Hai lão già này đánh ra một quyền và một trảo, sát chiêu của bọn họ hệt như hai con chim ưng vồ mồi, có cảm giác như từ trên chín tầng trời đánh úp xuống. Quyền mang chấn động, huyết trảo xé rách không khí. Dù là tồn tại cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì cũng khó thoát khỏi cái chết khi đối mặt với sát chiêu bực này.
Huống chi là Lâm Nhất, e là không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Hai người nhìn hắn như nhìn người chết, kế đó, ánh mắt bọn họ vòng qua Lâm Nhất, rơi vào ao Bách Bảo với vẻ tham lam.
“Chút tài mọn mà cũng đòi lấy mạng ta?”
Nhưng khi nhìn thấy hai sát chiêu kia, Lâm Nhất vẫn tỏ vẻ thờ ơ, thậm chí còn nhếch mép cười khẩy.
Hắn nhíu mày, nhìn thẳng về phía ông lão vừa tung quyền, một luồng kiếm thế lẳng lặng tuôn ra từ trên người hắn. Ông lão kia giật mình kinh hãi, bản thân ông ta đã bị Lâm Nhất khóa chặt mục tiêu, vì lẽ đó, trong một khoảnh khắc im ắng, ông ta chợt cảm thấy hoang mang, rõ ràng là thiếu niên ở rất gần nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một thanh kiếm Vương đứng trên đỉnh núi cao sừng sững, lạnh lùng nhìn ông ta.
Boang…!
Ngay khi ông ta còn đang bàng hoàng, trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên phát ra kiếm âm to rõ, tia sắc bén mãnh liệt bắn ra từ trong mắt hắn.
Lâm Nhất đưa tay đánh ra một quyền hệt như lợi kiếm ra khỏi vỏ. Quyền mang chói sáng mang theo sự sắc bén không khác gì bảo kiếm tuyệt thế, có sự phụ trợ từ kiếm ý Tiên Thiên đại thành, nó càng thêm chói mắt, khiến đối phương không cách nào nhìn thẳng được.
Comments