“Lâm Nhất, núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài, món nợ này sớm muộn ta sẽ đòi lại Lăng Tiêu Kiếm Các!”
Sắc mặt Văn Ngạn Bác thay đổi liên tục, chạy đi thật xa, lại định trốn.
Ầm!
Nhưng ông ta vừa đi được vài bước, vuốt rồng thô to của Tử Điện Ma Long Điểu đã giáng xuống từ trên trời, giống như cột đá to lớn chặn trước mặt ông ta. Mặt đất rung chuyển nổ ra sóng xung kích đáng sợ, Văn Ngạn Bác lại phun ra ngụm máu tươi, bị đánh lùi về.
Đầu của Tử Điện Ma Long Điểu lại cúi xuống lần nữa, Văn Ngạn Bác hoảng sợ, hai tay quơ loạn xạ, không ngừng lùi về phía sau.
Đợi đến khi đầu Ma Long Điểu rụt về, sắc mặt Văn Ngạn Bác giống như tro tàn. Ông ta xem như đã tuyệt vọng, có yêu thú này ở đây, ông ta hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, chẳng trách vẻ mặt hắn luôn tràn đầy giễu cợt.
Nhưng Văn Ngạn Bác ở đế quốc Đại Tần chung quy cũng là kiêu hùng một thời, ông ta nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, làm ra hành động khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Phịch!
Đường đường là chủ một môn phái, cứ vậy đột ngột quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất, cúi đầu nói: “Lâm Nhất, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta một lần đi. Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn tranh đấu lâu như vậy, không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt chứ”.
Comments