Chương 26

Chương 26

Tạ Minh Huyền xoa bóp một lúc, Tư Già đã cảm thấy cả bàn chân nóng lên. Dù sao đây cũng không phải nơi riêng tư gì, mà là vườn hoa nhà họ Tạ, mỗi lần Tạ Minh Huyền chạm vào, cô lại thấy không được tự nhiên, dù lực đạo của anh rất dễ chịu.

 

Những ngón chân xinh xắn, thon dài và trắng nõn của cô khẽ co lại, định nói “Được rồi, đừng xoa nữa”, nhưng khi Tạ Minh Huyền xoa đến mắt

cá chân của cô, uii~~ thật sự rất thoải mái, Tư Già dằn lại ý định ngăn cản trong lòng.

 

Sự thật chứng minh, con người không nên quá tham lam. Nửa phút sau, qua khóe mắt, cô để ý thấy phía hòn non bộ dường như có hai bóng người, rất nhanh lại có thêm một người nữa. Cả ba bóng người đều mặc đồng phục giống nhau, hình như là người làm nhà họ Tạ. Mặt cô nóng bừng lên, không còn ham hố tay nghề của “kỹ thuật viên massage” họ Tạ nữa, cô vội rụt chân ra khỏi tay anh, “Được rồi, được rồi…”

 

Sau khi rút chân khỏi tay Tạ Minh Huyền, cô vội vàng xỏ chân vào giày cao gót, rồi ho khẽ một tiếng, nói với Tạ Minh Huyền: “Bên kia có

người.”

 

Tạ Minh Huyền vẫn đang ngồi xổm trên đất, liếc nhìn đôi má đang ửng hồng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, “Em cũng biết ngại ngùng à?”

 

Nói nhảm.

 

Tư Già đứng dậy, nói: “À, em muốn đi xem cá Koi ở hồ bên kia, anh đi cùng em đi.”

 

Bên ngoài trời lạnh, lúc hai người ra ngoài, Tư Già đã khoác thêm một chiếc áo choàng len dày dặn. Khi cô sửa sang lại áo, một làn hương thoảng qua theo gió.

 

Tạ Minh Huyền đứng dậy, cô chỉ đưa bóng lưng về phía anh, chỉnh lại quần áo xong còn vuốt mái tóc dài. Hôm nay cô mặc hai bộ đồ, sau khi thay bộ sườn xám này, cô cũng đổi kiểu tóc.

 

Mái tóc đen nhánh được búi lên một nửa, cài hai chiếc trâm nhỏ, phần còn lại buông xõa tự nhiên trên vai, dài đến tận vòng eo thon thả. Tạ Minh Huyền cảm thấy trước đây hình như anh thật sự chưa từng kiên nhẫn như vậy.

 

Mà người trước mặt này, dường như cũng không hiểu được sự quý giá hiếm có đó, thậm chí một lời cảm ơn cũng không có.

 

Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, anh lại bất giác bật cười.

 

Thấy người phía sau không có động tĩnh, cũng không đáp lại một câu, Tư Già quay đầu nhìn anh, còn thúc giục: “Nhanh lên nào.”

 

Suy nghĩ một chút, thái độ này không tốt lắm, người ta vừa mới xoa chân cho mình xong, cô đưa tay qua kéo nhẹ tay áo Tạ Minh Huyền.

 

Ánh mắt Tạ Minh Huyền lại lướt qua khuôn mặt đang ửng hồng của cô, không nói gì, chỉ đưa tay qua véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô rồi cất bước đi về phía trước.

 

Bên kia có ba người làm của nhà họ Tạ, hình tượng ân ái của họ phải

được duy trì, Tư Già vội vàng đuổi kịp Tạ Minh Huyền, khoác lấy cánh

 

tay anh.

 

Bóng lưng của cặp đôi mới cưới dần đi xa, chàng trai cao lớn đẹp trai, cô gái thì như một tiểu yêu tinh quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành.

 

Đợi bóng họ khuất hẳn, ba người làm mới thôi không nhìn nữa, bàn tán vài câu rồi tản ra, không quên họ vẫn còn việc phải làm.

 

 

Dự Viên thật sự rất lớn, nếu muốn đi dạo hết, Tư Già cảm thấy chân cô chắc sẽ phế mất. Trong một lần tụ tập, cô từng nghe mấy cô chị em

“Plastic” tám chuyện, nói rằng Dự Viên của nhà họ Tạ hoành tráng đến mức nào, chỉ riêng diện tích đã chiếm hơn hai héc-ta, xa hoa mà lại tao nhã. Trong đó còn có một hồ nước nhân tạo siêu lớn, giữa hồ có xây một đình nghỉ mát cực kỳ đẹp, nuôi mấy trăm con cá Koi thuộc loại thượng hạng nhất — Hỏa Tiễn Long Cẩm Lý.

 

Nghe đồn loại cá Koi này chỉ cần nhìn một cái là có thể tăng vận may,

giá cả vô cùng đắt đỏ, mua một con cũng phải cả trăm vạn tệ trở lên, mà hồ nước ở Dự Viên nhà họ Tạ nuôi đến cả trăm con, chẳng khác nào mỗi ngày đều đang đốt tiền.

 

Họ còn thuê hai mươi người làm thay phiên nhau chăm sóc.

 

Nhưng ngay lúc này, còn chưa đi đến cái hồ đó, Tư Già đã muốn bỏ cuộc. Sao mà xa thế, đi mãi không tới, Dự Viên này mà có một chiếc xe điện du lịch thì tốt biết mấy.

 

Tư Già liền kéo kéo ngón tay Tạ Minh Huyền, nói: “Em nghĩ, hay là thôi không đi xem nữa.”

 

“Đôi giày này của em không hợp…”

 

Mặc kệ Tạ Minh Huyền có nghĩ cô tiểu thư hay không, Tư Già thậm chí còn hối hận vì đã muốn đi xem cái hồ đó, vì đi về còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa.

 

Tạ Minh Huyền quay đầu liếc cô một cái, đáp: “Sắp tới rồi.” Ồ, vậy được thôi, vậy ráng thêm một chút nữa vậy.

Phụ nữ Trung Hoa không thể dễ dàng từ bỏ.

 

Nhưng cơ thể cô lại dịch sát vào người Tạ Minh Huyền, chẳng cần giữ mặt mũi gì nữa, dù sao ở đây cũng không có ai khác, cô buột miệng: “Anh cõng em được không?”

 

Tạ Minh Huyền không thèm để ý đến cô.

 

Tư Già mím môi dưới, kéo tay áo Tạ Minh Huyền, lại nũng nịu một tiếng: “Được không mà~”

 

Cô nào biết Tạ Minh Huyền vốn là một người đàn ông huyết khí phương cương, lại còn là vợ chồng sắp cưới hợp pháp. Một lực đạo truyền đến từ trên eo, Tư Già ngẩn người, nhưng khi ngã vào lòng Tạ Minh Huyền, phản ứng đầu tiên là tim đập nhanh hơn, vành tai cũng đỏ ửng.

 

Người này muốn làm gì chứ, không lẽ muốn ‘làm’ cô ở đây sao?

 

“Hôm nay vừa bế, vừa cõng, còn xoa chân,” Tạ Minh Huyền ôm người, không có ý định buông ra, ngón trỏ với lớp chai mỏng ở lòng bàn tay lướt một vòng quanh vành tai phải của Tư Già, hỏi cô: “Có phải nên cho chút quà cảm ơn không?”

 

Nơi này không một bóng người, lại có rất nhiều cây ngọc lan và đỗ quyên tươi tốt. Tạ Minh Huyền có thật sự làm gì cô ở đây cũng sẽ không ai biết!

 

Nhưng cô không muốn làm chuyện k*ch th*ch như vậy, giữa ban ngày ban mặt, lỡ bị người ta bắt gặp, nói không chừng còn bị kẻ xấu bụng dùng điện thoại quay lại.

 

Tạ Minh Huyền không biết trong khoảnh khắc anh ôm cô, trong đầu Tư Già đã suy nghĩ rất nhiều, cũng vì vậy mà mặt cô đỏ bừng lên. Thấy cô không trả lời, anh nhìn khuôn mặt hồng hào của cô rồi véo một cái.

 

“Chúng ta đính hôn rồi, anh còn đòi em quà cảm ơn, có biết xấu hổ không.” Tư Già cằn nhằn anh.

 

Hơn nữa hôm nay là ngày trọng đại của họ, ôm cô một chút thì đã sao! Cõng một chút, xoa chân một chút thì đã sao?

 

Màu môi của cô lúc này đã khác với buổi sáng, sở dĩ có thể phân biệt được, có lẽ là vì buổi sáng Tạ Minh Huyền đã hôn qua. Khả năng phân biệt màu sắc của anh từ nhỏ đã tốt hơn người khác một chút. Hơn nữa sau khi ăn xong, lúc đi dạo vườn, anh thấy cô dặm lại son môi một lần, trông căng mọng, rất có sắc thái, dưới ánh mặt trời còn lấp lánh ánh quang.

 

Hôn qua rất nhiều lần, anh cũng biết đôi môi ấy mềm mại đến nhường nào.

 

Cơ thể Tư Già khẽ run lên, khi Tạ Minh Huyền cúi xuống hôn, cô theo bản năng rụt đầu lại, nhưng lại bị bàn tay to rộng của anh giữ chặt sau gáy không thể nhúc nhích, eo cũng bị anh khống chế.

 

Tạ Minh Huyền hôn một lát rất nhanh cạy mở môi cô ra. Có phải anh căn bản không biết làm thế nào để hôn một người phụ nữ một cách dịu

 

dàng và nhẹ nhàng không, kiểu này thật sự rất giống một tên háo sắc.

 

Anh cũng dùng hành động để trực tiếp đáp lại cô, anh chính là một người không biết ngại ngùng như vậy.

 

Nụ hôn có chút triền miên, hôn đến mức Tư Già cả người mềm nhũn, vì vậy khi có một con muỗi nhỏ xíu vo ve bay tới, cô cũng không để ý. Đợi Tạ Minh Huyền hôn xong, cô cảm thấy cổ hơi ngứa, cô giơ tay gãi gãi.

 

Tạ Minh Huyền liếc nhìn, rồi bắt lấy tay cô.

 

“Lại phát ban nữa phải không??” Tư Già lo lắng, vì rất ngứa, cô tưởng trên cổ lại nổi sởi.

 

“Không.” Tạ Minh Huyền vỗ nhẹ một cái, “Muỗi đốt.” “…”

Cuối cùng, Tư Già cũng thành công nhìn thấy những con Hỏa Tiễn Long Cẩm Lý trong hồ. Tạ Minh Huyền chỉ hôn cô một trận chứ không làm gì cô, điều này khiến Tư Già bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, từ khi nào mà đầu óc mình lại toàn những thứ vớ vẩn đen tối như vậy. Tạ Minh Huyền ôm cô một chút, cô đã nghĩ đến phương diện đó.

 

Không được, không được.

 

Ánh nắng trưa ấm áp chiếu rọi, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, thỉnh thoảng lại bị những con cá Koi dưới nước quẫy đuôi làm tung bọt nước.

 

Tư Già tựa vào lan can bên hồ, ngơ ngẩn ngắm nhìn những con cá Koi trong nước.

 

Cực kỳ chấn động, con nào con nấy vô cùng xinh đẹp. Có con béo tròn, có con thon thả, có mấy con đỏ rực, toàn thân vảy đỏ au, nhìn đã thấy vui mừng phú quý, lúc bơi lội trông như hỏa tiễn bay lên.

 

Những con cá Koi này thật sự quá đẹp.

 

Tư Già nhìn đến mức động lòng, có một con cá Koi béo tròn vừa hay bơi về phía cô, đôi mắt đen sâu thẳm phồng lên nhìn cô, dường như muốn xin cô thức ăn. Tư Già không nhịn được đưa tay vào trong nước, sờ sờ lưng con cá Koi. Con cá này cũng không sợ cô, nó lượn một vòng trong nước, vẫy vẫy cái đuôi. Những con cá Koi khác dường như tưởng rằng chỗ nó có thức ăn, cả đàn rất nhanh ùa nhau kéo tới, dọa Tư Già giật nảy mình, sợ chúng nó ăn luôn tay mình, cô vội vàng rụt tay lại.

 

Giây tiếp theo, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ từ phía sau. “…”

Tạ Minh Huyền đang đứng thẳng sau lưng cô. Tư Già nghĩ thầm có gì đáng cười chứ, cô quay đầu lườm anh một cái.

 

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô khi ngắm cá, ánh mắt cô lại dán vào đàn cá Koi trong hồ.

 

“Tạ Minh Huyền, anh chụp cho em một tấm đi, em muốn chụp ảnh chung với mấy con cá Koi này.” Tư Già đột nhiên nghĩ ra, cô nói với người phía sau.

 

Lần sau không biết khi nào mới được nhìn thấy những con cá Koi này nữa, không phải ngày nào cũng có thể chạy đến Dự Viên, nên Tư Già muốn giữ lại một kỷ niệm.

 

Cô là người giỏi sai khiến người khác nhất.

 

Nhưng Tạ Minh Huyền lại chiều theo ý cô, lấy điện thoại từ trong túi ra.

 

Còn chưa mở được camera trên điện thoại, bỗng nghe một tiếng “tách” vang lên ở cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng “A!” của một đứa trẻ.

 

“…”

 

Tư Già và Tạ Minh Huyền nhìn về phía phát ra âm thanh. Bên kia, một bóng người đang lén lút ngồi xổm xuống, nhưng hai giây sau lại dường như cảm thấy mình không cần phải ngồi xổm nữa, thoải mái đứng dậy từ sau bụi cỏ, trong tay còn dắt một đứa bé khoảng năm tuổi.

 

Là Khúc Tạ Phỉ và Tư Nhụy…

 

Sao hai người này lại đi cùng nhau.

 

Tư Già nhìn sang bên kia, hai người đã đi tới. Tiểu Tư Nhụy vừa nhìn thấy cô đã cười rộ lên, điều này càng làm cho Khúc Tạ Phỉ có chút ngượng ngùng, bước chân đi còn chậm hơn cả một đứa trẻ, dường như có chút xấu hổ.

 

“Vừa rồi em đang chụp lén bọn chị à?” Đợi họ đến gần, Tư Già trực tiếp vạch trần, hỏi cô ta.

 

“…”

 

Đầu Khúc Tạ Phỉ thật sự muốn nổ tung, cô ta vốn chỉ đơn thuần muốn chụp lén một tấm, vì hình ảnh hai người đứng bên hồ ngắm cá… rất đẹp mắt, ai ngờ lại ngốc đến mức quên tắt tiếng chụp ảnh của camera.

 

Nhưng mà muốn chụp một tấm ảnh thì có sao chứ, một người là anh họ của cô ta, một người là chị dâu tương lai, còn không được chụp à?

 

“À, đúng vậy, bà ngoại em bảo em chụp, bảo em chụp nhiều ảnh vào, sau này làm kỷ niệm.” Khúc Tạ Phỉ lôi bà ngoại cô ta, tức bà nội của Tạ Minh Huyền ra làm lá chắn.

 

“…” Tư Già không tin lắm, nhưng chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng không muốn tỏ ra quá để ý. Dù sao Khúc Tạ Phỉ cũng là em họ của Tạ Minh Huyền. Ánh mắt cô rơi xuống người Tư Nhụy, miệng con bé này hình như đang nhai gì đó, đôi mắt to tròn đang nhìn cô. Tư Già cong môi, “Nhụy Nhụy, sao con lại ở cùng chị Tiểu Phỉ thế?”

 

Khúc Tạ Phỉ nói: “Em ‘bắt cóc’ con bé đến đây, muốn dẫn nó cùng đi xem cá Koi.”

 

Ai ngờ lại gặp được hai người họ. Trần Kiệu sáng nay có việc, không đến Dự Viên cùng cô ta được, chỉ có thể tham gia tiệc tối ở khách sạn. Tư Đàn, Tư Đề và mấy người cùng thế hệ nhà họ Tạ thì lại đang nói chuyện với các trưởng bối hoặc bận việc khác, không có ai để ý đến cô ta. Rảnh rỗi nhàm chán, lại không muốn ở một mình, cô ta dụ dỗ Tư Nhụy cùng đến đây chơi. Con bé này lại rất dễ dụ, cho nó mấy viên sô- cô-la là nó đặc biệt nghe lời.

 

Sau đó, bên hồ biến thành bốn người cùng ngắm cá Koi.

 

Một lúc sau, Tư Già và Khúc Tạ Phỉ không còn e dè nữa, bắt đầu cùng nhau chụp ảnh. em chụp cho chị xong, chị lại chụp cho em, như vậy sẽ không sợ đối phương không kiên nhẫn. Hai người còn kề sát vào nhau giơ điện thoại lên cao để chụp ảnh tự sướng.

 

Và Tạ Minh Huyền trở thành người trông trẻ—

 

Thấy đứa bé buộc tóc hai bím, giữa trán có một chấm đỏ, trông mũm mĩm đáng yêu trước mặt mình lần thứ ba lấy ra một viên sô-cô-la, thành thạo bóc giấy kẹo, chuẩn bị nhét vào miệng, Tạ Minh Huyền, với lập trường của một trưởng bối và trách nhiệm của một người lớn, liền nói: “Ăn nhiều như vậy, không sợ sâu răng à?”

 

Giọng điệu rất bình thường và bình tĩnh, Tạ Minh Huyền thậm chí không có một chút hung dữ nào. Chỉ là sắc mặt anh vốn là như vậy, nhàn nhạt,

lúc không có biểu cảm gì thì có chút lạnh lùng. Tư Nhụy nhìn anh hai giây, lại như bị dọa sợ, lùi về sau nửa bước, không kiềm chế được mà há miệng khóc toáng lên.

 

“Oa!”

 

“…”

 

Nghe thấy tiếng khóc, Tư Già và Khúc Tạ Phỉ đều quay đầu nhìn sang.

 

------oOo------

Comments