Chương 4

Chương 4

【Trời ạ, sao anh có thể nói như vậy được chứ.】

【Bởi vì anh bị bệnh đó.】

Bữa sáng ư? Không đời nào cô xuống lầu ăn cùng Tạ Minh Huyền. Bảo cô xuống lầu ăn cơm là cô phải xuống lầu ăn cơm sao?

 

Sau câu nói vừa rồi của Tạ Minh Huyền, Tư Già tức đến phát điên. Cô còn chưa kịp tỏ thái độ gì thì anh đã ra khỏi cửa xuống lầu trước. Vẫn còn ấm ức, Tư Già lấy điện thoại, bật chế độ xả giận với cô bạn thân Phong Hi Dao.

 

Cô không có nhiều bạn thân để tâm sự, phần lớn chỉ là mối quan hệ xã giao. Cô quen Phong Hi Dao từ trước khi cô ấy bước chân vào giới giải trí. Khi đó, cô chỉ xuất phát từ lòng tốt, thấy cô ấy chưa học xong đại học và cấp ba đã phải đi hát ở quán bar, trong nhà lại còn có bà ngoại già yếu bệnh tật, nên đã giúp đỡ cô ấy một ít tiền, không muốn cô ấy lãng phí nhan sắc và tài năng. Cứ như vậy mà họ quen nhau, cô đã dõi theo cô ấy từng bước đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

 

Hơn nữa, Phong Hi Dao gần như luôn ngủ sớm dậy sớm, giờ này chắc chắn đã tỉnh.

 

【Quá đáng thật, tớ còn tưởng Tạ tổng chỉ cao lãnh thôi, ai ngờ miệng lưỡi cũng độc địa như vậy.】

【Ủa khoan, hai người tối qua ngủ chung một phòng à?? Được đấy tiểu hồ điệp, tốc độ phát triển của hai người nhanh thật đấy. Lần đầu là tai nạn thì thôi đi, tối qua cũng là tai nạn à?】

Trai đơn gái chiếc, lại còn ngủ chung một phòng, cô ấy không tin là không xảy ra chuyện gì.

 

Không ngờ Phong Hi Dao lại có thể bắt được điểm mấu chốt này, đúng là đánh thẳng vào điểm yếu mà.

 

【Đừng nói nữa, Tạ Minh Huyền đúng là lão già khốn nạn. Đã ngủ với tớ, ngủ sướng rồi, mà sáng hôm sau tớ chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy mà anh ta cũng không thể thỏa mãn!】

 

【Trời ơi, anh ta c**ng b*c cậu à?! Như vậy là phạm pháp đó, hai người còn chưa kết hôn, thủ tục đính hôn còn chưa xong đâu.】

 

Tuy hỏi vậy nhưng Phong Hi Dao cảm thấy khả năng này không lớn. Với thân phận của Tạ Minh Huyền, lại lớn hơn Tư Già mấy tuổi, chắc không đến mức có hành vi cầm thú như lời Tư Già nói.

 

Câu hỏi này khiến Tư Già không biết trả lời thế nào.

 

Cô quấn vài lọn tóc quanh ngón tay, trả lời: 【Không… anh ta không có lá gan đó đâu.】

 

Ghét Tạ Minh Huyền là một chuyện, nhưng cũng không đến mức muốn anh dính dáng đến pháp luật.

 

Nói chuyện một hồi, Tư Già ngáp một cái, nước mắt rơm rớm. Nắm chặt tấm chăn dưới cằm, cô chuyển sang gửi tin nhắn thoại: 【Thôi, không lãng phí tâm trạng với gã đàn ông thối tha này nữa. Tớ ngủ bù đây, không thì hôm nay khí sắc chắc chắn sẽ không tốt.】

Căn phòng ngủ lúc này trống rỗng và yên tĩnh, chỉ còn vương lại chút hương gỗ nhàn nhạt. Tư Già day day thái dương, uể oải trượt người xuống giường, mí mắt từ từ khép lại.

 

Tối qua còn lo mất ngủ, bây giờ đã là buổi sáng, ngược lại rất nhanh ý thức đã mơ hồ, chìm vào giấc ngủ ngày sâu hơn.

 

Dù sao tối qua cũng đã vận động kịch liệt, cơ thể vẫn còn rất mệt mỏi.

 

Đợi đến khi tỉnh lại, đã là giữa trưa. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu

qua khe rèm. Tạ Minh Huyền đã đi rồi. Anh là một người bận rộn, đương nhiên sẽ không đợi cô. Nhưng anh đã sắp xếp một tài xế ở biệt thự đợi

để đưa cô về khách sạn. Tuy nhiên, vì vẫn còn chút oán khí với Tạ Minh Huyền, Tư Già không nhận ý tốt này. Cô cũng không ăn cơm ở trang viên, chỉ rửa mặt thu dọn xong xuôi rồi tự mình gọi xe trên mạng đến đón về khách sạn trong thành phố.

 

Bộ quần áo trên người là do quản gia của Tạ Minh Huyền sắp xếp, một chiếc váy liền kiểu Pháp màu trắng tinh, trông khá tầm thường. Trong mắt Tư Già có chút quê mùa, thiết kế ren ở cổ áo và cổ tay áo khiến cô rất chán ghét. Bốn năm đại học đều ngâm mình trong học viện nghệ thuật ở nước ngoài, cô không thể chấp nhận việc ăn mặc tùy tiện, đó hoàn toàn không phải phong cách của cô. Xe vừa đến khách sạn, cô đã nhanh lên lầu thay một bộ khác.

 

Cùng lúc đó, Tạ Minh Huyền vừa kết thúc cuộc đàm phán với chủ tịch tập đoàn Húc Thụy tại phòng làm việc trên tầng cao nhất. Sau đó còn có lịch trình tham quan nhà xưởng.

 

Đối với sự xuất hiện của người này, các giám đốc và quản lý cấp cao của Húc Thụy rất nghiêm túc đối đãi, lấy ra mười hai phần tinh thần để nghênh đón, không dám tỏ ra chút lơ là. Họ đã bắt đầu căng thẳng từ nửa tháng trước khi Tạ Minh Huyền đến. Húc Thụy là một công ty viễn thông mới nổi ở Cảng Thành, thế lực rất mạnh, năm ngoái vừa được niêm yết trên sàn chứng khoán. Nhưng từ khi thành lập, họ đã bị nhiều đối thủ trong ngành chèn ép, đặc biệt là các doanh nghiệp lâu đời. Nếu có thể dựa vào cây đại thụ Kinh Hoa, bước chân của Húc Thụy sẽ vững vàng hơn nhiều.

 

Húc Thụy cũng đang rất cần một lượng lớn vốn đầu tư.

 

Dưới sự dẫn đường của chủ tịch Húc Thụy, Tạ Minh Huyền đi vào nhà xưởng 5G. Theo sau họ là hơn mười vị quản lý cấp cao, bên trái còn có một nữ hướng dẫn viên eo thon chân dài, mặc đồng phục công sở gọn gàng.

 

Nhà xưởng 5G này rộng 60.000 mét vuông, môi trường vô cùng sạch sẽ. Trong phân xưởng và trên dây chuyền sản xuất gần như không thấy công nhân, thay vào đó là các loại robot và thiết bị AI, kỹ thuật số tiên tiến thay thế con người làm việc. Đèn huỳnh quang trên trần nhà phát ra ánh sáng trắng trong. Nữ hướng dẫn viên tay cầm bảng số liệu, tay kia cầm một cây bút máy màu đen, được huấn luyện bài bản để giới thiệu cho Tạ Minh Huyền, trong giọng nói có một chút căng thẳng.

 

Chủ tịch Húc Thụy đứng bên phải Tạ Minh Huyền trông cũng không khá hơn, chỉ sợ có sai sót gì sẽ khiến Tạ Minh Huyền từ bỏ ý định đầu tư vào họ.

 

Trong không giang vang lên tiếng rung của điện thoại.

 

Mí mắt Tạ Minh Huyền khẽ rũ xuống, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

 

Cô hướng dẫn viên rất biết ý, lập tức ngừng nói.

 

Quản gia ở trang viên Vân Sơn gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Minh Huyền, báo cáo hành tung của Tư Già: 【Thưa ngài, sau khi cô Tư dậy đã không dùng bữa ở trang viên. Sau đó cô ấy cũng không đi chiếc xe

ngài đã sắp xếp mà tự gọi xe rời đi. Tuy nhiên tài xế của chúng ta đã đi theo suốt chặng đường, hiện tại cô Tư đã đến khách sạn Châu Nghi.】

Đọc xong tin nhắn, vẻ mặt Tạ Minh Huyền không có chút gợn sóng nào. Anh tắt màn hình, đút điện thoại lại vào túi.

 

Cô hướng dẫn viên bên cạnh khẽ nắm chặt cây bút máy, mở miệng nói tiếp: “Tạ tổng, sản lượng hàng ngày của phân xưởng cuốn vòng của chúng tôi đạt 600,37 tấn. Hiệu suất tự động hóa và trình độ công nghệ hiện tại đều đang dẫn đầu trong nước…”

 

Nhà xưởng rất lớn, một ngày tham quan không hết. Trước khi đến, Tạ Minh Huyền đã tìm hiểu về Húc Thụy. Đối với ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực viễn thông này, anh đã chú ý từ rất sớm. Chỉ tham quan ngắn ngủi hai mươi phút, anh bảo thư ký đi theo lấy hợp đồng ra.

 

Giám đốc của Húc Thụy nhìn chằm chằm vào bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh. Anh nhận cây bút máy từ thư ký và ký tên vào hợp đồng.

 

Ánh mắt của nữ hướng dẫn viên bên cạnh cũng bất giác đặt lên tay Tạ Minh Huyền. Nếu chủ tịch Húc Thụy chú ý đến chữ ký của Tạ Minh Huyền, thì cô ta đơn thuần chỉ chú ý đến bàn tay anh. Cô ta để ý thấy trên hổ khẩu tay phải của người đàn ông có một vòng dấu răng…

 

Rất rõ ràng, một vệt hồng hồng.

 

Chắc là bạn gái cắn…

 

Bút vừa đặt xuống, Tạ Minh Huyền đã đưa bút và hợp đồng lại cho thư ký.

 

Một cuộc hợp tác kinh doanh cứ như vậy đạt thỏa thuận. Tối nay tập đoàn Húc Thụy có lẽ sẽ mở tiệc ăn mừng.

 

Mọi người chưa ăn trưa. Để chiêu đãi Tạ Minh Huyền, chủ tịch Húc Thụy đã sắp xếp từ sớm. Sau khi hợp tác được chốt, ông mời Tạ Minh Huyền lên một chiếc xe thương mại dài đậu ở cửa nhà xưởng.

 

Lần này, hướng dẫn viên Lâm Huệ Huệ không đi theo, chỉ có hai quản lý cấp cao và chủ tịch Húc Thụy đi cùng.

 

Xe đã đi xa, Lâm Huệ Huệ vẫn còn nhìn chằm chằm vào đuôi xe. Một vị quản lý cấp cao khác cũng bị bỏ lại đi đến, dùng lời nói cắt ngang ánh nhìn của cô: “Đừng nhìn nữa, Tạ tổng không phải là người cô có thể mơ tưởng tới đâu.”

 

“Tôi không có… Trưởng phòng Phương, nhưng tôi thừa nhận, Tạ tổng rất đẹp trai. Dù là một anh chàng đẹp trai bình thường, nhìn thêm một cái cũng không quá đáng chứ.” Lâm Huệ Huệ nói.

 

Nhà họ Tạ luôn rất kín tiếng, nhưng thực tế lại kiểm soát phần lớn mạch máu chính trị và kinh doanh trong nước. Tạ Minh Huyền cũng rất ít khi xuất hiện trên truyền thông. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tạ Minh Huyền bằng xương bằng thịt.

 

“Đây là nơi làm việc, xin hãy thể hiện sự chuyên nghiệp của cô.” trưởng phòng nói chuyện với Lâm Huệ Huệ nghiêm giọng lại.

 

Lâm Huệ Huệ vội im bặt, cũng cảm thấy cô ta đã lỡ lời.

 

Nhưng người hứng thú với Tạ Minh Huyền không chỉ có mình cô ta. Mấy trưởng phòng bên kia cũng bắt đầu bàn tán về anh.

 

Mấy trưởng phòng này thực ra đều lớn tuổi hơn Tạ Minh Huyền khá nhiều, nhưng lúc nãy đứng trước mặt anh, họ lại cẩn trọng trong từng lời nói, không dám thở mạnh. Có người cảm thán một câu: “Tuổi còn trẻ mà khí thế đã mạnh như vậy, lúc nãy tôi toát cả mồ hôi.”

 

“Chắc chưa đến 30 đâu nhỉ.” “Hình như mới 28.”

“Đương nhiên là một nhân vật tàn nhẫn rồi, không thì anh nghĩ anh ta ngồi được vào vị trí đó chỉ dựa vào xuất thân thôi à?”

 

“Nghe nói sắp kết hôn rồi, vị hôn thê là cháu gái của Tư Nguyên Hùng.”

 

Tư Nguyên Hùng, cái tên này nghe rất quen tai. Lâm Huệ Huệ yên lặng ghi nhớ trong lòng.

 

Chờ đến khi tách khỏi mấy quản lý cấp cao, trên đường đến căng tin công ty ăn trưa, Lâm Huệ Huệ tìm kiếm tên Tư Nguyên Hùng trên mạng. Quả nhiên là một nhân vật lừng lẫy. Tìm kiếm thêm, cô ta không thể tìm được thông tin gì hơn. Mãi cho đến khi leo tường ra mạng nước ngoài, cô ta mới tra được Tư Nguyên Hùng có tổng cộng ba cô cháu gái.

 

Lần lượt tên là Tư Đàn, Tư Đề và Tư Già.

 

Tư Đàn và Tư Đề là chị em ruột, là con gái của con trai cả Tư Nguyên Hùng. Tư Già là con của con gái thứ hai của Tư Nguyên Hùng.

 

Cha không rõ là ai, cô theo họ nhà họ Tư.

 

Vậy thì thực ra cô ấy phải là cháu ngoại của Tư Nguyên Hùng. Tìm được vài tấm ảnh của Tư Già, Lâm Huệ Huệ ngẩn người nhìn. Đẹp quá.

So với hai người chị họ cùng gia tộc, cô ấy thật sự quá xuất sắc.

 

Trong một tấm ảnh, cô mặc một chiếc váy dài xẻ tà màu đỏ, lười biếng ngồi trên một chiếc ghế sofa, đôi chân thon dài quyến rũ vắt chéo, đi một đôi giày cao gót đính đá lấp lánh màu đỏ. Đẹp đến kinh tâm động phách. Gương mặt có cấu trúc xương tinh xảo, ưu việt, đường nét vừa mượt mà lại vừa sắc sảo.

 

Một vẻ đẹp rất quyến rũ, có một phong tình dị vực vô cùng lôi cuốn, ngực rất đầy đặn, làn da trắng như tuyết.

 

Người khác mặc màu đỏ trông rất quê mùa, còn cô mặc màu đỏ lại vừa kiều diễm ướt át vừa cao quý.

 

Căn bản không thể rời mắt được.

 

Vốn dĩ Lâm Huệ Huệ luôn cảm thấy cô ta cũng có vài phần nhan sắc, ở nơi làm việc gặp rất nhiều đàn ông vì vẻ đẹp của cô mà sẽ khoan dung và giúp đỡ hơn một chút. Nhưng bây giờ xem xong ảnh của Tư Già, cô ta âm thầm siết chặt điện thoại.

 

Đột nhiên cô ta cảm thấy nhan sắc của mình, trước mặt tiểu thư nhà họ Tư này, chẳng đáng để nhắc tới.

 

Hơn nữa, đối phương lại chính là vị hôn thê của Tạ Minh Huyền.

 

——-

 

Vòng bán kết của cuộc thi Orlins đã kết thúc, nhưng Tư Già ở lại Cảng Thành thêm vài ngày, vì thứ ba tuần sau Christie’s sẽ tổ chức một buổi đấu giá trang sức mùa thu tại Cảng Thành.

 

Buổi xem triển lãm trước đó cô đã đi rồi. Lần này Christie’s trưng bày mười sáu món trang sức xa hoa, trong đó có vài món từng được hoàng gia châu Âu cất giữ. Nổi bật nhất là một chiếc vòng cổ hồng ngọc đỉnh cấp, thu hút nhiều người tham gia triển lãm nhất. Tuy nhiên, Tư Già lại để mắt đến một chiếc cài áo vàng hình cỏ bốn lá đính kim cương, là tác phẩm của Tô Quân.

 

Tô Quân là bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng nhất châu Á, còn được mệnh danh là thiên tài điêu khắc. Tư Già đã ngưỡng mộ ông từ lâu.

 

Vừa hay buổi đấu giá này Phong Hi Dao cũng định tham gia. Đến ngày đó, hai người hẹn nhau cùng đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Lâm Loan ở Cảng Thành.

 

Sau khi nộp tiền đặt cọc, cả hai nhận được một tấm bảng số.

 

Đang định đi vào, ở cửa hội trường họ gặp một gương mặt quen thuộc. Khúc Tạ Phỉ—

Cô em họ bên nhà ngoại của Tạ Minh Huyền.

 

Cô em họ này đang học ở Đại học Chicago, nhỏ hơn cô hai tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp.

 

Lần cuối cô gặp cô ta đã là chuyện của năm ngoái, trong một bữa tiệc

của giới danh viện. Lúc đó cô cảm thấy cô ta rất non nớt, giống như mới lớn, cách ăn mặc cũng rất học sinh. Giờ đây mới qua một năm, khí chất đã thay đổi rất nhiều, còn có cả bạn trai, vì lúc này cô ta đang khoác tay một người đàn ông cao hơn cô ta rất nhiều, cùng đi vào hội trường.

 

Tư Già không có ý định chào hỏi, tiếp tục đi theo Phong Hi Dao vào trong, thì nghe thấy tiếng gọi: “Tư Già!”

 

Cô dừng lại.

 

Khúc Tạ Phỉ kéo bạn trai cô ta đi đến, đôi mắt nhìn cô đầy dò xét. Đến gần, cô ta lại nhìn sang Phong Hi Dao.

Ảnh hậu thì sao cô ta có thể không biết. Trước đây cô ta đã biết mối quan hệ tốt đẹp của cô và Tư Già. Nhưng Khúc Tạ Phỉ học sơ trung và cao trung luôn ở nước ngoài, quanh năm không ở trong nước. Đừng nói là Phong Hi Dao, trừ mấy tiểu thư công tử của các gia tộc lớn, rất nhiều danh viện khác cô ta đều không thân. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp Phong Hi Dao, chỉ dùng ánh mắt giao lưu ngắn ngủi rồi lại chuyển hướng về phía Tư Già.

 

Người phụ nữ đột nhiên trở thành vị hôn thê của anh họ Tạ Minh Huyền của cô ta.

 

“Cô Khúc, chào cô.” Tư Già khẽ nhếch môi, chào hỏi.

 

Khúc Tạ Phỉ chần chừ không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Tư Già.

 

Ánh mắt đó như muốn nhìn thủng một lỗ trên người cô. Tư Già rất không chịu nổi kiểu nhìn chằm chằm và đánh giá này. “Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi vào trong đây.”

 

“Cô cho chúng tôi một bất ngờ lớn thật đấy.” Khúc Tạ Phỉ cuối cùng cũng không còn im lặng, buông lời mỉa mai: “Cảm giác cướp vị hôn phu của chị Tư Đàn, thích lắm đúng không?”

 

Không khí như đông cứng lại.

 

“Phỉ Phỉ…” Bạn trai của Khúc Tạ Phỉ cảm thấy lời này của cô ta quá thẳng thừng. Hôn sự này Tạ Minh Huyền đã chấp nhận rồi, họ không cần phải chỉ trích nhiều làm gì.

 

“Tôi cướp khi nào?” Tư Già hỏi lại. “Cô làm vậy mà không gọi là cướp à?”

Đối với chuyện này, Tư Già đúng là có mười cái miệng cũng nói không rõ. Lúc này chỉ có thể thầm hận Tư Đề thêm một lần nữa. Cô bước lên trước. “Cướp hay không, chẳng phải phải xem anh họ của cô có đồng ý hay không sao?”

 

“Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, tôi có thể kề dao vào cổ bắt anh ấy cưới tôi được à?”

 

“…”

 

Lời này quả thực khiến Khúc Tạ Phỉ không thể phản bác.

 

Cô ta lại một lần nữa quét mắt nhìn Tư Già từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận, cô quá đỗi minh diễm.

 

“Là anh họ tôi quá hồ đồ.” Cô ta nặn ra một câu.

 

Dù đã lên giường, nhưng bây giờ đâu phải thời xưa, cần gì phải hy sinh cả cuộc hôn nhân của mình. Nói cho cùng, đối mặt với nhan sắc của Tư Già, anh họ cô ta vẫn không cầm lòng được.

 

“Không phải anh ấy hồ đồ, mà là sức quyến rũ của tôi quá lớn, hiểu

chưa?” Tư Già thờ ơ vuốt tóc, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại vô cùng khiêu khích.

 

“…”

 

Khúc Tạ Phỉ chưa từng thấy một người phụ nữ nào “trà xanh” như vậy.

------oOo------

Comments