Chương 36

Chương 36

Đăng ký kết hôn…!!

 

Tư Già khựng lại. Cô nhìn vào gương, Tạ Minh Huyền đang ôm cô từ phía sau, tư thế của họ vô cùng thân mật.

 

Bây giờ không có người ngoài, không cần phải diễn nữa, nhưng tại sao tim cô vẫn đập nhanh thế này?

 

“Chúng ta vừa mới đính hôn mà…” Tư Già nói.

 

Mới đính hôn đã đăng ký ngay sao? Cô cứ ngỡ phải đợi tổ chức hôn lễ xong xuôi. Nhưng cô cũng không rõ lắm, quy trình kết hôn của người khác là thế nào, là đăng ký trước hay tổ chức lễ cưới trước.

 

“Đúng vậy, đã đính hôn rồi.” Tạ Minh Huyền cũng đang nhìn vào gương. “Cho nên, có thể đi đăng ký.”

 

“…”

 

Tư Già vẫn cảm thấy quá nhanh. Thực ra, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

 

Đính hôn, tổ chức hôn lễ, tất cả đều là hình thức, để cho mọi người biết họ đã về chung một nhà. Nhưng nếu đi đăng ký kết hôn, họ sẽ là vợ chồng hợp pháp trên phương diện pháp luật, sẽ liên quan đến rất nhiều vấn đề.

 

Kết hôn rồi, sau này muốn ly hôn cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

 

Tư Già đưa tay sờ lên sợi dây chuyền hồng ngọc trên cổ, đột nhiên cảm thấy đây không phải là một sợi dây chuyền, mà là… một chiếc gông xiềng lộng lẫy?

 

Cô lại nhìn sang phòng chứa đồ xa hoa tráng lệ trước mắt, hơi thở khẽ ngưng lại.

 

Không có thứ gì có thể dễ dàng đạt được. Nếu cô không có thân phận

“Bà Tạ”, những thứ này Tư gia không thể cho cô. Từ nhỏ cô không thiếu tiền, tuy Tư Bắc Nhược không mấy quan tâm, không cho cô nhiều tình thương của mẹ, nhưng về mặt tiền bạc chưa bao giờ bạc đãi cô, thẻ tín

 

dụng luôn để cô quẹt thoải mái. Nhưng mức độ xa hoa của Tư gia, còn kém xa Tạ gia. Tập đoàn Kinh Hoa gần như khống chế hai phần ba huyết mạch kinh tế của cả nước.

 

Mà Tạ Minh Huyền, hiện tại chính là người cầm quyền mới của Kinh Hoa.

 

Thấy cô không đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn còn có chút ngây ngốc, Tạ Minh Huyền cúi đầu, nắm lấy chiếc cằm mềm mại của cô, xoay mặt cô lại. “Đang nghĩ gì vậy?”

 

Ánh mắt Tư Già đối diện với anh, lời nói bật ra mà không qua suy nghĩ: “Anh không sợ sau này em chia tài sản của anh à?”

Câu hỏi này có chút thẳng thừng, nhưng đó thực sự là một vấn đề. Sau khi kết hôn, cô có thể cùng hưởng chung tài sản của Tạ Minh

Huyền. Mỗi một khoản tiền khổng lồ anh kiếm được sau này, có một nửa sẽ thuộc về cô, trừ khi Tạ Minh Huyền lập một bản thỏa thuận tiền hôn nhân.

 

Rất nhiều nhà tài phiệt sẽ làm như vậy. Tài sản quá nhiều, không thể nào sau khi kết hôn lại thực sự chia sẻ cùng vợ mình.

 

Thấy khóe môi Tạ Minh Huyền cong lên, ánh mắt kia như đang nói “đồ hám tiền này”, anh vỗ nhẹ lên má cô: “Không phải ly hôn mới chia được tài sản sao?”

 

“Mới vừa đính hôn, em đã nghĩ đi đâu vậy.”

 

“Chưa biết chừng đâu,” Tư Già gạt tay anh xuống, quay mặt lại nhìn vào gương, “Sau này nhỡ đâu anh bị tiểu tam, tiểu tứ, hay là tiểu ngũ nào đó

 

câu mất hồn, quyết tâm muốn ly hôn với em thì sao. Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”

 

Anh đã nhận ra, cô vợ chưa cưới này của anh, thực sự không tin tưởng anh.

 

“Vậy còn em thì sao?” Tạ Minh Huyền lại lần nữa nắm lấy mặt cô. Trong gương, gương mặt nhỏ nhắn của Tư Già lại bị bàn tay to lớn của anh bao trọn. Anh nhại lại lời cô: “Sau này nếu em bị tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ nào đó câu mất hồn, có quyết tâm muốn ly hôn với anh không?”

 

“…”

 

Giọng nói trầm thấp, đều đều mang theo chút âm sắc kim loại của anh, khi lặp lại lời cô, sao nghe cứ khó chịu thế nào ấy.

 

Anh cũng thật biết cách bắt chước, đúng là một diễn viên đại tài. Diễn viên xuất sắc nhất hôm nay không phải cô, mà chính là anh!

“Em mới không có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ gì hết, không thấy mệt à.” Tư Già nói.

 

Đối phó với một mình Tạ Minh Huyền đã đủ mệt rồi, đặc biệt là ở phương diện kia.

 

Không phải đầu óc Tư Già đen tối, mà là cô vừa mới trải qua ngày hôm qua.

 

Sáu lần, đúng sáu lần!

 

Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa th*n d***, cô việc gì phải tự tìm phiền phức cho mình, còn đi tìm tiểu tam, tiểu tứ làm gì.

 

Tạ Minh Huyền nhìn cô trong gương, thấy má cô ửng hồng một lớp, lực tay anh thả lỏng, khẽ xoa má cô. “Anh cũng sẽ không.”

 

Giọng anh nhẹ hơn lúc trước, có chút nhàn nhạt: “Anh đã nói rồi, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có.”

 

Anh xoay người cô lại, đối mặt với anh, hơi thở tiến lại gần: “Hiểu chưa?”

 

Lời này, dường như là một lời hứa với cô.

 

Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai anh nói điều này.

 

Tai Tư Già hơi nóng lên. Cô không phản bác anh, tay sờ lên sợi dây chuyền hồng ngọc trên cổ, khẽ gật đầu.

 

“Với lại,” tay Tạ Minh Huyền đặt lên gáy cô, xoa nhẹ, “Tài sản của anh cũng không sợ chia cho em.”

 

“Em có được nhận một nửa thì phần còn lại của anh vẫn giàu ngang một nước, đủ tiêu đến mười đời.”

 

“…”

 

Anh đang “Versailles” đấy à.

 

Tư Già không nói gì, lại gật đầu lần nữa.

 

Bộ dạng này trong mắt Tạ Minh Huyền trông rất ngoan ngoãn. Anh bế cô lên, đặt lên mặt quầy trưng bày phía sau. Tư Già giật mình. “Anh làm gì vậy?”

 

Sẽ không phải lại muốn làm chuyện đó đấy chứ? Tư Già phát hiện h*m m**n của Tạ Minh Huyền thật sự rất mạnh. Cô theo bản năng đưa tay

che ngực, nhưng điều gì đến vẫn sẽ đến, Tạ Minh Huyền cúi xuống hôn cô.

 

Cô bị anh vây chặt, không thể động đậy, hơi thở có chút rối loạn, tim cũng đập nhanh hơn.

 

Cô đã đoán trước rồi, và đoán không sai chút nào. Nếu Tạ Minh Huyền rảnh rỗi, không có việc gì làm, anh có thể “làm” cô cả ngày mất.

 

Rất nhanh đã bị Tạ Minh Huyền hôn đến mê man, một chiếc dép lê của Tư Già rơi xuống đất.

 

“Không được, anh… anh chỉ được hôn thôi,” giọng Tư Già hơi run, “Vẫn còn đau.”

 

Cổ chiếc váy len sớm đã bị kéo trễ xuống một bên, vùng da thịt trắng nõn quả thật còn hấp dẫn hơn cả đào mật, nụ hồng ở giữa đã bị anh gặm đến đỏ ửng.

 

Tạ Minh Huyền dừng lại, bế Tư Già từ trên quầy xuống.

 

Lúc này, ý thức của Tư Già có chút hỗn loạn, lâng lâng. Cô mơ hồ nói một câu: “Em muốn qua bên kia thử váy.”

 

Tạ Minh Huyền hôn lên tóc cô một cái, giọng nói khàn đặc: “Ừ.” “Anh bế em đi.”

 

Tạ Minh Huyền thật sự bế Tư Già đến trước một tủ quần áo, dãy đó toàn là váy. Lúc cô chọn váy, Tạ Minh Huyền đứng phía sau áp sát vào người cô, khiến cô khó chịu vô cùng, mặt đỏ bừng.

 

Tủ quần áo bên này cũng làm bằng kính trong suốt, tấm kính phản chiếu bóng dáng của hai người. Tư Già thấy đuôi mắt Tạ Minh Huyền hơi phiếm hồng.

 

“Cái này.” Cô nói muốn thử đồ chỉ là một cái cớ, không thật sự muốn thử, chọn quần áo cũng chỉ để phân tán sự chú ý của Tạ Minh Huyền. Nhưng anh ngược lại còn giúp cô chọn một chiếc, nhấn một nút bên cạnh, ngăn tủ từ từ hạ xuống, một chiếc váy từ tầng trên cùng như thang máy trượt xuống trước mặt cô. Tạ Minh Huyền lấy chiếc váy ra. “Mặc vào đi, anh xem.”

 

“…”

 

Đây là một chiếc váy ngắn!

 

Kết hợp với áo hai dây ngắn cũn cỡn, cực kỳ khêu gợi và mang phong cách thuần dục.

 

Tư Già chuẩn bị từ chối, Tạ Minh Huyền đã dỗ dành: “Sẽ rất đẹp.” “Em mặc vào đi.”

Vốn dĩ cô rất thích được người khác khen đẹp, khen một trăm lần cũng không chán, đặc biệt là thích nghe Tạ Minh Huyền khen.

 

Ngày thường anh luôn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, chỉ có những lúc thế này mới giống một người đàn ông bình thường.

 

Không chống lại được sự dụ dỗ của anh, Tư Già thật sự đi thay đồ. Kết quả của việc thay đồ là, bộ quần áo đó đã bị hủy hoại, vì bị Tạ Minh Huyền xé rách.

 

Anh đúng là một tên b**n th**, cô mặc vào đàng hoàng, anh lại phá hỏng toàn bộ.

 

Chiếc áo hai dây chỉ còn vắt hờ trên người, hai tay Tư Già đã trở nên đỏ ửng, miệng cũng hơi sưng đỏ.

 

Một tấm gương lớn sát đất trong phòng chứa đồ đã ghi lại toàn bộ cảnh hỗn loạn.

 

Khi cơ thể cô run lên, Tạ Minh Huyền đứng trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng v**t v* cằm cô.

 

Sợi dây chuyền hồng ngọc bồ câu huyết quý giá, không biết đã rơi ở đâu, có lẽ đang nằm lẫn lộn cùng mấy mảnh vải vụn.

 

Viên hồng ngọc quý giá trên sợi dây chuyền đó, chỉ một viên thôi cũng có thể bán đấu giá với giá trên trời, lúc này lại nằm lạnh lẽo trên mặt đất không ai ngó ngàng.

 

Ánh sáng từ chùm đèn pha lê dài chiếu xuống, phủ lên viên đá quý một vầng sáng mờ ảo.

 

——

 

Điện thoại rung lên vài tiếng. Tư Già, người vừa được Tạ Minh Huyền bế vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhấc gối lên, mò lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

 

Phong Hi Dao gửi cho cô vài tin nhắn WeChat.

 

【 Cưng ơi, tiệc đính hôn của cậu còn xảy ra chuyện như vậy nữa hả?!

【 Tớ nghe mấy cô bạn trong giới bàn tán rồi, nói là thực ra Tư Đề muốn cướp hôn phu của chị gái mình! Còn nghe nói sáng nay Tư Đề đã bay ra nước ngoài rồi, cũng được đấy, biết không còn mặt mũi nào gặp ai nên

chuồn nhanh thật. 】

【 Tớ mới vừa quay xong show thực tế đây, cái show này lắm chuyện thật, còn thu cả điện thoại của bọn tớ! Mới vừa cầm được điện thoại, đã

có mấy người hỏi tớ chuyện đính hôn của cậu và Tạ Minh Huyền, ai ngờ tớ còn không biết nhiều bằng họ. Tiểu hồ điệp, chuyện tối qua không ảnh

hưởng đến cậu và Tạ Minh Huyền chứ? 】

 

Hôm nay hai tay Tư Già đã hoạt động quá sức, lúc này vẫn còn hơi run và mỏi, khiến việc gõ chữ không được nhanh nhẹn. Móng tay xinh đẹp

của cô chọc vào màn hình một lúc mới gõ xong: 【 Tư Đề ra nước ngoài rồi? 】

 

Chuyện này Tư Già cũng không biết. Cô ngủ đến chiều mới dậy, dậy xong chỉ ăn một bữa tối, lại bị Tạ Minh Huyền bắt nạt một trận, tin tức còn không cập nhật bằng Phong Hi Dao.

 

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 …… 】

 

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Đúng vậy, cậu không biết à? Tư Đề đi Pháp rồi. 】

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Chuyện này ồn ào lắm, nhưng cũng chỉ bàn tán trong giới thôi, cậu yên tâm, mọi người đều đang cười nhạo Tư Đề, không ai nói gì cậu đâu. 】

 

Mi mắt Tư Già cụp xuống, sắc mặt nhàn nhạt.

 

Tư Đề đúng là tự làm tự chịu. Nếu cô ta không gây ra chuyện đó, cô cũng không đến mức phải vạch áo cho người xem lưng trước mặt bao nhiêu người như vậy.

 

Trong khoảng thời gian này, e rằng không chỉ Tư Đề, mà cả những người lớn trong nhà họ Tư cũng chẳng vui vẻ gì.

 

Tiếng xấu đồn xa, nhà họ Tư không thể bịt miệng được hết mọi người.

 

Tư gia quan tâm đến danh tiếng, nhưng bản thân Tư Già thì không. Cô đã sớm quen với việc bị người khác bàn tán, đã từng bị tạt bao nhiêu

nước bẩn lên người. Nghĩ lại, Tư Đề đi nước ngoài cũng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa, không nhìn thấy cô ta, cô sẽ yên tĩnh hơn nhiều.

 

 

Tư Già ôm gối, trò chuyện với Phong Hi Dao một lúc, không bàn nhiều về chuyện này nữa mà chuyển sang quan tâm cô bạn: 【 Quay show có vui không? Sao lại bị thu điện thoại? 】

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Bắt chước cuộc sống nông thôn đó mà, chỉ được dùng điện thoại của nhà tài trợ. Đúng rồi, nhà tài trợ cho show này còn có công ty của chồng cậu nữa đó. 】

Kinh Hoa tài trợ rất nhiều chương trình, Tư Già không nghĩ nhiều, nhưng trong đầu đột nhiên nảy ra điều gì đó, nghĩ đến một người.

 

Cô nhớ Phong Hi Dao từng nói, cô ấy sẽ quay show cùng với bạn gái cũ của Tạ Minh Huyền, Lê Sư Sư. Theo thời gian cô ấy nói, chính là show này…

 

Cô gõ chữ, hỏi: 【 Có phải còn có cả Lê Sư Sư không? 】

Bên kia vài giây sau mới trả lời: 【 À… đúng, có cô ta. 】 Câu hỏi này như một tiếng chuông báo động, thái dương Phong Hi Dao giật giật.

 

Cô ấy hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện Kinh Hoa tài trợ cho show này, vì Lê Sư Sư cũng ở đây, sợ Tư Già sẽ suy diễn lung tung.

 

Cô ấy vội lái sang chuyện khác: 【 Nhưng mà cái show này mệt chết đi được tớ nói cậu nghe! Chị đây đã làm bao nhiêu việc nhà nông, chăn cừu

cả buổi sáng, làm xong còn không được tắm ngay, bây giờ người toàn mùi. Làm xong việc, chương trình còn không cung cấp bữa tối, mấy khách mời phải tự mình vào bếp. May mà chị đây võ nghệ cao cường,

nấu cơm không làm khó được chị. 】

Tư Già mân mê sợi tua rua trên gối. Đoạn tin nhắn dài phía sau của Phong Hi Dao cô không đọc vào được nữa. Cô có chút muốn hỏi về chuyện của Tạ Minh Huyền và Lê Sư Sư hồi đại học, có lẽ Tần Bạch Diệp đã kể cho Phong Hi Dao nghe. Nhưng nếu hỏi, sẽ có vẻ như cô rất để tâm đến Tạ Minh Huyền.

 

Tỉnh táo lại đi, mày chỉ yêu tiền của anh, yêu tài phú và địa vị của anh thôi, quan tâm đến đời sống tình cảm quá khứ của anh làm gì.

 

Hơn nữa, quá khứ chính là quá khứ!

 

Cô vùi cằm vào gối, nén lại không hỏi, trò chuyện với Phong Hi Dao về những chuyện khác. Phong Hi Dao chỉ có thời gian ăn tối mới được dùng điện thoại của mình, buổi tối còn phải tiếp tục quay. Show đó quay 24/24, kéo dài nửa tháng, sau đó cắt thành 10 tập. Trò chuyện không bao lâu, Phong Hi Dao phải đi. Tư Già đặt điện thoại xuống, đổi tư thế nằm trên giường.

 

Mệt mỏi cả ngày hôm qua, hôm nay cô đúng là đã thực hiện được mong muốn ngủ bao nhiêu tùy thích. Nhưng lúc này tâm trạng lại không tốt lắm. Cô lại cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tạ Minh Huyền.

 

【 Tay đau quá, mỏi quá, anh qua đây xoa bóp cho em. 】

Tạ Minh Huyền chiếm hết tiện nghi của cô xong, không biết lại đi đâu làm gì, có lẽ lại vào thư phòng làm việc. Nhưng Tư Già không quan tâm, bây giờ cô muốn Tạ Minh Huyền qua xoa tay cho cô.

 

【 Được. 】 Bên kia đồng ý.

 

Tư Già lật người trên giường, vung vẩy chân chờ anh.

 

Đợi khoảng năm phút, cô nghe thấy tiếng động ở cửa. Tạ Minh Huyền ôm một chiếc laptop màu đen đi vào, tai đeo tai nghe Bluetooth.

 

Tư Già nhìn anh, thầm nghĩ anh đang làm gì vậy. Đợi người đàn ông đến mép giường, cô mới thấy anh đang họp video…

 

Lúc này, Tạ Minh Huyền cũng đã tắt màn hình bên mình, tắt cả microphone, chỉ để chế độ nghe.

 

Sau đó anh đặt máy tính sang một bên, ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ lên đùi mình, ra hiệu cho Tư Già.

 

“…”

 

“Thôi… cái đó, anh cứ họp đi.” A a a, cô đâu có biết Tạ Minh Huyền đang họp! Nếu biết, cô đã không gọi anh qua.

 

Tư Già quay đầu đi không để ý đến Tạ Minh Huyền.

 

Trên eo có một sức nặng, cô lại bị Tạ Minh Huyền ôm qua, đặt lên đùi anh. Cô nghe thấy anh nói: “Không sao.”

 

Cánh tay anh vòng qua sau lưng cô. “Xoa tay phải trước nhé?” “…”

Mặt Tư Già đỏ bừng. Cô quay đầu lại, trên màn hình là vài ô cửa sổ nhỏ, trong mỗi ô là một người đang ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt có vài phần kính sợ.

 

Thấy màn hình bên Tạ Minh Huyền đột nhiên đen ngòm, cũng không có tiếng, họ dường như có chút hoang mang.

 

Tay phải của cô đã được Tạ Minh Huyền nắm lấy, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Bàn tay thon dài còn lại của anh vươn qua nhấn vào bàn phím máy tính. “Tiếp tục nói đi, tôi đang nghe.”

 

Nói xong câu đó, anh lại tắt microphone.

 

Tư Già mím môi, đã nằm trong lòng Tạ Minh Huyền rồi, không tiện cử động.

 

Lúc họp, Tạ Minh Huyền hoàn toàn khác với con người anh ở phòng

chứa đồ lúc nãy. Anh có chút nghiêm túc, vô cùng đứng đắn, một bên tận tình xoa tay cho cô, một bên yên lặng và nghiêm túc lắng nghe những người trên màn hình báo cáo công việc.

 

Tư Già lại cảm thấy không được tự nhiên lắm. Mặc dù được xoa tay rất thoải mái, cô vẫn khẽ động đậy chân.

 

Không biết là muốn bảo cô đừng lộn xộn, hay là để dỗ dành sự bướng bỉnh nho nhỏ của cô, Tạ Minh Huyền đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.

 

Tai Tư Già nóng bừng.

 

Dường như chưa đủ, anh lại hôn thêm một cái nữa, lần này là lên má cô.

 

“…Dự án đó tiếp tục đẩy mạnh, các chỉ số không được giảm, vấn đề này phía Gia Hằng phải tự mình giải quyết…”

 

Người đàn ông đáng ghét, họp hành mà còn có thể trêu chọc đến mức mặt cô đỏ bừng.

 

Tư Già khẽ véo vào đốt ngón tay trỏ của Tạ Minh Huyền.

------oOo------

Comments