Chương 28

Chương 28

Trước đó toàn thân cô nổi sởi, vẫn chưa hết hẳn. Sáng nay lúc trang điểm, Tư Già thực ra đã cảm thấy hơi ngứa một chút, chỉ là cố gắng chịu đựng không gãi.

 

Vết sởi trên lưng, cô không có cách nào tự bôi được. Cuối cùng, cô thật sự đi theo Tạ Minh Huyền đến căn phòng này.

 

Những hoa văn điêu khắc trên cửa gỗ vô cùng tinh xảo, tất cả mọi thứ ở đây đều cổ kính, đi trong đó cứ như xuyên không về thời cổ đại. Vừa vào đông sương phòng, Tư Già đã bị một chiếc bình hoa bên cửa sổ thu hút. Cảm giác như mọi món đồ trang trí trong phòng đều là đồ sưu tầm. Cô còn đang đứng đó ngắm nghía thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại.

 

Cô quay đầu, nhìn Tạ Minh Huyền: “Sao anh lại đóng cửa…”

 

Cô luôn cảm thấy như vậy rất kỳ quái, một cảm giác không nói nên lời. Trong đầu Tư Già lại nảy ra những ý nghĩ không nên có.

 

Vẻ mặt Tạ Minh Huyền dường như cảm thấy cô đang hỏi một câu vô nghĩa. Đóng cửa xong, anh đi đến bên cửa sổ, cũng đóng hết cửa sổ lại, sau đó mới trả lời cô: “Muốn cho người khác thấy à?”

 

“…”

 

Thôi được, bôi thuốc thì phải c** q**n áo, đúng là không thể để người khác thấy.

 

Dự Viên có hệ thống sưởi ấm, mỗi gian phòng đều có, vì vậy khi đóng cửa lại, trong phòng càng trở nên ấm áp hơn. Tư Già nới lỏng chiếc áo choàng trên người.

 

“Em lên giường đi.” Tạ Minh Huyền nói.

 

Cửa ra vào và cửa sổ đã đóng, trong căn phòng kín mít chỉ có cô và Tạ Minh Huyền. Quần áo còn chưa cởi mà mặt Tư Già đã nóng bừng. “Hay là…”

 

“Hay là em vẫn tự mình làm vậy.” Không cần anh.

Tên đàn ông thối này, bề ngoài là muốn bôi thuốc cho cô, nhưng chắc chắn là muốn nhìn cơ thể cô. Dáng người cô đẹp như thế nào chẳng lẽ cô không biết sao? Kiểu mà mấy cậu sinh viên ngây thơ nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy máu mũi.

 

Cổ họng Tạ Minh Huyền bật ra một tiếng cười, anh đi đến trước mặt cô, trong tay vẫn cầm quả quýt, tung qua tung lại, “Em không cần phải ngại ngùng.”

 

“Chỗ nào của em mà anh chưa thấy qua?”

 

“…” A a a.

Anh phiền quá đi!

 

Tư Già im lặng không thèm để ý đến anh, nhưng có thể thấy rõ bằng mắt thường là mặt cô lại càng đỏ hơn một tầng.

 

Ai ngờ Tạ Minh Huyền tiện tay đặt quả quýt xuống một chỗ, rồi trực tiếp bế bổng cô lên. Eo và hai chân cô nằm gọn trên cánh tay anh, cơ thể Tư Già gần như căng cứng lại.

 

Phòng “Đông Sương” ở Tuệ Tâm Đường rất rộng rãi, phải đi qua một tấm bình phong khắc hoa và rèm châu lưu ly mới đến được chiếc giường Bạt Bộ bên trong. Khoảng cách dần dần gần lại, Tư Già theo bản năng ôm chặt cổ Tạ Minh Huyền.

 

Cũng không biết đang căng thẳng cái gì, rõ ràng là đã bị anh nhìn sạch sành sanh rồi, cũng không cần thiết phải giả vờ ngây thơ vào lúc này.

 

Dường như, có rất nhiều cảm giác đến từ việc… không muốn cho Tạ Minh Huyền xem.

 

Ít nhất là trong hai ngày này không muốn, bị nổi sởi, dáng người có đẹp đến mấy cũng khó coi.

 

Vì thế, đợi đến khi bị Tạ Minh Huyền đặt ngồi xuống mép giường, Tư Già kéo tay áo anh, lại nói: “Em vẫn muốn tự mình bôi.”

 

“Anh ra ngoài đi.”

 

Không khí yên tĩnh, Tạ Minh Huyền rũ mắt lướt qua mặt cô một vòng. Quần áo còn chưa cởi mà đã đỏ bừng, như bị luộc trong nước sôi vậy.

Vốn dĩ thật sự chỉ nghĩ đến việc bôi thuốc cho cô, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Tạ Minh Huyền không khỏi nảy sinh ý nghĩ khác. Lòng ngón trỏ của anh đặt lên cánh môi dưới hồng nhuận của Tư Già, mân mê.

 

Lông mi Tư Già run rẩy, cô quay mặt đi.

 

Khuôn mặt lại bị Tạ Minh Huyền giữ lại. Động tác này của anh làm đầu Tư Già ngửa lên trên. “Anh, anh làm gì vậy.”

 

Đã nói rồi mà, vốn anh không có thành tâm đến bôi thuốc cho cô, mà có ý đồ khác! Có mục đích khác!

 

“Em nói xem anh muốn làm gì.” Giọng Tạ Minh Huyền lành lạnh.

 

Tư Già mím môi, không để ý đến anh. Hơi thở lại bao trùm xuống, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi. “Muốn ‘làm’ em.” Giọng anh trầm thấp, nói thẳng ra.

 

“…”

 

b**n th**! Lão súc sinh!

 

Tư Già thầm mắng anh trong lòng.

 

Cô vẫn không nói một tiếng nào, nhưng gần như không thể kiểm soát, lồng ngực Tư Già hơi phập phồng lên, căng tròn, đường cong rõ ràng.

 

Bộ sườn xám màu đỏ rực này của cô rất ôm sát dáng người, phác họa ra những đường cong vô cùng quyến rũ, giờ phút này hiện ra trước mắt Tạ Minh Huyền, anh chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

 

Ánh mắt lướt một vòng, Tạ Minh Huyền véo khuôn mặt mềm mại như đậu hũ của Tư Già vào giữa, “Nhưng mà, bôi thuốc trước đã.”

 

“…”

 

“Vậy anh đừng bôi cho em nữa.” Tư Già bật ra một câu, đẩy Tạ Minh Huyền ra.

 

Tạ Minh Huyền bắt lấy cổ tay cô, “Ngoan nào.” Không cần không cần không cần!!

Lần này Tư Già kháng cự hơn bất cứ lần nào trước đây. Khi tay Tạ Minh Huyền đưa qua định gỡ nút áo của cô, cô đã ngăn lại không cho.

 

Nhưng không bao lâu sau, Tạ Minh Huyền đã hôn xuống. Nụ hôn có phần dịu dàng, không có cảm giác h*m m**n mãnh liệt như lúc ở trong vườn. Dường như Tạ Minh Huyền chỉ đơn thuần muốn hôn cô. Một nụ hôn thật dài, đến khi sắp hôn đến mức Tư Già không còn phân biệt được phương hướng, đôi tay với những đốt xương rõ ràng kia mới vươn đến

cúc áo trên cổ sườn xám của cô.

 

Bên trong sườn xám là một chiếc áo lót hai dây, cùng với sườn xám bị Tạ Minh Huyền c** s*ch sẽ.

 

Chiếc áo choàng bị Tạ Minh Huyền vớt lại, tạm thời khoác lên người Tư Già, sau đó anh bắt đầu bôi thuốc cho cô từng chút một.

 

Trước tiên là bôi ở vùng ngực, thực ra đã đỡ rất nhiều, chỉ còn một mảng nhỏ, ở bên ngực phải. Tạ Minh Huyền, một tay cầm thuốc mỡ, một tay cầm tăm bông, động tác vô cùng tỉ mỉ.

 

Cũng vì quá tỉ mỉ, đầu ngón chân Tư Già co lại, vành tai đỏ ửng lan dần lên trên.

 

Nếu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Minh Huyền, sẽ phát hiện anh rất nghiêm túc, một khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, giống như một vị thần quan từ thiên đình hạ phàm, không thông tỏ t*nh d*c nhân gian. Nhưng trước đó anh mới vừa hôn Tư Già, cô biết bộ dạng này của anh tuyệt đối là giả vờ.

 

Phần ngực cuối cùng cũng bôi xong, Tạ Minh Huyền ngồi xổm xuống. Tư Già cử động cánh tay, kéo áo choàng lại, che đi phần trước ngực,

nghe thấy Tạ Minh Huyền nói: “Chân, tách ra một chút.” Ôi ôi ôi.

Không được, người ta nghiêm túc như vậy, cô ở đây nghĩ nhiều như thế làm gì.

 

Tư Già giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghe lời anh làm theo.

 

Vết sởi ở đó cũng đã đỡ, gần như đã không còn, nhưng Tạ Minh Huyền vẫn bôi một lúc mới xong. Sau đó là bắp chân, lòng bàn chân, còn có lưng và vai.

 

Cuối cùng là… mông.

 

Lúc bôi ở bộ vị này, Tư Già không ngồi nữa mà nằm sấp trên giường, thân trên chỉ che một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, trông cực kỳ giống một nàng tiên cá.

 

Tình trạng da ở những nơi khác, Tư Già có thể tự dùng gương soi, duy chỉ có chỗ đó và lưng là không thể. Tư Già liền hỏi: “Thế nào rồi, vết sởi còn nhiều không?”

 

Tạ Minh Huyền không trả lời.

 

Không khí có chút yên tĩnh, Tư Già quay đầu lại.

 

“Hết rồi.” Cô thấy anh lấy một cây tăm bông mới từ trong túi, lại vặn nắp tuýp thuốc mỡ trong tay.

 

Vẻ mặt anh bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc thừa thãi, dường như không hề dao động chút nào khi đối mặt với cô—

 

Tư Già siết chặt một góc chiếc gối lụa dưới tay, “Vậy đừng bôi thuốc nữa, thuốc này hôi quá.”

 

Mới bắt đầu bôi không cảm thấy, chỗ nào cũng bôi một chút, bôi nhiều rồi, cô phát hiện mùi vị cũng không dễ chịu, có chút hăng.

 

Cô không muốn biến thành một cô dâu hôi hám đâu. “Bác sĩ nói, tốt nhất là nên bôi hết một lượt.”

“…”

 

“Vậy anh…” Nhanh lên đi chứ.

 

Lúc này thuốc mỡ chắc đã nặn ra xong rồi, nhưng lại không cảm nhận được động tác tiếp theo.

 

Đợi thêm một lúc, Tư Già không nhịn được, quay đầu nhìn Tạ Minh Huyền.

 

Chắc không phải ảo giác của cô đâu, loáng thoáng, cô thấy đáy mắt đen của anh lại hơi hoe đỏ. Lực nắm chặt vỏ gối mạnh hơn, cuối cùng cô

thúc giục anh: “Anh nhanh lên, Tạ Minh Huyền.”

 

 

Thuốc cuối cùng cũng bôi xong, nghe thấy Tạ Minh Huyền nói tiếng “Xong rồi”, Tư Già chuẩn bị chống người dậy khỏi mép giường thì có thứ gì đó rơi xuống. Qua khóe mắt, cô thấy tuýp thuốc mỡ và cây tăm bông đã dùng đều rơi xuống, lăn đến bên phải giường, như bị người ta ném xuống. Tư Già còn chưa kịp ngồi dậy thành công, đã cảm thấy lưng bị người ta đè xuống.

 

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, lúc này có người gọi điện thoại đến, chiếc điện thoại đặt ngay bên gối rung không ngừng, màn hình hiện lên tên người gọi: Khúc Tạ Phỉ.

 

Mặt đỏ bừng, Tư Già do dự một chút, vẫn cầm điện thoại lên nghe máy, “Alo.”

 

Tiếng khóa thắt lưng có chút vang, cô không có cách nào giả vờ không nghe thấy, c*n m** d***.

 

“Tư Già, em làm rơi vòng tay rồi! Lúc đi ra hồ nước em nhớ là vẫn còn mà! Cái vòng đó em rất thích, là quà sinh nhật Trần Kiệu tặng em năm nay đó! Phiền quá đi, có phải là lúc em chạy đi tìm chị và Tư Nhụy thì bị rơi không?”

 

“…”

 

Cái này hỏi cô, làm sao cô biết được chứ.

 

Chiếc áo choàng màu trắng gạo lúc này bị người phía sau vạch ra, như muốn lau sạch thuốc mỡ trên lưng cô, anh cũng không chê bẩn, lòng bàn tay có chút nóng lướt trên lưng cô. Toàn thân Tư Già run lên, cô siết chặt điện thoại, khẽ nghiêng mặt. Phía bên kia giường lún xuống, cô thấy Tạ Minh Huyền…

 

Chiếc quần tây màu đen trên người anh vẫn chưa cởi, bộ lễ phục này là để phối hợp với bộ sườn xám của cô.

 

Tạ Minh Huyền mặc đồ đen, chung quy vẫn có cảm giác áp bức hơn khi mặc đồ trắng. Qua khóe mắt, hai đầu gối kề sát bên hông cô có chút dễ thấy. Tư Già đang nói chuyện điện thoại với Khúc Tạ Phỉ không tiện nói anh, rất gáp gáp trả lời người trong điện thoại: “Không nhớ ra được, vòng tay đó, trông như thế nào?”

 

Đầu óc thật là không dùng được.

 

Cô hỏi cái này có ích lợi gì chứ! Trước đó hình như cô có liếc qua chiếc vòng tay của Khúc Tạ Phỉ, vì làm thiết kế trang sức nên cô tương đối chú ý đến mảng này.

 

Hình như là một chuỗi bồ đề ngọc trắng. Rất đẹp.

“Màu trắng!! Là một chuỗi bồ đề ngọc trắng! Trần Kiệu cố ý đi chùa cầu cho em đó! Ôi ôi ôi vườn lớn quá, cũng không biết em làm rơi lúc nào

nữa.”

 

Chạm vào một chút rồi lại đi xuống, đi xuống, Tư Già thiếu chút nữa không kìm được mà phát ra tiếng, lông mi run rẩy, “Em, em kêu thêm

 

mấy người làm giúp em tìm xem, dọc theo con đường lúc nãy chúng ta về, bên hồ nước cũng tìm xem.”

 

“Được! Em—”

 

Không có cách nào nghe Khúc Tạ Phỉ nói gì nữa. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại, bên kia sợ là sẽ nghe thấy âm thanh gì đó không hay.

 

Mặt căng đến đỏ bừng, Tư Già gần như không cầm nổi điện thoại, điện thoại rơi xuống, lăn đến bên cạnh gối.

 

Không để cô cứ nằm sấp như vậy mãi, Tạ Minh Huyền làm một lúc, rồi lật cô lại, hơi thở bao trùm xuống.

 

Đường cong ở một nơi nào đó của cô thật sự quá kiêu hãnh, lúc đóng lúc mở, giống như hai ngọn đồi no đủ.

 

Lại trắng đến chói mắt.

 

Một luồng nóng rực, dán lên trên.

 

Tim Tư Già đập nhanh hơn, mặt như muốn chín, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông trầm đến đáng sợ, “Dùng ngực trước nhé?”

 

“Không cần.” Tư Già lên tiếng.

 

Nhưng Tạ Minh Huyền vẫn từng chút từng chút cọ xát lên. Tư Già bấu chặt lấy đệm giường, đáy mắt phủ một lớp hơi nước, như sắp khóc.

 

Có người làm vào Tuệ Tâm Đường quét dọn vệ sinh. Mọi khi là một ngày quét dọn hai lần, dọn dẹp lá rụng trong sân. Hôm nay đặc biệt, nửa tiếng lại phải quét dọn một lần.

 

Cửa phòng “Đông Sương” đóng chặt, cửa sổ cũng đóng chặt. Các người làm không suy đoán, chỉ cẩn thận làm vệ sinh.

Chỉ là mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái.

------oOo------

Comments