Với tầm nhìn của Lâm Nhất cũng chỉ có thể nhìn ra một phần nhỏ, không thể suy đoán quá nhiều về kiếm quyết hoàn chỉnh.
“Vậy là khi mình tu luyện Thanh Tiêu Kiếm Quyết nghĩa là đang tẩm bổ cho Tử Diên Kiếm Quyết. Cả hai đều tồn tại, nếu sau này mình tu luyện Thanh Tiêu Kiếm Quyết tới đỉnh phong, thậm chí có thể bù đắp rất nhiều thiếu sót của Tử Diên Kiếm Quyết, tương đương với việc xây dựng một nửa cơ sở”.
Lâm Nhất thầm phân tích, như vậy nếu sau này hắn tìm được Tử Diên Kiếm Quyết hoàn chỉnh thì sẽ đỡ được phần nào đó công sức.
Kết quả này có thể nói là xoay chuyển tình thế, phải gọi là hoàn mỹ.
Vốn dĩ Lâm Nhất đã chuẩn bị tâm lý Tử Diên Kiếm Quyết sẽ bị huỷ diệt, nhưng bây giờ nó còn tồn tại, hơn nữa tu luyện Thanh Tiêu Kiếm Quyết còn có thể làm cơ sở vững chắc hơn cho Tử Diên Kiếm Quyết hoàn chỉnh sau này.
“Có lẽ là do cả hai đều là thuộc tính mộc. Nếu là một loại võ học Tạo Hoá thuộc tính hoả khác, e rằng sẽ không phải kết quả này”.
Lâm Nhất thầm suy đoán nguyên nhân nhưng không miệt mài theo đuổi, chỉ có thể tạm thời nghĩ là phù hợp thuộc tính.
Hắn không đi sâu vào vấn đề này nữa, đột nhiên mở mắt ra, mắt sáng bừng lên, sâu trong mắt như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu hư không, trong không khí còn có tia điện lập loè.
Lâm Nhất dời mắt về phương xa, nhìn chằm chằm vào một ngọn núi Hoả Diễm.
Hắn vừa nhẩm niệm, thần thụ Thanh Tiêu ở vùng Tử Phủ bẻ gãy một nhánh cây rồi rơi vào tay Lâm Nhất.
Comments