Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn lật đổ lẽ thường của hắn ta, không từ ngữ nào có thể miêu tả sự chấn động trong lòng giờ phút này.
Nhanh quá!
Hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy rõ Lâm Nhất rút kiếm ra như thế nào, đợi đến khi hắn ta nhìn thấy, Lâm Nhất đã thu kiếm về. Khi thân kiếm hoàn toàn chui vào vỏ, Bùi Vũ và Lãnh Nhạc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã biến thành hai cơ thể không đầu.
Ngươi đã chết, cuối cùng hắn đã làm bằng cách nào?
Võ giả của các giới vực lớn khác nhau ở quanh đây vội vàng tiến về Nhật Diệu Chi Linh không phải số ít, rất nhiều người bị tia kiếm quang vừa rồi thu hút, quay đầu lại thì nhìn thấy được cảnh tượng khó tin này.
Trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc, ai cũng chấn động không kém gì Trần Huyền.
“Tiểu tử này là ai thế? Mạnh thật, cảnh giới Thiên Phách mà lại có thể giết được hai cao thủ đã hơn cảnh giới Thiên Phách”.
“Lâm mỗ giết người chỉ cần một kiếm, Lâm mỗ... Có phải tiểu tử này là Lâm Nhất, người đã đánh bại nhân tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao không?”
“Áo xanh, kiếm khách, đeo hộp đựng kiếm... không thể sai được! Chắc chắn là hắn, Lâm Nhất của Huyền Hoàng giới!”
“Tiểu tử này thật đáng sợ, một nhân tài kiệt xuất đến từ giới vực cấp thấp mà lại mạnh một cách nghịch thiên như thế. Lúc trước ta còn không tin có người có thể đánh bại yêu nghiệt giới vực cấp cao, nhát kiếm này đủ để chứng minh lời đồn không phải giả”.
Một kiếm giết chết Bùi Vũ và Lãnh Nhạc khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, thậm chí quên mất đi về phía chỗ sâu của dị tượng.
Comments