhau đi về phía sảnh chính.
Tư Già đứng ở hành lang vắng vẻ, chờ một lúc, mới thấy Tạ Minh Huyền đồng ý yêu cầu kết bạn của cô.
Cũng không biết có phải do Tư Hành Trạch nói giúp cô hay không, anh mới đồng ý.
…
Sau khi rửa ráy xong trong phòng vệ sinh, Tư Già ăn vạ trên người Tạ Minh Huyền không chịu động, quay đầu dán vào người anh, ý tứ rất rõ ràng, bế vào thế nào thì bế ra thế ấy. Sau khi Tạ Minh Huyền thỏa mãn thì tính kiên nhẫn cũng cực kỳ tốt, anh bế ngang cô lên, rời khỏi phòng vệ sinh ôm về giường.
Tư Già nghĩ cô phải thay một miếng băng vs khác, nếu một giấc ngủ đến sáng mai thì còn đỡ, nhưng bị Tạ Minh Huyền dày vò một trận, dù không làm “chuyện kia” nhưng vẫn muốn thay miếng mới. Cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một miếng băng vệ sinh có in hình cánh hoa, sau đó chọc chọc Tạ Minh Huyền, “Muốn thay cái này.”
Tạ Minh Huyền nhìn cô, không giả vờ làm một chàng trai ngây thơ hỏi “Đây là cái gì”, mà im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của cô. Tư Già nói: “Bế tôi.”
Không khí chỉ im lặng hai giây.
Tạ Minh Huyền véo má cô, rồi chiều ý, lại một lần nữa bế cô từ trên giường lên.
Sau khi thay xong trong phòng vệ sinh, cũng là bị Tạ Minh Huyền bế về.
Hầu hạ xong cho Tư Già, Tạ Minh Huyền mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên. Tư Già nghe tiếng nước chảy, nằm sấp trên giường chơi điện thoại. Dạo một vòng Weibo, cô phát hiện tin tức về “bạn trai mới” của Ôn Thi Thi đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cố ý tìm kiếm cũng không ra, cách làm việc của Tạ Minh Huyền thật sự là sấm rền gió cuốn. Ngoài Weibo, những nơi khác cũng không tìm thấy, tin tức này như thể chưa bao giờ xuất hiện trên mạng.
Dưới vạt váy, đôi chân trắng nõn khẽ vắt chéo, Tư Già chuẩn bị gọi điện cho người giúp việc trong nhà, bảo họ tìm một bộ đồ ngủ nam và một đôi dép lê nam mang đến. Nhưng nghĩ lại, nếu đưa thẳng đến cửa, người giúp việc trong nhà chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, lén lút bàn tán gì đó không hay.
Cô gọi điện xong, bèn sắp xếp một cách khéo léo để đồ được đưa đến một phòng khách nào đó trên tầng hai.
Các giúp việc đều rất kinh ngạc, không ngờ chuyến này Tạ Minh Huyền đến, lại phát triển đến mức qua đêm ở hẻm Văn Trúc.
Họ lén lút bàn tán sôi nổi.
“Ngọt ngào quá đi, Tạ tiên sinh đến còn mang theo cả quà, xem ra anh ấy thật sự rất thích tiểu thư nhà chúng ta!”
“Chắc chắn là thích rồi, nếu không cũng sẽ không để tiểu thư chúng ta cướp về tay. Anh ấy vốn dĩ là vị hôn phu của tiểu thư Tư Đàn mà.”
“Sao lại cảm thấy tiểu thư Tư Đàn có chút đáng thương, sự sủng ái như vậy, đáng lẽ phải là của cô ấy chứ…”
“Ai da, đừng nói nữa! Đây không phải chuyện chúng ta nên quản, chúc phúc cho họ là được rồi!”
“Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, tôi nhìn tiểu thư lớn lên, cô ấy không phải là người sẽ làm ra chuyện như vậy.”
“Tôi cũng cảm thấy có hiểu lầm, không thể nào là Tạ tiên sinh không kiềm chế được bản thân, thích tiểu thư nhà chúng ta hơn là tiểu thư Tư Đàn sao!”
…
“Ong” một tiếng, Tư Già nghe thấy một chiếc điện thoại khác đang rung. Cô đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường, vươn tay lấy qua.
Điện thoại của Tạ Minh Huyền mỏng nhẹ, không có ốp lưng, trơn bóng. Logo quả táo bạc ở mặt sau phản chiếu bộ móng tay đính kim cương vụn màu trà đá sâm panh mà Tư Già mới làm gần đây.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat của Khúc Yến gửi cho Tạ Minh Huyền: 【 Sao rồi A Huyền, cô bé không giận dỗi với cháu nữa chứ? 】
【 Cháu cũng chiều cô nhóc ấy thật đấy, nhưng người phụ nữ dám cho cháu vào danh sách đen chắc chỉ có mình cô nhóc ấy thôi nhỉ ha ha ha!
】
Mi mắt Tư Già rũ xuống, nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái.
Những người phụ nữ khác đối với Tạ Minh Huyền đều là ngoan ngoãn phục tùng sao?
Ôn Thi Thi là một hiểu lầm, vậy anh thật sự không có người phụ nữ khác sao?
h*m m**n của anh nặng như vậy, những lúc không ở bên cô, là thanh tâm quả dục sao?
Nhưng Tư Già sẽ không đi hỏi Tạ Minh Huyền những điều này, sẽ có vẻ như rất để ý đến anh, mà anh đã đủ tự luyến rồi.
Dưa ép xanh, cô chẳng qua lúc đó thuận miệng nói ra một câu, nghĩ kỹ lại, không hợp logic.
Cô làm sao mà ép anh được, cô cũng đâu phải muốn ép hái quả dưa này đến thế.
Có chút mệt mỏi, Tư Già đặt điện thoại xuống, xoay người muốn ngủ. Một tiếng cửa gỗ khẽ mở, Tạ Minh Huyền tắm xong đi ra, quấn trên người là chiếc khăn tắm màu hồng của cô. Tư Già liếc anh một cái, định nói anh cũng không khách khí và ngại ngùng gì cả, không hỏi cô một tiếng đã dùng khăn tắm của cô, nhưng lại nghĩ đến chuyện ngủ cũng đã ngủ chung rồi, cô nhịn xuống không làm ra vẻ.
Đợi Tạ Minh Huyền đi tới, Tư Già cuộn tròn trong chăn, nằm nghiêng, nói với anh: “Người giúp việc nhà tôi đã mang đồ ngủ và dép lê cho anh rồi, ở phòng khách thứ hai bên phải tầng này, anh tự đi mà lấy.”
“Muốn ngủ phòng khách hay đâu thì tùy anh.”
Gương mặt mịn màng của cô có sắc hồng nhàn nhạt, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng, mái tóc đen che khuất bờ vai và xương quai xanh ẩn hiện như ngọc dương chi, trắng đến mức trong suốt. Lúc đeo nhẫn còn vui sướng ra mặt, mặt mày tươi như hoa nở, lúc này lại có chút lạnh lùng. Tạ Minh Huyền nhìn cô hai giây, rồi đi đến đầu giường bên kia vén chăn lên.
Tư Già cảm thấy bên cạnh cô lún xuống, quay đầu lại phát hiện Tạ Minh Huyền đã trực tiếp lên giường. Chui vào trong chăn, anh tiện tay kéo
chiếc khăn tắm màu hồng của cô ra vứt sang một bên. Tư Già nói: “Anh không nghe thấy tôi nói gì à?”
“Nghe thấy rồi.” Tạ Minh Huyền trả lời bình tĩnh, liếc nhìn cô một cái, “Tôi ngủ, luôn ngủ n*d*.”
“…”
Thôi được, mấy lần trước là như vậy.
Nhưng mấy lần trước Tư Già bị dày vò xong đều mê man, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Lần này là ngủ một giấc rồi bị anh đánh thức, nên bây giờ có chút tỉnh táo.
Lại còn cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô cuộn người lại trong chăn.
Cảm nhận được cơ thể Tạ Minh Huyền dựa lại gần, nhiệt độ tăng lên, Tư Già nghĩ nghĩ, rồi xoay người, chui vào lòng anh. Tầm mắt Tạ Minh Huyền dừng lại trên gương mặt mềm mại của cô.
Tư Già nhíu mày, nắm lấy một đốt ngón tay anh, “Bụng đau, anh xoa bụng cho tôi đi.”
Tạ Minh Huyền ôm lấy lưng cô, qua lớp vải váy ngủ mỏng manh, kéo cô vào lòng một chút, giọng trầm thấp đáp: “Ừ.”
Không thể không nói, thủ pháp của Tạ Minh Huyền cũng không tệ, xoa trên bụng cô rất thoải mái, lực đạo không nhẹ không nặng, có một chút nhồn nhột, cô không nhịn được mà rúc sâu hơn vào lòng Tạ Minh Huyền, dần dần thiếp đi.
Người cô rất mềm, lại đầy đặn trắng như tuyết. Hình ảnh không lâu
trước đó Tạ Minh Huyền vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Anh cúi mắt nhìn người trong lòng một lúc, không dễ dàng nhẫn nhịn xuống được, cũng không thể nào lúc này lại đánh thức cô dậy.
Ngón tay với những đường gân xanh nhạt khẽ kéo dây áo trên vai Tư Già xuống, màu mắt sâu thẳm.
Nửa đêm, Tạ Minh Huyền lại một lần nữa vào phòng tắm.
Trong mơ, Tư Già trở mình, khẽ chép miệng, mọi điều không vui trong mơ đều đã quên sạch.
Chiếc nhẫn đính hôn đó như thể có thể phong ấn mọi phiền não và ngờ vực. Cô mơ thấy hình ảnh Tô Quân điêu khắc chiếc nhẫn kim cương đó, rồi lại mơ thấy những thứ khác một cách đứt quãng.
Điện thoại trên tủ đầu giường khẽ rung, có người gửi tin nhắn đến. Người đàn ông với cơ thể còn vương vài giọt nước bước tới cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại phủ một lớp sương mờ.
Người gửi tin nhắn cho Tạ Minh Huyền lúc này là Tần Bạch Diệp.
【 Được đấy, tôi xem tin tức đã được dọn sạch sẽ rồi, vì để dỗ dành em gái, hiệu suất làm việc của cậu cũng cao thật. 】
Tần Bạch Diệp còn chưa biết Tạ Minh Huyền không chỉ dọn dẹp tin tức, mà lúc này người thật còn đang ở trong phòng tại hẻm Văn Trúc, Minh Thành.
【 Nhưng mà A Huyền, cũng trùng hợp thật đấy, Thi Thi, Sư Sư, cậu
chắc chắn là không có gì với Ôn Thi Thi này chứ? Em họ của tôi hôm đó còn nhắc đến cậu, hỏi cậu đến Cảng Thành sao không hẹn cô ấy. 】 Tần Bạch Diệp gửi thêm một tin nữa.
Tạ Minh Huyền gõ chữ, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy người trên giường như đang nói mê, lí nhí, không rõ ràng.
Tạ Minh Huyền không nghe rõ, tạm thời không trả lời Tần Bạch Diệp, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, rồi lười biếng lên giường, ôm người bên cạnh vào lòng.
“Lão cầm thú.” Người vừa được ôm vào lòng, anh đã nghe rõ cô nói mê.
Anh cúi mắt xuống, hai mắt Tư Già nhắm nghiền tĩnh lặng, mí mắt mỏng manh khép lại, ngủ ngon lành, môi còn hơi hé mở.
Anh còn tưởng cô đã tỉnh ngủ mới mắng câu này, không ngờ trong mơ mà cũng có thể chửi người.
“…”
------oOo------
Comments