Trong thoáng chốc, trên trời lại có vô số lôi quang lướt qua, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Thừa dịp có chút ánh sáng, hắn nhìn thấy một cây cột chọc trời màu đen ở cuối tầm mắt, xung quanh cây cột có lôi đình cuồng cuộn và gió lốc dữ dội.
“Đó là…”
Lâm Nhất nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Là gió bão!”
Cái cột chọc trời kia là cột nước do gió bão cuốn lên, đang di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, số lượng cũng rất dày đặc, uy lực thì mạnh đến mức khiến người ta suýt xoa. Trong lúc di chuyển, dường như vòi rồng kia còn khiến không gian màu đen xuất hiện những vết nứt.
Nếu thật sự để nó va vào người thì e rằng sẽ phải bị thương nặng.
Vòi rồng như tận thế cũng không cho Lâm Nhất quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đã kéo tới. Những cây cột chọc trời màu đen kia giăng đầy không gian, máu tươi không ngừng chuyển động, tạo thành gió lốc và điện quang chói mắt.
Kim Ô Cửu Biến!
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức sử dụng Kim Ô Cửu Biến, ngăn cản long uy trong thiên địa, bay lên trời như một con kim ô.
Vụt! Vụt! Vụt!
Nơi này chỗ nào cũng có mặt long uy, hạn chế tốc độ của Lâm Nhất, lúc này, Kim Ô Cửu Biến trước giờ nhanh như tia chớp cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.
Hắn tựa như một con chim bay qua bay lại trong gió lốc, cố gắng tránh đi những vòi rồng kia. Khi thì thẳng tắp như kiếm, khi thì rủ xuống như rèm, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước một cách cực kỳ cẩn thận.
Sau khi vượt qua gió lốc, Lâm Nhất lách người đáp xuống mặt biển, chân mày hơi giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
Comments