Thi giáp trùng cũng có phân chia cấp bậc, tồn tại cao cấp nhất thân khoác giáp vàng, trên vỏ có Ánh Sáng Tinh Thần bao phủ, là tồn tại mà cả Tinh Quân cũng phải đau đầu.
Đám thi giáp trùng trước mắt người đầy mùi hôi, rõ ràng là tồn tại cấp bậc thấp nhất.
Nhưng dù thế, dưới tình huống đông như vậy vẫn khiến người ta sởn tóc gáy, không rét mà run.
“Con sông này vốn không hề có nước, tiếng nước chảy khi nãy là tiếng vỗ cánh của đám thi giáp trùng này…”
Nét mặt Lãnh bảo chủ nặng nề, ông ta trầm ngâm nói: “Muốn đi qua cây cầu kia, ngoài cường giả cảnh giới Âm Dương có thể chắc chắn mười phần, thì dù là Dương Huyền viên mãn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Còn Dương Huyền đại thành, e rằng sẽ cửu tử nhất sinh”.
“Bảo chủ, vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết chắc sao?”
Nghe ông ta nói thế, những tinh nhuệ còn lại của Tam Ưng Bảo thoáng chốc tái mặt.
Khó khăn lắm mới đến được nơi này, lúc thấy sắp đến khu vực trung tâm của kho báu Lôi Vân lại được biết rằng không thể tiếp tục tiến lên nữa, e rằng không ai có thể chấp nhận được.
Lãnh bảo chủ lạnh nhạt nói: “Ta và hai vị bảo chủ khác mỗi người có thể bảo vệ một người, còn những người khác thì xem ý trời vậy. Có thể ở đây đợi chúng ta trở về, chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích. Cũng có thể mạo hiểm đi qua cầu cùng chúng ta. Ha ha, các ngươi đã may mắn lắm rồi, nhìn đám người của bang Huyết Lang đi, đấy mới thật sự là thê thảm”.
Comments