Đã bị gọi tên, Tư Già khẽ đẩy Tạ Minh Huyền ra, trên mặt lộ vẻ xấu hổ và e thẹn.
Lần này không phải giả vờ, tuy cô đã sớm thấy Hứa Tinh và những người khác, nhưng nụ hôn vừa rồi của Tạ Minh Huyền…
So với cô, sắc mặt Tạ Minh Huyền có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là thân hình khẽ khựng lại, rồi quay đầu đi.
Chào đón anh là một gương mặt tươi cười của Hứa Tinh, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, trong miệng lại một lần nữa gọi một tiếng “A Huyền”.
Tầm mắt chuyển qua bên phải, Tạ Minh Huyền còn thấy một cậu bé đang giơ hai tay che mắt cho một cô bé khoảng bốn năm tuổi.
“…”
Hơi trầm mặc hai giây, Tạ Minh Huyền đáp lại Hứa Tinh, khẽ gật đầu với bà, “Bà nội, sao người lại đến đây ạ.”
“Bà đến xem Tiểu Già chứ sao! Đứa trẻ này, sớm không vào viện muộn không vào viện, lại cứ nhằm đúng đêm qua mà gây chuyện vào viện
chứ” vừa nói, Hứa Tinh vừa trên dưới quan sát Tư Già. Đúng là một đại mỹ nhân tóc dài yêu kiều, lúc này khuôn mặt rất hồng hào. Bà hỏi: “Con bây giờ khỏe rồi chứ? Lại đây, lại gần bà một chút. Ai da, trên cổ con vẫn còn một ít mẩn đỏ này, có ngứa không? Ngứa thì đừng gãi, càng gãi càng nghiêm trọng đấy.”
Trên đường đến bệnh viện, trong lòng Hứa Tinh chất chứa rất nhiều lời trách móc. Bà cũng không hy vọng cuộc liên hôn của hai nhà Tạ – Tư lại xảy ra thêm chuyện gì rắc rối, hơn nữa việc đổ bệnh phải vào viện ngay trước tiệc đính hôn tuyệt đối không phải là điềm lành, rất không may mắn. Nhưng vừa rồi thấy hai người ngọt ngào như vậy, nỗi lo lắng trong lòng bà bỗng dưng tan biến.
“Vâng… đỡ nhiều rồi ạ bà ngoại, không sao đâu, chút này trên cổ có thể dùng kem che khuyết điểm che đi được.” Tư Già nói.
Bây giờ thời gian không còn sớm, không thể trì hoãn được. Hứa Tinh vỗ vỗ mu bàn tay Tư Già: “Được, nếu không sao rồi thì chúng ta không ở lại bệnh viện nữa. Lễ phục của con có phải đều ở hẻm Văn Trúc không? Vậy bà cùng con đến đó.”
Hứa Tinh nắm lấy cổ tay Tư Già, chuẩn bị đưa cô đi thì Tạ Minh Huyền nói: “Tạm thời không vội ạ.”
Hứa Tinh khựng lại, “Sao vậy A Huyền?”
Tạ Minh Huyền nói: “Cô ấy còn chưa kiểm tra lại, kiểm tra lại rồi hẵng xuất viện cũng không muộn.”
“…”
Tư Già nhìn Tạ Minh Huyền, thầm nghĩ anh chỉ đang cân nhắc một cách toàn diện và chu đáo mà thôi, chắc chắn không phải thật sự quan tâm cô.
Tình trạng của cô tối qua có chút đáng sợ.
Có lẽ anh sợ cô vội vàng xuất viện, đến lúc đó mẩn đỏ tái phát, có khi lại phải vào viện một chuyến nữa.
Nhưng trong mắt Hứa Tinh, đó hoàn toàn là một tầng ý nghĩa khác.
Khóe miệng bà cong lên, “Tốt, tốt! Vậy kiểm tra lại một chút đi, nghe lời A Huyền.”
Quan tâm và để ý đến đứa cháu ngoại gái này của bà là chuyện tốt. Hứa Tinh trong lòng càng thêm vui vẻ. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng cũng không vội trong nhất thời.
Suy nghĩ một chút, bà nói: “Nhưng kiểm tra lại mất bao lâu? Có phiền phức không?”
Hai cô y tá đang ở bên cạnh, câu hỏi này để các cô trả lời: “Vài phút là được ạ.”
“Chủ yếu là xét nghiệm máu thường quy, đo nhịp tim và huyết áp.”
——-
Những cuộc kiểm tra này quả thực không tốn quá nhiều thời gian. Nhịp tim và huyết áp đo được đều ở mức bình thường, kết quả xét nghiệm máu cũng có thể ra ngay lập tức. Chủ nhiệm khoa da liễu của bệnh viện đã đích thân đi lấy kết quả.
Kiểm tra xong, không có vấn đề gì lớn, hồi phục rất tốt. Bác sĩ kê cho Tư Già một ít thuốc uống và thuốc bôi ngoài.
Lúc về hẻm Văn Trúc, Tư Già đi xe của Hứa Tinh. Vốn dĩ Tạ Minh Huyền muốn đưa về, nhưng Hứa Tinh cảm thấy như vậy không hợp lễ nghi. Ngày đính hôn, không thể để sáng sớm chú rể tương lai đưa cô dâu tương lai về nhà được, trừ phi yến hội kết thúc. Đợi đến lúc đó Tư Già chuẩn bị xong, lại để anh đến đón.
Hai bên tách ra đi. Tư Đàn không đi chung xe với Tư Già và Hứa Tinh, vì lúc đến bệnh viện chị đã tự lái xe, chuyến này đến hẻm Văn Trúc, tự nhiên cũng lái xe của mình đi, mang theo hai đứa trẻ cùng nhau.
Trên chiếc xe của Hứa Tinh, ngoài Tư Già ra, còn có Tư Đề.
Tư Già và Hứa Tinh ngồi ở hàng ghế sau, Tư Đề ngồi ở ghế phụ.
Lúc vào bệnh viện, dù cho có bắt gặp cảnh Tạ Minh Huyền và Tư Già ôm hôn, Tư Đề cũng không hề biểu lộ cảm xúc gì nhiều trên mặt, che giấu rất tốt, dung mạo đoan trang, chỉ yên lặng đi cùng một bên.
Nhưng lúc này, nghe thấy Tư Già và Hứa Tinh ở ghế sau trò chuyện vui vẻ, cô ta chỉ cảm thấy như có người đang bóp chặt trái tim mình.
Cảm xúc ghen tị lan tràn trong đáy lòng. Vốn dĩ phải là cô ta.
Tối hôm đó, nếu Tạ Minh Huyền và cái thằng mập Tạ Tri An không đổi phòng, thì người được như ý sẽ là cô ta.
Tư Đề siết chặt cổ tay áo, móng tay hằn sâu vào da thịt.
“Không ngờ, A Huyền lại lo lắng cho con như vậy, rất tốt, rất tốt. Tiểu Già à, đợi hai đứa kết hôn rồi, cố gắng hơn nữa, mau chóng sinh một thằng c* bụ bẫm cho bà bế. Bà thích trẻ con mềm mềm thơm thơm mùi sữa lắm.” Hứa Tinh nắm lấy tay Tư Già, nói với cô. Bà ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lại nói: “Con với A Huyền, ngoại hình đều rất ổn, trai tài gái sắc, sinh con ra chắc chắn vừa xinh đẹp vừa thông
minh.”
Mấy câu trước Tư Già còn có thể đối phó, nhưng đến câu này thì không biết đáp thế nào, bởi vì chuyện sinh con… cô cảm thấy thật xa vời.
Cô mới 22 tuổi, không muốn sinh con ở tuổi trẻ như vậy. “Chuyện này, kết hôn rồi hãy nói ạ.” Tư Già nhếch khóe môi.
“Vậy không được, phải có kế hoạch! Nhưng hai đứa phải kết hôn rồi mới có thể đưa vào lịch trình,” Hứa Tinh bật cười, “Tiểu Già à, con có phúc hơn hai người chị của con nhiều, phải biết trân trọng, nhân lúc còn
trẻ sinh thêm vài đứa con. Chồng ấy à, không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, nhưng con cái thì khác, giống như cậu cả và cậu hai của con, còn có ba đứa dì út nữa, đối với bà ngoại hiếu thuận biết bao.”
Bà nhắc đến mấy người con của mình, duy chỉ không đề cập đến mẹ của Tư Già là Tư Bắc Nhược. Tư Già nhớ lại, nhiều năm như vậy, Hứa Tinh thực ra vẫn có oán hận với Tư Bắc Nhược, oán bà năm đó không nghe theo sự sắp đặt của bà và Tư Nguyên Hùng để kết hôn với người con rể họ đã chọn, mà lại chưa kết hôn, đã từ nước ngoài ôm về một đứa trẻ.
“Con chắc không lợi hại được như bà ngoại đâu ạ. Sau này, có thể sinh một đứa con là con đã mãn nguyện rồi.” Tư Già nói một câu thật lòng.
Tưởng tượng đến cảnh phải sinh nhiều con như vậy, mỗi ngày một đám trẻ con vây quanh ríu rít, chắc cô sẽ phát điên mất.
Lúc này Tư Đề quay đầu lại, đưa tay vuốt tóc, nói: “Một đứa con à? E là không được đâu.”
“Nếu đứa đầu là con gái, vậy gia nghiệp nhà họ Tạ làm sao bây giờ? Tiểu Già, em không thể nói như vậy được. Gả vào nhà họ Tạ, phải sinh được con trai mới giữ vững được địa vị.”
“…”
Thời đại nào rồi mà còn có cách nói như vậy?! Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có phải không đúng đâu.
Cô còn chưa tìm hiểu, Tạ Minh Huyền có trọng nam khinh nữ không. Huống hồ, anh không để ý đến chuyện này, không có nghĩa là các trưởng bối nhà họ Tạ không để ý.
Giống như Hứa Tinh, bà rất trọng nam khinh nữ.
Đột nhiên, Tư Già cảm thấy những gia tộc lớn này không dễ vào như vậy, nhân vật lớn như Tạ Minh Huyền cũng không dễ gả như vậy.
“Chị hai con nói đúng đấy, nhưng chuyện sinh con, đối với phụ nữ chúng ta, là chuyện đơn giản biết bao. Đây là món quà quý giá và thiên phú mà trời cao ban cho chúng ta, đàn ông có muốn cũng không sinh
được đâu.” Hứa Tinh xoa xoa cổ tay Tư Già, “Sinh thêm vài đứa con, trong nhà cũng náo nhiệt, nếu không sẽ quạnh quẽ lắm.”
Tư Đề lúc này liền hùa theo: “Đúng vậy ạ.” “…”
Người trẻ tuổi bây giờ, không ai thích bị nhốt ở nhà sinh con. Tư Già nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tư Đề, đột nhiên rất muốn túm lấy cổ áo cô ta, nói “Nhà họ Tạ mà cô muốn gả thì cứ đi mà gả, liên lụy lên tôi làm gì!”. Nhưng lại cảm thấy lúc này đào hôn đã muộn, cô cũng không có can đảm để đào hôn.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Tư Già không muốn bàn về chủ đề này nữa, cô khoác tay Hứa Tinh chuyển chủ đề: “Đúng rồi bà ngoại, chiếc nhẫn kim cương trên tay con, có cần phải tháo ra không ạ?”
“Tiệc đính hôn còn chưa tổ chức đã đeo lên, có phải không tốt lắm không?”
Ánh mắt Hứa Tinh hướng về chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của cô, thật đẹp làm sao. Bà nhếch môi, “Chuyện này không sao, A Huyền có thể đeo nhẫn đính hôn cho con trước, đó là biểu hiện của tình yêu. Chuyện này có gì đâu, cứ đeo đi.”
“Vâng ạ.” Tư Già gật đầu.
Tư Đề lúc này siết chặt chiếc váy trên người, tạo thành một nếp nhăn sâu.
——–
Trang điểm xong ở hẻm Văn Trúc đã là mười giờ rưỡi sáng. Minh Tây có chút xa, đi xe cần hơn một tiếng.
Trang điểm đã xong, lễ phục cũng đã thay, việc tiếp theo cần làm là chờ đợi.
Nhưng không biết tại sao, Tư Già cứ soi gương đi soi gương lại, đối với lớp trang điểm của cô không mấy hài lòng. Cô vốn dĩ có nhan sắc rất đậm nét, mắt phượng mày ngài, lông mày cũng không phải loại mỏng hay nhạt như các cô gái khác, mà là độ đậm vừa phải. Ngày thường hoàn toàn không cần dùng đến bút kẻ mày hay bột mày, chỉ cần tỉa lại dáng mày một chút là được. Gương mặt này khi trang điểm lên, bớt đi một chút vẻ thanh lệ, thêm phần diễm lệ.
Nhưng bản thân cô đã diễm lệ rồi, lớp trang điểm này hơi đậm một chút, khiến cô trông có vẻ hơi lòe loẹt.
Trên người cô là một chiếc váy lụa màu hoa bách hợp, trong ngoài ba lớp, nhưng cũng không hề trông mập mạp. Lớp ngoài cùng là lớp voan mỏng được nạm những viên ngọc trai nhỏ, vạt váy thon dài, hơi để lộ đôi giày cao gót mũi nhọn tinh tế cùng tông màu. Đuôi váy phía sau hơi dài, một đoạn nhỏ kéo lê trên mặt đất.
Vạt váy phía trên rất mượt mà ôm sát lấy vòng eo nhỏ của Tư Già, phác họa nên vóc dáng hoàn hảo của cô. Thiết kế có tay, tay áo chỉ dài qua vai một chút. Làn da cô dưới sự tôn lên của chiếc váy cao cấp này càng thêm trắng nõn. Xương quai xanh bên phải còn có thiết kế khoét rỗng.
Đây là ý kiến thiết kế mà cô đã đề xuất với Miling lúc đó, cô muốn để lộ hình xăm con bướm xinh đẹp ở xương quai xanh của mình, và chi tiết khoét rỗng này đã phát huy tác dụng.
Thấy cô cứ xem đi xem lại, Tư Đàn đặt tay lên vai cô, mỉm cười nói: “Rất đẹp, là em yêu cầu quá cao với lớp trang điểm của mình thôi. Ngày vui, phải đậm nét một chút mới tốt.”
Thời gian không còn sớm, không thể tẩy đi trang điểm lại được. Tư Già chỉ có thể tạm chấp nhận. Nhưng cô quá khắt khe, nghĩ nghĩ, vẫn vẫy tay gọi cô bé Tư Nhụy qua, véo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của cô bé, hỏi: “Nhụy Nhụy, con nói thật cho cô biết, lớp trang điểm này của cô có đẹp không?”
Trẻ con sẽ không nói dối, mắt chúng cũng không lừa người.
Lại thấy Tư Nhụy nhìn chằm chằm cô có chút ngơ ngác, miệng nhỏ tô son hé ra.
“Hửm?” Tư Già lại véo má cô bé.
Nhưng không ngờ, Tiểu Tư Nhụy lại buột ra một câu bằng giọng non nớt: “Giống hồ ly tinh ạ!”
“…”
Không khí tĩnh lặng.
Tư Đàn cũng sững sờ, không ngờ cô bé lại nói như vậy, vội sờ lên đầu Tiểu Tư Nhụy, “Sao lại có thể nói như vậy chứ Nhụy Nhụy, cô Tư Già của con đẹp, nhưng không phải là hồ ly tinh, cách gọi này không phù hợp, biết không?”
Tư Nhụy vẫn còn nhìn chằm chằm Tư Già, lời này nghe như là đang sửa sai và răn dạy, mặt cô bé lập tức đỏ lên, túm lấy vạt váy nhỏ của mình.
Tư Già nhìn cô bé, tự mình giảng hòa, “Thôi, coi như Nhụy Nhụy đang khen cô.”
Cô cười cười, lại một lần nữa véo má Tiểu Tư Nhụy, không nói gì cô bé, xoay người, cầm lấy một chiếc hộp bên phải quầy trang điểm.
Một câu nói của trẻ con, cô không đáng để tức giận và ảnh hưởng đến tâm trạng. Hôm nay là ngày vui đính hôn của cô. Hàng mi đen rũ xuống, cô mở chiếc hộp đó ra, bên trong là một cây trâm cài tóc tinh xảo.
Mặc dù trước đó Tạ Minh Huyền không cho phép cô thiết kế trang sức đính hôn, nhưng cô không phải là không có hành động.
Vẫn là thiết kế một cây trâm.
Làm bằng bạc nguyên chất, rất hợp với chiếc váy hôm nay. Trên cây trâm là một con chim bói cá thắt lưng trắng bằng phỉ thúy linh động.
Bói cá thắt lưng trắng không phải là phỉ thúy, mà là một loại chim, thuộc họ bói cá.
Cây trâm rủ xuống hai viên ngọc trai, giống như những gì chim bói cá thắt lưng trắng nhả ra trong tự nhiên.
“Đến rồi, xe đón cô dâu đến rồi!” một người giúp việc la lên.
——-
Dưới lầu biệt thự, một đoàn xe mười mấy chiếc oai phong kéo đến.
Thế trận này, người không biết chắc sẽ tưởng là đám cưới, nhưng thực ra hôm nay chỉ là đính hôn.
Chiếc nào cũng là siêu xe cao cấp nhất, phiên bản giới hạn. Nhưng đều là của Bentley, bởi vì Bentley luôn là lựa chọn hàng đầu cho xe cưới, mặt khác nghe nói ông cụ nhà họ Tạ rất yêu thích thương hiệu ô tô này.
Hơn nữa đây đều là xe mới, trước khi đến đón dâu hôm nay, còn chưa có ai lái qua.
Nhà họ Tạ rất coi trọng nghi thức, dường như mỗi một chi tiết đều phải làm đến mức hoàn hảo. Trong những chiếc xe này, một chiếc Bentley màu trắng đi đầu, trên xe buộc dải lụa, còn phủ kín những bông hồng đỏ được vận chuyển bằng đường hàng không từ Kenya về trong buổi sáng hôm nay.
Tư Già tạm thời không xuống lầu, đi đến bên cửa sổ xem. Nhìn thế trận này, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, lại có một chút hưng phấn.
Thấy Tạ Minh Huyền từ chiếc Bentley màu trắng đi đầu bước xuống, anh cũng đã thay một bộ quần áo khác, một bộ vest trắng phối hợp với chiếc váy của cô.
Anh trong bộ vest trắng này, khí chất phi phàm, mày kiếm mắt sáng.
Trước đây trên trán anh có một lọn tóc mái, hơi che đi đuôi lông mày bên phải. Lúc này tóc mái đã được chải ngược ra sau vuốt keo, vầng trán rộng hoàn toàn lộ ra, càng làm anh trông sắc sảo anh tuấn, đường nét lạnh lùng, khí chất xung quanh ổn trọng trưởng thành.
Tư Già mím môi, đóng cửa sổ lại.
Một lát sau, Tạ Minh Huyền đã lên lầu. Rất nhiều phong tục rất truyền thống, ví dụ như những người giúp việc và trẻ con đứng canh trước cửa, còn có các họ hàng, anh phải phát lì xì, sau đó mới đẩy cửa vào phòng tìm cô.
Tư Già tay cầm một chiếc quạt tròn nhỏ bằng voan, trên quạt thêu hình long phượng trình tường. Chiếc quạt này cùng cây trâm cài tóc bói cá thắt lưng trắng trên đầu cô để tôn lên vẻ đẹp cổ điển của cô.
Vóc dáng, ngũ quan, và cả dáng vẻ giơ tay nhấc chân, không một chút sai sót nào, hoàn mỹ như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Khi thấy Tạ Minh Huyền, Tư Già đưa tay sờ lên cây trâm trên đầu, hơi thở chỉ trở nên có chút rối loạn.
Tạ Minh Huyền đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi đưa tay lên véo má cô.
Đừng làm hỏng lớp trang điểm của cô. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Già. Cô khẽ nghiêng đầu. Sau đó, Tạ Minh Huyền đưa bàn tay trái đang đeo nhẫn kim cương ra, mở lòng bàn tay.
Tầm mắt trước tiên bị thu hút bởi chiếc nhẫn trên tay anh, lấy lại bình tĩnh, Tư Già mới đặt tay cô lên.
Sau đó Tạ Minh Huyền chuẩn bị nắm tay cô rời phòng xuống lầu, nhưng nghĩ đến cái gì đó, anh dừng lại.
Tay trái Tư Già cầm quạt, che đi gò má một cách yêu kiều, muốn xem xem người đàn ông này định làm gì.
Nhưng vào mà không nói với cô một lời, thật là lạnh lùng.
Tạ Minh Huyền buông tay Tư Già ra, đi đến một chiếc giá áo hình con bướm màu tím nhạt cách đó không xa. Anh cởi chiếc áo khoác trên đó xuống, “Mặc cái này vào?”
Chiếc áo khoác này cùng tông màu với chiếc váy của Tư Già, kiểu dáng rất hợp.
Đã lập đông, bên ngoài khí lạnh, đúng là phải mặc thêm áo khoác. Tư Già gật đầu.
Tạ Minh Huyền đi tới khoác chiếc áo đó lên cho cô. Sau đó lại một lần nữa nắm lấy tay phải của cô.
Lòng bàn tay thật ấm. Rạng sáng, Tư Già nhớ tay anh lạnh như băng, cố tình xoa cho ấm rồi mới lên đón cô sao?
Hôm nay Tư Già không trang điểm ở phòng riêng trên tầng hai của biệt thự, mà là ở một phòng khách trên tầng thượng. Lúc đi Hứa Tinh đã đặc biệt dặn dò sắp xếp, nói phải trang điểm ở nơi cao nhất, điềm mới tốt.
Biệt thự này của cô có tổng cộng bốn tầng. Đợi đến khi bị Tạ Minh Huyền nắm tay đi đến cầu thang xoắn ốc, Tư Già đã cảm thấy choáng váng.
Đi thang máy xuống lại mất đi sự trang trọng. Đợi đến khi cùng Tạ Minh Huyền xuống được hai tầng thang, Tư Già không muốn làm mỏi chân mình. Vì để đẹp, hôm nay cô đã đi một đôi giày cao gót rất mảnh, gót còn cao 12cm.
Tạ Minh Huyền tiếp tục đi xuống một tầng nữa, mới chú ý thấy Tư Già đã dừng lại. Anh quay đầu nhìn cô.
Trên hành lang có rất nhiều người đang nhìn, Tư Đàn, Tư Đề, hai phù dâu phù rể nhỏ, còn có Tư Hành Trạch, Tư Hành Duệ đã vào trước Tạ Minh Huyền, và cả một đám trẻ con nhỏ tuổi hơn trong nhà họ Tư.
Từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cặp đôi cô dâu chú rể này, mặt mày chan chứa niềm vui.
Tư Già đối với những ánh mắt này cũng không để ý, cô càng để ý đến đôi chân xinh đẹp của mình hơn. Cô kéo kéo ngón út của Tạ Minh Huyền, có chút hờn dỗi nói: “Anh cõng em đi.”
“Người ta chú rể đến đón cô dâu, đều là cõng xuống lầu.”
Cô biết có một số nơi có phong tục như vậy, mặc dù họ chỉ đính hôn. Bốn tầng lầu đó! Thật là thử thách công phu của đôi chân!!
Mọi người xung quanh thầm nói trong lòng.
Tạ Minh Huyền lướt nhìn gương mặt diễm lệ hơn ngày thường của cô, không đồng ý cũng không nói không đồng ý, rất nhanh đã dùng hành động để trả lời. Chân Tư Già nhẹ bẫng, cơ thể đột nhiên lơ lửng.
Bởi vì Tạ Minh Huyền đã trực tiếp bế bổng cô lên, bế ngang hông——
Chiếc trâm cài tóc bạc trên đầu Tư Già lung lay, một viên ngọc trai nhỏ khẽ chạm vào tai cô, mát lạnh. Tư Già vội giơ tay ôm lấy cổ Tạ Minh Huyền.
Khi sắp xuống đến tầng một, cô cảm thấy nên thưởng cho Tạ Minh Huyền một chút. Anh bế cô mà không hề th* d*c một tiếng. Cô cũng muốn “phát cẩu lương” cho mọi người. Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, không phải nói cô là hồ ly tinh sao, vậy cô sẽ làm hồ ly tinh đến cùng. “Chồng ơi.”
Cô gọi một tiếng ngọt ngào, mùi hương lại gần, một nụ hôn môi đỏ thẫm đã in lên má Tạ Minh Huyền.
Khi Tạ Minh Huyền bế cô ra ngoài, các tài xế siêu xe đang đợi ở bên ngoài đã thấy, trên mặt Tạ tổng của họ, có một dấu son môi đỏ chót, căng mọng.
“…”
********* Từ chương tiếp theo đổi xưng hô thân thiết hơn cho cặp vợ chồng hờ này nhé
Comments