“Tam Vương Thất Anh?”
“À, đây là cách gọi kính trọng của mọi người dành cho mười người đứng đầu bảng Long Vân. Ba người đứng đầu được gọi là Tam Tiểu Vương, bảy người sau thì được gọi là Nam Hoa Thất Anh. Thực lực của mười người này đã vượt xa những người bảng trong khác, đứng trên tất cả nhân tài kiệt xuất ở cả Nam Vực. Đặc biệt là Tam Tiểu Vương, họ là một sự tồn tại hoàn toàn không thể hiểu nổi...”
Vừa nhắc tới Tam Tiểu Vương, nét mặt Dương Phàm trở nên rất nghiêm túc, hắn ta nói tiếp: “Nghe đồn ba người này đã chạm đến ngưỡng cửa Thiên Phách, thậm chí có thể miễn cưỡng đối đầu với tiền bối cảnh giới Thiên Phách, từ lâu tầm mắt của họ không còn ở Nam Vực, dã tâm rất lớn”.
Mấy tháng trước Lâm Nhất cũng đã nghe thấy tin đồn tương tự rằng những người đứng đầu bảng Long Vân đã đủ tư cách đối đầu với cao thủ Thiên Phách.
Lúc đó hắn sẽ hoàn toàn không thể hiểu, bây giờ tuy vẫn kinh ngạc, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu được một phần.
“Về phần Nam Hoa Thất Anh, tuy họ vẫn còn thua kém Tam Tiểu Vương, nhưng so với những người bảng trong khác, họ vẫn là một khoảng cách không thể vượt qua. Tu vi của mỗi người đều là cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, cực kì đáng sợ”.
Dương Phàm cười, thản nhiên nói: “Thật ra nói những điều này cũng không có ý nghĩa lắm. Thực lực của Tam Vương Thất Anh mạnh quá mức, lúc này ngay cả yêu nghiệt bảng trong bình thường cũng không phải chúng ta có thể chống lại được. Lần này đến Lôi Châu, ta và Quách Húc đều nhận được lời mời của một vị yêu nghiệt bảng trong, đến để tham gia một buổi gặp mặt”.
Hầu hết các buổi gặp mặt đều không có mục đích đặc biệt.
Giao lưu với nhau, kể về kinh nghiệm của mình, võ giả gặp nhau chủ yếu giao lưu về võ đạo. Phần quan trọng của buổi gặp mặt thường là luận bàn với nhau, khoe khoang sức mạnh.
Comments