Hai mắt Lâm Nhất thoáng tập trung, động tác của Tịch Phong trong mắt hắn dần dần chậm lại, quyền mang lửa hoàn mỹ xuất hiện chút sơ hở.
Loại sơ hở này chỉ thoáng xuất hiện liền thôi, chỉ có cơ hội trong một tích tắc đó, một đòn không trúng thì rất nhanh sẽ bị Tịch Phong phát giác.
“Giết!”
Chân thân của Lâm Nhất chấp nhận dùng vai phải đỡ đòn quyền mang, đồng thời Táng Hoa từ phía dưới vút lên trên, như thể một vầng trăng non lướt qua. Kiếm thân sắc bén phối hợp với Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn, lại được hỗ trợ bởi Tử Diên Kiếm Quyết khiến cho hàn quang lạnh lẽo sắc bén đến cùng cực.
Mặt Tịch Phong thoáng biến sắc, chiêu thức của hắn ta đã dùng hết nên không thể biến hoá được nữa, chỉ đành thu tay điên cuồng lui về sau. Hắn ta lui rất nhanh nhưng kiếm của Lâm Nhất còn nhanh hơn!
Kiếm quang như ánh trăng lạnh lẽo lướt qua, Chân nguyên trên vai phải của Tịch Phong bị cắt đứt, một đường máu tươi xuất hiện trên bắp tay hắn ta.
“Đáng chết!”
Mặt Tịch Phong khẽ biến sắc, máu tươi trên bắp tay trông thì rất đáng sợ, thực ra chỉ mới rách có lớp da bên ngoài. Nhưng mà việc này đối với một kiếm khách mà nói, chỉ cần nắm được sở hở của bọn họ, thì sẽ có thể khiến cho sơ hở này không ngừng phóng đại lên.
Nhất là với một kiếm khách ở cấp bậc như của Lâm Nhất, rất khó tưởng tượng sẽ tạo ra được hậu quả như thế nào. Người hắn ta lơ lửng giữa không trung, giống như một tia chớp bắt đầu biến hoá, chỉ trong chớp mắt đã biến hoá ra bảy vị trí, mỗi một lần dừng lại đều sẽ nện ra một quyền, quyền mang phun trào ánh lửa, chặn hết những con đường đuổi theo của Lâm Nhất.
Những động tác liên tục này đều chỉ xảy ra trong một chớp mắt, khiến người chứng kiến phải trợn mắt há mồm, không thể tin nổi vào mắt chính mình.
Comments