Chương 50

Chương 50

Hít một hơi thật sâu.

 

Tư Già có chút khó tin vào chuyện này, đây là cái duyên phận “kỳ diệu” gì vậy.

 

Kỳ diệu cái con khỉ.

 

Tâm trạng vốn đang rất tốt của Tư Già trong nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh. Lúc này máy bay còn chưa cất cánh, Tư Già cầm lấy điện thoại khởi động lại, tranh thủ chút thời gian cuối cùng có thể sử dụng điện thoại, cô điên cuồng nhắn tin cho Phong Hi Dao.

 

【 Dao Dao, cậu đoán xem tớ gặp ai trên máy bay này?! Chết tiệt, tớ cảm thấy tớ bây giờ giống như một con hề. 】

 

Cô bạn thân vĩnh viễn sẽ trả lời tin nhắn trong một nốt nhạc, hai dấu chấm hỏi hiện lên: 【 ?? 】

 

【 Cậu đang trên máy bay à? Đi đâu vậy? 】

【 Gặp ai? 】

【 Lê Sư Sư!!! 】 Tư Già gõ ra ba chữ đó. Cô chắc chắn không nhận nhầm, người này cô chỉ mới gặp qua một lần trong một buổi trình diễn

thời trang, sau đó là thấy trên mạng. Cô ta rất năng động, đã tham gia vài chương trình thực tế.

 

Đúng là không còn ai khác, đi một chuyến bay thôi cũng có thể gặp phải tình cũ của chồng hiện tại. Ông trời cố tình trêu chọc cô đây mà.

 

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 ??? 】

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Trùng hợp vậy sao (ngoáy mũi) 】

Tư Già gõ chữ: 【 Lại còn ngồi ngay cạnh, cô ta ngồi ngay bên cạnh tớ.

Tư Già: 【 Tạ Minh Huyền, tên khốn nạn. 】

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Cậu chửi Tạ tổng làm gì? 】

Tư Già: 【 Nếu không phải trước đây anh ấy qua lại với Lê Sư Sư, bây giờ tớ tình cờ gặp người ta, có thể xấu hổ như vậy không?! Đều tại anh ấy, đều tại anh ấy! 】

【 …… 】

 

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Hôm nay cậu có thể đi mua vé số được rồi đó cưng ơi, thế mà cũng để hai người tình cờ gặp nhau được. Cô ta không nói gì với cậu chứ? 】

【 Không, cô ta chắc là còn không… 】

Mấy chữ nhận ra tớ còn chưa gõ xong, một nữ tiếp viên hàng không đã đi tới, dùng nụ cười ngọt ngào và giọng nói dịu dàng nói với cô: “Xin lỗi quý khách, máy bay sắp cất cánh, phiền quý khách chuyển điện thoại sang chế độ máy bay hoặc tắt máy ạ, xin lỗi vì sự bất tiện này.”

 

Tư Già không thể không hợp tác, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến chuyến bay, cô gật đầu “ừm” một tiếng.

 

Cô tiếp viên xinh đẹp mỉm cười rồi rời đi.

 

Tư Già thôi không nói chuyện với Phong Hi Dao nữa, qua loa nói vài câu rồi tắt điện thoại.

 

Ngoài cửa sổ máy bay, đường băng rộng lớn có vài chiếc máy bay đang đỗ, thưa thớt, cách nhau một khoảng rất xa. Tư Già nhìn ra ngoài, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Ai mà chẳng có một hai người yêu cũ chứ… Không, cô thì không có!

Đáng ghét, đột nhiên cảm thấy rất không công bằng. Trong lòng cũng không thoải mái chút nào.

 

Không gặp thì thôi, cô cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này. Gặp rồi, cô không thể nào làm được việc bình tĩnh và không để tâm.

 

Thôi, ngủ bù vậy.

 

Nếu đối phương không cảm thấy xấu hổ, thì cô xấu hổ cái gì?

 

Tư Già lấy bịt mắt trong túi ra đeo lên, điều chỉnh ghế ngả ra sau một chút, đầu ngửa ra sau, một lòng không nghe chuyện bên ngoài mà ngủ.

 

Thực ra cô không ngủ được ngay. Giữa chừng mũi bị ngứa, cô hắt xì một cái, cô tiếp viên xinh đẹp lại đi tới đưa cho cô một chiếc chăn lông.

 

Đắp chăn lên, cơ thể ấm hơn rất nhiều, cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngủ say rồi không kiểm soát được đầu mình, vốn dĩ đang nghiêng về phía cửa sổ, trong lúc mơ ngủ lại nghiêng về phía người ngồi cạnh. Tư Già cũng không biết, người ngồi bên cạnh lúc này đang nhìn cô.

 

Hơi thở khẽ ngưng lại một giây.

 

Thực ra lúc chờ ở phòng chờ, Lê Sư Sư đã chú ý tới Tư Già. Vẻ ngoài của cô không thể nào làm người khác không chú ý được. Mái tóc dài nhìn từ phía sau như một thác nước đen, lại giống như lụa tơ tằm tinh

xảo. Cô trang điểm cũng rất rực rỡ, áo khoác da lông màu cam hồng, váy dài màu trắng, đeo một đôi hoa tai hình vuông màu hồng lấp lánh.

 

Lúc học đại học, cô ta đã biết Tạ Minh Huyền có đối tượng liên hôn, là Tư Đàn. Nhưng Tư Đàn học đại học ở nước ngoài, dù vậy, cô ta vẫn thường xuyên theo dõi Instagram và Weibo của cô ấy, cũng như các mạng xã hội khác, âm thầm so sánh cô với cô ấy.

 

Ngoài gia thế kém hơn một chút, cô ta tự nhận, về các phương diện khác, cô ta và Tạ Minh Huyền hợp nhau hơn.

 

Chỉ là không ngờ, người cuối cùng kết hôn với Tạ Minh Huyền, không phải cô, cũng không phải Tư Đàn, mà là cô em họ của Tư Đàn, Tư Già, người phụ nữ nhỏ hơn Tạ Minh Huyền đến sáu tuổi.

 

Bài đăng trên Weibo chính thức của Kinh Hoa cô đã xem rồi, một gương mặt thật xinh đẹp. Hôm nay gặp người thật, cô lại phát hiện, nhan sắc ngoài đời còn khoa trương hơn cả trong ảnh.

 

Khoảng cách rất gần, nhưng cô không thấy bất kỳ lỗ chân lông nào trên da mặt Tư Già, lại còn đặc biệt trắng, giống như được phủ một lớp sữa bò.

 

Khẽ siết chặt cổ tay áo, Lê Sư Sư tháo kính xuống, day day giữa hai hàng lông mày.

 

—–

 

Vào mùa đông, Tư Già ngủ cũng rất nhiều, cô không ngờ mình lại ngủ say đến vậy. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng nổ vang chói tai mới tỉnh lại, lúc này máy bay đang hạ cánh, nên tiếng động sẽ khá lớn.

 

Cô theo bản năng liếc nhìn sang ghế bên cạnh, Lê Sư Sư tay đang cầm một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, vẫn là tạp chí toàn tiếng Anh. Cô lướt nhìn cuốn tạp chí đó, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đợi một lúc, máy bay vững vàng đáp xuống mặt đất, lúc này có thể mở điện thoại.

 

Mở điện thoại, Tiểu Liêu gửi cho cô nhiều tin nhắn nhất, đều là chuyện của phòng làm việc. Cô trả lời từng tin một, lúc thoát khỏi khung chat, cô liếc nhìn một avatar hình núi tuyết trong danh sách, rồi tắt màn hình.

 

Không lâu sau là có thể xuống máy bay. Tư Già xách túi đứng dậy, người ngồi bên cạnh cô, Lê Sư Sư, cũng đứng lên. Chuyến đi này tuy họ tình cờ ngồi cùng nhau, nhưng suốt hành trình không hề có một lời giao tiếp. Nhưng khi xuống máy bay, không thấy bóng dáng Lê Sư Sư đâu, cảm giác khó chịu trong lòng cô vẫn chưa tan đi.

 

Cảm giác khó chịu này chỉ có một chút liên quan gián tiếp đến Lê Sư Sư, phần lớn là do cô suy nghĩ lung tung mà sinh ra không vui.

 

Thời gian này ra ngoài, luôn có người nhận ra cô, năm người thì có ba người sẽ tiến lại xin chụp ảnh chung. Lúc tâm trạng tốt, Tư Già không sao cả, nhưng lúc này cô chỉ muốn yên tĩnh rời khỏi sân bay. Sau khi xuống máy bay, cô lấy một cặp kính râm từ trong túi ra.

 

Kính râm vừa đeo lên, cả người cô như lập tức trở nên lạnh lùng diễm lệ, khí chất từ xa hai mét cũng có thể cảm nhận được.

 

Kính râm che đi nửa khuôn mặt, dù vậy, người liếc nhìn vẫn không ít.

 

Ở cổng ra sân bay, có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng đó, thấy bóng dáng Tư Già, qua tai nghe Bluetooth họ báo cáo với bên kia: “Phu nhân đã xuống máy bay.”

 

Điện thoại rung lên. Tư Già từ nhà ga T3 đi ra, chuẩn bị bắt một chiếc xe, thì nhận được tin nhắn của Phong Hi Dao.

 

【 Sao rồi, xuống máy bay chưa? 】

【 Ừ, mới ra đây, chuẩn bị bắt xe. 】

【 Sao cậu lại chạy đến Yến Thành? Tìm Tạ tổng à? 】 Trước đó Tư Già chỉ vội nói một câu là cô đi Yến Thành, không có nói đi làm gì.

 

Tư Già: 【 Đi cướp ngục. 】

Thanh Vân Thẳng Tiến Dao: 【 Cướp ngục?? 】

Đúng vậy, cô định cho Tạ Minh Huyền một bất ngờ, bây giờ bất ngờ còn chưa kịp trao, bản thân cô đã xìu đi rồi. Không hiểu sao lại mất hết cả hứng.

 

Bụng đói quá, bây giờ cô muốn đi ăn trước đã. Cô liếc nhìn về phía khu vực chờ taxi, có lẽ hôm nay là thứ bảy nên người không ít, không thể bắt xe ngay được.

 

Tư Già do dự một chút, rồi xoay người quay lại sân bay, qua cửa kiểm tra an ninh một lần nữa, tìm một quán ăn đi vào.

 

【 Hai người không xảy ra chuyện gì chứ? Cứ bình tĩnh mà đi qua vậy à? Tớ nói cho cậu biết, cô ta không thể nào không nhận ra cậu đâu.

Weibo chính thức của Kinh Hoa đã đăng ảnh cưới của hai người, còn treo trên hot search lâu như vậy, cô ta chắc chắn cũng đã xem rồi, chỉ giả

vờ không quen biết cậu thôi. 】 Phong Hi Dao phân tích cho cô trên

WeChat.

 

Kiểu trong lòng biết rõ nhưng không nói ra mà coi như người xa lạ, là cách xử lý lịch sự và ít gây xấu hổ nhất.

 

Tư Già cảm thấy đều là tình cũ, coi như cô không tồn tại là tốt nhất, nếu không sẽ có vẻ như cô rất để tâm.

 

Cô ở quầy gọi món xong mới trả lời tin nhắn của Phong Hi Dao: 【

Chẳng có gì xảy ra cả, tớ ngủ li bì, còn cô ta thì đọc tạp chí. 】

 

Thanh Vân Thẳng Tiến · Dao: 【 Cậu cũng gan dạ thật, không sợ cô ta vẽ bậy lên mặt cậu à. 】

Tư Già: 【 ? 】

Phong Hi Dao có phải xem phim nhiều quá rồi không? Tuy nghĩ vậy, nhưng cô thực sự tin lời Phong Hi Dao, cô đã lấy gương nhỏ trong túi ra soi soi rồi.

 

Thở phào một hơi.

 

Hơn nữa mới phát giác, sao lúc xuống máy bay cô lại không tô lại son môi, thế mà cũng quên được. Nhưng lát nữa phải ăn, ăn xong rồi tô lại vậy.

 

Son môi không tô lại cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, chỉ là tô lên sẽ trông mọng nước hơn một chút.

 

Tư Già: 【 Không nhắc đến cô ta nữa, cô ta không làm gì tớ cả, chỉ là tình cờ gặp trên máy bay thôi. 】

 

Tư Già: 【 Đúng rồi, show thực tế của các cậu có phải quay xong rồi không? 】

 

Thanh Vân Thẳng Tiến · Dao: 【 Mới quay xong không lâu, hôm qua mới có tiệc chia tay xong. 】

 

Thảo nào Lê Sư Sư bay từ Minh Thành, nhưng không phải cô ta là người Cảng Thành sao? Sao lại đến Yến Thành.

 

Kệ cô ta, Tư Già gạt suy nghĩ đi, cảm thấy bụng có chút đau. Cơm còn chưa xong, cô xách túi đi vào nhà vệ sinh một chuyến, đi rồi mới phát hiện hôm nay đúng là xui xẻo.

 

Tới tháng…

 

——-

 

Tòa nhà Kinh Hoa, văn phòng tầng cao nhất. Đoạn Việt ôm hai tập tài liệu đi vào, tiện đường báo cáo với Tạ Minh Huyền: “Tạ tổng, phu nhân đã quay lại sân bay, vào một quán ăn, chắc là muốn ăn gì đó rồi mới đến tìm ngài.”

 

Bây giờ là giữa trưa, phu nhân mới xuống máy bay, chắc là đói bụng rồi. Tạ Minh Huyền cụp mắt, khẽ “ừm” một tiếng.

“Vậy Tạ tổng, tôi cho người mang bữa trưa của ngài lên nhé.” Đoạn Việt nói.

 

Vốn dĩ Tạ Minh Huyền định ăn trưa cùng Tư Già.

 

Tạ Minh Huyền im lặng không trả lời, anh cầm lấy điện thoại, yên lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy: “Đi sân bay.”

 

“…” A?

Tạ tổng, ngài phải bình tĩnh chứ!

 

“Chắc, chắc chắn không ạ, Tạ tổng? Phu nhân cô ấy…” Đoạn Việt đặt tập tài liệu trong tay xuống.

 

Tạ Minh Huyền nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

 

Người đã đến tận Yến Thành rồi, anh còn có thể đợi cô tự mình đến tìm anh sao?

 

Không đợi được.

 

Đoạn Việt chỉ có thể liên lạc với tài xế, nhưng nội tâm thì kinh ngạc tột độ. Tạ tổng của họ, thật sự ngày càng “hoang dã”.

 

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, anh đã quá bận rộn với công việc, hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, khó khăn lắm mới được hồi xuân, những tế bào lãng mạn trong cơ thể đã bị người vợ trẻ kích hoạt rồi.

 

—-

 

Lúc ra cửa hôm nay, Tư Già chỉ lo xếp quần áo đẹp vào vali, quên mất chu kỳ của mình chính là mấy ngày này. Trong túi không có băng vệ sinh, cả khuôn mặt cô nhăn lại với nhau,tựa như có một tia sét đánh xuống từ đỉnh đầu.

 

Cô hối hận, không nên ngàn dặm xa xôi chạy đến Yến Thành để chịu tội này!!

 

Tạo bất ngờ cái gì chứ, cô đến đây để độ kiếp thì có.

 

Ngón tay Tư Già xoắn vào nhau, lòng rối như tơ vò, nghĩ xem lúc này ai có thể đến cứu cô. Không thể nào gọi dì lao công bên ngoài được, lúc này bên ngoài cũng không có dì lao công nào. Gọi điện cho Tạ Minh Huyền sao?

 

Không cần, bây giờ cô không muốn liên lạc với anh.

 

Tư Già chỉ có thể lấy hết khăn giấy trong túi ra, tạm thời lót đỡ. Thật sự quá thảm hại, nhưng để máu chảy thành sông đi ra ngoài còn nguy hiểm hơn.

 

Cô đi một cách cẩn thận, chân gần như không dám bước quá rộng. Tư Già cảm thấy tư thế đi của mình có thể nói là rất kỳ quặc. Cô đi vào một cửa hàng tiện lợi trong sân bay, mua một gói băng vệ sinh.

 

Thực ra cô rất kén chọn, băng vệ sinh phải dùng loại lụa, hơn nữa đã quen dùng một nhãn hiệu. Nhưng lúc này cô không có lựa chọn nào khác. Mua xong ở cửa hàng tiện lợi, cô cầm vào nhà vệ sinh.

 

Khi quay lại quán ăn, phần sủi cảo nhân thịt heo và trứng tôm cô gọi đã nguội, vỏ bánh cũng cứng lại, vì đã làm xong từ mười phút trước mà cô mãi không đến lấy.

 

Chỉ có thể gọi lại một phần khác, đói bụng chờ đợi.

 

Tâm trạng bị ảnh hưởng nặng nề. Chờ đến khi sủi cảo mới được mang ra, cô ăn chưa được hai miếng, bụng lại bắt đầu đau.

 

Cuối cùng cô không ăn hết đĩa sủi cảo đó, không còn chút khẩu vị nào.

 

Rời khỏi quán ăn, Tư Già có chút xìu đi, mày cô hơi nhíu lại. Kính râm cũng lười đeo. Phía trước có một chiếc ghế trống, cô kéo vali định đi qua đó, lại phát hiện chân đột nhiên có chút không đứng vững. Khi cơ thể cô mềm nhũn, có người bước nhanh đến nắm lấy cánh tay cô.

 

Tư Già hoảng sợ, quay đầu lại trông thấy gương mặt thanh tú lạnh lùng của Tạ Minh Huyền.

 

Trong lúc còn đang ngây người, cô đã bị Tạ Minh Huyền bế ngang lên, rơi vào lòng anh.

 

“Anh, anh, anh…” Tư Già ngây dại, nghĩ có phải cô bị ảo giác không. “Không khỏe à?” Tạ Minh Huyền nhíu mày, hỏi cô.

Anh mới đến sân bay không lâu, lúc đi về phía quán ăn của Tư Già, thấy cô mới ăn xong từ bên trong đi ra, gương mặt nhỏ nhắn trông trắng bệch.

 

Tư Già trong lòng có chút tủi thân. Cô không trả lời anh trước, mà đấm vào người anh một cái. “Chỗ nào cũng không khỏe.”

 

Ngoài đau bụng kinh ra, trong lòng cũng rất khó chịu.

 

Khó chịu đến mức bây giờ cô cũng lười truy vấn tại sao Tạ Minh Huyền lại ở sân bay, vì thực sự đau đến không chịu nổi. Cô nhìn thấy gương mặt Tạ Minh Huyền còn có chút tức giận, cô cúi đầu vùi vào hõm vai anh, cắn một cái, có chút dùng sức.

 

“…”

 

Hai vệ sĩ mặc đồ đen cách đó không xa đang chuẩn bị bước nhanh lại giúp Tư Già lấy vali, khựng lại, do dự không biết có nên tiến lên không.

 

Tạ Minh Huyền lại vững như núi, sắc mặt như thường. Anh mặc cho Tư Già cắn, nhìn chằm chằm cô. Chờ cô cắn xong, anh nâng cơ thể cô lên cánh tay, ôm cho vững, rồi cúi thấp người xuống, đến gần cô, giọng nói trầm thấp, tràn đầy sự bao dung: “Nếu cắn anh mà em thấy khá hơn.”

 

“Cắn nữa đi”

 

“…”

 

 

 

Tư Già mím môi.

 

------oOo------

Comments